Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 404: Hai vị, nên giao ra tiền thuê
Ngày hôm sau, toàn bộ mấy nghìn đệ tử Phi Tiên Đảo đều ngồi thuyền lớn lênh đênh qua biển, đến đất liền Đại Minh.
Tuy trong lòng có nhiều đệ tử Phi Tiên Đảo không hiểu, nhưng trước mệnh lệnh của tông môn, họ chỉ có thể nghe theo.
Hơn nữa đối với những đệ tử Phi Tiên Đảo này mà nói, bọn họ cực kì mong đợi được đặt chân tới đất liền.
Những đệ tử Phi Tiên Đảo lại có thuận lợi do bí cảnh, lại sinh sống trên thi thể của một con giao long, không nhiều thì ít, đều chịu chút ảnh hưởng, thiên phú dị bẩm.
Mặc dù chỉ là thi thể của một con giao long, nhưng sau ngần ấy năm vẫn còn nguyên thần sót lại, đủ thấy con giao long này không tầm thường.
Mấy phần ảnh hưởng cũng đủ khiến người bình thường thoát thai hoán cốt.
Rất nhiều người gọi là đệ tử nhưng thực chất đã có thực lực Tông Sư.
Nếu như đặt trong giang hồ, thật ra cũng có thể lập tông khai phái được rồi.
Lâm Mang thu phục đệ tử Phi Tiên Đảo, dĩ nhiên không chỉ để làm con tin.
Trấn Phủ Ti hiện tại ngoài Cẩm Y Vệ do triều đình bồi dưỡng cũng đang thu nạp hiệp khách giang hồ ở khắp thiên hạ.
Đồng thời tiếp quản cả lực lượng Lục Phiến Môn trước đây.
Mặc dù không thể cho bọn họ thân phận Cẩm Y Vệ, nhưng đãi ngộ cũng vô cùng hậu hĩnh.
Ngoài chuyện không thể nhúng tay vào việc triều đình, thì trên giang hồ bọn họ cũng có quyền hành rất lớn.
Hiện tại có thêm sự gia nhập của đệ tử Phi Tiên Đảo, không nghi ngờ gì nữa chính là có thể mở rộng thêm thế lực của Cẩm Y Vệ.
Mặc dù hiện tại các thế lực đều e ngại danh tiếng Vũ An Hầu, nhưng mà nói thật không có ai dám liều lĩnh hành động, thì hoàn toàn là giả tạo.
Luôn luôn có nhiều kẻ liều mạng, càng nhiều kẻ là đệ tử sót lại của thế lực từng bị tiêu diệt, ngấm ngầm chống đối.
Lâm Mang không thể vì mấy người cảnh giới Thiên Cương mà đích thân truy sát khắp giang hồ, mà những chuyện này chỉ có thể nhờ tới Cẩm Y Vệ giải quyết.
...
Lâm Mang cùng đoàn người lại đi trước một bước, thẳng tiến tới địa điểm cuối cùng, Hiệp Khách Đảo.
Sau mấy ngày lặn lội, đoàn người mới tới Hiệp Khách Đảo.
Khác với Phi Tiên Đảo, xung quanh Hiệp Khách Đảo toàn là biển mênh mông.
Toàn bộ Hiệp Khách Đảo cũng là một bí cảnh, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Hiệp Khách Đảo khó tìm trên giang hồ, ngay cả dấu hiệu cơ bản nhất cũng không có, thì tìm thế nào được.
Trước đây Hiệp Khách Đảo từng phát lệnh thưởng thiện phạt ác trên giang hồ, mời rất nhiều người giang hồ đến Hiệp Khách Đảo.
Cho nên so với Bồng Lai và Phi Tiên Đảo, thì Hiệp Khách Đảo trên giang hồ cũng tương đối nổi tiếng hơn một chút.
Lâm Mang cũng từng nhận được một lệnh bài lên đảo.
Nhưng sau đó vì việc trong Bắc Trấn Phủ Ti quá nhiều, nên cũng không đi.
Lẽ ra người ba đảo không nên đặt chân tới Trung Nguyên.
Nhưng quy tắc này chủ yếu là đặt ra cho Thông Thiên Cảnh.
Trương Tam Phong với đám vãn bối trên mấy hòn đảo này, cũng sẽ không thực sự hạ mình ra tay.
Một Lục Địa Chân Tiên, chân nhân Đạo Môn, làm sao lại đích thân ra tay với hai Tông Sư được chứ.
Nếu như Thông Thiên Cảnh của Hiệp Khách Đảo xuất hiện ở Trung Nguyên, thế thì đương nhiên là sẽ khác.
Bồng Lai và Phi Tiên Đảo năm đó là trực tiếp đóng cửa bí cảnh, đóng đảo không ra, còn Hiệp Khách Đảo thì thỉnh thoảng có người trên đảo xuất hiện trong giang hồ.
Thật ra Hiệp Khách Đảo nổi tiếng cũng chính là những năm nay, trước đây, Hiệp Khách Đảo ít người biết đến.
Hiệp Khách Đảo tuy cũng là một trong ba đảo, nhưng có thể xếp vào hàng ba đảo, hoàn toàn là vì hai vị Đảo Chủ trên đảo.
Không giống như Bồng Lai và Phi Tiên Đảo, đời này nối tiếp đời khác, lịch sử của Hiệp Khách Đảo cực kì ngắn ngủi.
Hoàn toàn là do hai vị đạo chủ thực lực cường đại, mới có thể danh tiếng vang danh trên giang hồ.
...
Bốn người lơ lửng trên không, phía dưới là mặt biển lấp lánh ánh nắng.
Lâm Mang đứng trên mặt biển, hắc bào theo gió phần phật bay, Tú Xuân Đao cắm chéo sau eo, vỏ đao dùng vàng tím khảm ngọc lộng lẫy.
Bộ dạng này kết hợp với gương mặt vẫn còn trẻ tuổi của Lâm Mang, nhìn thoáng qua rất giống với hiệp khách trẻ tuổi mới vào giang hồ.
Đứng chung với ba người, ngược lại có vẻ hơi lạc quẻ.
Trong ba người, Lê Tông Bình trẻ nhất, cũng đã gần hai trăm tuổi rồi.
Nhưng ba người đều biết, nếu tính về số người giết chết, thì e là vị này còn nhiều hơn cả ba người bọn họ cộng lại.
Trong đảo, sâu trong động.
Hai bóng người ngồi xếp bằng đột nhiên mở bừng mắt, nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Cố nhân tới thăm sao?"
Hai người chậm rãi đứng dậy, bước ra một bước, bóng người lặng lẽ rời khỏi đảo.
Trên mặt biển yên tĩnh, đột nhiên dâng lên từng đợt sóng gợn.
Sóng biển cuồn cuộn!
Một con sóng lớn ngút trời dâng lên, trên sóng nước, hai bóng người hư ảo lơ lửng xuất hiện.
Một người mặc thanh bào, gương mặt phúc hậu, còn một người mặc hoàng bào, để râu quai nón.
Gương mặt của hai người đều trông hơi già, vẻ mặt hòa ái.
Hai người sau khi bước ra khỏi bí cảnh, thì lập tức sửng sốt.
Bốn Thông Thiên Cảnh?
Chủ yếu là trận thế bên ngoài hơi lớn, quan trọng là trong ba người có hai người bọn họ không quen.
"Mạc trưởng lão!"
Trong đó lão giả mặc thanh bào nhìn về phía Mạc Văn Sơn, hỏi: "Không biết chư vị tới Hiệp Khách Đảo chúng ta là..."
"Mộc Đảo Chủ!" Mạc Văn Sơn chắp tay chào, duỗi tay giới thiệu: "Hai vị, vị này là tân Đảo Chủ Phi Tiên Đảo của chúng ta, Lê Tông Bình."
Về vai vế, Lê Tông Bình chỉ là hậu bối trước mặt Long Mộc Nhị Đảo Chủ này mà thôi.
Trước khi Bế đảo Lê Tông Bình còn chưa đạt Thông Thiên Cảnh, khi đó Đảo Chủ Long Mộc Đảo đã là Thông Thiên Cảnh.
Lê Tông Bình vì đạt đến Thông Thiên Cảnh, qua sự tuyển chọn của Hội đồng trưởng lão mới trở thành Đảo Chủ đương nhiệm.
Mạc Văn Sơn với bọn họ quả thực đã gặp qua nhiều lần.
Trong mắt người ngoài, ba đảo cùng một khí, thật ra quan hệ không tốt lắm.
Ít nhất là Hiệp Khách Đảo rất ít qua lại với bọn họ.
Hai Đảo Chủ Long Mộc đánh giá Lê Tông Bình một lượt, tán thưởng nói: "Hậu sinh khả úy nha."
"Chúc mừng Phi Tiên Đảo".
Mạc Văn Sơn hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Lâm Mang và Trương Tam Phong, trong giọng nói không tự chủ được yếu đi vài phần.
Dù sao cũng là một trong ba đảo, giờ Phi Tiên Đảo lại dẫn người ngoài đến Hiệp Khách Đảo, ít nhiều cũng có chút ý tứ phản bội.
"Vị này là Vũ An Hầu của triều đình Đại Minh."
"Vị này là Trương chân nhân của Võ Đang!"
Vừa dứt lời, hai Đảo Chủ Long Mộc nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó chắp tay hành lễ: "Bái kiến Trương chân nhân."
"Bái kiến Vũ An Hầu!"
So với khi gặp Lê Tông Bình, giờ trên mặt hai người rõ ràng có chút kinh ngạc.
Một người họ nhìn không thấu tu vi.
Còn một người, chẳng phải quá trẻ sao?
Bọn họ chỉ được nghe qua danh tiếng của Trương chân nhân, còn đối với Vũ An Hầu này, thực sự là xa lạ.
Lúc trước khi môn nhân của Hiệp Khách Đảo trao lệnh bài cho Lâm Mang, Lâm Mang còn chưa nổi tiếng đến vậy, trong giang hồ cũng chỉ là hậu bối mà thôi.
Tự nhiên không lọt vào tai của hai Đảo Chủ Long Mộc, thậm chí những người ở tầng lớp dưới cũng không nhắc đến trước mặt bọn họ.
Giờ hạn kỳ 10 năm chưa đến, Hiệp Khách Đảo lại phong tỏa sơn môn, bọn họ không biết Lâm Mang cũng là chuyện thường tình.
Còn với Trương Tam Phong, bọn họ không phải là không quen thuộc, chỉ là bọn họ chỉ được nghe qua, chưa từng thực sự gặp mặt.
Giờ gặp mặt một lần, mơ hồ có cảm giác khiến người ta kinh ngạc.
Long Đảo Chủ nhìn về phía mọi người, thản nhiên nói: "Không biết chư vị đến đảo của ta, có việc gì cấp thiết không?".
Lê Tông Bình và Mạc Văn Sơn đều không nói gì, lời này bọn họ không tiện mở miệng, thật sự không nói ra được.
Trương Tam Phong cũng không mở miệng.
Chủ yếu là Đạo Môn vốn không tham gia những việc này, càng sẽ không đi thu phục thế lực giang hồ nào.
Nếu Đạo Môn thật sự làm vậy, thì cũng không phải là Đạo Môn nữa.
Thấy vậy, Lâm Mang mỉm cười, xem ra chỉ có mình có thể làm kẻ ác mà thôi.
Lâm Mang nhìn hai Đảo Chủ Long Mộc, giọng điệu bình tĩnh nói: "Dưới gầm trời này, tất cả đều là đất của vương, trong đất đai này, tất cả đều là thần dân của vương, đây là vùng biển Đại Minh, hôm nay bản hầu đến đây, là đại diện cho triều đình đến chiêu mộ hai vị, muốn mời hai vị thay mặt triều đình làm việc."
"Bất kỳ yêu cầu nào của hai vị đều có thể đưa ra, quan chức, vinh hoa phú quý, võ học, bản hầu đều có thể đáp ứng."
Điều kiện Lâm Mang đưa ra cũng có thể coi là vô cùng hậu hĩnh.
Dù sao cũng là Lục Địa Chân Tiên, thân phận phi thường, nếu thật sự có thể chiêu mộ được, đối với triều đình mà nói, cũng là chuyện tốt.
Dứt lời, hai người kinh ngạc không thôi.
Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên thấy người triều đình tới chiêu mộ bọn họ.
Trong lòng hai người vô cùng hoang mang.
Nhưng hai người không có ý muốn đầu quân cho triều đình.
Mộc Đảo Chủ cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: "Vũ An Hầu thứ lỗi, chúng ta ở xa ngoài biển khơi, từ lâu đã không hỏi thế sự, đa tạ mỹ ý của triều đình."
Long Đảo Chủ gật đầu đồng tình, cười nói: "Chúng ta quen tự do rồi, thật không thích sự ràng buộc."
Với thực lực của bọn họ, nếu muốn hưởng vinh hoa phú quý, đã đầu quân cho triều đình từ lâu rồi.
Thái độ của hai người còn coi như là hòa nhã.
Chủ yếu là trận thế hôm nay làm bọn họ kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Lâm Mang dần biến mất, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần, thản nhiên nói: "Nói như vậy, hai vị là muốn từ chối rồi?"
Long Mộc nhị vị Đảo Chủ cũng là nhân vật Thông Thiên Cảnh, sao có thể không phát hiện ra sự thay đổi trong giọng điệu của Lâm Mang.
Mộc Đảo Chủ nhíu mày, khẽ nói: "Vũ An Hầu thứ lỗi, cuộc sống của triều đình thật sự không phù hợp với chúng ta."
Một hậu bối trong giang hồ lại nói như vậy, bọn họ cũng coi như đã đủ nể mặt hắn ta rồi.
Những người triều đình này hành sự đúng là bá đạo.
Long Đảo Chủ nhìn về phía Mạc Văn Sơn, tùy tiện chắp tay: "Mạc trưởng lão, nếu không còn việc gì nữa, chúng ta xin phép trở về đảo bế quan".
Đây đã tương đương với việc đưa ra lệnh tiễn khách.
"Đương nhiên, nếu chư vị muốn lên đảo, chúng ta cũng hoan nghênh."
Mạc Văn Sơn bất đắc dĩ cười khổ.
Hắn ta biết, chuyện ngày hôm nay coi như đã kết oán với hai người này rồi.
Nhưng giờ các đệ tử của Phi Tiên Đảo đã toàn bộ đến Đại Minh, bọn họ cũng phải vì các đệ tử của Phi Tiên Đảo mà suy nghĩ.
Lâm Mang mỉm cười, thản nhiên nói: "Bản hầu đã nói rồi, dưới gầm trời này, không có nơi nào không phải là đất của vương, các ngươi chiếm giữ nơi này đã lâu như vậy, cũng đến lúc nên trả lại cho triều đình rồi chứ?"
"Ngoài ra, tiền thuê đất cũng nên nộp đi?"
Hồi đó thủy quân Đại Minh tung hoành tứ hải, thậm chí eo biển Malacca cũng có quân đồn trú của Đại Minh, từ một góc độ nào đó mà nói, nơi này cũng coi như là lãnh thổ của Đại Minh.
Chỉ là lời lẽ này có hơi miễn cưỡng.
Hai người lập tức ngây ra.
Từ bao giờ Hiệp Khách Đảo lại trở thành của triều đình rồi?
Khi bọn chúng đặt chân lên hòn đảo hoang vắng này thì chẳng có một bóng người, càng không có cả một binh lính nào của triều đình.
Sau bọn chúng phát hiện ra các bí kíp võ học trên đảo, bắt đầu miệt mài nghiên cứu nên mới có được Thông Thiên Cảnh, sau này hòn đảo này còn được gọi là Hiệp Khách Đảo, thậm chí còn trở thành một trong “Tứ đại danh đảo” của giang hồ.
Lê Tông Bình mím môi, thầm nghĩ: Quả không hổ danh là Cẩm Y Vệ.
Hắn ta còn đang tò mò, vị Vũ An Hầu này định sẽ dùng những lời lẽ gì, có phải lại tiếp tục chơi bài đổ lỗi cho người khác không, giờ thì hiểu ra rồi.
Trương Tam Phong híp mắt, cau mày nheo mắt nhìn Lâm Mang.
Nói như vậy thì sao lại phải kéo hắn đi đổ lỗi cho Phi Tiên Đảo, như vậy chẳng phải làm mất hết danh tiếng hay sao?
Chắc hẳn là hai tên này thầm bàn tán về hắn.
Lâm Mang nhìn hai người cười, nhưng trong nụ cười không có lấy một chút ấm áp, ngược lại còn vô cùng lạnh lùng, hắn thản nhiên nói: “Bản hầu không nói nhiều, hai người các ngươi đền 2000 vạn lượng vàng thì thế nào?”
Hai người mặt cắt không còn giọt máu.
2000 vạn lượng vàng?
Cho dù là có khoắng hết cả Hiệp Khách Đảo đi thì cũng không thể lấy ra được chừng ấy số vàng.
Huống chi còn bảo bọn chúng dời khỏi Phi Tiên Đảo, chuyện đó thì làm sao có thể?
Giờ thì cả hai cũng đã hiểu ra rằng, vị Vũ An Hầu này rõ ràng là đến tìm chuyện.
Mộc Đảo Chủ lạnh lùng nói: “Vũ An Hầu, Hiệp Khách Đảo chúng ta có đắc tội gì với triều đình? Hòn đảo này vốn dĩ là một hòn đảo hoang, bao giờ biến thành đất của triều đình?”
Tính tình tốt không có nghĩa là không có tính tình.
Người ta tới tận nơi khiêu khích, nếu như chịu nhún nhường thì cũng không phải là Lục Địa Chân Tiên nữa.
Triều đình thì đúng là rất mạnh, nhưng chỉ với những thế lực giang hồ bình thường mà thôi, còn bọn họ sống xa tận ngoài biển, từ lâu đã không chịu sự quản lý của triều đình nữa rồi.
“Đắc tội?” Lâm Mang cười lạnh nói: “Giang hồ phạm tội, có luật pháp triều đình trừng trị, Hiệp Khách Đảo các ngươi tự cho mình là hành hiệp trượng nghĩa, chủ trì công lý, thì luật pháp triều đình để làm gì?”
Lâm Mang đặt tay lên cây Tú Xuân Đao bên hông, chậm rãi nói: “Bản hầu có thể khách sáo mời các ngươi, đã cho các ngươi đủ thể diện lắm rồi”.
“Chính các ngươi không biết điều, vậy thì điều kiện lúc trước hủy bỏ”.
“Rời khỏi hòn đảo này, tuân theo sự cai quản của triều đình”.
“Không để thương lượng!”
Giọng nói của Lâm Mang như tiếng rồng ngâm hổ gầm, xen lẫn sức mạnh thiên địa nồng đậm, vang vọng khắp vùng biển rộng hàng chục dặm.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc sử dụng thủ đoạn gì, kết quả mới là điều quan trọng.
Còn danh tiếng trên giang hồ thì từ lúc hắn lần đầu tiên cầm Tú Xuân Đao thì đã chẳng còn gì nữa rồi.
Hai Đảo Chủ Long Mộc sắc mặt hơi lạnh lùng.
Nếu như chấp nhận sự cai quản của triều đình thì bọn họ đã không phải sống xa tận ngoài biển rồi.
Nhưng trong lòng cả hai cũng khá e dè Trương Tam Phong.
Trong phút chốc, bầu không khí căng thẳng, bầu không khí trở nên vô cùng vi diệu.
Mạc Văn Sơn vội vàng đứng ra, khuyên can: “Hai vị Đảo Chủ đừng có cố chấp nữa, đi khỏi đảo đi.”
“Ta đoán là sức mạnh của bí cảnh cũng đang dần biến mất, việc gì phải cố chấp như vậy.”
“Chỉ là thay đổi nơi tu luyện mà thôi, hợp tác với triều đình cũng chẳng có gì không tốt.”
Lời nói của Mạc Văn Sơn cũng được xem là khá uyển chuyển, hắn ta thật sự không muốn thấy hai bên chém giết nhau.
Hai Đảo Chủ Long Mộc vẫn không nói gì.
Nếu như Lâm Mang vui vẻ nói chuyện thì bọn họ chưa chắc đã không cân nhắc, nhưng với thái độ láo xược như thế này thì ai chịu được?
Long Đảo Chủ hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm Mang nói: “Vũ An Hầu, triều đình muốn để chúng ta hai người hiệu lực thì cũng nên cho chúng ta thấy thực lực của triều đình chứ?”
Hắn ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “triều đình”, ý định của hắn ta rất rõ ràng.
Trương Tam Phong là người Đạo Gia, không thể ra tay thay triều đình được.
Hắn ta nghĩ rất đơn giản.
Chỉ cần vị Vũ An Hầu này thất bại, thì việc để bọn họ quy phục triều đình chẳng khác nào chuyện đùa.
Khóe miệng Lâm Mang nở nụ cười lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Được thôi, vậy thì các ngươi đi chết hết đi!”
Các ngươi tưởng rằng bản hầu phải cầu xin các ngươi sao?
Không biết điều!
Dứt lời, Lâm Mang đột nhiên rút thanh Tú Xuân Đao bên hông ra.
Tía máu chói lọi!
Tiếng Tú Xuân Đao leng keng vang vọng khắp thiên địa, dấy lên từng đợt sóng dữ.
Sát ý bỗng chốc tràn ngập khắp nơi.
Áo bào Lâm Mang rung lên, hắn bỗng nhiên chém về phía hai người bọn họ.
Quy tắc sức mạnh hòa vào thiên địa xung quanh, một nhát đao chém ra, mây đen kéo đến.
Tuy trong lòng có nhiều đệ tử Phi Tiên Đảo không hiểu, nhưng trước mệnh lệnh của tông môn, họ chỉ có thể nghe theo.
Hơn nữa đối với những đệ tử Phi Tiên Đảo này mà nói, bọn họ cực kì mong đợi được đặt chân tới đất liền.
Những đệ tử Phi Tiên Đảo lại có thuận lợi do bí cảnh, lại sinh sống trên thi thể của một con giao long, không nhiều thì ít, đều chịu chút ảnh hưởng, thiên phú dị bẩm.
Mặc dù chỉ là thi thể của một con giao long, nhưng sau ngần ấy năm vẫn còn nguyên thần sót lại, đủ thấy con giao long này không tầm thường.
Mấy phần ảnh hưởng cũng đủ khiến người bình thường thoát thai hoán cốt.
Rất nhiều người gọi là đệ tử nhưng thực chất đã có thực lực Tông Sư.
Nếu như đặt trong giang hồ, thật ra cũng có thể lập tông khai phái được rồi.
Lâm Mang thu phục đệ tử Phi Tiên Đảo, dĩ nhiên không chỉ để làm con tin.
Trấn Phủ Ti hiện tại ngoài Cẩm Y Vệ do triều đình bồi dưỡng cũng đang thu nạp hiệp khách giang hồ ở khắp thiên hạ.
Đồng thời tiếp quản cả lực lượng Lục Phiến Môn trước đây.
Mặc dù không thể cho bọn họ thân phận Cẩm Y Vệ, nhưng đãi ngộ cũng vô cùng hậu hĩnh.
Ngoài chuyện không thể nhúng tay vào việc triều đình, thì trên giang hồ bọn họ cũng có quyền hành rất lớn.
Hiện tại có thêm sự gia nhập của đệ tử Phi Tiên Đảo, không nghi ngờ gì nữa chính là có thể mở rộng thêm thế lực của Cẩm Y Vệ.
Mặc dù hiện tại các thế lực đều e ngại danh tiếng Vũ An Hầu, nhưng mà nói thật không có ai dám liều lĩnh hành động, thì hoàn toàn là giả tạo.
Luôn luôn có nhiều kẻ liều mạng, càng nhiều kẻ là đệ tử sót lại của thế lực từng bị tiêu diệt, ngấm ngầm chống đối.
Lâm Mang không thể vì mấy người cảnh giới Thiên Cương mà đích thân truy sát khắp giang hồ, mà những chuyện này chỉ có thể nhờ tới Cẩm Y Vệ giải quyết.
...
Lâm Mang cùng đoàn người lại đi trước một bước, thẳng tiến tới địa điểm cuối cùng, Hiệp Khách Đảo.
Sau mấy ngày lặn lội, đoàn người mới tới Hiệp Khách Đảo.
Khác với Phi Tiên Đảo, xung quanh Hiệp Khách Đảo toàn là biển mênh mông.
Toàn bộ Hiệp Khách Đảo cũng là một bí cảnh, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Hiệp Khách Đảo khó tìm trên giang hồ, ngay cả dấu hiệu cơ bản nhất cũng không có, thì tìm thế nào được.
Trước đây Hiệp Khách Đảo từng phát lệnh thưởng thiện phạt ác trên giang hồ, mời rất nhiều người giang hồ đến Hiệp Khách Đảo.
Cho nên so với Bồng Lai và Phi Tiên Đảo, thì Hiệp Khách Đảo trên giang hồ cũng tương đối nổi tiếng hơn một chút.
Lâm Mang cũng từng nhận được một lệnh bài lên đảo.
Nhưng sau đó vì việc trong Bắc Trấn Phủ Ti quá nhiều, nên cũng không đi.
Lẽ ra người ba đảo không nên đặt chân tới Trung Nguyên.
Nhưng quy tắc này chủ yếu là đặt ra cho Thông Thiên Cảnh.
Trương Tam Phong với đám vãn bối trên mấy hòn đảo này, cũng sẽ không thực sự hạ mình ra tay.
Một Lục Địa Chân Tiên, chân nhân Đạo Môn, làm sao lại đích thân ra tay với hai Tông Sư được chứ.
Nếu như Thông Thiên Cảnh của Hiệp Khách Đảo xuất hiện ở Trung Nguyên, thế thì đương nhiên là sẽ khác.
Bồng Lai và Phi Tiên Đảo năm đó là trực tiếp đóng cửa bí cảnh, đóng đảo không ra, còn Hiệp Khách Đảo thì thỉnh thoảng có người trên đảo xuất hiện trong giang hồ.
Thật ra Hiệp Khách Đảo nổi tiếng cũng chính là những năm nay, trước đây, Hiệp Khách Đảo ít người biết đến.
Hiệp Khách Đảo tuy cũng là một trong ba đảo, nhưng có thể xếp vào hàng ba đảo, hoàn toàn là vì hai vị Đảo Chủ trên đảo.
Không giống như Bồng Lai và Phi Tiên Đảo, đời này nối tiếp đời khác, lịch sử của Hiệp Khách Đảo cực kì ngắn ngủi.
Hoàn toàn là do hai vị đạo chủ thực lực cường đại, mới có thể danh tiếng vang danh trên giang hồ.
...
Bốn người lơ lửng trên không, phía dưới là mặt biển lấp lánh ánh nắng.
Lâm Mang đứng trên mặt biển, hắc bào theo gió phần phật bay, Tú Xuân Đao cắm chéo sau eo, vỏ đao dùng vàng tím khảm ngọc lộng lẫy.
Bộ dạng này kết hợp với gương mặt vẫn còn trẻ tuổi của Lâm Mang, nhìn thoáng qua rất giống với hiệp khách trẻ tuổi mới vào giang hồ.
Đứng chung với ba người, ngược lại có vẻ hơi lạc quẻ.
Trong ba người, Lê Tông Bình trẻ nhất, cũng đã gần hai trăm tuổi rồi.
Nhưng ba người đều biết, nếu tính về số người giết chết, thì e là vị này còn nhiều hơn cả ba người bọn họ cộng lại.
Trong đảo, sâu trong động.
Hai bóng người ngồi xếp bằng đột nhiên mở bừng mắt, nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Cố nhân tới thăm sao?"
Hai người chậm rãi đứng dậy, bước ra một bước, bóng người lặng lẽ rời khỏi đảo.
Trên mặt biển yên tĩnh, đột nhiên dâng lên từng đợt sóng gợn.
Sóng biển cuồn cuộn!
Một con sóng lớn ngút trời dâng lên, trên sóng nước, hai bóng người hư ảo lơ lửng xuất hiện.
Một người mặc thanh bào, gương mặt phúc hậu, còn một người mặc hoàng bào, để râu quai nón.
Gương mặt của hai người đều trông hơi già, vẻ mặt hòa ái.
Hai người sau khi bước ra khỏi bí cảnh, thì lập tức sửng sốt.
Bốn Thông Thiên Cảnh?
Chủ yếu là trận thế bên ngoài hơi lớn, quan trọng là trong ba người có hai người bọn họ không quen.
"Mạc trưởng lão!"
Trong đó lão giả mặc thanh bào nhìn về phía Mạc Văn Sơn, hỏi: "Không biết chư vị tới Hiệp Khách Đảo chúng ta là..."
"Mộc Đảo Chủ!" Mạc Văn Sơn chắp tay chào, duỗi tay giới thiệu: "Hai vị, vị này là tân Đảo Chủ Phi Tiên Đảo của chúng ta, Lê Tông Bình."
Về vai vế, Lê Tông Bình chỉ là hậu bối trước mặt Long Mộc Nhị Đảo Chủ này mà thôi.
Trước khi Bế đảo Lê Tông Bình còn chưa đạt Thông Thiên Cảnh, khi đó Đảo Chủ Long Mộc Đảo đã là Thông Thiên Cảnh.
Lê Tông Bình vì đạt đến Thông Thiên Cảnh, qua sự tuyển chọn của Hội đồng trưởng lão mới trở thành Đảo Chủ đương nhiệm.
Mạc Văn Sơn với bọn họ quả thực đã gặp qua nhiều lần.
Trong mắt người ngoài, ba đảo cùng một khí, thật ra quan hệ không tốt lắm.
Ít nhất là Hiệp Khách Đảo rất ít qua lại với bọn họ.
Hai Đảo Chủ Long Mộc đánh giá Lê Tông Bình một lượt, tán thưởng nói: "Hậu sinh khả úy nha."
"Chúc mừng Phi Tiên Đảo".
Mạc Văn Sơn hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Lâm Mang và Trương Tam Phong, trong giọng nói không tự chủ được yếu đi vài phần.
Dù sao cũng là một trong ba đảo, giờ Phi Tiên Đảo lại dẫn người ngoài đến Hiệp Khách Đảo, ít nhiều cũng có chút ý tứ phản bội.
"Vị này là Vũ An Hầu của triều đình Đại Minh."
"Vị này là Trương chân nhân của Võ Đang!"
Vừa dứt lời, hai Đảo Chủ Long Mộc nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó chắp tay hành lễ: "Bái kiến Trương chân nhân."
"Bái kiến Vũ An Hầu!"
So với khi gặp Lê Tông Bình, giờ trên mặt hai người rõ ràng có chút kinh ngạc.
Một người họ nhìn không thấu tu vi.
Còn một người, chẳng phải quá trẻ sao?
Bọn họ chỉ được nghe qua danh tiếng của Trương chân nhân, còn đối với Vũ An Hầu này, thực sự là xa lạ.
Lúc trước khi môn nhân của Hiệp Khách Đảo trao lệnh bài cho Lâm Mang, Lâm Mang còn chưa nổi tiếng đến vậy, trong giang hồ cũng chỉ là hậu bối mà thôi.
Tự nhiên không lọt vào tai của hai Đảo Chủ Long Mộc, thậm chí những người ở tầng lớp dưới cũng không nhắc đến trước mặt bọn họ.
Giờ hạn kỳ 10 năm chưa đến, Hiệp Khách Đảo lại phong tỏa sơn môn, bọn họ không biết Lâm Mang cũng là chuyện thường tình.
Còn với Trương Tam Phong, bọn họ không phải là không quen thuộc, chỉ là bọn họ chỉ được nghe qua, chưa từng thực sự gặp mặt.
Giờ gặp mặt một lần, mơ hồ có cảm giác khiến người ta kinh ngạc.
Long Đảo Chủ nhìn về phía mọi người, thản nhiên nói: "Không biết chư vị đến đảo của ta, có việc gì cấp thiết không?".
Lê Tông Bình và Mạc Văn Sơn đều không nói gì, lời này bọn họ không tiện mở miệng, thật sự không nói ra được.
Trương Tam Phong cũng không mở miệng.
Chủ yếu là Đạo Môn vốn không tham gia những việc này, càng sẽ không đi thu phục thế lực giang hồ nào.
Nếu Đạo Môn thật sự làm vậy, thì cũng không phải là Đạo Môn nữa.
Thấy vậy, Lâm Mang mỉm cười, xem ra chỉ có mình có thể làm kẻ ác mà thôi.
Lâm Mang nhìn hai Đảo Chủ Long Mộc, giọng điệu bình tĩnh nói: "Dưới gầm trời này, tất cả đều là đất của vương, trong đất đai này, tất cả đều là thần dân của vương, đây là vùng biển Đại Minh, hôm nay bản hầu đến đây, là đại diện cho triều đình đến chiêu mộ hai vị, muốn mời hai vị thay mặt triều đình làm việc."
"Bất kỳ yêu cầu nào của hai vị đều có thể đưa ra, quan chức, vinh hoa phú quý, võ học, bản hầu đều có thể đáp ứng."
Điều kiện Lâm Mang đưa ra cũng có thể coi là vô cùng hậu hĩnh.
Dù sao cũng là Lục Địa Chân Tiên, thân phận phi thường, nếu thật sự có thể chiêu mộ được, đối với triều đình mà nói, cũng là chuyện tốt.
Dứt lời, hai người kinh ngạc không thôi.
Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên thấy người triều đình tới chiêu mộ bọn họ.
Trong lòng hai người vô cùng hoang mang.
Nhưng hai người không có ý muốn đầu quân cho triều đình.
Mộc Đảo Chủ cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: "Vũ An Hầu thứ lỗi, chúng ta ở xa ngoài biển khơi, từ lâu đã không hỏi thế sự, đa tạ mỹ ý của triều đình."
Long Đảo Chủ gật đầu đồng tình, cười nói: "Chúng ta quen tự do rồi, thật không thích sự ràng buộc."
Với thực lực của bọn họ, nếu muốn hưởng vinh hoa phú quý, đã đầu quân cho triều đình từ lâu rồi.
Thái độ của hai người còn coi như là hòa nhã.
Chủ yếu là trận thế hôm nay làm bọn họ kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Lâm Mang dần biến mất, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần, thản nhiên nói: "Nói như vậy, hai vị là muốn từ chối rồi?"
Long Mộc nhị vị Đảo Chủ cũng là nhân vật Thông Thiên Cảnh, sao có thể không phát hiện ra sự thay đổi trong giọng điệu của Lâm Mang.
Mộc Đảo Chủ nhíu mày, khẽ nói: "Vũ An Hầu thứ lỗi, cuộc sống của triều đình thật sự không phù hợp với chúng ta."
Một hậu bối trong giang hồ lại nói như vậy, bọn họ cũng coi như đã đủ nể mặt hắn ta rồi.
Những người triều đình này hành sự đúng là bá đạo.
Long Đảo Chủ nhìn về phía Mạc Văn Sơn, tùy tiện chắp tay: "Mạc trưởng lão, nếu không còn việc gì nữa, chúng ta xin phép trở về đảo bế quan".
Đây đã tương đương với việc đưa ra lệnh tiễn khách.
"Đương nhiên, nếu chư vị muốn lên đảo, chúng ta cũng hoan nghênh."
Mạc Văn Sơn bất đắc dĩ cười khổ.
Hắn ta biết, chuyện ngày hôm nay coi như đã kết oán với hai người này rồi.
Nhưng giờ các đệ tử của Phi Tiên Đảo đã toàn bộ đến Đại Minh, bọn họ cũng phải vì các đệ tử của Phi Tiên Đảo mà suy nghĩ.
Lâm Mang mỉm cười, thản nhiên nói: "Bản hầu đã nói rồi, dưới gầm trời này, không có nơi nào không phải là đất của vương, các ngươi chiếm giữ nơi này đã lâu như vậy, cũng đến lúc nên trả lại cho triều đình rồi chứ?"
"Ngoài ra, tiền thuê đất cũng nên nộp đi?"
Hồi đó thủy quân Đại Minh tung hoành tứ hải, thậm chí eo biển Malacca cũng có quân đồn trú của Đại Minh, từ một góc độ nào đó mà nói, nơi này cũng coi như là lãnh thổ của Đại Minh.
Chỉ là lời lẽ này có hơi miễn cưỡng.
Hai người lập tức ngây ra.
Từ bao giờ Hiệp Khách Đảo lại trở thành của triều đình rồi?
Khi bọn chúng đặt chân lên hòn đảo hoang vắng này thì chẳng có một bóng người, càng không có cả một binh lính nào của triều đình.
Sau bọn chúng phát hiện ra các bí kíp võ học trên đảo, bắt đầu miệt mài nghiên cứu nên mới có được Thông Thiên Cảnh, sau này hòn đảo này còn được gọi là Hiệp Khách Đảo, thậm chí còn trở thành một trong “Tứ đại danh đảo” của giang hồ.
Lê Tông Bình mím môi, thầm nghĩ: Quả không hổ danh là Cẩm Y Vệ.
Hắn ta còn đang tò mò, vị Vũ An Hầu này định sẽ dùng những lời lẽ gì, có phải lại tiếp tục chơi bài đổ lỗi cho người khác không, giờ thì hiểu ra rồi.
Trương Tam Phong híp mắt, cau mày nheo mắt nhìn Lâm Mang.
Nói như vậy thì sao lại phải kéo hắn đi đổ lỗi cho Phi Tiên Đảo, như vậy chẳng phải làm mất hết danh tiếng hay sao?
Chắc hẳn là hai tên này thầm bàn tán về hắn.
Lâm Mang nhìn hai người cười, nhưng trong nụ cười không có lấy một chút ấm áp, ngược lại còn vô cùng lạnh lùng, hắn thản nhiên nói: “Bản hầu không nói nhiều, hai người các ngươi đền 2000 vạn lượng vàng thì thế nào?”
Hai người mặt cắt không còn giọt máu.
2000 vạn lượng vàng?
Cho dù là có khoắng hết cả Hiệp Khách Đảo đi thì cũng không thể lấy ra được chừng ấy số vàng.
Huống chi còn bảo bọn chúng dời khỏi Phi Tiên Đảo, chuyện đó thì làm sao có thể?
Giờ thì cả hai cũng đã hiểu ra rằng, vị Vũ An Hầu này rõ ràng là đến tìm chuyện.
Mộc Đảo Chủ lạnh lùng nói: “Vũ An Hầu, Hiệp Khách Đảo chúng ta có đắc tội gì với triều đình? Hòn đảo này vốn dĩ là một hòn đảo hoang, bao giờ biến thành đất của triều đình?”
Tính tình tốt không có nghĩa là không có tính tình.
Người ta tới tận nơi khiêu khích, nếu như chịu nhún nhường thì cũng không phải là Lục Địa Chân Tiên nữa.
Triều đình thì đúng là rất mạnh, nhưng chỉ với những thế lực giang hồ bình thường mà thôi, còn bọn họ sống xa tận ngoài biển, từ lâu đã không chịu sự quản lý của triều đình nữa rồi.
“Đắc tội?” Lâm Mang cười lạnh nói: “Giang hồ phạm tội, có luật pháp triều đình trừng trị, Hiệp Khách Đảo các ngươi tự cho mình là hành hiệp trượng nghĩa, chủ trì công lý, thì luật pháp triều đình để làm gì?”
Lâm Mang đặt tay lên cây Tú Xuân Đao bên hông, chậm rãi nói: “Bản hầu có thể khách sáo mời các ngươi, đã cho các ngươi đủ thể diện lắm rồi”.
“Chính các ngươi không biết điều, vậy thì điều kiện lúc trước hủy bỏ”.
“Rời khỏi hòn đảo này, tuân theo sự cai quản của triều đình”.
“Không để thương lượng!”
Giọng nói của Lâm Mang như tiếng rồng ngâm hổ gầm, xen lẫn sức mạnh thiên địa nồng đậm, vang vọng khắp vùng biển rộng hàng chục dặm.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc sử dụng thủ đoạn gì, kết quả mới là điều quan trọng.
Còn danh tiếng trên giang hồ thì từ lúc hắn lần đầu tiên cầm Tú Xuân Đao thì đã chẳng còn gì nữa rồi.
Hai Đảo Chủ Long Mộc sắc mặt hơi lạnh lùng.
Nếu như chấp nhận sự cai quản của triều đình thì bọn họ đã không phải sống xa tận ngoài biển rồi.
Nhưng trong lòng cả hai cũng khá e dè Trương Tam Phong.
Trong phút chốc, bầu không khí căng thẳng, bầu không khí trở nên vô cùng vi diệu.
Mạc Văn Sơn vội vàng đứng ra, khuyên can: “Hai vị Đảo Chủ đừng có cố chấp nữa, đi khỏi đảo đi.”
“Ta đoán là sức mạnh của bí cảnh cũng đang dần biến mất, việc gì phải cố chấp như vậy.”
“Chỉ là thay đổi nơi tu luyện mà thôi, hợp tác với triều đình cũng chẳng có gì không tốt.”
Lời nói của Mạc Văn Sơn cũng được xem là khá uyển chuyển, hắn ta thật sự không muốn thấy hai bên chém giết nhau.
Hai Đảo Chủ Long Mộc vẫn không nói gì.
Nếu như Lâm Mang vui vẻ nói chuyện thì bọn họ chưa chắc đã không cân nhắc, nhưng với thái độ láo xược như thế này thì ai chịu được?
Long Đảo Chủ hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm Mang nói: “Vũ An Hầu, triều đình muốn để chúng ta hai người hiệu lực thì cũng nên cho chúng ta thấy thực lực của triều đình chứ?”
Hắn ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “triều đình”, ý định của hắn ta rất rõ ràng.
Trương Tam Phong là người Đạo Gia, không thể ra tay thay triều đình được.
Hắn ta nghĩ rất đơn giản.
Chỉ cần vị Vũ An Hầu này thất bại, thì việc để bọn họ quy phục triều đình chẳng khác nào chuyện đùa.
Khóe miệng Lâm Mang nở nụ cười lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Được thôi, vậy thì các ngươi đi chết hết đi!”
Các ngươi tưởng rằng bản hầu phải cầu xin các ngươi sao?
Không biết điều!
Dứt lời, Lâm Mang đột nhiên rút thanh Tú Xuân Đao bên hông ra.
Tía máu chói lọi!
Tiếng Tú Xuân Đao leng keng vang vọng khắp thiên địa, dấy lên từng đợt sóng dữ.
Sát ý bỗng chốc tràn ngập khắp nơi.
Áo bào Lâm Mang rung lên, hắn bỗng nhiên chém về phía hai người bọn họ.
Quy tắc sức mạnh hòa vào thiên địa xung quanh, một nhát đao chém ra, mây đen kéo đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận