Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 489: Giao phong
Lâm Mang khẽ cười, gật đầu thừa nhận luôn cho rồi, nhẹ nhàng nói: "Không sai."
"Không chỉ Khổng Hiên, mà cả những người ở Đại Trí Thiền Tự, cũng như những người Thiếu Lâm và Phật Môn ở hạ giới, đều chết dưới tay ta."
“Các người cũng không cần nghĩ về hạ giới nữa, hạ giới Thiếu Lâm không còn, các người về hạ giới còn ý nghĩa gì chứ.”
Thế đến nước này, Lâm Mang cũng chẳng định giấu diếm chuyện này nữa, tóm lại kể từ nay, Đại Trí Thiền Tự cũng không còn nữa.
Ân oán giữa hắn và Phật Môn vốn đã từ lâu, đã không còn cách nào giải quyết hòa bình.
Cho dù hắn có không động thủ với Đại Trí Thiền Tự đi nữa, một khi Đại Trí Thiền Tự biết được chuyện xảy ra ở Phật Môn ở hạ giới, thì chắc chắn cũng không dễ bỏ qua.
Vậy thì chi bằng, cứ trực tiếp luôn, giải quyết ngay chuyện này ở Ngũ Phương Vực này.
Nghe vậy, mặt Không Tuệ lập tức biến sắc, vẻ mặt tức giận.
"Ma đầu!"
Không Tuệ đầy tức giận "Ngươi..."
"A Di Đà Phật!"
Hoằng Thiền chắp hai tay, khẽ niệm một câu hiệu Phật, cắt ngang lời Không Tuệ.
Hoằng Thiền lắc đầu với Không Tuệ, ra hiệu cho hắn không nói nhiều nữa.
"Phương trượng..."
Không Tuệ muốn nói lại thôi, toàn bộ khuôn mặt không cam tâm và tức giận.
Hoằng Thiền bước ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lâm Mang.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thực sự nhìn thấy vị Huyết Hà Đao Tôn trứ danh này.
Trông thật sự rất trẻ!
Tương tự, sát khí trên người cũng rất mạnh.
Hoằng Thiền đưa một tay ngang ngực, giọng điệu không gợn sóng: "Lão nạp cảm tạ Lâm thí chủ đã thẳng thắn đã nói ra cho ta biết."
Hắn ta cũng hiểu ý của Lâm Mang.
Chỉ một mình Lâm Mang thôi thì không đủ để diệt trừ Phật Môn.
Thực ra từ khi đoán được Không Huyền xảy ra chuyện, hắn ta cũng đã hình dung ra tình hình của Phật Môn ở hạ giới.
Hoằng Thiền từng bước bước lên hư không, dưới chân mọc ra những đóa sen vàng, từng bông sen vàng tỏa sáng rực rỡ, sức sống nồng đậm lan tỏa khắp nơi.
Hoằng Thiền khẽ nói: "Tru ma!"
Vào khoảnh khắc lời nói nhàn nhạt ấy được thốt ra, thì lại chẳng khác nào tiếng sấm sét giữa trời quang vang lên liên tục.
"Ầm!"
Ngay lập tức, sau lưng Hoằng Thiền chậm rãi ngưng tụ thành một thân Kim Thân Phật Tướng, đôi mắt hiền từ, xếp bằng ngồi xuống.
Tiếng Phật âm hùng tráng vang dội hư không, truyền đi hàng mấy ngàn dặm.
Mắt Hoằng Thiền đột nhiên lóe lên một tia sáng Phật rực rỡ, toàn thân tỏa ra Phật Quang nồng đậm.
Lúc này, trong mắt hắn ta không còn chút tình cảm nào, toàn bộ con người khiến người ta có cảm giác hờ hững đối với chúng sinh.
Trong tay Hoằng Thiền xuất hiện một cái bát, trông cực kỳ đơn giản.
Nhưng chính cái bát bình thường như vậy lại tỏa ra Phật Quang vô cùng khủng khiếp.
Bên trong cái bát kia dường như chứa đựng một thế giới thực sự, trấn áp cả thiên địa.
Trương Tam Phong cau mày, khẽ nói: "Xem ra nền tảng của Đại Trí Thiền Tự ở Tây Vực này thật sự không yếu."
"Thứ đó... có chút giống với lời đồn đại là vật trong tay của Phật Tổ."
Thích Già thành Phật, chuyện này chỉ được ghi chép trong sử sách cổ xưa.
Nhưng kể từ khi gặp đệ tử đời đầu của Long Hổ Sơn, hắn ta đã biết rằng việc Thích Già thành Phật hẳn là có thật.
Cái chính là vật này đã được ghi chép trong Phật Môn hạ giới, không ngờ lại được mang lên thượng giới.
Hoằng Thiền đã động đến cả thứ này, xem ra là đã có quyết tâm giết chết Lâm Mang.
Lâm Mang nhướng mày, cười nhạt: "Như vậy không phải mới thú vị sao?"
"Nếu như quá yếu thì chẳng phải chán chết à?"
Vừa nói, Lâm Mang vừa bước ra, bước lên hư không, pháp tướng nguyên thần sau lưng xuất hiện, giải phóng ra ma khí vô biên.
Hai mắt Hoằng Thiền hơi mở to, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lâm Mang, khẽ niệm một câu Phật hiệu.
"Chiến!"
Lâm Mang buông lời hét lớn, vung tay nắm lấy, quy tắc của thiên địa tụ lại trong tay, biến thành một thanh trường đao giống như có thể chém nát thế giới, lưỡi đao quét qua nơi nào thì giống như muốn xé toạc cả thiên địa.
Khoảnh khắc này, sức mạnh Đạo Ma Đồng Nguyên giữa Ma Đạo của Lâm Mang được giải phóng, ma khí nổi lên sôi sục.
Lâm Mang ra tay vốn không muốn giữ lại.
Thấy Lâm Mang chém một nhát đao, Hoằng Thiền chắp hai tay lại, pháp tướng Kim Phật sau lưng tỏa xuống vô vàn Phật Quang, sau đó từ từ vung một chưởng.
Thiếu Lâm, Bàn Nhược Kim Cương Chưởng!
Nhưng so với Bàn Nhược Kim Cương Chưởng trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, thì Bàn Nhược Kim Cương Chưởng do Hoằng Thiền sử dụng đã liên quan đến quy tắc của thiên địa.
Một chưởng vung ra, có uy thế mở núi, vỡ đá.
Hoàn toàn chân hỏa trên người Lâm Mang bùng cháy dữ dội, ngưng tụ thành một thân thể rực lửa, ngọn lửa vô tận từ thân đao tràn ra nơi Hoằng Thiền đang đứng.
“Ầm ầm!”
Sức mạnh va chạm trào dâng như sóng biển, va chạm lan tỏa trong hư không.
Lúc này, Hoằng Thiền đột nhiên nâng bát đựng trong tay lên.
Trong nháy mắt, một sức mạnh trấn áp cùng một lực hút chưa từng có truyền đến từ bên trong.
Ngọn lửa đầy trời nhanh chóng tràn vào bên trong bát đựng, ma khí quanh người Lâm Mang cũng chấn động dữ dội.
Lâm Mang hơi nhíu mày.
Thứ quỷ quái này quả thực hơi khó đối phó.
Bát đựng này có đôi chút tương đồng với thần kiếm của Kiếm Sơn, chỉ có điều thần kiếm của Kiếm Sơn chỉ có thể giết chóc, còn sức mạnh của bát đựng này lại có phần kỳ quái.
Hoằng Thiền từ từ đọc kinh, Phật Quang toàn thân tăng vọt.
Trong toàn bộ Đại Trí Thiền Tự, vô số tượng Phật tại thời khắc này đồng loạt tỏa ra Phật Quang rực rỡ.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: “Lâm thí chủ, ngươi chọn đến đây là quyết định sai lầm nhất”.
“Hãy bỏ đao đồ tể xuống, chắp tay thành Phật!”.
“Nếu ngươi nguyện vào Trấn Ma Tháp thì lão nạp có thể cho ngươi một cơ hội”.
Lâm Mang cười lạnh, khinh thường nói: “Đừng đắc ý quá sớm”.
“Leng keng!”.
Cùng với tiếng kêu leng keng rõ ràng từ thanh kiếm, thần kiếm từ Kiếm Sơn được rút ra khỏi vỏ.
Kiếm quang cực độ được giải phóng trong nháy mắt.
Hắn không tu kiếm đạo cũng không có nghĩa là không biết, hơn nữa, ai nói rằng kiếm không thể dùng như đao được?
Thần kiếm ngang trước người, nguyên khí thiên địa gào thét như thể nuốt trọn cá voi.
Trong mắt Hoằng Thiền thoáng hiện một tia lo lắng khó nhận ra.
Hắn ta cũng đã từng nghe nói đến thanh kiếm truyền thừa của Kiếm Sơn này, về một mặt nào đó, đây không phải là thứ kém cỏi hơn bát đựng trên tay hắn ta.
Chỉ có điều công dụng của hai thứ có đôi chút khác nhau.
Hoằng Thiền thở dài, chắp hai tay lại, toàn thân dần hòa làm một với pháp tướng Kim Phật sau lưng.
Trong vô số Phật điện, từng pho tượng Phật tại thời khắc này tỏa ra Phật Quang ngút trời.
Những Phật Quang này tụ lại với nhau, hình thành bóng dáng của các vị Phật Đà trong hư không.
Cùng lúc đó, trong phạm vi ngàn dặm quanh Đại Trí Thiền Tự, vô số ngôi chùa đồng loạt tỏa ra Phật Quang.
Trong các ngôi chùa này, vô số tăng nhân ngồi xếp bằng dưới đất, lặng lẽ tụng kinh.
Hơn một ngàn ngôi chùa phân bổ khắp bốn phía Đại Trí Thiền Tự, tạo nên một trận pháp hùng vĩ.
Sắc mặt Lâm Mang hơi cứng lại.
Không ngờ rằng Phật Môn Tây Vực lại có thủ đoạn như vậy, không hổ danh là độc chiếm Tây Vực bấy lâu nay.
Lúc trước khi xuống Hạ giới cùng Viên Thiên Cương, hắn đã từng nghe hắn ta nói, cho dù là các thế lực bản thổ của Ngũ Phương Vực, hay những người phi thăng lúc trước, thì thực ra đại đa số đều bị mắc kẹt ở cảnh giới Quy chân.
Điểm này có thể thấy từ tình hình bản thân Viên Thiên Cương.
Nếu không có bản nguyên thiên địa đủ mạnh thì rốt cuộc vẫn khó có thể bước ra được bước đó.
Có lẽ có người đã bước vào cảnh giới Võ Tiên tam cảnh, nhưng những người như vậy lại ít ỏi vô cùng, có lẽ cộng cả Ngũ Phương Vực lại cũng không vượt quá số lượng ở trên bàn tay.
Điều này còn bao gồm cả những người phi thăng lên giới này khi xưa.
Hoằng Thiền tại Đại Trí Thiền Tự theo như lời Viên Thiên Cang đã nói thì vẫn chưa bước vào cảnh giới thứ ba của Võ Tiên.
Nếu Hoằng Thiền thật sự bước vào cảnh giới đó, có lẽ Phật Môn Tây Vực đã không ở một góc nhỏ bé như vậy mà tiếp tục mở rộng lãnh thổ.
Nhưng không ngờ sau khi qua nhiều năm, Đại Trí Thiền Tự lại bày ra một trận pháp lớn thế này tại toàn bộ Tây Vực, khiến cho toàn bộ Tây Vực trở nên kiên cố như thép.
So với việc Kiếm Sơn bồi dưỡng thần kiếm, thì ước muốn của Hoằng Thiền lại lớn hơn.
Đó là muốn mượn toàn bộ Tây Vực để thành tựu cho cảnh giới thiên địa của bản thân.
Ma thần pháp tướng phía sau Lâm Mang khí thế tăng mạnh, thân hình từng chút một cao lớn hơn.
Ảo ảnh của Ma Thần khổng lồ đứng thẳng như thần linh, tựa như muốn xé nát quang huy của Phật.
Hoằng Thiền thấy vậy thì trên mặt lạnh lùng vô cùng, tay chắp ấn quyết, khẽ quát một tiếng.
Ngay sau đó, một tôn tôn pháp tướng Phật Đà trong vô số Phật Quang phát ra sức mạnh, miệng tụng kinh Phật, trong nháy mắt âm thanh vang vọng thiên địa.
Đây là một loại sức mạnh Thần Thông ma hải giống như Lâm Mang, tấn công thẳng vào nguyên thần của con người, trong bóng tối khiến cho con người sinh ra cảm giác hối hận.
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, giơ tay khẽ quát: "Lên!"
Vừa dứt lời, vô số ma khí cuồn cuộn, trong huyết hải phía sau, từng đạo tâm ma huyễn ảnh cũng từ từ hiện ra.
Tâm ma của tám ngàn đệ tử Kiếm Sơn!
Những tâm ma huyễn ảnh dày đặc dưới sự ăn mòn của ma khí, nhanh chóng lan ra bốn phía.
Ma khí vô hình bao trùm gần như toàn bộ Đại Trí Thiền Tự, va chạm dữ dội với Phật Quang, Phật Quang trên trời gần như bị ma khí che khuất.
Hoằng Thiền sắc mặt thay đổi, kinh hãi: "Đây là..."
Nhưng sắc mặt của hắn nhanh chóng trở nên u ám.
Bây giờ có rất nhiều tăng nhân trong chùa xung quanh có dấu hiệu nhập ma, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng bởi những tâm ma này.
Trong lòng hắn rất bất ngờ, thủ đoạn của Lâm Mang này rất kỳ lạ, hoàn toàn khiến người ta không thể phòng bị.
Đối mặt với loại Thần Thông này, trừ khi nguyên thần mạnh hơn Lâm Mang, nếu không thì rất khó chống lại.
"Tỉnh lại hết cho ta!"
Hoằng Thiền quát lớn, âm thanh của Phật rung chuyển.
Nhưng ngoài một số ít tăng nhân tỉnh lại, phần lớn vẫn bị ảnh hưởng, bị tâm ma khống chế, sinh ra tâm ma mới.
Mà những thứ này đều sẽ trở thành sức mạnh của Lâm Mang!
Lâm Mang giơ kiếm lên, âm dương nhị khí lưu chuyển trên thân kiếm.
Một làn sương mù màu đỏ máu bao phủ xung quanh Lâm Mang, sinh tử nhị khí bao quanh.
Trong nháy mắt, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, những ngọn lửa nóng bỏng bao trùm khắp thiên địa, mặt đất xung quanh nứt nẻ.
Thần kiếm trong tay Lâm Mang bắt đầu tích tụ sức mạnh.
"Ùng ùng!"
Thần kiếm khẽ rung lên, dường như đang kháng cự lại sức mạnh này.
Thần kiếm của Kiếm Sơn tất nhiên không thể nghe theo mệnh lệnh của Lâm Mang, giờ hắn chỉ đang dùng sức mạnh để thúc giục mà thôi.
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên một tia lạnh lẽo, một luồng sức mạnh nguyên thần mạnh mẽ tràn vào trong thần kiếm.
"Ầm ầm!"
Trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ, bầu trời mây đen mù mịt nứt ra một khe hở lớn, như thể tổn thương trên bầu trời.
Lâm Mang giơ thần kiếm lên, kiêu hãnh đứng đó, ma thần pháp tướng chiếm giữ cả thiên địa.
Ánh sáng và bóng tối phân chia rạch ròi!
Từ bốn phương tám hướng, sức mạnh của ma quỷ tinh khiết nhất trên thế giới tràn đến, hội tụ vào thanh kiếm khiến thanh thần kiếm này trở nên tà ác và hung tợn hơn.
Những tia sáng mạnh mẽ tỏa ra như thể một nhát kiếm chém xuống từ vực sâu.
Biến kiếm thành đao!
Lâm Mang vung kiếm chém xuống.
Giờ đây, cảnh tượng giống như hai thế giới đang va chạm, một nhát kiếm cách biệt thời gian.
Cả thế giới đưa kiếm cho hắn!
Vào thời khắc này, sức mạnh của Lâm Mang đã đạt đến đỉnh cao của Quy Chân, thậm chí còn chạm đến cảnh giới võ học thứ ba của Võ Tiên là cảnh giới thiên địa.
Vô số những sức mạnh ma quỷ theo nhát kiếm này trỗi dậy, chuyển thành chính khí lẫm liệt.
Đôi mắt của Hoằng Thiền co rúm mạnh.
Sức mạnh Phật Môn của hắn có thể đè bẹp sức mạnh ma quỷ nhưng lại không thể đè bẹp sức mạnh đến từ Đạo Môn này.
"Hủy diệt!"
Cả bầu trời như thể bị thanh kiếm này chém đôi, lưỡi kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Những hình ảnh Phật ảnh trên bầu trời tan biến!
Mỗi một hình ảnh Phật Đà đều tan biến như bong bóng.
Trong con ngươi của Hoằng Thiền hiện lên một chút kinh sợ, hắn ra sức thúc giục chiếc bát trong tay, khiến cho các hình ảnh Phật Đà sau lưng bừng sáng.
"Rầm rầm…"
Trận pháp sụp đổ!
Những ngôi chùa sụp đổ, tượng Phật trong các ngôi chùa cũng vỡ nát.
Những tăng nhân đang ngồi xếp bằng trợn mắt tròn xoe, nhanh chóng mất hết hơi thở, ngồi yên tại chỗ.
Gió thoảng qua!
Thân thể tan biến như tro bụi.
Trong những luồng Phật Quang vỡ nát dần dần hiện lên thân ảnh của Hoằng Thiền rất thê thảm.
"Không chỉ Khổng Hiên, mà cả những người ở Đại Trí Thiền Tự, cũng như những người Thiếu Lâm và Phật Môn ở hạ giới, đều chết dưới tay ta."
“Các người cũng không cần nghĩ về hạ giới nữa, hạ giới Thiếu Lâm không còn, các người về hạ giới còn ý nghĩa gì chứ.”
Thế đến nước này, Lâm Mang cũng chẳng định giấu diếm chuyện này nữa, tóm lại kể từ nay, Đại Trí Thiền Tự cũng không còn nữa.
Ân oán giữa hắn và Phật Môn vốn đã từ lâu, đã không còn cách nào giải quyết hòa bình.
Cho dù hắn có không động thủ với Đại Trí Thiền Tự đi nữa, một khi Đại Trí Thiền Tự biết được chuyện xảy ra ở Phật Môn ở hạ giới, thì chắc chắn cũng không dễ bỏ qua.
Vậy thì chi bằng, cứ trực tiếp luôn, giải quyết ngay chuyện này ở Ngũ Phương Vực này.
Nghe vậy, mặt Không Tuệ lập tức biến sắc, vẻ mặt tức giận.
"Ma đầu!"
Không Tuệ đầy tức giận "Ngươi..."
"A Di Đà Phật!"
Hoằng Thiền chắp hai tay, khẽ niệm một câu hiệu Phật, cắt ngang lời Không Tuệ.
Hoằng Thiền lắc đầu với Không Tuệ, ra hiệu cho hắn không nói nhiều nữa.
"Phương trượng..."
Không Tuệ muốn nói lại thôi, toàn bộ khuôn mặt không cam tâm và tức giận.
Hoằng Thiền bước ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lâm Mang.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thực sự nhìn thấy vị Huyết Hà Đao Tôn trứ danh này.
Trông thật sự rất trẻ!
Tương tự, sát khí trên người cũng rất mạnh.
Hoằng Thiền đưa một tay ngang ngực, giọng điệu không gợn sóng: "Lão nạp cảm tạ Lâm thí chủ đã thẳng thắn đã nói ra cho ta biết."
Hắn ta cũng hiểu ý của Lâm Mang.
Chỉ một mình Lâm Mang thôi thì không đủ để diệt trừ Phật Môn.
Thực ra từ khi đoán được Không Huyền xảy ra chuyện, hắn ta cũng đã hình dung ra tình hình của Phật Môn ở hạ giới.
Hoằng Thiền từng bước bước lên hư không, dưới chân mọc ra những đóa sen vàng, từng bông sen vàng tỏa sáng rực rỡ, sức sống nồng đậm lan tỏa khắp nơi.
Hoằng Thiền khẽ nói: "Tru ma!"
Vào khoảnh khắc lời nói nhàn nhạt ấy được thốt ra, thì lại chẳng khác nào tiếng sấm sét giữa trời quang vang lên liên tục.
"Ầm!"
Ngay lập tức, sau lưng Hoằng Thiền chậm rãi ngưng tụ thành một thân Kim Thân Phật Tướng, đôi mắt hiền từ, xếp bằng ngồi xuống.
Tiếng Phật âm hùng tráng vang dội hư không, truyền đi hàng mấy ngàn dặm.
Mắt Hoằng Thiền đột nhiên lóe lên một tia sáng Phật rực rỡ, toàn thân tỏa ra Phật Quang nồng đậm.
Lúc này, trong mắt hắn ta không còn chút tình cảm nào, toàn bộ con người khiến người ta có cảm giác hờ hững đối với chúng sinh.
Trong tay Hoằng Thiền xuất hiện một cái bát, trông cực kỳ đơn giản.
Nhưng chính cái bát bình thường như vậy lại tỏa ra Phật Quang vô cùng khủng khiếp.
Bên trong cái bát kia dường như chứa đựng một thế giới thực sự, trấn áp cả thiên địa.
Trương Tam Phong cau mày, khẽ nói: "Xem ra nền tảng của Đại Trí Thiền Tự ở Tây Vực này thật sự không yếu."
"Thứ đó... có chút giống với lời đồn đại là vật trong tay của Phật Tổ."
Thích Già thành Phật, chuyện này chỉ được ghi chép trong sử sách cổ xưa.
Nhưng kể từ khi gặp đệ tử đời đầu của Long Hổ Sơn, hắn ta đã biết rằng việc Thích Già thành Phật hẳn là có thật.
Cái chính là vật này đã được ghi chép trong Phật Môn hạ giới, không ngờ lại được mang lên thượng giới.
Hoằng Thiền đã động đến cả thứ này, xem ra là đã có quyết tâm giết chết Lâm Mang.
Lâm Mang nhướng mày, cười nhạt: "Như vậy không phải mới thú vị sao?"
"Nếu như quá yếu thì chẳng phải chán chết à?"
Vừa nói, Lâm Mang vừa bước ra, bước lên hư không, pháp tướng nguyên thần sau lưng xuất hiện, giải phóng ra ma khí vô biên.
Hai mắt Hoằng Thiền hơi mở to, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lâm Mang, khẽ niệm một câu Phật hiệu.
"Chiến!"
Lâm Mang buông lời hét lớn, vung tay nắm lấy, quy tắc của thiên địa tụ lại trong tay, biến thành một thanh trường đao giống như có thể chém nát thế giới, lưỡi đao quét qua nơi nào thì giống như muốn xé toạc cả thiên địa.
Khoảnh khắc này, sức mạnh Đạo Ma Đồng Nguyên giữa Ma Đạo của Lâm Mang được giải phóng, ma khí nổi lên sôi sục.
Lâm Mang ra tay vốn không muốn giữ lại.
Thấy Lâm Mang chém một nhát đao, Hoằng Thiền chắp hai tay lại, pháp tướng Kim Phật sau lưng tỏa xuống vô vàn Phật Quang, sau đó từ từ vung một chưởng.
Thiếu Lâm, Bàn Nhược Kim Cương Chưởng!
Nhưng so với Bàn Nhược Kim Cương Chưởng trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, thì Bàn Nhược Kim Cương Chưởng do Hoằng Thiền sử dụng đã liên quan đến quy tắc của thiên địa.
Một chưởng vung ra, có uy thế mở núi, vỡ đá.
Hoàn toàn chân hỏa trên người Lâm Mang bùng cháy dữ dội, ngưng tụ thành một thân thể rực lửa, ngọn lửa vô tận từ thân đao tràn ra nơi Hoằng Thiền đang đứng.
“Ầm ầm!”
Sức mạnh va chạm trào dâng như sóng biển, va chạm lan tỏa trong hư không.
Lúc này, Hoằng Thiền đột nhiên nâng bát đựng trong tay lên.
Trong nháy mắt, một sức mạnh trấn áp cùng một lực hút chưa từng có truyền đến từ bên trong.
Ngọn lửa đầy trời nhanh chóng tràn vào bên trong bát đựng, ma khí quanh người Lâm Mang cũng chấn động dữ dội.
Lâm Mang hơi nhíu mày.
Thứ quỷ quái này quả thực hơi khó đối phó.
Bát đựng này có đôi chút tương đồng với thần kiếm của Kiếm Sơn, chỉ có điều thần kiếm của Kiếm Sơn chỉ có thể giết chóc, còn sức mạnh của bát đựng này lại có phần kỳ quái.
Hoằng Thiền từ từ đọc kinh, Phật Quang toàn thân tăng vọt.
Trong toàn bộ Đại Trí Thiền Tự, vô số tượng Phật tại thời khắc này đồng loạt tỏa ra Phật Quang rực rỡ.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: “Lâm thí chủ, ngươi chọn đến đây là quyết định sai lầm nhất”.
“Hãy bỏ đao đồ tể xuống, chắp tay thành Phật!”.
“Nếu ngươi nguyện vào Trấn Ma Tháp thì lão nạp có thể cho ngươi một cơ hội”.
Lâm Mang cười lạnh, khinh thường nói: “Đừng đắc ý quá sớm”.
“Leng keng!”.
Cùng với tiếng kêu leng keng rõ ràng từ thanh kiếm, thần kiếm từ Kiếm Sơn được rút ra khỏi vỏ.
Kiếm quang cực độ được giải phóng trong nháy mắt.
Hắn không tu kiếm đạo cũng không có nghĩa là không biết, hơn nữa, ai nói rằng kiếm không thể dùng như đao được?
Thần kiếm ngang trước người, nguyên khí thiên địa gào thét như thể nuốt trọn cá voi.
Trong mắt Hoằng Thiền thoáng hiện một tia lo lắng khó nhận ra.
Hắn ta cũng đã từng nghe nói đến thanh kiếm truyền thừa của Kiếm Sơn này, về một mặt nào đó, đây không phải là thứ kém cỏi hơn bát đựng trên tay hắn ta.
Chỉ có điều công dụng của hai thứ có đôi chút khác nhau.
Hoằng Thiền thở dài, chắp hai tay lại, toàn thân dần hòa làm một với pháp tướng Kim Phật sau lưng.
Trong vô số Phật điện, từng pho tượng Phật tại thời khắc này tỏa ra Phật Quang ngút trời.
Những Phật Quang này tụ lại với nhau, hình thành bóng dáng của các vị Phật Đà trong hư không.
Cùng lúc đó, trong phạm vi ngàn dặm quanh Đại Trí Thiền Tự, vô số ngôi chùa đồng loạt tỏa ra Phật Quang.
Trong các ngôi chùa này, vô số tăng nhân ngồi xếp bằng dưới đất, lặng lẽ tụng kinh.
Hơn một ngàn ngôi chùa phân bổ khắp bốn phía Đại Trí Thiền Tự, tạo nên một trận pháp hùng vĩ.
Sắc mặt Lâm Mang hơi cứng lại.
Không ngờ rằng Phật Môn Tây Vực lại có thủ đoạn như vậy, không hổ danh là độc chiếm Tây Vực bấy lâu nay.
Lúc trước khi xuống Hạ giới cùng Viên Thiên Cương, hắn đã từng nghe hắn ta nói, cho dù là các thế lực bản thổ của Ngũ Phương Vực, hay những người phi thăng lúc trước, thì thực ra đại đa số đều bị mắc kẹt ở cảnh giới Quy chân.
Điểm này có thể thấy từ tình hình bản thân Viên Thiên Cương.
Nếu không có bản nguyên thiên địa đủ mạnh thì rốt cuộc vẫn khó có thể bước ra được bước đó.
Có lẽ có người đã bước vào cảnh giới Võ Tiên tam cảnh, nhưng những người như vậy lại ít ỏi vô cùng, có lẽ cộng cả Ngũ Phương Vực lại cũng không vượt quá số lượng ở trên bàn tay.
Điều này còn bao gồm cả những người phi thăng lên giới này khi xưa.
Hoằng Thiền tại Đại Trí Thiền Tự theo như lời Viên Thiên Cang đã nói thì vẫn chưa bước vào cảnh giới thứ ba của Võ Tiên.
Nếu Hoằng Thiền thật sự bước vào cảnh giới đó, có lẽ Phật Môn Tây Vực đã không ở một góc nhỏ bé như vậy mà tiếp tục mở rộng lãnh thổ.
Nhưng không ngờ sau khi qua nhiều năm, Đại Trí Thiền Tự lại bày ra một trận pháp lớn thế này tại toàn bộ Tây Vực, khiến cho toàn bộ Tây Vực trở nên kiên cố như thép.
So với việc Kiếm Sơn bồi dưỡng thần kiếm, thì ước muốn của Hoằng Thiền lại lớn hơn.
Đó là muốn mượn toàn bộ Tây Vực để thành tựu cho cảnh giới thiên địa của bản thân.
Ma thần pháp tướng phía sau Lâm Mang khí thế tăng mạnh, thân hình từng chút một cao lớn hơn.
Ảo ảnh của Ma Thần khổng lồ đứng thẳng như thần linh, tựa như muốn xé nát quang huy của Phật.
Hoằng Thiền thấy vậy thì trên mặt lạnh lùng vô cùng, tay chắp ấn quyết, khẽ quát một tiếng.
Ngay sau đó, một tôn tôn pháp tướng Phật Đà trong vô số Phật Quang phát ra sức mạnh, miệng tụng kinh Phật, trong nháy mắt âm thanh vang vọng thiên địa.
Đây là một loại sức mạnh Thần Thông ma hải giống như Lâm Mang, tấn công thẳng vào nguyên thần của con người, trong bóng tối khiến cho con người sinh ra cảm giác hối hận.
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, giơ tay khẽ quát: "Lên!"
Vừa dứt lời, vô số ma khí cuồn cuộn, trong huyết hải phía sau, từng đạo tâm ma huyễn ảnh cũng từ từ hiện ra.
Tâm ma của tám ngàn đệ tử Kiếm Sơn!
Những tâm ma huyễn ảnh dày đặc dưới sự ăn mòn của ma khí, nhanh chóng lan ra bốn phía.
Ma khí vô hình bao trùm gần như toàn bộ Đại Trí Thiền Tự, va chạm dữ dội với Phật Quang, Phật Quang trên trời gần như bị ma khí che khuất.
Hoằng Thiền sắc mặt thay đổi, kinh hãi: "Đây là..."
Nhưng sắc mặt của hắn nhanh chóng trở nên u ám.
Bây giờ có rất nhiều tăng nhân trong chùa xung quanh có dấu hiệu nhập ma, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng bởi những tâm ma này.
Trong lòng hắn rất bất ngờ, thủ đoạn của Lâm Mang này rất kỳ lạ, hoàn toàn khiến người ta không thể phòng bị.
Đối mặt với loại Thần Thông này, trừ khi nguyên thần mạnh hơn Lâm Mang, nếu không thì rất khó chống lại.
"Tỉnh lại hết cho ta!"
Hoằng Thiền quát lớn, âm thanh của Phật rung chuyển.
Nhưng ngoài một số ít tăng nhân tỉnh lại, phần lớn vẫn bị ảnh hưởng, bị tâm ma khống chế, sinh ra tâm ma mới.
Mà những thứ này đều sẽ trở thành sức mạnh của Lâm Mang!
Lâm Mang giơ kiếm lên, âm dương nhị khí lưu chuyển trên thân kiếm.
Một làn sương mù màu đỏ máu bao phủ xung quanh Lâm Mang, sinh tử nhị khí bao quanh.
Trong nháy mắt, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, những ngọn lửa nóng bỏng bao trùm khắp thiên địa, mặt đất xung quanh nứt nẻ.
Thần kiếm trong tay Lâm Mang bắt đầu tích tụ sức mạnh.
"Ùng ùng!"
Thần kiếm khẽ rung lên, dường như đang kháng cự lại sức mạnh này.
Thần kiếm của Kiếm Sơn tất nhiên không thể nghe theo mệnh lệnh của Lâm Mang, giờ hắn chỉ đang dùng sức mạnh để thúc giục mà thôi.
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên một tia lạnh lẽo, một luồng sức mạnh nguyên thần mạnh mẽ tràn vào trong thần kiếm.
"Ầm ầm!"
Trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ, bầu trời mây đen mù mịt nứt ra một khe hở lớn, như thể tổn thương trên bầu trời.
Lâm Mang giơ thần kiếm lên, kiêu hãnh đứng đó, ma thần pháp tướng chiếm giữ cả thiên địa.
Ánh sáng và bóng tối phân chia rạch ròi!
Từ bốn phương tám hướng, sức mạnh của ma quỷ tinh khiết nhất trên thế giới tràn đến, hội tụ vào thanh kiếm khiến thanh thần kiếm này trở nên tà ác và hung tợn hơn.
Những tia sáng mạnh mẽ tỏa ra như thể một nhát kiếm chém xuống từ vực sâu.
Biến kiếm thành đao!
Lâm Mang vung kiếm chém xuống.
Giờ đây, cảnh tượng giống như hai thế giới đang va chạm, một nhát kiếm cách biệt thời gian.
Cả thế giới đưa kiếm cho hắn!
Vào thời khắc này, sức mạnh của Lâm Mang đã đạt đến đỉnh cao của Quy Chân, thậm chí còn chạm đến cảnh giới võ học thứ ba của Võ Tiên là cảnh giới thiên địa.
Vô số những sức mạnh ma quỷ theo nhát kiếm này trỗi dậy, chuyển thành chính khí lẫm liệt.
Đôi mắt của Hoằng Thiền co rúm mạnh.
Sức mạnh Phật Môn của hắn có thể đè bẹp sức mạnh ma quỷ nhưng lại không thể đè bẹp sức mạnh đến từ Đạo Môn này.
"Hủy diệt!"
Cả bầu trời như thể bị thanh kiếm này chém đôi, lưỡi kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Những hình ảnh Phật ảnh trên bầu trời tan biến!
Mỗi một hình ảnh Phật Đà đều tan biến như bong bóng.
Trong con ngươi của Hoằng Thiền hiện lên một chút kinh sợ, hắn ra sức thúc giục chiếc bát trong tay, khiến cho các hình ảnh Phật Đà sau lưng bừng sáng.
"Rầm rầm…"
Trận pháp sụp đổ!
Những ngôi chùa sụp đổ, tượng Phật trong các ngôi chùa cũng vỡ nát.
Những tăng nhân đang ngồi xếp bằng trợn mắt tròn xoe, nhanh chóng mất hết hơi thở, ngồi yên tại chỗ.
Gió thoảng qua!
Thân thể tan biến như tro bụi.
Trong những luồng Phật Quang vỡ nát dần dần hiện lên thân ảnh của Hoằng Thiền rất thê thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận