Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 444: Ngũ Hành Cung.
Thanh Châu.
Trên đường cái lớn ở ngoài thành, có mấy chiếc xe ngựa phi nhanh.
Chiếc xe ngựa đi đầu, có điêu khắc hình ảnh một con giao long đang bay lên.
Đây là biểu tượng của Kim Hà Vương Thị.
Kéo xe ngựa là một đàn dị thú có huyết mạch giao long.
Mặc dù những dị thú này chỉ có huyết mạch giao long mỏng manh, nhưng chúng vẫn cực kỳ phi thường, đã có thực lực sánh ngang với Tông Sư.
Và bên trong cỗ xe ngựa, chính là Lâm Mang và Vương Cổ – Lão tổ của Vương Thị.
Những đại phái giang hồ chính thức xuất hành như Kim Hà Vương Thị, Tề Thiên Giáo đều rất rầm rộ.
Huống hồ, lần này Kim Hà Vương Thị còn tham gia Bát Phái Diễn võ, lại có Vương Cổ – một vị Chí Tôn đi theo, đương nhiên không thể quá khiêm tốn.
Lần này tham gia Bát Phái Diễn võ, ngoài Vương Cổ – vị Chí Tôn này ra, Vương Thị còn có rất nhiều đệ tử tham gia.
Trong số đó có một người trong Vương Thị Song Kiệt, được mệnh danh là “Lục Địa Phi Long” Vương Đình Bình.
Tất nhiên, hiện tại chỉ còn một người trong song kiệt của Vương Thị.
Cái chết của Vương Lăng Quân, đối với Vương Đình Bình mà nói, cũng là một điều tốt.
Như vậy toàn bộ tài nguyên của gia tộc đều dồn hết cho hắn ta.
Vương Cổ rót cho Lâm Mang một tách trà, cảm thán nói: “Trong Tam Châu Tây Bộ này, nói về sự phồn hoa, thì phải là Thanh Châu, Ung Châu của chúng ta không thể sánh được.”
Đoạn Long Nhai rất đặc biệt, nằm ở nơi giao nhau của Tam Châu, nhưng mỗi lần Bát Phái Diễn võ đều do Thanh Châu chủ trì.
Không còn cách nào khác, ai bảo thực lực của Thanh Châu mạnh nhất.
Mặc dù gọi là Bát Phái Diễn võ, nhưng kỳ ngộ cảm ngộ này thì chưa từng có được, nhiều nhất chỉ là đi xem cho vui, tiện thể dẫn đệ tử trong tộc đi mở rộng tầm mắt.
Cũng chỉ có Vương Cửu Phong kia, năm đó đúng là một nhân vật, cưỡng ép đoạt được một cơ hội cảm ngộ trên Đoạn Long Nhai, thành tựu vị trí Chí Tôn.
Nếu không phải vậy, thì sau khi sư phụ của hắn ta mất, Tề Thiên Giáo đã sớm biến mất tại Ung Châu.
Lâm Mang đặt quyển sách trên tay xuống, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, không đáp lại.
Một nơi phồn hoa hay không, có mối quan hệ rất lớn với nguyên nhân thiên phú.
Chỉ có thể nói rằng thực lực của các phái giang hồ ở Thanh Châu đủ mạnh, tự nhiên sẽ thu hút vô số người giang hồ kéo đến.
Sau một thời gian dài, Thanh Châu chỉ có thể ngày càng mạnh hơn.
Giống như Kinh thành, mặc dù không có quá nhiều môn phái giang hồ, nhưng Đại Minh định đô ở đây, bản thân triều đình chính là thế lực mạnh nhất thiên hạ, tự nhiên sẽ vô cùng hưng thịnh.
Nếu Ung Châu có thể xuất hiện một Võ Tiên, thì chẳng bao lâu cũng sẽ giống như Thanh Châu.
Lần này đến đây, hắn đã tìm hiểu qua về thế lực các bên ở Tứ Châu Tây Bộ.
Trong số đó, Biện Châu nằm gần Trung Vực, rất ít khi giao lưu với Tam Châu khác ở Tây Bộ.
Ngoài ra, trong Tam Châu, Thanh Châu là nơi có thực lực mạnh nhất, mà ở Thanh Châu có tổng cộng ba thế lực.
Ngũ Hành Cung, Thiên Hùng Bang, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu.
Trong đó, Ngũ Hành Cung có thế lực mạnh nhất, cũng là bởi vì có lời đồn trong giang hồ rằng, Ngũ Hành Cung có một vị Võ Tiên.
Trong lời đồn đại trong giang hồ, dường như toàn bộ Đông Vực chỉ có ba vị Võ Tiên trên danh nghĩa.
Bát Phái Diễn võ lần này sẽ được tổ chức tại Ngũ Hành Cung.
Còn Thiên Hùng Bang, lại là một thế lực mới nổi hưng thịnh vào sáu trăm năm trước, bang chủ của bọn hắn cũng là một nhân vật phong vân, có danh tiếng không nhỏ trong giang hồ.
Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu lại là một môn phái do toàn bộ nữ tử tạo nên.
Trong giang hồ, những môn phái giang hồ do nữ tử tạo nên vốn đã cực kỳ hiếm gặp, còn có thể trở thành thế lực độc bá một phương, thì càng khó có được hơn.
Lâm Mang đặt tách trà xuống, nhìn về phía Vương Cổ, tò mò nói: “Lời đồn về việc Ngũ Hành Cung có cường giả Võ Tiên, rốt cuộc là thật hay giả?”
Vương Cổ lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết.”
“Nhưng dù không có vị Võ Tiên đó, thì Ngũ Hành Cung cũng là thế lực mạnh nhất trong Bát Phái.”
“Năm cung chủ của Ngũ Hành Cung, thực lực phi phàm, trên danh nghĩa có ba người là Chí Tôn, trong đó cung chủ đời trước của Thổ Hành Cung thành tựu Chí Tôn còn sớm hơn cả ta, hiện tại mạnh đến mức nào, thì không ai biết.”
Lâm Mang thầm kinh ngạc.
Nhìn thế này, Ngũ Hành Cung này thật sự không thể coi thường.
Đúng như Vương Cổ đã nói, cho dù không có Võ Tiên trấn giữ, thì việc sở hữu ba vị Chí Tôn cũng đã chiếm ưu thế tự nhiên ở Tam Châu.
Những người có thể trở thành Chí Tôn đều là những thiên tài hiếm có trong giang hồ, sở hữu những môn võ công hàng đầu.
Vậy nên trong nhiều trường hợp thực chiến, khó có thể phân thắng bại trong thời gian ngắn.
Nếu ba vị Chí Tôn cùng ra tay, kết quả tất nhiên là không cần bàn cãi.
Trừ khi chư phái còn lại có thể liên kết với nhau, nhưng những người này đều có dã tâm riêng, nếu muốn họ liên thủ lại với nhau thì không gì khó khăn hơn.
Rất nhanh sau đó, cỗ xe ngựa đã đi đến chân Thương Vân Sơn ở ngoài Thanh Châu Thành.
Vương Cổ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẽ: "Lâm huynh đệ, tới rồi".
"Đây chính là Thương Vân Sơn, địa bàn của Ngũ Hành Cung".
Hai người lần lượt bước xuống xe ngựa, Lâm Mang cũng đã thấy rõ thế lực giang hồ lớn nhất Thanh Châu này.
Ngũ Hành Cung!
Toàn bộ Thương Vân Sơn rộng lớn mênh mông, chiếm diện tích đến hàng nghìn dặm, nhìn từ xa núi non trùng điệp, cao ngất. Trên đỉnh núi và lưng chừng núi dựng lên biết bao cung điện nguy nga lộng lẫy.
Bốn phía trên núi có mây mù lượn lờ, mang lại cho người ta cảm giác như đang ở chốn tiên cảnh, linh thiêng phi thường.
Những kiến trúc trên núi như được xây dựng trên mây mù, chạm khắc tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Trên một ngọn núi, có thể nhìn thấy vô số ngọn lửa đỏ thẫm đang bốc lên, toàn bộ núi rừng như được bao trùm trong biển lửa vô tận.
Đứng dưới chân núi nhìn lên, mơ hồ có thể thấy trong biển lửa có rất nhiều bóng người đang đi lại, trông thật linh thiêng vô cùng.
Lâm Mang nhìn thoáng qua là biết ngọn lửa này không phải là ngọn lửa thực sự đang cháy, mà là một loại ảo cảnh được tăng cường bởi trận pháp.
Lâm Mang thu hồi ánh mắt, hỏi: "Chắc là Hỏa Hành Cung rồi?".
Vương Cổ bên cạnh gật đầu, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Không sai, Ngũ Hành Cung có rất nhiều cung khác nhau, mỗi cung tu luyện võ học cũng tập trung vào thuộc tính khác nhau của Ngũ Hành.
Mỗi cung trong Ngũ Hành Cung có thể nói là có sở trường riêng, trong đó người Mộc Hành Cung giỏi luyện chế thuốc, gần một nửa số thuốc trong Tam Châu đều do Mộc Hành Cung cung cấp.
Còn Thủy Hành Cung nổi tiếng với trận pháp, trận pháp của Hỏa Hành Cung do Thủy Hành Cung bày ra.
Giá mà Kim Hà Vương Thị cũng có thể có được uy thế thế này thì tốt biết mấy.
Lâm Mang lắc đầu cười khổ.
Có lẽ các môn phái giang hồ ở Đông Vực này đều rất coi trọng hình thức.
Chỉ chăm chăm vào những thứ xa hoa này.
Tất nhiên, đây cũng là một cách để thu hút đệ tử.
Giàu quá đi mất!
Lâm Mang thầm cảm thán một câu.
Lúc này, dưới chân Thương Vân Sơn đã chật kín đệ tử của Ngũ Hành Cung.
Những người này đều là những người đến để đón các môn phái khác.
Lần này đến Thương Vân Sơn không chỉ có các đệ tử của các phái mà còn có một số vị Chí Tôn, Ngũ Hành Cung đương nhiên không dám chậm trễ.
Xung quanh rất vắng vẻ, không thấy bóng người, không biết là các phái còn lại chưa đến hay đã lên Thương Vân Sơn rồi.
Thấy người của Kim Hà Vương Thị đến, lập tức một đệ tử của Ngũ Hành Cung đi tới.
Trong số đó có một người đàn ông trung niên mặc trường bào dài màu xanh da trời, khuôn mặt phúc hậu bước tới, cười tươi chào: "Bát kiến Vương tộc trưởng".
Vương Cổ nhìn người đến, cười nói: "Tống trưởng lão, không ngờ năm nay lại là ngươi".
Nghe vậy, người đàn ông tên Tống Trưởng lão thở dài buồn bã: "Ai bảo ta là nhàn rỗi nhất".
Mặc dù Vương Cổ là một vị Chí Tôn, nhưng thái độ của Tống Thiên Ly cũng không quá cung kính.
Hắn vốn là trưởng lão của Ngũ Hành Cung, nay lại ở Thương Vân Sơn, cho dù là Chí Tôn cũng không dám tùy tiện làm càn ở Thương Vân Sơn.
Đương nhiên Vương Cổ cũng hiểu rõ điều này.
Ở những nơi khác, hắn ta có thể hiện ra oai phong của một vị Chí Tôn, nhưng ở Ngũ Hành Cung thì không được.
Tống Thiên Ly đột nhiên sững người, đưa mắt nhìn về phía Lâm Mang bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mang, vẻ mặt nghi hoặc không thôi.
Người này tuy trông trẻ tuổi, nhưng tướng mạo phi phàm, khí chất như đại dương, khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cảm giác này, hắn cũng chỉ từng cảm nhận được ở các vị Chí Tôn.
Cùng Vương Cổ đi đến...
Tống Thiên Ly vội suy nghĩ, do dự hỏi: "Vị này là..."
"Huyết Hà Đao Tôn!".
Vương Cổ cười nói.
Lâm Mang thì khẽ giật khoé môi.
Không biết người ghi danh sách Thiên Bảng này nghĩ sao nữa, nhưng việc này hắn cũng lười tính toán.
Nhưng Lâm Mang không biết rằng, có thể có một “Danh hiệu” trên Thiên Bảng là điều mà biết bao người trong giang hồ ao ước không có được.
Rất nhiều người trong giang hồ tự cho mình một đống danh hiệu, nhưng lại chẳng có mấy ai công nhận, càng đừng nói đến việc được đưa vào Thiên Bảng.
Hơn nữa trong mắt của rất nhiều người trong giang hồ, cách gọi của Thiên Bảng khá thích hợp.
Đồng tử của Tống Thiên Ly co lại.
Lâm Mang!?
Vương Cổ quay sang nhìn Lâm Mang, cười nói: “Quên giới thiệu, đây là Tống trưởng lão của Thủy Hành cung, Đại Tông Sư về trận pháp nổi tiếng ở Thanh Châu.”
Tống Thiên Ly tuy không phải Chí Tôn, nhưng tạo nghệ về trận pháp lại hơn xa người thường.
Nếu không thì chỉ là một trưởng lão bình thường cũng không thể khiến hắn ta cư xử như vậy.
Đừng thấy Vương Cổ ở trước mặt Lâm Mang rất hòa nhã, nhưng đó cũng là vì Lâm Mang hiện tại đã là Chí Tôn, nếu đổi thành cảnh giới Thông Thiên bình thường, thì sẽ không có thái độ như thế.
Các đệ tử Ngũ Hành Cung xung quanh lập tức ồn ào lên.
“Huyết Hà Đao Tôn?”
“Vị này chính là Huyết Hà Đao Tôn?!”
Trong đám đông, ngay lập tức vang lên những tiếng kêu kinh ngạc nối tiếp nhau.
Tất cả các đệ tử Ngũ Hành Cung đều tập trung nhìn về phía trước.
Gần đây trong giang hồ, đây đường đường chính là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng.
Một mình giết lên Tề Thiên Giáo đã gây ra bao nhiêu bàn luận và ngưỡng mộ.
Là đệ tử Ngũ Hành Cung thì đương nhiên là thanh cao tự phụ, nhưng cũng phải tùy vào hoàn cảnh, thế nên “người đứng đầu Thiên Bảng” này đương nhiên là trường hợp ngoại lệ.
Câu nói “Hôm nay vào cảnh giới Chí Tôn, lấy một cái đầu Chí Tôn làm lễ mừng” hiện tại đã truyền khắp thiên hạ.
Cho dù họ là đệ tử Ngũ Hành Cung cũng không dám một mình giết lên Tề Thiên Giáo.
Một lúc sau, mọi người đều bàn tán xôn xao.
Tống Thiên Ly giả vờ ho một tiếng, tất cả những người đang ồn ào ngay lập tức im lặng.
Tống Thiên Ly quay sang nhìn Lâm Mang, ánh mắt mang theo một tia tò mò.
Trông thế này thì khó mà liên tưởng đến mấy chữ “Huyết Hà Đao Tôn”.
Trong ấn tượng của hắn ta, những người luyện đao hầu hết đều là những gã đàn ông năm thô ba bạo, đám người đó tính cách thô lỗ, hung dữ.
Càng đừng nói đến việc, theo lời đồn đại trong giang hồ, vị này đã một mình tàn sát toàn bộ Tề Thiên Giáo.
Hiện tại danh tiếng “Huyết Hà Đao Tôn” Lâm Mang đã truyền khắp Đông Vực, Đông Vực không ai là không biết.
Trận chiến ở Lăng Vân Sơn quả thực là vang danh thiên hạ.
Hắn ta chỉ nghe qua danh tiếng của người này, nhưng lại chưa từng thấy chân dung của Lâm Mang.
Không ngờ hôm nay gặp được lại khiến hắn ta vô cùng bất ngờ.
Tống Thiên Ly chắp tay nói: “Bái kiến Lâm thành chủ!”
Trong mắt hắn ta, tiền đồ của nhân vật như Lâm Mang còn xa hơn Vương Cổ nhiều.
Nếu có thể thì kết giao với hắn ta cũng là chuyện tốt cho Ngũ Hành Cung.
Nếu không có xung đột lợi ích thì đương nhiên Ngũ Hành Cung cũng muốn kết giao với một Chí Tôn mới.
Lâm Mang cười nói: “Tống trưởng lão quá khen rồi.”
Vương Cổ lên tiếng: “Tống trưởng lão, Vương Cửu Phong ở Tề Thiên Giáo Ung Châu của chúng ta đã chết, trước đó ta đã thông báo việc này cho Ngũ Hành Cung rồi.”
“Lần này đặc biệt mời Lâm huynh đệ đến tham gia cuộc thịnh hội lớn này.”
Tống Thiên Ly chỉ cười, không nói thêm gì về việc này.
Đây không phải chuyện mà hắn ta có thể quản được.
Nhưng theo hắn ta thấy, hiện tại Vương Cửu Phong đã chết, thì vị trí tham ngộ ở Đoạn Long Nhai này do Lâm Mang đảm nhiệm là chuyện không thể chối cãi.
Tống Thiên Ly giơ tay ra hiệu: “Vương tộc trưởng, Lâm thành chủ, mời lên núi.”
“Bát Phái diễn võ vào ngày mai, hãy cùng ta lên núi nghỉ ngơi trước.”
Tống Thiên Ly quay sang ra lệnh cho các đệ tử, sau đó đích thân dẫn Vương Cổ và Lâm Mang lên núi.
Trên đường đi, Lâm Mang cũng hiểu biết thêm về Ngũ Hành Cung.
Bát Phái diễn võ lần này, Ngũ Hành Cung đã tổ chức rình rang, mà không khỏi có ý định muốn thể hiện thực lực của mình.
So với Tề Thiên Giáo, tổng thể thực lực của các đệ tử Ngũ Hành Cung mạnh hơn hẳn một bậc.
Chỉ là cảnh giới Chí Tôn khó mà dễ dàng bước vào, cho dù các đệ tử Ngũ Hành Cung có thiên phú đến mấy, cũng chỉ giới hạn ở cảnh giới thông thiên.
Ngoài việc bản thân các đệ tử Ngũ Hành Cung rất xuất chúng ra thì còn một nguyên nhân nữa là vì thiên địa nguyên khí trên ngọn Thương Vân Sơn này rất dồi dào.
Tu luyện trong môi trường như thế này thì tốc độ tiến cảnh tăng lên tự nhiên rất nhanh.
Rất nhanh sau đó, Tống Thiên Ly đã dẫn hai người đến một biệt viện tinh xảo.
Biệt viện nằm ở vị trí đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn xuống cả nửa ngọn Thương Vân Sơn.
Sau khi đưa hai người đến nơi, Tống Thiên Ly liền cáo từ rời đi.
“Gần đây có các đệ tử Ngũ Hành Cung của chúng ta, nếu có bất kỳ yêu cầu gì, các vị đều có thể phân công cho họ”.
Vương Cổ cười phẩy tay: “Tống trưởng lão, ngươi bận việc thì hãy đi đi, không cần quan tâm đến chúng ta”.
Nơi cử hành diễn võ của Bát Phái lần này không xa biệt viện mà bọn họ đang ở.
Ngoài việc tranh đoạt cơ hội ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai ra, thì diễn võ của Bát Phái còn giống như một cuộc đấu đá ngấm ngầm giữa các phái.
Đi trên giang hồ, không thể không có ân oán.
Nói là các phái chung sống hòa thuận với nhau thì thật là không thể.
Sau khi Tống Thiên Ly rời đi, Lâm Mang và Vương Cổ đứng trong sân trò chuyện xã giao đôi câu, rồi sau đó mỗi người về phòng riêng của mình.
Đây là địa bàn của Ngũ Hành Cung, cho dù bọn họ có là Chí Tôn cũng không được tùy tiện xông vào, nói không chừng còn gây ra hiểu lầm không đáng có nữa.
…
Tin đồn Lâm Mang đến Thương Vân Sơn nhanh chóng lan truyền ra.
Trong biệt viện của Thiên Hùng Bang.
Một người đàn ông có vẻ ngoài u ám đang nhíu mày lắng nghe đệ tử của mình báo lại.
Người này chính là bang chủ của Thiên Hùng Bang, Vạn Trường Không.
“Không ngờ tên này cũng đến”.
Vạn Trường Không phất tay ra hiệu cho đệ tử của Thiên Hùng Bang kia rời đi.
Sau khi đệ tử này rời đi, người đàn ông ngồi đối diện với hắn ta nhíu mày nói: “Lâm Mang này tham gia diễn võ lần này, có phải cũng vì muốn tranh giành cơ duyên ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai không?”
“Nếu như vậy thì, kế hoạch của chúng ta…”
“Không cần để ý đến hắn!”
Vạn Trường Không cười lạnh nói: “Diễn võ của Bát Phái trước đây, Ung Châu Thành của bọn hắn có cơ hội tham gia đâu”.
“Hắn muốn chen ngang vào, thì chẳng có dễ dàng thế đâu!”
Hắn ta cũng có nghe nói chuyện Lâm Mang chiêu mộ khách khanh ở Ung Châu.
Gần đây có không ít người ở Thanh Châu đến đó, khiến cho thanh thế của hắn ta càng thêm rầm rộ.
Chuyện này đã đắc tội không ít môn phái giang hồ.
Vạn Trường Không nói giọng trầm thấp: “Hàn huynh, ngươi cứ yên tâm, thứ gì Vạn mỗ đã hứa với ngươi, nhất định sẽ đưa cho ngươi”.
“Chuyện này Vạn mỗ đã hứa với ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.
“Ha ha!”
“Vậy thì ta phải cảm ơn Vạn huynh rồi”.
Sau khi nghe xong, người đàn ông ngồi đối diện với Vạn Trường Không lập tức chắp tay cười nói.
Vạn Trường Không khẽ gật đầu, trong ánh mắt thoáng lóe lên vẻ u ám.
…
Chưa bao lâu sau khi Lâm Mang và Vương Cổ tới biệt viện thì nhận được một thiệp mời ngoài dự kiến.
Nhìn thiệp mời trong tay, Lâm Mang hơi kinh ngạc.
Vương Cổ bên cạnh tỏ ra kỳ quái, cười nói: "Đám đàn bà ở Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu thế mà lại mời ngươi à?"
Ngoài ý muốn!
Thật quá bất ngờ.
Nhưng Vương Cổ trong lòng cũng dâng lên chút cảm giác nguy cơ.
Rõ ràng, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu cũng muốn lôi kéo Lâm Mang, vị Chí Tôn mới này.
Lâm Mang lật qua lật lại tấm thiệp mời trong tay, lắc đầu, nhìn đệ tử Ngũ Hành Cung tới, nói: "Làm phiền báo với người của Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu, nói rằng ta đang bế quan, không tiện lắm".
Bất kể Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu này có mưu đồ gì thì bản thân hắn cũng chẳng có mấy giao thiệp với họ, cũng chẳng muốn dây dưa vào quá nhiều.
Đệ tử Ngũ Hành Cung quay người đáp ứng rồi xoay người rời đi.
Vương Cổ cười nói: "Ngươi không đi gặp sao?"
"Dù sao họ cũng đưa thiệp mời tới, không đi chẳng phải là làm mất mặt họ sao".
Lâm Mang không để ý lắm, nói: "Ai nói đưa thiệp mời là người ta phải nhận?"
"Nếu vì chuyện này mà họ mang lòng hận thù thì Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu này cũng chẳng là gì".
Vương Cổ hơi sửng sốt, nói như thế cũng đúng, nhưng thiệp mời mà Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu đưa ra, ai mà thực sự từ chối được chứ?
Thấy Lâm Mang đã bước vào phòng, Vương Cổ lắc đầu cười, chống tay đi về phòng của mình.
…
Hôm sau,
Ngày diễn võ đã tới.
Lâm Mang và Vương Cổ đi ra khỏi biệt viện, lúc tới diễn võ trường thì trong sân đã chật kín người.
Mặc dù lần diễn võ này chỉ là so tài giữa các môn phái hàng đầu Tam Châu nhưng số đệ tử tới không ít, cũng có nghĩa là các Chí Tôn muốn dẫn họ tới để mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Vương Cổ lần này cũng đưa hơn hai mươi đệ tử họ Vương tới.
Là đơn vị tổ chức nên số đệ tử mà Ngũ Hành Cung đưa tới còn đông đảo hơn.
Trên sân lúc này, ngoài một số trưởng lão thì còn nhiều võ giả cực trẻ tuổi, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Có một số người thậm chí còn sở hữu thực lực Thông Thiên Tứ Cảnh, hẳn là những người nằm trong Thiên Bảng.
Vừa tới nơi, Lâm Mang đã cảm nhận được một luồng hơi thở trận pháp mạnh mẽ.
Cả đỉnh núi dường như đều nằm trong một trận pháp cực kỳ rộng lớn.
Trên đài cao xa xa, một lão giả mặc bộ đồ hoàng bào đang ngồi nghiêm trang.
Lão giả kia trông không cao lắm, tướng mạo ôn hòa, cho người ta cảm giác nhân từ nhưng trong mắt lại ẩn chứa thần thái khiến bất cứ ai đối diện cũng thấy uy nghiêm.
Vương Cổ khẽ truyền âm: "Đó chính là cung chủ Thổ Hành Cung của Ngũ Hành Cung, tên là Ngụy Vinh Sinh".
"Ngụy tiền bối trong giới võ lâm rất có tiếng tăm, đức cao vọng trọng, vẫn luôn thích chỉ bảo cho các thế hệ sau trong giới võ lâm".
Vừa dứt lời thì lại có một nhóm người từ xa đi tới, người đi đầu là một nam tử trung niên mặc trường bào màu lam.
Thấy người tới, Vương Cổ chắp tay cười nói: "Lư Huynh, lâu rồi không gặp".
"Vương tộc trưởng!"
Lư Nguyên Trạm cười đáp, quay sang nhìn Lâm Mang, chắp tay nói: "Vị này hẳn là Lâm thành chủ nhỉ?"
"Đã nghe danh từ lâu!"
Từ lúc Vương Cổ mở lời, Lâm Mang đã biết người tới là ai rồi.
Đan Châu, Chước Dương Lư thị!
Vương Cổ từng nói, Tam Châu có một nửa số đan dược bị Ngũ Hành Cung độc chiếm, còn ba thành khác thì do Chước Dương Lư thị chiếm giữ.
Lư Thị giỏi nhất chính là công pháp hỏa thuộc tính nên trong giới võ lâm mới có danh xưng Chước Dương Lư thị.
"Ra mắt Lục tộc trưởng!"
Ba người nói chuyện xã giao đơn giản rồi quay người đi về hướng đài cao xa xa.
Toàn bộ giao đấu đều là đệ tử ở cảnh giới Thông Thiên, một số Chí Tôn xuất hiện ở đây cũng chỉ để cho cuộc giao đấu thêm phần long trọng hơn.
Ba người vừa lên đài cao, Cung chủ của Thổ Hành Cung là Ngụy Vinh Sinh đã cười nói: "Cũng chỉ có lúc này, Ngũ Hành Cung mới thêm phần náo nhiệt".
Vương Cổ và Lư Nguyên Trạm thi lễ, cung kính nói: "Xin chào Ngụy tiền bối".
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên một tia kinh ngạc.
Thái độ của Vương Cổ và Lư Nguyên Trạm khiến hắn ta khá bất ngờ.
Hai người cũng là Chí Tôn, nhưng khi gặp Ngụy Vinh Sinh, sự kính trọng trên khuôn mặt lại không hề che giấu.
Hắn ta có thể nhận ra, sự kính trọng này không phải là giả tạo, mà là chân thành.
Ngụy Vinh Sinh lắc đầu, cười nói: "Mọi người hãy ngồi xuống đi".
Nói xong, bỗng nhìn về Lâm Mang, cảm thán nói: "Thời thế sản sinh anh tài".
"Lâm huynh đệ, không biết ngươi có muốn đến Ngũ Hành Cung của ta không, vị trí Cung chủ Thổ Hành Cung của ta có thể nhường lại cho ngươi".
Vừa dứt lời, Vương Cổ và Lư Nguyên Trạm lập tức tỏ ra kinh ngạc.
Ngụy Vinh Sinh là ai?
Đó là bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong giới giang hồ, lại là Cung chủ Thổ Hành Cung, lời hắn nói chắc chắn không thể là lời đùa.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lâm Mang lắc đầu, nói: "Lòng tốt của tiền bối, ta xin ghi nhận, nhưng ta quen tự do tự tại, không thích bị ràng buộc".
"Được rồi!"
Ngụy Vinh Sinh tùy ý vẫy tay, nói: "Ngồi xuống đi".
"Các ngươi còn trẻ, thích xông pha khám phá, lão giả này cũng không ép các ngươi, sau này nếu có ý định, vẫn có thể đến Thổ Hành Cung của ta".
Lâm Mang nghi ngờ nhìn Ngụy Vinh Sinh.
Người này khiến hắn ta hơi khó hiểu.
Thấy đối phương không muốn nói thêm nữa, Lâm Mang cũng quay người ngồi xuống cùng Vương Cổ và hai người kia.
Không lâu sau, lại có một nhóm người từ đằng xa tiến đến.
Đan Châu, Ngũ Độc Giáo!
Khi nhóm người này tiến đến, Lâm Mang cố ý liếc mắt nhìn.
Kể từ khi nhìn thấy truyền thừa của Thanh Minh Kiếm Các, hắn ta đã biết, một số tông môn ở Ngũ Phương Vực có mối liên hệ chặt chẽ với những người phi thăng từ Hạ giới.
Ở Hạ giới, cũng có một Ngũ Độc Giáo, không biết có phải là trùng tên hay không.
Trong thời gian ở UngCchâu, hắn ta đã điều tra, nhưng ngay cả Kim Hà Vương thị, dường như cũng không biết gì về chuyện phi thăng.
Đi ở phía trước nhất, là một lão giả ăn mặc kỳ quái, cầm một cây gậy chống bằng gỗ, trên gậy treo đầy chuông.
Trên vai hắn ta, quấn lấy một con bọ cạp toàn thân đen thui, chỉ to bằng nắm tay, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Để ý đến ánh mắt của Lâm Mang, Vương Cổ truyền âm nhỏ giọng: "Đó là Lão Giáo Chủ của Ngũ Độc Giáo, lão giả này tính tình cổ quái, không phải là người dễ chọc".
"Ngươi phải cẩn thận con bọ cạp trên vai của hắn ta, độc tính của con vật đó rất đáng sợ, ngay cả Chí Tôn, nếu chẳng may trúng độc, cũng phải lột da".
Đúng lúc này, lại có một nhóm người đi tới từ đằng xa, Vương Cổ đột nhiên cười gian nói: "Lâm huynh đệ, người của Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu đến rồi".
Đằng xa, một nhóm phụ nữ che khăn voan mỏng tiến đến từ từ.
Đi đầu nhóm phụ nữ này, là một cô gái có khí chất phi phàm, mặc váy dài màu trắng, trông giản dị và nền nã.
Lâm Mang liếc nhìn, rồi thu hồi ánh mắt.
Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu có thể tồn tại ở Thanh Châu, quả nhiên không thể xem thường, thực lực của các đệ tử trong môn phái cũng rất mạnh.
Những người của Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu vừa đến không lâu, thì lại có một nhóm người từ đằng xa tiến đến, chính là người của Thiên Hùng Bang.
Nhưng khi những người của Thiên Hùng Bang vừa đến, lập tức thu hút một số ánh mắt.
Không phải vì Vạn Trường Không, mà là vì người bên cạnh Vạn Trường Không.
Bên cạnh Vạn Trường Không, đứng một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, trông không có gì nổi bật.
Chí Tôn!
Người bên cạnh Vạn Trường Không tuy che giấu khí tức của mình rất khéo léo, nhưng không qua mắt được những Chí Tôn có mặt ở đây.
Thiên Hùng Bang lại xuất hiện thêm một Chí Tôn từ bao giờ?
Vương Cổ sắc mặt hơi đổi.
Lúc này, bỗng nhiên hắn ta nhớ đến một chuyện.
Vạn Trường Không hẳn là cũng đã dẫn một vị Chí Tôn đến đây, nhất định cũng là vì cơ hội lĩnh ngộ ở Đoạn Long Nhai.
Khi diễn võ Bát Phái trước đây, mỗi phái chỉ có một Chí Tôn tham gia.
Ngay cả Ngũ Hành Cung có ba Chí Tôn, cũng chỉ có một người được cử đến.
Bởi vì theo nghiên cứu từ các đời trước của bọn họ, lượng năng lượng mà tảng đá kì lạ ở Đoạn Long Nhai có thể chịu đựng được mỗi lần có hạn.
Nếu không thì bọn họ đã không đưa ra điều kiện khắt khe như vậy, các phái đã sớm cử đệ tử xuất sắc đến đó từ lâu rồi.
Lâm Mang một kiếm giết chết Vương Cửu Phong để tiến vào cảnh giới Chí Tôn, có thiên phú, có thực lực, chỉ cần Ngũ Hành Cung không phản đối, các phái còn lại cũng sẽ không nói gì.
Dù sao thì không ai muốn vô cớ đắc tội một vị Chí Tôn.
Lâm Mang chỉ có một mình nhưng các phái đều có sự nghiệp to lớn, nhiều môn đồ đệ tử.
Dù sao Lâm Mang chỉ thay thế vị trí của Vương Cửu Phong, cũng không coi là mối đe dọa đến lợi ích của họ.
Nhưng hiện giờ Vạn Trường Không lại dẫn một vị Chí Tôn đến nữa, mục đích của hắn ta không cần phải nói cũng hiểu.
Không chỉ Vương Cổ, mọi người cũng đã đoán được.
Mọi người sắc mặt kỳ lạ.
Quá trùng hợp rồi.
Vương Cổ ngoảnh đầu lại, áy náy nói: "Lâm huynh đệ... chuyện này..."
Nói cho cùng, là hắn ta đã dẫn Lâm Mang đến đây, giờ lại xảy ra chuyện này.
Nếu cuối cùng không có cơ hội này để lĩnh ngộ, thì chẳng phải Lâm Mang sẽ chịu nhục một cách vô cớ hay sao?
Người khác đều có, mà chỉ Lâm Mang không có, chuyện này mà truyền đi, thiên hạ không biết sẽ bàn tán như thế nào nữa.
Lâm Mang lắc đầu, thản nhiên nói: "Vương tộc trưởng, chuyện này không trách ngươi được."
Hắn hiểu rõ ý định của Vương Cổ.
Hắn và Vương Cổ đều ở trong Ung Châu, mà Vương Cổ cũng chỉ muốn kết giao với hắn, lần này mời hắn đến đây cũng coi là thuận nước đẩy thuyền.
Nếu biết đến chuyện của Thiên Hùng Bang, chắc chắn Vương Cổ sẽ không nói gì.
Vạn Trường Không đi đến bục cao, chắp tay nói: "Ngụy Tiền bối."
"Lần này Vạn mỗ có việc nhờ."
Ngụy Vinh Sinh khẽ nhấc mí, ánh mắt điềm đạm, bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"
Vạn Trường Không chắp tay: "Vương Cửu Phong của Tề Thiên Giáo đã chết, gần đây Vạn mỗ đã chiêu mộ được một người bạn, muốn nhờ Ngụy tiền bối đồng ý, để hắn tham gia lĩnh ngộ ở Đoạn Long Nhai lần này."
Vừa nói ra, sắc mặt của mọi người hơi đổi.
Tin tức Lâm Mang đến Thương Vân Sơn đã lan truyền khắp nơi, không thể nào Vạn Trường Không không biết được.
Nhưng hắn ta vẫn nói ra lời này trước mặt mọi người, thậm chí còn không thèm chào hỏi, rõ ràng là không coi Lâm Mang vào đâu cả.
Nhưng mọi người cũng không có ý định lên tiếng.
Nói cho cùng, chuyện này không liên quan gì đến họ.
Mặc dù họ không muốn nhìn thấy Thiên Hùng Bang lớn mạnh, nhưng họ cũng không có tình nghĩa gì với Lâm Mang, tất nhiên là không thể lên tiếng giúp đỡ.
Vạn Trường Không cũng đã lường trước được điều này.
Ngụy Vinh Sinh hứng thú nói: "Thật thú vị."
"Nhưng trước đó Vương tộc trưởng đã mở lời rồi, ngươi đến chậm một bước, chi bằng ngươi hỏi ý của Lâm thành chủ xem sao."
Vạn Trường Không hơi nhíu mày.
Ngũ Hành Cung là không muốn nhúng tay vào phải không?
"Ngụy Tiền bối, lúc trước khi diễn võ Bát Phái đã quy định là Tam Châu Bát Phái, hắn hẳn là không thuộc về Bát Phái chứ?"
Nhưng Ngụy Vinh Sinh lại nhắm mắt lại, không có ý định trả lời.
Thấy vậy, sắc mặt Vạn Trường Không hơi chìm xuống, quay sang nhìn Lâm Mang, chắp tay nói: "Lâm Thành chủ, lần này Vạn mỗ đã hứa với bạn bè là tham gia lĩnh ngộ ở Đoạn Long Nhai."
"Chi bằng chúng ta kết bạn, Vạn mỗ có thể đền bù cho Lâm thành chủ, Lâm thành chủ cần gì, cứ nói là được."
"Bạn bè?"
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ta không thiếu người bạn như ngươi."
"Còn chuyện ngươi đã hứa, đó là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta."
"Nếu không thì Vạn bang chủ nhường lại vị trí của mình đi, dù sao các ngươi cũng là bạn bè."
Trên đường cái lớn ở ngoài thành, có mấy chiếc xe ngựa phi nhanh.
Chiếc xe ngựa đi đầu, có điêu khắc hình ảnh một con giao long đang bay lên.
Đây là biểu tượng của Kim Hà Vương Thị.
Kéo xe ngựa là một đàn dị thú có huyết mạch giao long.
Mặc dù những dị thú này chỉ có huyết mạch giao long mỏng manh, nhưng chúng vẫn cực kỳ phi thường, đã có thực lực sánh ngang với Tông Sư.
Và bên trong cỗ xe ngựa, chính là Lâm Mang và Vương Cổ – Lão tổ của Vương Thị.
Những đại phái giang hồ chính thức xuất hành như Kim Hà Vương Thị, Tề Thiên Giáo đều rất rầm rộ.
Huống hồ, lần này Kim Hà Vương Thị còn tham gia Bát Phái Diễn võ, lại có Vương Cổ – một vị Chí Tôn đi theo, đương nhiên không thể quá khiêm tốn.
Lần này tham gia Bát Phái Diễn võ, ngoài Vương Cổ – vị Chí Tôn này ra, Vương Thị còn có rất nhiều đệ tử tham gia.
Trong số đó có một người trong Vương Thị Song Kiệt, được mệnh danh là “Lục Địa Phi Long” Vương Đình Bình.
Tất nhiên, hiện tại chỉ còn một người trong song kiệt của Vương Thị.
Cái chết của Vương Lăng Quân, đối với Vương Đình Bình mà nói, cũng là một điều tốt.
Như vậy toàn bộ tài nguyên của gia tộc đều dồn hết cho hắn ta.
Vương Cổ rót cho Lâm Mang một tách trà, cảm thán nói: “Trong Tam Châu Tây Bộ này, nói về sự phồn hoa, thì phải là Thanh Châu, Ung Châu của chúng ta không thể sánh được.”
Đoạn Long Nhai rất đặc biệt, nằm ở nơi giao nhau của Tam Châu, nhưng mỗi lần Bát Phái Diễn võ đều do Thanh Châu chủ trì.
Không còn cách nào khác, ai bảo thực lực của Thanh Châu mạnh nhất.
Mặc dù gọi là Bát Phái Diễn võ, nhưng kỳ ngộ cảm ngộ này thì chưa từng có được, nhiều nhất chỉ là đi xem cho vui, tiện thể dẫn đệ tử trong tộc đi mở rộng tầm mắt.
Cũng chỉ có Vương Cửu Phong kia, năm đó đúng là một nhân vật, cưỡng ép đoạt được một cơ hội cảm ngộ trên Đoạn Long Nhai, thành tựu vị trí Chí Tôn.
Nếu không phải vậy, thì sau khi sư phụ của hắn ta mất, Tề Thiên Giáo đã sớm biến mất tại Ung Châu.
Lâm Mang đặt quyển sách trên tay xuống, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, không đáp lại.
Một nơi phồn hoa hay không, có mối quan hệ rất lớn với nguyên nhân thiên phú.
Chỉ có thể nói rằng thực lực của các phái giang hồ ở Thanh Châu đủ mạnh, tự nhiên sẽ thu hút vô số người giang hồ kéo đến.
Sau một thời gian dài, Thanh Châu chỉ có thể ngày càng mạnh hơn.
Giống như Kinh thành, mặc dù không có quá nhiều môn phái giang hồ, nhưng Đại Minh định đô ở đây, bản thân triều đình chính là thế lực mạnh nhất thiên hạ, tự nhiên sẽ vô cùng hưng thịnh.
Nếu Ung Châu có thể xuất hiện một Võ Tiên, thì chẳng bao lâu cũng sẽ giống như Thanh Châu.
Lần này đến đây, hắn đã tìm hiểu qua về thế lực các bên ở Tứ Châu Tây Bộ.
Trong số đó, Biện Châu nằm gần Trung Vực, rất ít khi giao lưu với Tam Châu khác ở Tây Bộ.
Ngoài ra, trong Tam Châu, Thanh Châu là nơi có thực lực mạnh nhất, mà ở Thanh Châu có tổng cộng ba thế lực.
Ngũ Hành Cung, Thiên Hùng Bang, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu.
Trong đó, Ngũ Hành Cung có thế lực mạnh nhất, cũng là bởi vì có lời đồn trong giang hồ rằng, Ngũ Hành Cung có một vị Võ Tiên.
Trong lời đồn đại trong giang hồ, dường như toàn bộ Đông Vực chỉ có ba vị Võ Tiên trên danh nghĩa.
Bát Phái Diễn võ lần này sẽ được tổ chức tại Ngũ Hành Cung.
Còn Thiên Hùng Bang, lại là một thế lực mới nổi hưng thịnh vào sáu trăm năm trước, bang chủ của bọn hắn cũng là một nhân vật phong vân, có danh tiếng không nhỏ trong giang hồ.
Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu lại là một môn phái do toàn bộ nữ tử tạo nên.
Trong giang hồ, những môn phái giang hồ do nữ tử tạo nên vốn đã cực kỳ hiếm gặp, còn có thể trở thành thế lực độc bá một phương, thì càng khó có được hơn.
Lâm Mang đặt tách trà xuống, nhìn về phía Vương Cổ, tò mò nói: “Lời đồn về việc Ngũ Hành Cung có cường giả Võ Tiên, rốt cuộc là thật hay giả?”
Vương Cổ lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết.”
“Nhưng dù không có vị Võ Tiên đó, thì Ngũ Hành Cung cũng là thế lực mạnh nhất trong Bát Phái.”
“Năm cung chủ của Ngũ Hành Cung, thực lực phi phàm, trên danh nghĩa có ba người là Chí Tôn, trong đó cung chủ đời trước của Thổ Hành Cung thành tựu Chí Tôn còn sớm hơn cả ta, hiện tại mạnh đến mức nào, thì không ai biết.”
Lâm Mang thầm kinh ngạc.
Nhìn thế này, Ngũ Hành Cung này thật sự không thể coi thường.
Đúng như Vương Cổ đã nói, cho dù không có Võ Tiên trấn giữ, thì việc sở hữu ba vị Chí Tôn cũng đã chiếm ưu thế tự nhiên ở Tam Châu.
Những người có thể trở thành Chí Tôn đều là những thiên tài hiếm có trong giang hồ, sở hữu những môn võ công hàng đầu.
Vậy nên trong nhiều trường hợp thực chiến, khó có thể phân thắng bại trong thời gian ngắn.
Nếu ba vị Chí Tôn cùng ra tay, kết quả tất nhiên là không cần bàn cãi.
Trừ khi chư phái còn lại có thể liên kết với nhau, nhưng những người này đều có dã tâm riêng, nếu muốn họ liên thủ lại với nhau thì không gì khó khăn hơn.
Rất nhanh sau đó, cỗ xe ngựa đã đi đến chân Thương Vân Sơn ở ngoài Thanh Châu Thành.
Vương Cổ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẽ: "Lâm huynh đệ, tới rồi".
"Đây chính là Thương Vân Sơn, địa bàn của Ngũ Hành Cung".
Hai người lần lượt bước xuống xe ngựa, Lâm Mang cũng đã thấy rõ thế lực giang hồ lớn nhất Thanh Châu này.
Ngũ Hành Cung!
Toàn bộ Thương Vân Sơn rộng lớn mênh mông, chiếm diện tích đến hàng nghìn dặm, nhìn từ xa núi non trùng điệp, cao ngất. Trên đỉnh núi và lưng chừng núi dựng lên biết bao cung điện nguy nga lộng lẫy.
Bốn phía trên núi có mây mù lượn lờ, mang lại cho người ta cảm giác như đang ở chốn tiên cảnh, linh thiêng phi thường.
Những kiến trúc trên núi như được xây dựng trên mây mù, chạm khắc tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Trên một ngọn núi, có thể nhìn thấy vô số ngọn lửa đỏ thẫm đang bốc lên, toàn bộ núi rừng như được bao trùm trong biển lửa vô tận.
Đứng dưới chân núi nhìn lên, mơ hồ có thể thấy trong biển lửa có rất nhiều bóng người đang đi lại, trông thật linh thiêng vô cùng.
Lâm Mang nhìn thoáng qua là biết ngọn lửa này không phải là ngọn lửa thực sự đang cháy, mà là một loại ảo cảnh được tăng cường bởi trận pháp.
Lâm Mang thu hồi ánh mắt, hỏi: "Chắc là Hỏa Hành Cung rồi?".
Vương Cổ bên cạnh gật đầu, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Không sai, Ngũ Hành Cung có rất nhiều cung khác nhau, mỗi cung tu luyện võ học cũng tập trung vào thuộc tính khác nhau của Ngũ Hành.
Mỗi cung trong Ngũ Hành Cung có thể nói là có sở trường riêng, trong đó người Mộc Hành Cung giỏi luyện chế thuốc, gần một nửa số thuốc trong Tam Châu đều do Mộc Hành Cung cung cấp.
Còn Thủy Hành Cung nổi tiếng với trận pháp, trận pháp của Hỏa Hành Cung do Thủy Hành Cung bày ra.
Giá mà Kim Hà Vương Thị cũng có thể có được uy thế thế này thì tốt biết mấy.
Lâm Mang lắc đầu cười khổ.
Có lẽ các môn phái giang hồ ở Đông Vực này đều rất coi trọng hình thức.
Chỉ chăm chăm vào những thứ xa hoa này.
Tất nhiên, đây cũng là một cách để thu hút đệ tử.
Giàu quá đi mất!
Lâm Mang thầm cảm thán một câu.
Lúc này, dưới chân Thương Vân Sơn đã chật kín đệ tử của Ngũ Hành Cung.
Những người này đều là những người đến để đón các môn phái khác.
Lần này đến Thương Vân Sơn không chỉ có các đệ tử của các phái mà còn có một số vị Chí Tôn, Ngũ Hành Cung đương nhiên không dám chậm trễ.
Xung quanh rất vắng vẻ, không thấy bóng người, không biết là các phái còn lại chưa đến hay đã lên Thương Vân Sơn rồi.
Thấy người của Kim Hà Vương Thị đến, lập tức một đệ tử của Ngũ Hành Cung đi tới.
Trong số đó có một người đàn ông trung niên mặc trường bào dài màu xanh da trời, khuôn mặt phúc hậu bước tới, cười tươi chào: "Bát kiến Vương tộc trưởng".
Vương Cổ nhìn người đến, cười nói: "Tống trưởng lão, không ngờ năm nay lại là ngươi".
Nghe vậy, người đàn ông tên Tống Trưởng lão thở dài buồn bã: "Ai bảo ta là nhàn rỗi nhất".
Mặc dù Vương Cổ là một vị Chí Tôn, nhưng thái độ của Tống Thiên Ly cũng không quá cung kính.
Hắn vốn là trưởng lão của Ngũ Hành Cung, nay lại ở Thương Vân Sơn, cho dù là Chí Tôn cũng không dám tùy tiện làm càn ở Thương Vân Sơn.
Đương nhiên Vương Cổ cũng hiểu rõ điều này.
Ở những nơi khác, hắn ta có thể hiện ra oai phong của một vị Chí Tôn, nhưng ở Ngũ Hành Cung thì không được.
Tống Thiên Ly đột nhiên sững người, đưa mắt nhìn về phía Lâm Mang bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mang, vẻ mặt nghi hoặc không thôi.
Người này tuy trông trẻ tuổi, nhưng tướng mạo phi phàm, khí chất như đại dương, khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cảm giác này, hắn cũng chỉ từng cảm nhận được ở các vị Chí Tôn.
Cùng Vương Cổ đi đến...
Tống Thiên Ly vội suy nghĩ, do dự hỏi: "Vị này là..."
"Huyết Hà Đao Tôn!".
Vương Cổ cười nói.
Lâm Mang thì khẽ giật khoé môi.
Không biết người ghi danh sách Thiên Bảng này nghĩ sao nữa, nhưng việc này hắn cũng lười tính toán.
Nhưng Lâm Mang không biết rằng, có thể có một “Danh hiệu” trên Thiên Bảng là điều mà biết bao người trong giang hồ ao ước không có được.
Rất nhiều người trong giang hồ tự cho mình một đống danh hiệu, nhưng lại chẳng có mấy ai công nhận, càng đừng nói đến việc được đưa vào Thiên Bảng.
Hơn nữa trong mắt của rất nhiều người trong giang hồ, cách gọi của Thiên Bảng khá thích hợp.
Đồng tử của Tống Thiên Ly co lại.
Lâm Mang!?
Vương Cổ quay sang nhìn Lâm Mang, cười nói: “Quên giới thiệu, đây là Tống trưởng lão của Thủy Hành cung, Đại Tông Sư về trận pháp nổi tiếng ở Thanh Châu.”
Tống Thiên Ly tuy không phải Chí Tôn, nhưng tạo nghệ về trận pháp lại hơn xa người thường.
Nếu không thì chỉ là một trưởng lão bình thường cũng không thể khiến hắn ta cư xử như vậy.
Đừng thấy Vương Cổ ở trước mặt Lâm Mang rất hòa nhã, nhưng đó cũng là vì Lâm Mang hiện tại đã là Chí Tôn, nếu đổi thành cảnh giới Thông Thiên bình thường, thì sẽ không có thái độ như thế.
Các đệ tử Ngũ Hành Cung xung quanh lập tức ồn ào lên.
“Huyết Hà Đao Tôn?”
“Vị này chính là Huyết Hà Đao Tôn?!”
Trong đám đông, ngay lập tức vang lên những tiếng kêu kinh ngạc nối tiếp nhau.
Tất cả các đệ tử Ngũ Hành Cung đều tập trung nhìn về phía trước.
Gần đây trong giang hồ, đây đường đường chính là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng.
Một mình giết lên Tề Thiên Giáo đã gây ra bao nhiêu bàn luận và ngưỡng mộ.
Là đệ tử Ngũ Hành Cung thì đương nhiên là thanh cao tự phụ, nhưng cũng phải tùy vào hoàn cảnh, thế nên “người đứng đầu Thiên Bảng” này đương nhiên là trường hợp ngoại lệ.
Câu nói “Hôm nay vào cảnh giới Chí Tôn, lấy một cái đầu Chí Tôn làm lễ mừng” hiện tại đã truyền khắp thiên hạ.
Cho dù họ là đệ tử Ngũ Hành Cung cũng không dám một mình giết lên Tề Thiên Giáo.
Một lúc sau, mọi người đều bàn tán xôn xao.
Tống Thiên Ly giả vờ ho một tiếng, tất cả những người đang ồn ào ngay lập tức im lặng.
Tống Thiên Ly quay sang nhìn Lâm Mang, ánh mắt mang theo một tia tò mò.
Trông thế này thì khó mà liên tưởng đến mấy chữ “Huyết Hà Đao Tôn”.
Trong ấn tượng của hắn ta, những người luyện đao hầu hết đều là những gã đàn ông năm thô ba bạo, đám người đó tính cách thô lỗ, hung dữ.
Càng đừng nói đến việc, theo lời đồn đại trong giang hồ, vị này đã một mình tàn sát toàn bộ Tề Thiên Giáo.
Hiện tại danh tiếng “Huyết Hà Đao Tôn” Lâm Mang đã truyền khắp Đông Vực, Đông Vực không ai là không biết.
Trận chiến ở Lăng Vân Sơn quả thực là vang danh thiên hạ.
Hắn ta chỉ nghe qua danh tiếng của người này, nhưng lại chưa từng thấy chân dung của Lâm Mang.
Không ngờ hôm nay gặp được lại khiến hắn ta vô cùng bất ngờ.
Tống Thiên Ly chắp tay nói: “Bái kiến Lâm thành chủ!”
Trong mắt hắn ta, tiền đồ của nhân vật như Lâm Mang còn xa hơn Vương Cổ nhiều.
Nếu có thể thì kết giao với hắn ta cũng là chuyện tốt cho Ngũ Hành Cung.
Nếu không có xung đột lợi ích thì đương nhiên Ngũ Hành Cung cũng muốn kết giao với một Chí Tôn mới.
Lâm Mang cười nói: “Tống trưởng lão quá khen rồi.”
Vương Cổ lên tiếng: “Tống trưởng lão, Vương Cửu Phong ở Tề Thiên Giáo Ung Châu của chúng ta đã chết, trước đó ta đã thông báo việc này cho Ngũ Hành Cung rồi.”
“Lần này đặc biệt mời Lâm huynh đệ đến tham gia cuộc thịnh hội lớn này.”
Tống Thiên Ly chỉ cười, không nói thêm gì về việc này.
Đây không phải chuyện mà hắn ta có thể quản được.
Nhưng theo hắn ta thấy, hiện tại Vương Cửu Phong đã chết, thì vị trí tham ngộ ở Đoạn Long Nhai này do Lâm Mang đảm nhiệm là chuyện không thể chối cãi.
Tống Thiên Ly giơ tay ra hiệu: “Vương tộc trưởng, Lâm thành chủ, mời lên núi.”
“Bát Phái diễn võ vào ngày mai, hãy cùng ta lên núi nghỉ ngơi trước.”
Tống Thiên Ly quay sang ra lệnh cho các đệ tử, sau đó đích thân dẫn Vương Cổ và Lâm Mang lên núi.
Trên đường đi, Lâm Mang cũng hiểu biết thêm về Ngũ Hành Cung.
Bát Phái diễn võ lần này, Ngũ Hành Cung đã tổ chức rình rang, mà không khỏi có ý định muốn thể hiện thực lực của mình.
So với Tề Thiên Giáo, tổng thể thực lực của các đệ tử Ngũ Hành Cung mạnh hơn hẳn một bậc.
Chỉ là cảnh giới Chí Tôn khó mà dễ dàng bước vào, cho dù các đệ tử Ngũ Hành Cung có thiên phú đến mấy, cũng chỉ giới hạn ở cảnh giới thông thiên.
Ngoài việc bản thân các đệ tử Ngũ Hành Cung rất xuất chúng ra thì còn một nguyên nhân nữa là vì thiên địa nguyên khí trên ngọn Thương Vân Sơn này rất dồi dào.
Tu luyện trong môi trường như thế này thì tốc độ tiến cảnh tăng lên tự nhiên rất nhanh.
Rất nhanh sau đó, Tống Thiên Ly đã dẫn hai người đến một biệt viện tinh xảo.
Biệt viện nằm ở vị trí đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn xuống cả nửa ngọn Thương Vân Sơn.
Sau khi đưa hai người đến nơi, Tống Thiên Ly liền cáo từ rời đi.
“Gần đây có các đệ tử Ngũ Hành Cung của chúng ta, nếu có bất kỳ yêu cầu gì, các vị đều có thể phân công cho họ”.
Vương Cổ cười phẩy tay: “Tống trưởng lão, ngươi bận việc thì hãy đi đi, không cần quan tâm đến chúng ta”.
Nơi cử hành diễn võ của Bát Phái lần này không xa biệt viện mà bọn họ đang ở.
Ngoài việc tranh đoạt cơ hội ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai ra, thì diễn võ của Bát Phái còn giống như một cuộc đấu đá ngấm ngầm giữa các phái.
Đi trên giang hồ, không thể không có ân oán.
Nói là các phái chung sống hòa thuận với nhau thì thật là không thể.
Sau khi Tống Thiên Ly rời đi, Lâm Mang và Vương Cổ đứng trong sân trò chuyện xã giao đôi câu, rồi sau đó mỗi người về phòng riêng của mình.
Đây là địa bàn của Ngũ Hành Cung, cho dù bọn họ có là Chí Tôn cũng không được tùy tiện xông vào, nói không chừng còn gây ra hiểu lầm không đáng có nữa.
…
Tin đồn Lâm Mang đến Thương Vân Sơn nhanh chóng lan truyền ra.
Trong biệt viện của Thiên Hùng Bang.
Một người đàn ông có vẻ ngoài u ám đang nhíu mày lắng nghe đệ tử của mình báo lại.
Người này chính là bang chủ của Thiên Hùng Bang, Vạn Trường Không.
“Không ngờ tên này cũng đến”.
Vạn Trường Không phất tay ra hiệu cho đệ tử của Thiên Hùng Bang kia rời đi.
Sau khi đệ tử này rời đi, người đàn ông ngồi đối diện với hắn ta nhíu mày nói: “Lâm Mang này tham gia diễn võ lần này, có phải cũng vì muốn tranh giành cơ duyên ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai không?”
“Nếu như vậy thì, kế hoạch của chúng ta…”
“Không cần để ý đến hắn!”
Vạn Trường Không cười lạnh nói: “Diễn võ của Bát Phái trước đây, Ung Châu Thành của bọn hắn có cơ hội tham gia đâu”.
“Hắn muốn chen ngang vào, thì chẳng có dễ dàng thế đâu!”
Hắn ta cũng có nghe nói chuyện Lâm Mang chiêu mộ khách khanh ở Ung Châu.
Gần đây có không ít người ở Thanh Châu đến đó, khiến cho thanh thế của hắn ta càng thêm rầm rộ.
Chuyện này đã đắc tội không ít môn phái giang hồ.
Vạn Trường Không nói giọng trầm thấp: “Hàn huynh, ngươi cứ yên tâm, thứ gì Vạn mỗ đã hứa với ngươi, nhất định sẽ đưa cho ngươi”.
“Chuyện này Vạn mỗ đã hứa với ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.
“Ha ha!”
“Vậy thì ta phải cảm ơn Vạn huynh rồi”.
Sau khi nghe xong, người đàn ông ngồi đối diện với Vạn Trường Không lập tức chắp tay cười nói.
Vạn Trường Không khẽ gật đầu, trong ánh mắt thoáng lóe lên vẻ u ám.
…
Chưa bao lâu sau khi Lâm Mang và Vương Cổ tới biệt viện thì nhận được một thiệp mời ngoài dự kiến.
Nhìn thiệp mời trong tay, Lâm Mang hơi kinh ngạc.
Vương Cổ bên cạnh tỏ ra kỳ quái, cười nói: "Đám đàn bà ở Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu thế mà lại mời ngươi à?"
Ngoài ý muốn!
Thật quá bất ngờ.
Nhưng Vương Cổ trong lòng cũng dâng lên chút cảm giác nguy cơ.
Rõ ràng, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu cũng muốn lôi kéo Lâm Mang, vị Chí Tôn mới này.
Lâm Mang lật qua lật lại tấm thiệp mời trong tay, lắc đầu, nhìn đệ tử Ngũ Hành Cung tới, nói: "Làm phiền báo với người của Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu, nói rằng ta đang bế quan, không tiện lắm".
Bất kể Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu này có mưu đồ gì thì bản thân hắn cũng chẳng có mấy giao thiệp với họ, cũng chẳng muốn dây dưa vào quá nhiều.
Đệ tử Ngũ Hành Cung quay người đáp ứng rồi xoay người rời đi.
Vương Cổ cười nói: "Ngươi không đi gặp sao?"
"Dù sao họ cũng đưa thiệp mời tới, không đi chẳng phải là làm mất mặt họ sao".
Lâm Mang không để ý lắm, nói: "Ai nói đưa thiệp mời là người ta phải nhận?"
"Nếu vì chuyện này mà họ mang lòng hận thù thì Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu này cũng chẳng là gì".
Vương Cổ hơi sửng sốt, nói như thế cũng đúng, nhưng thiệp mời mà Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu đưa ra, ai mà thực sự từ chối được chứ?
Thấy Lâm Mang đã bước vào phòng, Vương Cổ lắc đầu cười, chống tay đi về phòng của mình.
…
Hôm sau,
Ngày diễn võ đã tới.
Lâm Mang và Vương Cổ đi ra khỏi biệt viện, lúc tới diễn võ trường thì trong sân đã chật kín người.
Mặc dù lần diễn võ này chỉ là so tài giữa các môn phái hàng đầu Tam Châu nhưng số đệ tử tới không ít, cũng có nghĩa là các Chí Tôn muốn dẫn họ tới để mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Vương Cổ lần này cũng đưa hơn hai mươi đệ tử họ Vương tới.
Là đơn vị tổ chức nên số đệ tử mà Ngũ Hành Cung đưa tới còn đông đảo hơn.
Trên sân lúc này, ngoài một số trưởng lão thì còn nhiều võ giả cực trẻ tuổi, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Có một số người thậm chí còn sở hữu thực lực Thông Thiên Tứ Cảnh, hẳn là những người nằm trong Thiên Bảng.
Vừa tới nơi, Lâm Mang đã cảm nhận được một luồng hơi thở trận pháp mạnh mẽ.
Cả đỉnh núi dường như đều nằm trong một trận pháp cực kỳ rộng lớn.
Trên đài cao xa xa, một lão giả mặc bộ đồ hoàng bào đang ngồi nghiêm trang.
Lão giả kia trông không cao lắm, tướng mạo ôn hòa, cho người ta cảm giác nhân từ nhưng trong mắt lại ẩn chứa thần thái khiến bất cứ ai đối diện cũng thấy uy nghiêm.
Vương Cổ khẽ truyền âm: "Đó chính là cung chủ Thổ Hành Cung của Ngũ Hành Cung, tên là Ngụy Vinh Sinh".
"Ngụy tiền bối trong giới võ lâm rất có tiếng tăm, đức cao vọng trọng, vẫn luôn thích chỉ bảo cho các thế hệ sau trong giới võ lâm".
Vừa dứt lời thì lại có một nhóm người từ xa đi tới, người đi đầu là một nam tử trung niên mặc trường bào màu lam.
Thấy người tới, Vương Cổ chắp tay cười nói: "Lư Huynh, lâu rồi không gặp".
"Vương tộc trưởng!"
Lư Nguyên Trạm cười đáp, quay sang nhìn Lâm Mang, chắp tay nói: "Vị này hẳn là Lâm thành chủ nhỉ?"
"Đã nghe danh từ lâu!"
Từ lúc Vương Cổ mở lời, Lâm Mang đã biết người tới là ai rồi.
Đan Châu, Chước Dương Lư thị!
Vương Cổ từng nói, Tam Châu có một nửa số đan dược bị Ngũ Hành Cung độc chiếm, còn ba thành khác thì do Chước Dương Lư thị chiếm giữ.
Lư Thị giỏi nhất chính là công pháp hỏa thuộc tính nên trong giới võ lâm mới có danh xưng Chước Dương Lư thị.
"Ra mắt Lục tộc trưởng!"
Ba người nói chuyện xã giao đơn giản rồi quay người đi về hướng đài cao xa xa.
Toàn bộ giao đấu đều là đệ tử ở cảnh giới Thông Thiên, một số Chí Tôn xuất hiện ở đây cũng chỉ để cho cuộc giao đấu thêm phần long trọng hơn.
Ba người vừa lên đài cao, Cung chủ của Thổ Hành Cung là Ngụy Vinh Sinh đã cười nói: "Cũng chỉ có lúc này, Ngũ Hành Cung mới thêm phần náo nhiệt".
Vương Cổ và Lư Nguyên Trạm thi lễ, cung kính nói: "Xin chào Ngụy tiền bối".
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên một tia kinh ngạc.
Thái độ của Vương Cổ và Lư Nguyên Trạm khiến hắn ta khá bất ngờ.
Hai người cũng là Chí Tôn, nhưng khi gặp Ngụy Vinh Sinh, sự kính trọng trên khuôn mặt lại không hề che giấu.
Hắn ta có thể nhận ra, sự kính trọng này không phải là giả tạo, mà là chân thành.
Ngụy Vinh Sinh lắc đầu, cười nói: "Mọi người hãy ngồi xuống đi".
Nói xong, bỗng nhìn về Lâm Mang, cảm thán nói: "Thời thế sản sinh anh tài".
"Lâm huynh đệ, không biết ngươi có muốn đến Ngũ Hành Cung của ta không, vị trí Cung chủ Thổ Hành Cung của ta có thể nhường lại cho ngươi".
Vừa dứt lời, Vương Cổ và Lư Nguyên Trạm lập tức tỏ ra kinh ngạc.
Ngụy Vinh Sinh là ai?
Đó là bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong giới giang hồ, lại là Cung chủ Thổ Hành Cung, lời hắn nói chắc chắn không thể là lời đùa.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lâm Mang lắc đầu, nói: "Lòng tốt của tiền bối, ta xin ghi nhận, nhưng ta quen tự do tự tại, không thích bị ràng buộc".
"Được rồi!"
Ngụy Vinh Sinh tùy ý vẫy tay, nói: "Ngồi xuống đi".
"Các ngươi còn trẻ, thích xông pha khám phá, lão giả này cũng không ép các ngươi, sau này nếu có ý định, vẫn có thể đến Thổ Hành Cung của ta".
Lâm Mang nghi ngờ nhìn Ngụy Vinh Sinh.
Người này khiến hắn ta hơi khó hiểu.
Thấy đối phương không muốn nói thêm nữa, Lâm Mang cũng quay người ngồi xuống cùng Vương Cổ và hai người kia.
Không lâu sau, lại có một nhóm người từ đằng xa tiến đến.
Đan Châu, Ngũ Độc Giáo!
Khi nhóm người này tiến đến, Lâm Mang cố ý liếc mắt nhìn.
Kể từ khi nhìn thấy truyền thừa của Thanh Minh Kiếm Các, hắn ta đã biết, một số tông môn ở Ngũ Phương Vực có mối liên hệ chặt chẽ với những người phi thăng từ Hạ giới.
Ở Hạ giới, cũng có một Ngũ Độc Giáo, không biết có phải là trùng tên hay không.
Trong thời gian ở UngCchâu, hắn ta đã điều tra, nhưng ngay cả Kim Hà Vương thị, dường như cũng không biết gì về chuyện phi thăng.
Đi ở phía trước nhất, là một lão giả ăn mặc kỳ quái, cầm một cây gậy chống bằng gỗ, trên gậy treo đầy chuông.
Trên vai hắn ta, quấn lấy một con bọ cạp toàn thân đen thui, chỉ to bằng nắm tay, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Để ý đến ánh mắt của Lâm Mang, Vương Cổ truyền âm nhỏ giọng: "Đó là Lão Giáo Chủ của Ngũ Độc Giáo, lão giả này tính tình cổ quái, không phải là người dễ chọc".
"Ngươi phải cẩn thận con bọ cạp trên vai của hắn ta, độc tính của con vật đó rất đáng sợ, ngay cả Chí Tôn, nếu chẳng may trúng độc, cũng phải lột da".
Đúng lúc này, lại có một nhóm người đi tới từ đằng xa, Vương Cổ đột nhiên cười gian nói: "Lâm huynh đệ, người của Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu đến rồi".
Đằng xa, một nhóm phụ nữ che khăn voan mỏng tiến đến từ từ.
Đi đầu nhóm phụ nữ này, là một cô gái có khí chất phi phàm, mặc váy dài màu trắng, trông giản dị và nền nã.
Lâm Mang liếc nhìn, rồi thu hồi ánh mắt.
Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu có thể tồn tại ở Thanh Châu, quả nhiên không thể xem thường, thực lực của các đệ tử trong môn phái cũng rất mạnh.
Những người của Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu vừa đến không lâu, thì lại có một nhóm người từ đằng xa tiến đến, chính là người của Thiên Hùng Bang.
Nhưng khi những người của Thiên Hùng Bang vừa đến, lập tức thu hút một số ánh mắt.
Không phải vì Vạn Trường Không, mà là vì người bên cạnh Vạn Trường Không.
Bên cạnh Vạn Trường Không, đứng một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, trông không có gì nổi bật.
Chí Tôn!
Người bên cạnh Vạn Trường Không tuy che giấu khí tức của mình rất khéo léo, nhưng không qua mắt được những Chí Tôn có mặt ở đây.
Thiên Hùng Bang lại xuất hiện thêm một Chí Tôn từ bao giờ?
Vương Cổ sắc mặt hơi đổi.
Lúc này, bỗng nhiên hắn ta nhớ đến một chuyện.
Vạn Trường Không hẳn là cũng đã dẫn một vị Chí Tôn đến đây, nhất định cũng là vì cơ hội lĩnh ngộ ở Đoạn Long Nhai.
Khi diễn võ Bát Phái trước đây, mỗi phái chỉ có một Chí Tôn tham gia.
Ngay cả Ngũ Hành Cung có ba Chí Tôn, cũng chỉ có một người được cử đến.
Bởi vì theo nghiên cứu từ các đời trước của bọn họ, lượng năng lượng mà tảng đá kì lạ ở Đoạn Long Nhai có thể chịu đựng được mỗi lần có hạn.
Nếu không thì bọn họ đã không đưa ra điều kiện khắt khe như vậy, các phái đã sớm cử đệ tử xuất sắc đến đó từ lâu rồi.
Lâm Mang một kiếm giết chết Vương Cửu Phong để tiến vào cảnh giới Chí Tôn, có thiên phú, có thực lực, chỉ cần Ngũ Hành Cung không phản đối, các phái còn lại cũng sẽ không nói gì.
Dù sao thì không ai muốn vô cớ đắc tội một vị Chí Tôn.
Lâm Mang chỉ có một mình nhưng các phái đều có sự nghiệp to lớn, nhiều môn đồ đệ tử.
Dù sao Lâm Mang chỉ thay thế vị trí của Vương Cửu Phong, cũng không coi là mối đe dọa đến lợi ích của họ.
Nhưng hiện giờ Vạn Trường Không lại dẫn một vị Chí Tôn đến nữa, mục đích của hắn ta không cần phải nói cũng hiểu.
Không chỉ Vương Cổ, mọi người cũng đã đoán được.
Mọi người sắc mặt kỳ lạ.
Quá trùng hợp rồi.
Vương Cổ ngoảnh đầu lại, áy náy nói: "Lâm huynh đệ... chuyện này..."
Nói cho cùng, là hắn ta đã dẫn Lâm Mang đến đây, giờ lại xảy ra chuyện này.
Nếu cuối cùng không có cơ hội này để lĩnh ngộ, thì chẳng phải Lâm Mang sẽ chịu nhục một cách vô cớ hay sao?
Người khác đều có, mà chỉ Lâm Mang không có, chuyện này mà truyền đi, thiên hạ không biết sẽ bàn tán như thế nào nữa.
Lâm Mang lắc đầu, thản nhiên nói: "Vương tộc trưởng, chuyện này không trách ngươi được."
Hắn hiểu rõ ý định của Vương Cổ.
Hắn và Vương Cổ đều ở trong Ung Châu, mà Vương Cổ cũng chỉ muốn kết giao với hắn, lần này mời hắn đến đây cũng coi là thuận nước đẩy thuyền.
Nếu biết đến chuyện của Thiên Hùng Bang, chắc chắn Vương Cổ sẽ không nói gì.
Vạn Trường Không đi đến bục cao, chắp tay nói: "Ngụy Tiền bối."
"Lần này Vạn mỗ có việc nhờ."
Ngụy Vinh Sinh khẽ nhấc mí, ánh mắt điềm đạm, bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"
Vạn Trường Không chắp tay: "Vương Cửu Phong của Tề Thiên Giáo đã chết, gần đây Vạn mỗ đã chiêu mộ được một người bạn, muốn nhờ Ngụy tiền bối đồng ý, để hắn tham gia lĩnh ngộ ở Đoạn Long Nhai lần này."
Vừa nói ra, sắc mặt của mọi người hơi đổi.
Tin tức Lâm Mang đến Thương Vân Sơn đã lan truyền khắp nơi, không thể nào Vạn Trường Không không biết được.
Nhưng hắn ta vẫn nói ra lời này trước mặt mọi người, thậm chí còn không thèm chào hỏi, rõ ràng là không coi Lâm Mang vào đâu cả.
Nhưng mọi người cũng không có ý định lên tiếng.
Nói cho cùng, chuyện này không liên quan gì đến họ.
Mặc dù họ không muốn nhìn thấy Thiên Hùng Bang lớn mạnh, nhưng họ cũng không có tình nghĩa gì với Lâm Mang, tất nhiên là không thể lên tiếng giúp đỡ.
Vạn Trường Không cũng đã lường trước được điều này.
Ngụy Vinh Sinh hứng thú nói: "Thật thú vị."
"Nhưng trước đó Vương tộc trưởng đã mở lời rồi, ngươi đến chậm một bước, chi bằng ngươi hỏi ý của Lâm thành chủ xem sao."
Vạn Trường Không hơi nhíu mày.
Ngũ Hành Cung là không muốn nhúng tay vào phải không?
"Ngụy Tiền bối, lúc trước khi diễn võ Bát Phái đã quy định là Tam Châu Bát Phái, hắn hẳn là không thuộc về Bát Phái chứ?"
Nhưng Ngụy Vinh Sinh lại nhắm mắt lại, không có ý định trả lời.
Thấy vậy, sắc mặt Vạn Trường Không hơi chìm xuống, quay sang nhìn Lâm Mang, chắp tay nói: "Lâm Thành chủ, lần này Vạn mỗ đã hứa với bạn bè là tham gia lĩnh ngộ ở Đoạn Long Nhai."
"Chi bằng chúng ta kết bạn, Vạn mỗ có thể đền bù cho Lâm thành chủ, Lâm thành chủ cần gì, cứ nói là được."
"Bạn bè?"
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ta không thiếu người bạn như ngươi."
"Còn chuyện ngươi đã hứa, đó là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta."
"Nếu không thì Vạn bang chủ nhường lại vị trí của mình đi, dù sao các ngươi cũng là bạn bè."
Bạn cần đăng nhập để bình luận