Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 343: Làm chó cho bản hầu

Tin tức về việc Cẩm Y Vệ rời khỏi kinh thành đã nhanh chóng truyền khắp giang hồ.

Một tin tức gây chấn động như vậy, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của giang hồ tứ phương.

Ngày nay trên giang hồ đã hình thành một sự đồng thuận, mỗi lần Vũ An Hầu rời khỏi kinh thành thì đều sẽ được đưa lên trên giang hồ một đợt sóng lớn.

Ngay cả Viên Trường Thanh trước đây, cũng không gây chấn động giang hồ mạnh mẽ như Vũ An Hầu.

Khi đó, Viên Trường Thanh mặc dù cũng nổi danh xa gần, nhưng hắn lại dùng thân phận của một người giang hồ để đi lại trên giang hồ.

Mãi cho đến khi thân phận của hắn được công khai, thì cũng chẳng ai biết hắn là Cẩm Y Vệ.

Huống hồ khi đó, Viên Trường Thanh cũng chỉ là một người có thiên phú hơn người, đối với những người già hơn, thì hắn vẫn chỉ là hậu bối mà thôi.

Nhưng Lâm Mang ngày nay, không chỉ là Vũ An Hầu của triều đình, mà còn là một Đại Tông Sư với thành tích chiến đấu đáng kinh ngạc, đã không còn là một người trẻ tuổi nữa.

Ngay cả bảng xếp hạng Tân tú của giang hồ, cũng không dám đưa người này vào bảng.

Trong mắt nhiều lão làng trong giang hồ, thế hệ trẻ của giang hồ ở thời đại này là thế hệ may mắn nhất, nhưng cũng là thế hệ đáng thương nhất.

May mắn là họ đã chứng kiến một thiên tài trỗi dậy, còn đáng thương là họ phải sống cùng thời với vị thiên tài này.

Vị trí đứng đầu bảng xếp hạng Tân tú của giang hồ cho đến nay vẫn bỏ trống, không ai dám đưa người này vào bảng xếp hạng, và cũng chẳng ai dám tự coi mình là người xếp vị trí đầu bảng.

Rất nhanh sau đó, có người truyền ra tin tức rằng lần này Vũ An Hầu rời kinh thành là để tiêu diệt Thiếu Lâm.

Ban đầu, chuyện này vốn không thể giữ kín, huống gì lần này Cẩm Y Vệ rời khỏi kinh thành còn vô cùng rầm rộ.

Cùng lúc đó, rất nhiều môn phái của giang hồ sau khi biết tin Thiếu Lâm bị tấn công, cũng lần lượt kéo đến Thiếu Lâm.

Ai cũng biết, nếu ngay cả Thiếu Lâm cũng không thể chống lại được đội quân tinh nhuệ của Cẩm Y Vệ, thì cuối cùng, những môn phái nhỏ tham gia này cũng sẽ bị tiêu diệt dưới lưỡi đao của Cẩm Y Vệ.



Ngay khi giang hồ đang bàn tán xôn xao, thì đội quân do Lâm Mang dẫn đầu cũng đã tiến đến Nam Dương phủ thuộc Hà Nam.

Trên suốt chặn đường kéo quân này, tốc độ hành quân không nhanh cho lắm, thậm chí có thể nói là rất chậm.

Mà tất cả những điều này cũng là cố ý của hắn ta.

Để mọi người cân nhắc một chút...

Nếu không làm như vậy, thì làm sao có thể để bọn họ chủ động tụ tập lại với nhau.

Nếu một mình đi tìm từng người một, thì sẽ rất mất thời gian.

"Hầu gia." Nghiêm Giác điều khiển ngựa về phía trước, chắp tay nói: "Phía trước chính là Nam Dương phủ."

Lâm Mang bình tĩnh nói: "Tạm thời nghỉ ngơi ở đây hai ngày đi."

Nhận được mệnh lệnh của Lâm Mang, Nghiêm Giác lập tức quay người đi truyền đạt mệnh lệnh.

Rất nhanh sau đó, thành Nam Dương phủ ở phía trước dần dần hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Còn bên ngoài thành Nam Dương phủ, thì quan viên các cấp của Nam Dương phủ đã chờ sẵn.

Người phía trước là một người đàn ông trung niên hơi thấp và mập, nhìn tướng mạo của hắn ta, có vẻ khá tinh anh.

Người này chính là Tri phủ Nam Dương, Lâm Nhất Ngôn.

Đi theo sau hắn ta là rất nhiều quan viên lớn nhỏ của Nam Dương phủ.

Sau khi biết tin Vũ An Hầu đến Nam Dương, vị tri phủ này đã vội vã dẫn theo một nhóm quan viên đi ra nghênh đón.

Thấy đội quân tinh nhuệ từ xa tiến đến, Lâm Nhất Ngôn vội chỉnh lại quần áo của mình, sau đó chạy vội lên phía trước.

Những quan viên đi theo phía sau rất không vừa mắt sự toan tính của Lâm Nhất Ngôn này, nhưng họ vẫn đi lên nghênh đón.

"Tri phủ Nam Dương, Lâm Nhất Ngôn, dẫn theo bá quan của Nam Dương bái kiến Vũ An Hầu!"

Lâm Nhất Ngôn hét lớn, vội vàng muốn hành lễ.

Lâm Mang liếc nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Không cần, chuẩn bị một nơi nghỉ ngơi trong thành đi."

"Vâng, vâng." Lâm Nhất Ngôn gật đầu lia lịa, sau đó nhường đường, đồng thời giơ tay ra hiệu: "Hầu gia mời vào thành."

"Hạ quan đã chuẩn bị sẵn phủ đệ cho hầu gia rồi."

Tỳ Hưu bước từng bước vào trong thành, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Theo địa vị của Lâm Mang ngày càng tăng cao, tin tức về việc phong hầu đã truyền ra, thì thân phận của Tỳ Hưu cũng được mọi người biết đến.

Trên suốt chặng đường, có thể nói Tỳ Hưu đã thu hút vô số ánh nhìn.

Rất nhanh sau đó, đội quân tinh nhuệ đã ổn định trại tại trong thành.

Mà tin tức về việc Cẩm Y Vệ đóng quân ở Nam phủ cũng đã được lan truyền ra.



Đêm xuống, bầu trời đầy sao sáng.

Trên cành cây bên ngoài nhà, truyền đến tiếng chim kêu líu lo.

Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng gì đó vụt qua trong không khí.

"Xoẹt!"

Một chiếc phi tiêu như xuyên thủng màn sương rơi vào trong phòng.

Lâm Mang kẹp chiếc phi tiêu bằng hai ngón tay, liếc nhìn tờ giấy có nội dung trên phi tiêu, cười thầm.

"Thật thú vị."

Lâm Mang bước ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn về phía xa.

"Hầu gia!"

Những người Cẩm Y Vệ bên ngoài cửa vội vàng hành lễ.

Lâm Mang khẽ gật đầu, bước ra, bóng người đã biến mất tại chỗ.

Xa xa trên con đường tối tăm, chỉ thấy một bóng đen mờ ảo thoáng hiện, rất nhanh sau đó đã biến mất hoàn toàn.

Bên ngoài thành, trong một khu rừng rậm.

Lâm Mang khoanh tay, bình tĩnh nói: "Ra đây đi, bản hầu tới rồi!"

Vừa dứt lời, từ trong rừng truyền đến tiếng bước chân rậm rạp.

Ngay sau đó, ba người mặc áo choàng đen từ từ bước ra từ trong rừng.

Ba người này đều mặc áo choàng đen, đầu đội mũ trùm, không nhìn rõ mặt.

"Bái kiến Vũ An Hầu."

Giọng nói khàn khàn vang lên, người đứng đầu tiên vươn tay từ từ tháo mũ trùm đầu xuống.

Dưới mũ trùm đầu là một khuôn mặt có vẻ hơi tái nhợt, khuôn mặt đầy vẻ u ám, một bên má còn có rất nhiều gân xanh, trông giống như là do luyện một loại công pháp nào đó.

Gió mạnh gào thét, thổi bay mái tóc bạc phơ của lão giả.

Lâm Mang tùy ý liếc nhìn ba người một cái, thản nhiên nói: "Có gì thì nói đi."

"Nói xong thì lên đường."

Giọng nói bình thản cất lên, bỗng chốc lại mang theo thêm vài phần lạnh lẽo.

"Ha ha!" Lão giả khẽ cười, giọng điệu trầm thấp: "Vũ An Hầu quả là người nói năng thẳng thắn."

Nhưng trong lòng hắn ta vẫn có chút bất mãn.

Giang hồ đồn rằng, vị Vũ An Hầu này hành sự bá đạo, giờ tận mắt chứng kiến, đúng là như vậy.

Lâm Mang không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Túc, trong hư không dường như có một luồng sát khí mờ nhạt đang ngưng tụ lại.

"Bọn ta đến từ Ma môn!"

Thấy thế, lão giả cũng không giấu giếm nữa, trầm giọng nói: "Lão phu là Tống Túc, lần này đến đây là muốn bàn bạc một chút về chuyện hợp tác với Lâm đại nhân."

"Ma môn?" Lâm Mang hơi nhếch mày, hứng thú nói: "Xem ra là lũ chuột rãnh trong cống của các ngươi lại muốn quậy phá rồi đây?"

"Hừ!"

"Vũ An Hầu, xin hãy chú ý lời nói của mình!"

Một người mặc áo choàng đen đi theo sau lão giả chợt hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, lạnh lùng nói: "Ma môn của chúng ta không phải là..."

Tuy nhiên,

Chưa đợi người kia nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Mang chậm rãi liếc nhìn, giọng nói bình thản cất lên: "Bản hầu đang nói, đến lượt ngươi xen vào à!"

Trong nháy mắt, bóng người của Lâm Mang biến mất tại chỗ.

Bán kính trăm trượng xung quanh dường như đều bị bao phủ trong một luồng uy áp đáng sợ, khí thế khủng khiếp bốc lên như núi cao vạn trượng.

Đồng tử của Tống Túc đột nhiên co lại, hét lớn: "Vũ An Hầu khoan đã..."

Chữ "đã" cuối cùng chưa kịp nói ra, thì Lâm Mang đã xuất hiện trước mặt người mặc áo choàng đen vừa lên tiếng.

Hắn ta chỉ ra một ngón tay, điểm vào trán của người kia!

Thoáng gió nhẹ thổi qua...

Chiếc áo choàng đen như tan ra theo gió, từng chút bay đi, còn người đàn ông bên dưới chiếc áo choàng đen thì trợn tròn mắt đầy vẻ kinh hoàng.

Gần như trong chớp mắt, thân người đàn ông mặc áo choàng đen cũng tan biến hoàn toàn trong gió.

Im lặng...

Người mặc áo choàng đen đứng ở một bên lùi về sau vài bước trong sự kinh hãi, toàn thân run rẩy.

Khuôn mặt Tống Túc u ám.

Lâm Mang hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn nói gì?"

Sắc mặt Tống Túc lạnh lùng, nhưng vẫn cố nén tức giận, chắp tay nói: "Vũ An Hầu thứ tội, là lão phu không dạy dỗ nghiêm khắc."

Một Tông Sư cảnh giới Tứ cảnh.

Ngay cả đối với Ma môn mà nói, đây cũng là một tổn thất rất lớn.

Lâm Mang bật cười một tiếng, thản nhiên nói: "Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa."

"Bản hầu không có kiên nhẫn để nghe người chết nói nhảm đâu."

Thái độ thị uy của Lâm Mang chọc giận Tống Túc, nhưng hắn ta vẫn phải nhịn để rồi gượng cười, nói: "Nghe nói Vũ An Hầu muốn đối đầu với Thiếu Lâm".

"Ma Đạo của ta đã tiếp nhận thông tin, lần này Thiếu Lâm hội tụ rất nhiều môn phái giang hồ, trong đó có một vài trong Cửu đại gia phái giang hồ, chưa kể Bát môn, Thất kiếm, Ngũ bang, tổng thể quân số lên đến hơn vạn người".

"Thế thì sao?"

Lâm Mang điềm tĩnh hỏi ngược lại.

Tống Túc hơi sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười nói: "Ma Đạo của chúng ta nguyện giúp sức cho Vũ An Hầu".

"Ma Đạo của chúng ta đã dưỡng tinh tụ lực hàng chục năm, giờ đây sức mạnh đã rất hùng hậu".

"Chúng ta nguyện hợp tác với Vũ An Hầu, cùng nhau tiêu diệt Thiếu Lâm".

"Thiếu Lâm tham gia mưu phản, đáng bị tiêu diệt!"

Ma Đạo là một danh xưng hết sức bao quát, giống như là một liên minh lỏng lẻo gồm nhiều môn phái Ma Đạo.

Mà Ma môn là một trong số đó, đồng thời cũng là một trong những môn phái lớn hơn cả.

Nói theo một nghĩa nào đó, Bạch Liên Giáo khi xưa cũng là một thành viên của Ma Đạo.

Chỉ là Bạch Liên Giáo cứ động một tí là khởi nghĩa tạo phản, triều đình thường xuyên cử đại quân đi chinh phạt, khiến rất nhiều môn phái Ma Đạo không muốn dính dáng đến Bạch Liên Giáo nữa.

Họ là môn phái Ma Đạo, nhưng cũng chẳng đến mức điên cuồng đến nỗi ngày ngày mưu tính tạo phản.

Quan trọng là cứ cách một thời gian là Bạch Liên Giáo lại tạo phản một lần, ban đầu có rất nhiều tông môn Ma Đạo tham gia, sau Bạch Liên Giáo lừa những môn phái đó đi làm bia đỡ đạn, thế là Bạch Liên Giáo bị đá hoàn toàn khỏi liên minh này.

Nếu để Bạch Liên Giáo tiếp tục làm loạn, e là triều đình sẽ trực tiếp xuất binh tiêu diệt Ma Đạo.

Bạch Liên Giáo thì lớn mạnh đấy, nhưng các môn phái Ma Đạo khác thì không chịu đựng nổi.

Ánh mắt Lâm Mang dừng trên người Tống Túc, nhàn nhạt nói: "Hợp tác với bản hầu, các ngươi cũng xứng sao?"

Sắc mặt Tống Túc đột nhiên sa sầm.

Nếu không nghe ra sự chế giễu trong lời nói này thì đúng là hắn ta sống phí cả trăm năm.

"Vũ An Hầu, lần này Ma Đạo của chúng ta mang theo thành ý mà đến".

"Ta thấy Vũ An Hầu hãy suy xét cho kỹ, danh tiếng của Ma Đạo của chúng ta không tốt, nhưng bản thân ngài cũng chẳng coi trọng danh tiếng gì đâu chứ?"

Trong lòng Tống Túc đang dâng lên cơn giận dữ.

Vì cuộc hợp tác lần này, đích thân hắn ta đã đến đây, có thể nói là thể hiện sự thành ý đủ lớn.

Nói thẳng ra thì danh tiếng của Lâm Mang trong giới giang hồ hiện giờ còn chẳng bằng Ma Đạo bọn họ đây.

"Dưỡng tinh tụ lực, thật là nghe hay nhỉ".

Lâm Mang cười khẩy: "Chẳng qua là năm xưa bị chính đạo giang hồ liên thủ trục xuất khỏi Trung Nguyên thôi".

"Giờ đây chỉ khôi phục được một chút thực lực thôi, mà đã nghĩ đến chuyện quay trở lại Trung Nguyên".

"Hợp tác với bản hầu, thì các ngươi đưa ra được thứ gì?"

Sắc mặt Tống Túc u ám, nhanh chóng mỉm cười đầy ẩn ý: "Vũ An Hầu, Thiếu Lâm giờ đang có rất nhiều môn phái tụ họp".

"Ngài mạnh thì mạnh thật, nhưng một người thì có thể chặn được bao nhiêu người, huống chi còn ở ngay trên địa bàn của Thiếu Lâm".

"Chúng ta hợp tác sẽ cùng có lợi".

Lần này, Ma Đạo lựa chọn hợp tác với Lâm Mang cũng là sau khi các môn phái Ma Đạo bàn bạc nhiều lần.

Thêm nữa là vì họ tin chắc rằng Lâm Mang lúc này nhất định cần họ.

Lâm Mang liếc nhìn hắn ta, chế nhạo nói: "Ngươi nghĩ vì sao họ có thể tụ họp lại với nhau?"

Lão giả sửng sốt, ngẩn người hỏi: "Ý là thế nào?"

"Nếu không phải bản hầu ngầm thúc đẩy, thì họ làm sao dễ dàng tụ họp lại với nhau như vậy".

Trái tim lão giả bỗng chấn động, không dám tin mà nhìn Lâm Mang.

Tên này điên rồi à?

Những môn phái giang hồ đang tụ họp tại Thiếu Lâm, họ đã sớm điều tra rõ ràng.

Trong đó có tới năm vị Đại Tông Sư, còn chưa tính đến các Tông Sư, mà nơi đó lại là địa bàn của Thiếu Lâm.

Rốt cuộc Thiếu Lâm và các môn phái giang hồ kia định làm gì, thì nhiều người thực sự đã nhìn rõ từ lâu.

Thực sự giao tranh với triều đình thì họ không muốn, họ chỉ muốn thể hiện sức mạnh của mình với triều đình, để gây áp lực.

Đến lúc đó, thể diện của Lâm Mang chắc chắn sẽ bị tổn hại.

Ma Đạo trốn đi Tây Vực và thảo nguyên mấy chục năm, giờ trở về Trung Nguyên, đang cần một chuyện để tuyên dương sự trở lại của họ.

Chuyện này chính là một bước đột phá rất hay.

Hợp tác với Vũ An Hầu, họ có thể tận dụng danh tiếng của Lâm Mang, trên giang hồ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Chỉ cần Thiếu Lâm sụp đổ, có triều đình ra mặt, dù Chính đạo không tiện nhúng tay vào nhiều, thì sau này toàn bộ Trung Nguyên đều sẽ là thiên hạ của Ma Đạo.

Hơn nữa, sau chuyện này, sự hợp tác giữa Ma Đạo với triều đình sẽ đi vào lòng người, khí thế của Ma Đạo sẽ chắc chắn sẽ tăng mạnh.

Thực ra nói thẳng ra là nhờ thế, nhờ thế lực của triều đình.

Những người trong giang hồ thực ra không hiểu rõ về chuyện xảy ra trong đêm đó ở kinh thành.

Người biết tình thì đang ở bãi tha ma, hoặc là đang bị giam trong ngục hình của Cẩm Y Vệ.

Trong giang hồ chỉ biết rằng những người tham gia mưu phản đều đã tử trận ở kinh thành, nhưng không biết chính xác những người này đã chết như thế nào.

Về chuyện Lâm Mang phong hầu, triều đình tuyên bố với bên ngoài là vì đã dẹp tan được loạn Ninh Hạ, cộng thêm công lao cứu giá.

Thật là kiêu ngạo!

Đó là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Tống Túc.

Theo hắn ta thấy, nếu ở kinh thành thì Lâm Mang chắc chắn có đủ tự tin để nói những lời này, nhưng giờ đây đang ở trên địa bàn của Thiếu Lâm.

Tống Túc ngạc nhiên, chưa kịp hoàn hồn thì thấy Lâm Mang chậm rãi bước tới, nhìn xuống hắn ta, nhàn nhạt nói: "Thôi, đừng hợp tác nữa!"

"Bản hầu có thể cho ngươi một cơ hội, dẫn người của mình quy thuận Cẩm Y Vệ, có lẽ hôm nay còn có thể sống sót rời khỏi nơi này".

Lão giả lập tức cau mày, giọng điệu hơi lạnh: "Vũ An Hầu, ngài muốn chiêu hàng Ma Đạo của chúng ta đấy à?"

"Chiêu hàng sao?"

Lâm Mang vô cảm nhìn hắn ta, khẽ lắc đầu, cười khẩy: "Ngươi nhầm rồi".

"Không phải chiêu hàng..."

"Mà là trở thành chó dưới trướng bản hầu!"

Tống Túc nhìn chằm chằm Lâm Mang với vẻ mặt sửng sốt, rồi đến xấu hổ, tức giận nói: "Vũ An Hầu, lão phu cũng là Đại Tông Sư!"

"Ngươi đây là đang sỉ nhục lão phu!"

Nghĩ đến bản thân cũng là người thành danh từ lâu trong giang hồ, giờ lại bị một thằng nhóc mới lớn mở miệng ra là bắt đi làm chó.

Là Đại Tông Sư của Ma Đạo, hắn ta chừng nào từng phải chịu sự sỉ nhục như thế này.

Nếu không phải họ còn phải hợp tác với gã, thì chắc hắn ta đã lật mặt từ lâu rồi.

Tống Túc nói bằng giọng lạnh lùng: "Vũ An Hầu, tình cảnh của ngài không mấy sáng sủa, khuyên ngài nên cân nhắc cho kỹ".

"Những lời vừa nãy, lão phu coi như không nghe thấy!"

Nụ cười trên môi Lâm Mang dần biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Đã không muốn thì chết đi".

"Cái gì?"

Đôi mắt Tống Túc mở to.

Ngay khi lời nói của Lâm Mang dứt xuống, lông tơ trên lưng hắn ta dựng đứng, cơ thể lạnh toát.

Một bàn tay trắng đang trong nháy mắt hóa thành màu tím, rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

Đại Tử Dương Thủ!

Sắc mặt Tống Túc đột nhiên biến sắc, kinh hãi đánh ra một chưởng.

Nhưng trong khoảnh khắc giao thủ, Tống Túc đột nhiên cảm giác được một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp truyền dọc theo cánh tay vào khắp tứ chi bách hài.

"Phụt!"

Tống Túc đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân về sau trượt ra xa mười mấy mét.

Cảm nhận được chân nguyên thuần dương đang di chuyển trong cánh tay, Tống Túc hốt hoảng vội vàng điểm tay mấy cái, mới cắt đứt được chân nguyên.

"Có chút bản lĩnh!"

Lâm Mang khẽ gật đầu, bước ra một bước, rồi lại chỉ tay lần nữa.

Trong nháy mắt, gió mây tụ tập, nguyên khí thiên địa tứ phía đều đang cuồn cuộn đổ về nơi này.

Khí thế vô cùng khủng khiếp ngưng tụ ở một ngón tay này, chân nguyên bỏng rát như thể đang thiêu đốt hư không.

Thoạt nhìn chỉ là một ngón tay bình thường, nhưng ẩn ẩn lại ngưng tụ thành một vòng xoáy khủng khiếp, điên cuồng nuốt chửng nguyên khí thiên địa.

Gió mây biến sắc!

Lực lượng thiên địa mênh mông như triều nước cuồn cuộn tràn đến.

Trong lòng Tống Túc giật mình, tức giận nói: "Vũ An Hầu, ngươi thật sự quyết làm như vậy sao?"

Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng hắn không thật sự muốn giao chiến.

Lâm Mang không nói gì.

Thấy một đòn chỉ sắp đánh tới, Tống Túc chợt rút một thanh đao từ trong tay áo ra.

Ánh mắt Tống Túc lóe lên sát khí lạnh băng.

Quá đáng!

Tống Túc vung đao đón đánh Lâm Mang, đao khí lạnh lẽo lan theo lưỡi đao, bổ xuống đầy giận dữ.

Không khí dưới lưỡi đao như bị bổ ra, phát ra từng tiếng rít chói tai.

"Vũ An Hầu, đắc tội rồi!"

Tuy Tống Túc miệng nói vậy, nhưng ra tay không hề nương tay, ngược lại còn rất tàn nhẫn.

Dù sao cũng là Đại Tông Sư, đã trải qua không ít cuộc tàn sát trên giang hồ, lại là người Ma Đạo, đạo lý dù là đánh thỏ bắt chuột cũng phải dùng hết sức, hắn hiểu rõ.

Lâm Mang hơi ngạc nhiên nói: "Đây là Thiên Đao Bát Quyết sao?"

"Hừ!" Tống Túc hừ lạnh một tiếng, tự hào nói: "Mắt nhìn của Vũ An Hầu không tồi".

"Đừng quên, lão phu họ Tống!"

Ngón tay và trường đao chạm vào nhau!

Ngay lập tức, hư không xung quanh như rung chuyển dữ dội, không khí hình thành những gợn sóng lớn, lan tỏa như sóng nước, gió mạnh gào thét.

Bụi mù dày đặc tỏa ra từ chỗ hai người, rồi tỏa ra bốn phương tám hướng.

Lâm Mang đứng ở tâm bão, một ngón tay đỡ lưỡi đao của Tống Túc, nhàn nhạt nói: "Đao pháp không tồi".

"Nhưng ngươi không xứng!"

"Xem cho kỹ, thế nào mới gọi là Thiên Đao!"

Lâm Mang dùng ngón tay đẩy lùi Tống Túc, dùng ngón tay làm đao, tụ tập Đao Ý khủng bố.

"Ngoài đao, không còn vật nào khác!"

"Đây mới là Thiên Đao!"

Trong nháy mắt, Đao Ý lan khắp hư không, bầu trời tối đen hiện ra những bóng đao dày đặc.

Hàng trăm, hàng nghìn Đao Ý tụ tập trên không trung, sau đó liên tục chồng chất, cuối cùng hợp thành một Đao Ý kinh thiên động địa.

Đao quang chói sáng như xé toạc bóng tối.

Cả thiên địa như hòa nhập vào một đao này, mà Lâm Mang đứng từ xa thậm chí còn lờ mờ hòa làm một với đao.

"Ò ò..."

Thanh đao trong tay Tống Túc đột nhiên run lên, suýt nữa thì rơi ra khỏi tay.

Hắn thậm chí còn cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh lẽo như chết chóc.

Đồng tử Tống Túc co lại, kinh ngạc nói: "Thiên Đao?"

Ngay khoảnh khắc này, Lâm Mang dùng hai ngón tay bấm lại, kẽ ngón tay ẩn hiện một thanh đao dài rực cháy ngọn lửa.

Nhẹ nhàng bổ ra!

"Ầm!"

Mặt đất nứt ra một khe sâu, đất cát tung bay về hai bên.

Đao Ý khủng bố khiến người ta nghẹt thở!

Tống Túc mắt trợn tròn, không thể tin được nhìn vào một đao từ xa đến gần đó.

Thật sự là Thiên Đao!?

Là người đời sau của nhà họ Tống, Thiên Đao Bát Quyết chính là võ học trấn tộc của gia tộc, nhưng chưa ai luyện loại đao quyết này đến cảnh giới cao nhất.

Trong đồng tử của hắn, một đao này phóng to vô hạn.

Đao Ý đáng sợ như vạn nghìn cây kim nhỏ như sợi lông trâu, dày đặc tấn công khắp người.

Tống Túc bừng tỉnh trong nháy mắt, gào thét gọi nguyên thần pháp tướng, đồng thời điên cuồng dẫn động sức mạnh thiên địa.

Sau lưng hắn, ngưng tụ thành một bóng đao thông thiên.

Tống Túc gào thét bổ xuống một đao.

Hai luồng đao khí va chạm trong nháy mắt, bụi bặm khủng bố bùng lên, những cây cổ thụ xung quanh đều gãy đổ, hàng loạt ngã xuống.

"Rắc!"

Một ngón tay của Lâm Mang chỉ lên lưỡi đao, nhưng giống như hai thanh đao va chạm vào nhau.

Trong khoảnh khắc đó, hai luồng chân nguyên va chạm kịch liệt, như núi lở đất dạt ra, còn thanh đao trong tay Tống Túc cũng theo đó mà gãy tan.

Mái tóc dài của Lâm Mang bay về phía sau, chiếc áo choàng đỏ thẫm tung bay trong gió lớn.

"Phá!"

Trong nháy mắt, thanh đao trong tay Tống Túc vỡ thành vô số mảnh vỡ, nguyên thần pháp tướng của hắn cũng nhanh chóng sụp đổ.

Trong mắt Tống Túc, một bóng đao phóng to vô hạn.

Vào khoảnh khắc đó, dường như trong tâm trí hắn chỉ còn lại một đao kinh thiên động địa này.

Khóe môi Tống Túc nở một nụ cười cay đắng.

Không ngờ trước khi chết, hắn lại được nhìn thấy Thiên Đao mà chưa ai trong gia tộc luyện đến cảnh giới cao nhất.

Hắn thậm chí còn chưa thấy đối phương xuất đao.

Thật nực cười...

"Phụt!"

Cùng với một tiếng thịt bị xé rách, một vết máu xuất hiện trên cổ Tống Túc.

【Điểm năng lượng +3500000】

Một cái đầu trợn tròn lặng lẽ lăn xuống.

Thi thể của Tống Túc ngã gục xuống đất, máu tươi từ từ thấm xuống đất.

Lâm Mang quay đầu liếc nhìn người áo đen đang ẩn núp từ xa, quay người đi về phía Nam Dương thành, nhàn nhạt nói: "Nói với người đứng sau các ngươi".

"Nếu không có đủ thực lực, vẫn nên ngoan ngoãn làm con chuột đi".

"Không phải mèo chó nào cũng có thể hợp tác với bản hầu".

"Muốn hợp tác thì địa vị của hắn còn chưa đủ!"

Giọng nói của Lâm Mang từ từ tan biến trong gió lạnh.

"Bản hầu diệt được Thiếu Lâm, Ma Đạo thì cũng không ngoại lệ".

...

Nam Dương phủ,

Trường Bình huyện.

Trong đại sảnh đường Bạch Hổ,

Bạch Hổ đường vốn là một băng đảng hạng hai trong huyện, nhưng ít ai biết rằng, Bạch Hổ đường thực chất là một cứ điểm bí mật của Ma Đạo.

"Hắn thật sự đã nói như vậy sao?"

Một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo cà sa, để lộ nửa thân mình, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn.

Mặc dù ăn mặc như một nhà sư, nhưng hắn ta không liên quan gì đến Phật môn.

Huyết Đao Môn Tây Vực, một trong những môn phái Ma Đạo mà Thiếu Lâm chỉ đích danh phải diệt trừ.

Mọi người Huyết Đao Môn đều ăn mặc như nhà sư, vì vậy thường xuyên dùng danh nghĩa của Thiếu Lâm để tàn sát những người trên giang hồ, khiến Thiếu Lâm vô cớ phải gánh nhiều hậu quả.

Người áo đen đứng giữa sảnh đường trầm giọng nói: "Một chữ không sai, đó chính là nguyên văn của hắn".

"Hừ!" Lão tổ Huyết Đao Môn đột nhiên vỗ án đứng dậy, hừ lạnh nói: "Thật cuồng vọng!"

"Hắn tưởng mình là ai!"

"Chư vị, các người nói thế nào?"

"Chẳng lẻ Ma Đạo chúng ta phải chịu sự sỉ nhục này sao?"

Lão tổ Huyết Đao Môn nhìn mọi người trong sảnh đường, lạnh lùng nói: "Ma Đạo chúng ta muốn hợp tác với hắn, tên tiểu tử này quá cuồng vọng rồi".

Mọi người im lặng, nhưng sắc mặt ai cũng hơi khó coi.

Một Đại Tông Sư, đối với Ma Đạo mà nói, không nghi ngờ gì là một tổn thất lớn.

Trải qua thời gian xâm nhập Trung Nguyên lâu như vậy, bọn chúng vẫn chưa từng có Đại Tông Sư nào xảy ra chuyện.

Nhưng Ma Đạo vừa mới xâm nhập Trung Nguyên, nếu thực sự chiến đấu với triều đình thì không phải chuyện tốt.

Bọn chúng ẩn náu lâu như vậy ở Tây Vực, chẳng phải chính là để quay lại Trung Nguyên sao.

"Đã khi Vũ An Hầu đã lên tiếng, vậy thì ta cũng đi gặp hắn đi".

Lúc này, một thân ảnh áo trắng từ từ đứng dậy, khuôn mặt đầy nụ cười nói: "Hắn không phải muốn thành ý sao?"

"Vậy thì ta sẽ thể hiện thành ý của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận