Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 418: Chân Long

Lâm Mang và Trương Tam Phong đứng ở bí cảnh Ngõa Vũ Sơn, chỉ trỏ bình luận, mà chả thèm nóng vội vào trong.

Hai người ngược lại thăm dò toàn bộ Ngõa Vũ Sơn một lượt.

Ngoài ra thì trung tâm Ngõa Vũ Sơn có hơi kỳ lạ, còn lại thì nơi khác đều bình thường.

Hai người họ không hề nóng vội, nhưng có một người lại vô cùng sốt ruột.

Hiền Chân trốn ở trong bóng tối, không khỏi nhíu mày, sắc mặt khó coi.

"Sao hai tên này còn chưa vào nữa?"

Giờ khắp nơi trong thế tục, hai người này không nghi ngờ gì nữa chính là cường giả mạnh nhất.

Bất thình lình, một tiếng gầm kinh hoàng vang lên.

Tiếng gầm tuy mịt mù, nhưng lại rỗng rãi thanh thoát, giống như tiếng chuông lớn vang vọng ở sâu trong thung lũng, vang khắp bốn phương.

Hai người bọn họ không hề xa lạ gì với tiếng kêu này, thậm chí là rất quen thuộc.

Bởi vì mới không lâu trước đây, bọn họ từng đích thân tàn sát một con nguyên thần giao long.

Nhưng tiếng gầm vang lên nguyên thần giao long vừa rồi lại không oai phong bằng tiếng gầm này.

Khoảng cách giữa đôi bên có thể nói là vô cùng lớn.

Ngay khi tiếng gầm này vang lên, nơi sâu trong rừng núi đồng thời xuất hiện một cột sáng thông thiên, cột sáng phản chiếu một thế giới bao la hùng vĩ trên không trung.

Lâm Mang hơi nheo mắt, nhìn cột sáng thông thiên bay lên từ giữa núi, hứng thú nói: "Trương chân nhân, ngươi có từng nghe nói đến truyền thuyết Chân Long không?"

"Không!"

Trương Tam Phong lắc đầu nói: "Ta cũng đã từng lật giở rất nhiều sách cổ, nhưng những sách ghi chép lại thường nhất lại là Hoả Phượng, Huyền Vũ."

Bất kể là Tần Thủy Hoàng chém phượng hay là chém chết Huyền Vũ, đều đã từng có ghi chép.

Lâm Mang cười nhẹ nói: "Thế nếu như vậy, chúng ta cùng nhau đi xem con Chân Long này một lần xem sao."

Nói xong, Lâm Mang bước ra một bước, bước vào bên trong cột sáng.

Đừng nhìn Trương Tam Phong là người tu đạo, nhưng nếu như nơi này thực sự có Chân Long, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Gọi là dị thú thiên địa, điều này không chỉ là một cách gọi, mà còn là một loại công nhận.

Công nhận của thiên địa!

So với con người, những dị thú thiên địa này mới thật sự là những vị thần được thiên địa sủng ái.

Chúng trời sinh đã hiểu cách dùng sức mạnh của thiên địa, hơn nữa còn sống thọ, bản thân sở hữu đủ loại thần thông kỳ lạ.

Ví dụ như Tần Thủy Hoàng diệt phượng để luyện thuốc trường sinh, chính là bởi vì truyền thuyết kể lại rằng hoả phượng có thể tắm lửa để không chết, máu của nó có thể khiến người ta trường sinh bất tử.

Chỉ có điều, máu của hoả phượng quá nóng, trong lửa ẩn hoả, người thường không chịu nổi, chỉ có thể luyện chế thành thuốc.

Trương Tam Phong liếc nhìn bốn phía, cũng đi theo vào bên trong.

Một cảm giác mất trọng lực truyền đến.

Lâm Mang nhanh chóng đáp xuống đất, đập vào mắt là một hình ảnh hoang tàn.

Xung quanh vô cùng rộng lớn, nhưng đường đi lại hết sức khó đi, mảnh vỡ, kiến trúc rơi rải rác khắp nơi.

Nhìn ra xa, hầu như không thể nhìn thấy điểm kết thúc.

Đất đai mênh mông!

Trên không trung, một màu sương mù xám xịt bao phủ, không thấy lấy một chút ánh nắng.

Trong các bí cảnh bình thường, đều có nhật nguyệt chuyển động.

Nói chúng thì không phải là nhật nguyệt thực sự, mà là một loại phản chiếu nhật nguyệt thực sự bên ngoài.

Nhưng nơi này lại không nhìn thấy nhật nguyệt, cả bầu trời đều tối tăm, tạo cho con người một cảm giác vô cùng u ám.

Không lâu sau, Trương Tam Phong đáp xuống bên cạnh Lâm Mang, nhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Nơi này có vẻ hơi khác biệt."

Không đợi Lâm Mang hỏi, Trương Tam Phong đột nhiên dùng một chân đạp xuống nền đất.

"Bùm!"

Mặt đất vỡ vụn, đất cát bắn tung toé.

Dưới lớp đất dày này, là một mảnh xương trắng lộ ra.

"Đây là..."

Lâm Mang hơi kinh hãi trong lòng.

Trương Tam Phong không nói, thần sắc ngưng trọng nhặt khúc xương trắng trên mặt đất, sau đó nhìn Lâm Mang hỏi: "Ngươi có thấy đây giống xương người không?"

Lâm Mang im lặng.

Xương trong tay Trương Tam Phong có tới một trượng, người nào có thể có xương lớn như vậy?

Trương Tam Phong đưa tay gõ gõ, nhắm mắt cảm thụ một phen, giọng trầm nói: "Trên đó còn lưu lại chút đao động sức mạnh."

"Không giống chân nguyên, ngược lại giống thủ đoạn của nguyên thần hơn."

"Nguyên thần?" Lâm Mang lộ vẻ kinh ngạc, đưa tay nhận khúc xương trắng nghiên cứu một phen.

Trương Tam Phong giải thích: "Phương pháp tu luyện thời Tần Hán."

"Họ không coi trọng thể xác mà chỉ cầu nguyên thần siêu thoát, dùng sức mạnh nguyên thần giao tiếp với thiên địa, mượn uy lực thiên địa."

"Sấm sét, lửa, gió bão, mưa to gió lớn..."

"Những sức mạnh của thiên địa này, họ dùng bí pháp nguyên thần đặc biệt để dẫn dắt, sau đó biến thành phương thức tấn công."

"Thật ra con đường võ đạo của chúng ta hiện nay cũng kế thừa rất nhiều cách thức luyện nguyên thần thời Tần Hán."

Trương Tam Phong quay đầu nhìn xung quanh, tiếp tục nói: "Những vị tiên thần được nhắc tới khi đó thực ra chính là Thông Thiên Cảnh ngày nay."

"Nhưng thủ pháp nguyên thần của họ quá huyền bí, khả năng điều khiển sức mạnh thiên địa đạt đến cảnh giới rất cao thâm, thế nên mới biểu hiện ra sự thần kỳ."

"Chỉ là không biết vì lý do gì mà sau này pháp nguyên thần dần dần biến mất, thay vào đó lại là sự trỗi dậy của pháp võ đạo."

"Thực ra so với pháp nguyên thần, pháp võ đạo này không chỉ dễ tiếp cận mà còn nhanh chóng nắm được sức mạnh, ngược lại lại phù hợp với người thường hơn."

Hắn cũng biết đôi chút về pháp môn nguyên thần.

Khi mới đầu tu luyện, nhiều lắm chỉ có thể triệu hồi một chút gió nhẹ hay tạo ra tiếng sấm sét.

Dùng để hù dọa người thường thì cũng tạm được, nhưng nếu muốn dùng nó để đánh với võ giả cửu phẩm thì chỉ có nước khóc rống lên.

Nhưng nếu lực nguyên thần có thể đạt đến cảnh giới Lục Địa Chân Tiên, thì việc khống chế sức mạnh của thiên địa lại sâu sắc hơn so với võ giả bình thường.

Chỉ có thể nói rằng, mỗi loại đều có điểm mạnh và yếu riêng.

Ngay lúc này, tiếng long ngâm lại một lần nữa phát ra từ xa.

So với khi còn ở bên ngoài bí cảnh, thì giờ đây khi hai người đã vào bên trong thì lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn tiếng gầm đó.

Ở đường chân trời xa xa còn truyền đến một trận chấn động nhỏ, kèm theo đó là sự đao động của sức mạnh thiên địa.

Những viên đá nhỏ trên mặt đất nhảy lên một cách nhẹ nhàng.

Lâm Mang và Trương Tam Phong nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi về phía có tiếng động vọng lại.

Hai người nhanh chóng lao về phía trước!

Con đường hoang vắng không ngừng bị bỏ lại sau lưng hai người.

Trên con đường này, càng ngày càng có nhiều thi thể xuất hiện trên mặt đất, những bộ xương trắng hếu này lộ ra bên ngoài.

Có của yêu thú, cũng có của con người.

Thậm chí còn có thể thấy một số binh khí đã bị hỏng.

Nhưng hai người này chỉ liếc nhìn qua rồi thôi, chứ cũng không quan tâm quá nhiều.

Những binh khí này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, đã sớm mất đi những đặc điểm thần dị mà chúng từng có.

Rất nhanh sau đó, hai người dừng lại, đồng tử co lại, đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cuối cùng của vùng đất, là một vùng tàn tích khổng lồ, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số cung điện đổ nát.

Những cung điện này vô cùng rộng lớn, ngay cả cung điện của hoàng đế cũng không thể so sánh được.

Ở chính giữa, có chín cây cột đá khổng lồ nằm rải rác ở xung quanh.

Một sinh vật khổng lồ đứng trên đống đổ nát, thân hình dài gần ngàn trượng, tỏa ra khí thế kinh khủng.

“Chân Long!”

Trương Tam Phong khẽ thốt lên hai chữ, sắc mặt ngưng trọng.

Con yêu thú khổng lồ trước mặt này, chính là một trong số những loài dị thú của thiên địa, Chân Long.

Thân mình có nhiều vảy màu xanh lục, đầu rồng dữ tợn ngửa lên trời gầm lên, tỏa ra khí thế hung dữ.

Trên người nó có rất nhiều vết sẹo, những vết thương này dài tới mấy chục trượng.

"Gầm!"

Tiếng long ngâm khủng khiếp lại một lần nữa vang lên, chấn động cả bầu trời.

Trên bầu trời, có bốn bóng người đang vội vã bỏ chạy, sắc mặt lộ vẻ hốt hoảng, có vẻ luống cuống.

Chỉ là họ đã bị Chân Long vây khốn, căn bản không thể thoát ra được.

Con Chân Long đó giống như mèo đùa chuột, đang trêu đùa bốn người họ.

Lâm Mang hơi nheo mắt, quan sát những người đó.

Trong số đó có một người mặc trang phục của người Miêu tộc, là một người đàn ông lực lưỡng.

Một lão giả mặc áo choàng đen, chỉ tỏa ra đao động hơi thở của cảnh giới Lục Địa Chân Tiên, nhưng lại có thể bay trên không trung.

Một người khác là một lão giả gầy gò, tay cầm một cây gậy gỗ, dưới thân quấn da thú.

Người cuối cùng, mặc một chiếc áo choàng trắng, toàn bộ khuôn mặt có vẻ hơi nhu mì.

Thông Thiên Cảnh!

Nhưng hiện giờ, thế lực duy nhất sở hữu cường giả Thông Thiên Cảnh cũng chỉ có Phật Môn mà thôi.

Vậy thì mấy người này lại từ đâu chui ra thế.

Lâm Mang quay đầu nhìn Trương Tam Phong, trầm giọng nói: "Trương chân nhân, có nhận ra mấy người này không?"

Trương Tam Phong quan sát mấy người trên không trung, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhàn nhạt nói: "Giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, Cốc chủ Thiên Cơ Cốc, Giáo chủ Ngũ Tiên Giáo."

"Và giáo chủ của Ma đạo, Thiên Mệnh Giáo."

"Một đám người đã chết từ rất lâu trong giang hồ!"

Câu cuối cùng hắn nói đặc biệt nặng nề.

Thật ra, Trương Tam Phong càng kinh ngạc hơn cả Lâm Mang.

Hắn quen biết tất cả những người này, khi còn phiêu bạt giang hồ, hắn đã nghe qua danh hiệu của họ, thậm chí là đã từng gặp mặt.

Lúc trước, những người này đều là những nhân vật rất nổi tiếng trong giang hồ.

Nhưng tất cả những người này đều đã truyền ra tin tức tử vong trong giang hồ.

Vào thời kỳ diệt Nguyên, tất cả những người này đều đã chết dưới tay của những cường giả Nguyên triều.

Thiên Cơ Cốc đã sớm biến mất trong giang hồ, còn Ngũ Tiên Giáo thì ẩn cư ở thập vạn đại sơn, đã lâu không màng đến thế sự.

Còn về Ma đạo Thiên Mệnh Giáo, thì cả giáo phái đã bị tiêu diệt, trong Ma đạo cũng hoàn toàn bị xóa tên.

Kể từ khi họ chết, thế lực của họ cũng theo đó mà biến mất.

Nhưng một nhóm người đáng lẽ phải chết từ lâu, thế mà giờ đây không những còn sống mà còn xuất hiện ở nơi này, thì làm sao có thể không khiến người ta kinh ngạc được.

Ngay khi hai người đang thảo luận, thì những người ở đằng xa kia cũng đã phát hiện ra Lâm Mang và Trương Tam Phong.

Thiên Cơ Tam Thập Lục nhìn Lâm Mang và Trương Tam Phong, cười lớn nói: "Hai vị, cũng là vì con Chân Long này mà đến sao?"

"Nếu đã như vậy, sao không cùng nhau ra tay!"

Thiên Cơ Tam Thập Lục vừa hét lớn, vừa bước nhanh hơn, nhanh chóng đổi hướng, sau đó lao về phía Lâm Mang và Trương Tam Phong.

Gắp lửa bỏ tay người!

Tên này rõ ràng là không có chủ ý tốt gì rồi.

Lâm Mang mắt lóe lên một tia lạnh, cười lạnh lẽo.

Tuy rằng chưa thấy con Chân Long này ra tay, nhưng chỉ từ tiếng rồng gào vừa rồi, cũng có thể biết sự khủng bố của nó.

Lúc này giáo chủ Bái Nguyệt Giáo lạnh lùng nói. "Hai vị, còn không ra tay sao!"

Đột nhiên có tiếng âm vang vọng hư không.

"Con người!"

"Cũng đều đáng chết!"

Tiếng nói này trực tiếp truyền vào não mọi người, làm người ta khiếp sợ.

Ngay sau đó Chân Long xông lên trời, miệng phun ra một mảng lớn sấm sét.

Sấm sét vô tận lan khắp một khoảng hư không rất lớn.

Từng đạo sét giống như sức mạnh vĩ đại của thiên địa, từ trên trời giáng xuống, giáng xuống đầu vài người.

Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, giống như thiên phạt vậy, sấm sét khủng bố gần như bao trùm cả thiên địa, hoàn toàn phong tỏa thiên địa xung quanh.

Mọi người vội vàng né tránh.

Lâm Mang trong lòng hơi kinh ngạc, thân hình lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ.

Sét đánh xuống mặt đất tạo thành một hố lớn.

Vị giáo chủ Bái Nguyệt Giáo vừa lên tiếng, phía sau đột nhiên xuất hiện một thân ảnh rắn khổng lồ dữ tợn, chiếm lấy ở trên bầu trời.

Thân hình giống như biến thành một luồng ánh sáng, lao về phía trước.

Một tia sét rơi trúng thân rắn khổng lồ, thân rắn lập tức thu nhỏ lại vài phần.

Ba người còn lại phản ứng cũng không chậm, lập tức ra tay, dùng thủ đoạn của mình để đối phó với tia sét này.

Thiên Cơ Tam Thập Lục ra tay bấm ấn quyết, trong nháy mắt, sấm sét trên bầu trời chuyển động, vô tận sấm sét rơi xuống, va chạm với tia sét này.

Đột nhiên mặt đất phun trào lửa, ngọn lửa nóng rực như sóng biển đánh vào Chân Long.

Lửa và sấm sét va chạm nhau.

Ngay tại khoảnh khắc ngọn lửa xuất hiện, Thiên Cơ Tam Thập Lục đột nhiên phóng đi thật xa, cưỡi gió bay lên, tốc độ tăng lên gấp bội.

Thiên Cơ Cốc giỏi về phép toán thiên cơ, do đó chú trọng đến nguyên thần hơn.

"Gào!"

Chân Long gầm lên một tiếng, đột nhiên xông lên trời, đuôi rồng quét ngang một cái.

Ngọn lửa hừng hực dưới một cái đuôi này đều bị dập tắt, rồi lại quét về phía mọi người như sấm sét.

Thân hình to lớn như một ngọn núi cao đâm vào mọi người, tạo thành một bóng đen rất lớn.

Ầm!

Theo một tiếng vang rất lớn, mặt đất lập tức nứt ra một vết nứt dài hàng chục trượng, thiên địa cũng vì thế mà rung chấn dữ dội.

Trong làn khói bụi, một bóng người từ hiểm nguy tránh được, chính là Thiên Cơ Tam Thập Lục.

Thiên Cơ Tam Thập Lục sắc mặt âm trầm.

Nếu như hắn không vừa rồi thi triển bí thuật, một kích này nhất định sẽ khiến hắn bị thương nặng.

Bọn họ đã đánh giá thấp sức mạnh của Chân Long này.

Sức mạnh này đã đạt đến mức Thông Thiên Tứ Cảnh, lại vì là Chân Long, sức mạnh hơn xa người thường.

Cho dù hắn chuyên tu nguyên thần, nhưng khả năng khống chế sức mạnh thiên địa của hắn cũng không thể so sánh được với loài vật này.

Đúng lúc này, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác hồi hộp.

Không tốt!

Trên bầu trời rơi xuống một con vuốt khổng lồ, ma diễm ngút trời, bốn phía xung quanh giống như bị một vuốt này xé nát.

Thiên Cơ Tam Thập Lục sắc mặt hơi đổi, trực tiếp đốt nguyên thần, xung quanh cuộn lên một cơn gió mạnh, cuốn lấy hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.

Bản thân Thiên Cơ Tam Thập Lục tu luyện là nguyên thần, nhục thân yếu đuối, hiện tại thiêu đốt nguyên thần, thiệt hại đối với hắn có thể nói là chí mạng.

Hơn nữa nguyên thần không giống như khí huyết, đốt khí huyết ít nhiều còn có thể bổ sung, nhưng đốt nguyên thần thì rất ít khi có thể khôi phục.

Thiên Cơ Tam Thập Lục từ hiểm nguy tránh được một vuốt này, nhanh chóng hướng về nơi Lâm Mang và Trương Tam Phong đang đứng.

Ba người còn lại không hẹn mà cùng ý nghĩ, cũng đang hướng về phía hai người.

Lâm Mang và Trương Tam Phong liếc mắt nhìn nhau, không chút do dự quay người bỏ chạy.

Bọn họ không ngốc, nhất quyết phải ở lại và chiến đấu với Chân Long này.

Huống chi còn là dẫn hỏa lực cho người khác.

Trương Tam Phong tức giận mắng. "Bốn tên khốn này, hoàn toàn không coi người khác ra gì!"

Rõ ràng là đám người này đã chọc giận con Chân Long này.

Một khi dẫn Chân Long này đến, hai người bọn họ nhất định sẽ trở thành đối tượng để con vật này trút giận.

Một cơn bão kinh hoàng của thiên địa kéo đến, biến cả một khu vực thành ngọn núi lửa vô tận.

Trên bầu trời thậm chí còn phủ đầy sấm sét.

Chân Long đối với sự khống chế sức mạnh của thiên địa đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.

Thấy Lâm Mang hai người rời đi, sắc mặt bốn người đồng loạt thay đổi.

Bản thân họ cũng cách Lâm Mang một khoảng.

Điểm mấu chốt là sức mạnh của hai người này không hề yếu, lập tức trong nháy mắt đã kéo ra một khoảng cách.

Nhìn thấy Chân Long phía sau sắp đuổi tới, trong mắt Giáo chủ Thiên Mệnh Giáo lóe lên một tia tàn độc.

Một tay kết ấn, sau lưng hiện ra bóng dáng thần thánh.

Bóng dáng thần thánh này giống như một vị thần thực sự, đầu đội vương miện, nhìn khắp thiên địa.

Bóng dáng thần thánh sau lưng Giáo chủ Thiên Mệnh Giáo nhìn chăm chú vào Lâm Mang, ánh mắt sâu thẳm.

Trong nháy mắt, tâm trí Lâm Mang chấn động, có cảm giác nguyên thần sắp rời khỏi thể xác.

Lâm Mang lạnh lùng liếc mắt nhìn Giáo chủ Thiên Mệnh Giáo phía sau.

"Muốn chết!".

Khí huyết lưu thông, triển khai Tà Huyết Kiếp.

Dùng máu dẫn máu, điều động khí huyết trong cơ thể Giáo chủ Thiên Mệnh Giáo, Giáo chủ Thiên Mệnh Giáo đang đuổi theo phía sau đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Bóng dáng thần thánh phía sau lập tức tan rã.

Chưa kịp phản ứng, móng vuốt rồng phía trên đã giáng xuống, mang theo khí thế cuồn cuộn.

Sắc mặt Giáo chủ Thiên Mệnh Giáo đại biến.

"Không tốt!".

Trong lúc nguy cấp, chỉ có thể dùng nguyên thần pháp tướng để chống đỡ.

Trong nháy mắt, nguyên thần pháp tướng phía sau hắn ta phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng chói lòa che phủ cả bầu trời.

Dưới một chưởng này, nguyên thần pháp tướng của hắn ta như bị một chưởng đánh tan.

“Phốc!”.

Giáo chủ Thiên Mệnh Giáo đè chặt chân nguyên đang hỗn loạn trong cơ thể xuống, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Mang.

Đúng lúc này, Lâm Mang đột nhiên quay người, khí huyết cuồn cuộn, tung ra một quyền với tốc độ kinh người.

—— Vô Địch Bá Quyền!

Không gian rung chuyển!.

Gió và sét gào thét, quyền thế kinh khủng, trong nháy mắt đã phá vỡ cực hạn của tốc độ âm thanh.

Sức mạnh bùng nổ này khiến hắn ta kinh hoàng.

"Tên khốn!".

Giáo chủ Thiên Mệnh Giáo gầm lên một tiếng, đầy tức giận.

Một quyền này trực tiếp đánh tan nguyên thần pháp tướng vốn đã sắp tan rã của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận