Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 96: Để Tô Thanh Đàn tu tiên

Vào đêm, những đại năng đi ra ngoài truy sát ‘Yên Ba thượng nhân’ hầu như đều đã trở về.
Bên trong đại điện tông môn, một đám phong chủ, một đám trưởng lão khoanh chân tại đây, cúi đầu không nói.
Phía trên bình đài đại điện, Thương Tùng Tông chủ nghiêm khắc quát lớn.
Sau một hồi răn dạy, ngữ khí của Thương Tùng Tông tông chủ hòa hoãn lại ba phần: "Năm nay, cứ như vậy đi. Ngày mai qua năm mới, các ngươi tiếp tục phái người điều tra Yên Ba thượng nhân kia."
"Mặt khác, toàn thể phong chủ đề phòng bất lợi, toàn bộ phạt bổng lộc ba năm. Nội môn trưởng lão giám sát đại trận bất lợi, toàn thể phạt nửa bổng lộc ba năm. Có dị nghị gì không?"
Một đám phong chủ, trưởng lão nhẹ nhàng thở phào. Có người khó chịu, nhưng lúc này ai dám nói ra?
Mà những người khó chịu này........ phần lớn là tu sĩ không có bối cảnh gia tộc gì, bọn họ không dám kiếm lời bỏ túi riêng ở giữa........
Cung kính tiễn tông chủ về phủ. Theo đám người tông chủ đi xa, bầu không khí trong đại điện dần náo nhiệt nhẹ nhàng lên.
"Lão Trương, năm nay ngọn phong của các ngươi chuẩn bị tiết mục gì thế, nói nghe xem nào?"
"Lưu ca, đêm nay đến chỗ ta uống chút rượu luận đạo đi, ngày mai tông môn niên hội không say không về?"
"Đáng giận, đáng chết Yên Ba thượng nhân, hại lão phu mất ba năm bổng lộc! Đợi niên hội kết thúc, lão phu nhất định phải bắt được hắn!"
Không ít người nói lời này, nhưng những phong chủ đang cười ha hả kia hầu như không ai thèm nhìn bọn họ.
Người cười ha hả chơi với người cười ha hả, còn người mắng Yên Ba thượng nhân thì lại ‘ôm đoàn sưởi ấm’......... Thật thú vị.
Một đám người hoặc cười hoặc phẫn nộ rời khỏi đại điện. Theo từng đạo lưu quang loé lên, rất nhanh đại điện liền không còn một bóng người.
Mà những chuyện này....... cùng với tâm tư của bọn họ......... Thương Tùng Tông chủ làm sao có thể không biết?
Nhưng việc này liên lụy đến đông đảo phong chủ, chính hắn cũng rõ ràng những phong chủ này không thể nào trong sạch.
Răn dạy một phen rồi hơi trừng trị một chút, cảnh cáo bọn họ coi như xong. Xử lý như vậy, đoán chừng bọn họ cũng có thể thu liễm vài năm. Nếu sang năm còn không thu liễm........ lúc đó điều tra rõ ràng thì cũng không còn ai dám nói gì.
Tông môn quá lớn, có một số chuyện không dễ quản lý, chỉ có thể cố gắng hết sức để cân bằng.
Có câu nói là nước quá trong ắt không có cá. Có những lúc, áp bức quá hà khắc....... tông môn ngược lại càng khó phát triển.
Đêm đó, Thương Tùng Tông tuy có không ít nơi bị phá hủy, nhưng một đám phong chủ, nội môn trưởng lão, ngoại môn trưởng lão đều mừng thầm trong lòng.
Còn những nơi bị hủy....... cử người của mình đi trùng tu là được chứ gì?
Việc trùng tu sơn môn này........ cũng coi như là nhiệm vụ tông môn, có điểm cống hiến.
Chỉ trong chốc lát, Thương Tùng Tông dường như đã ‘phấn chấn hơn’.
Bên trong một đình viện mới tinh xảo, Trần Hạo Bác tựa trên ghế, hai chân gác lên bàn nơi có sổ sách. Bây giờ những sổ sách này hoàn toàn không cần động tay chân gì nữa. Còn việc thiếu hụt........ đó là do Yên Ba thượng nhân cướp đi, liên quan gì đến hắn.
Nhấp chút rượu, Trần Hạo Bác khoan khoái vô cùng. Uống một hồi, Trần Hạo Bác bật cười thành tiếng: "Ha ha ha, lão phu thật là nhanh trí a!"
----------------- Nửa đêm, Giang Triệt cắt xong một nghìn năm trăm sáu mươi khối gạch đá núi, lát nền xong xuôi rồi ngồi trên giường.
Cách đó một thước trên giường, Tô Thanh Đàn đang quay lưng về phía Giang Triệt mà ngủ.
Dựa theo giới thiệu về các loại đan dược mà Trần Hạo Bác đưa, Giang Triệt lấy ra loại Ngưng Linh Đan kém nhất.
Đổ ra một viên đặt trong lòng bàn tay, viên đan dược này toàn thân trắng như tuyết, còn tỏa ra từng trận hương thơm kỳ lạ, dễ ngửi hơn rất nhiều so với viên tiên đan mà Tiền Lão Tài cho hắn ăn lúc trước.
Đậy nắp bình ngọc lại, Giang Triệt đưa tay ném viên đan dược vào miệng. Vừa định nhai, Ngưng Linh Đan này đã trực tiếp hóa thành linh dịch. Giang Triệt nuốt nước bọt, linh dịch lập tức trôi vào bụng!
"Chẳng lẽ đây mới thực sự là đan dược?" Giang Triệt thầm kinh ngạc, đồng thời cảm thấy viên đan của Tiền Lão Tài kia là hàng giả. Đến nỗi viên mà Từ Tử Minh vo bằng tay........ thứ đó không phải đan dược, mà là độc dược!
Không để Giang Triệt suy nghĩ nhiều, một luồng linh lực mạnh hơn gấp mười mấy lần so với linh mạch hay củ cải bộc phát ra. Nhất thời, lỗ chân lông toàn thân Giang Triệt mở rộng, từng tia linh lực thoát ra ngoài.
Không dám trì hoãn, Giang Triệt vội vàng vận chuyển 《Thanh Sơn Kinh》, đóng kín lỗ chân lông để luyện hóa luồng linh lực này.
Luồng linh lực này cực kỳ dễ luyện hóa, rất nhanh đã chuyển hóa thành linh lực của Giang Triệt, chui vào trong vòng xoáy khí ở đan điền vốn đã khô cạn.
Vòng xoáy khí bắt đầu chuyển động, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh!
Chưa đến một khắc đồng hồ, dược lực của viên Ngưng Linh Đan này đã biến mất, mà linh lực trong đan điền Giang Triệt mới chỉ khôi phục được ba thành.
"Hử?"
"Cảm giác linh lực nhiều hơn linh thực của ta mà, sao luyện hóa xong lại ít như vậy? Thứ này nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn năm củ đại la bặc của ta một chút thôi."
Trong lòng khó hiểu, nhưng hiện tại hắn cũng không biết gì về luyện đan thuật, nên không nghĩ nhiều nữa.
Mở mắt ra, Giang Triệt đổ ra ba viên. Ba viên thì chắc là đủ để khôi phục hoàn toàn linh lực của hắn, thậm chí còn dư ra chút ít. Phần dư ra này hẳn là có thể giúp tu vi của hắn tinh tiến thêm.
Đang định nuốt vào, Giang Triệt chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn sang Tô Thanh Đàn bên cạnh: "Đỗ Quyên, ngủ chưa?"
Lúc này trời đã khuya, Giang Triệt lại đột nhiên gọi nàng.........
Mí mắt Tô Thanh Đàn hơi động, tim đập thình thịch, nhưng nàng không lên tiếng. Nàng sợ Giang Triệt sẽ đưa ra yêu cầu gì đó quá phận, ví như, ví như.......
"Ngủ rồi à?" Giang Triệt lại khẽ giọng hỏi một câu.
Tô Thanh Đàn do dự một lát rồi khẽ đáp: "Làm gì?"
Giọng nói tràn đầy vẻ đề phòng.
Giang Triệt đang định nuốt đan dược, nghe vậy liền hạ tay xuống: "Ngươi ngồi dậy đi, cho ngươi viên Ngưng Linh Đan thử xem."
"Hóa ra là bảo ta ăn đan dược........" Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Thanh Đàn hạ xuống, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có chút thất vọng nho nhỏ không rõ nguyên do.
Ngồi dậy, Tô Thanh Đàn nhìn ba viên đan dược trong tay Giang Triệt.
Nàng biết rõ mình là Linh Tuyệt Chi Thể. Nàng từng ăn những loại đan dược tốt hơn thứ này cả nghìn lần, vạn lần, nhưng tất cả đều vô dụng, linh lực không thể nào lưu lại trong cơ thể nàng.
Có điều, viên Ngưng Linh Đan này đối với Giang Triệt mà nói........ lại cực kỳ trân quý.
Trân quý như vậy mà hắn còn nghĩ đến việc đưa cho mình ăn, cái này.........
Tô Thanh Đàn trong lòng có chút cảm động.
"Triệt ca, ta... ta là phàm nhân, ta không thể tu luyện."
"Đan dược này đối với ngươi quá quý giá, ngươi cứ giữ lại mà dùng đi, đừng lãng phí trên người một phàm nhân như ta."
Giang Triệt nhíu mày: "Nói linh tinh gì vậy, có tu luyện được hay không thì cứ thử xem. Cho ngươi công pháp Luyện Khí thiên này, ngươi xem qua rồi thử xem, biết đâu ngươi cũng tu luyện được thì sao."
"Ta... ta không có linh căn, không có linh căn là không thể tu luyện được, đây là thường thức mà."
"Đừng tin mấy thứ đó, ngươi cứ thử xem sao. Lỡ như tu luyện thành công thì sao? Lùi một bước mà nói, cho dù ngươi thật sự không thể tu luyện, ăn viên đan dược này thì ít nhất cũng có thể tu luyện Nội Kình mà. Thử đi, cầm lấy."
Tô Thanh Đàn nhìn Giang Triệt, rồi cúi đầu nhận lấy một viên: "Ta một viên là được rồi. Thứ này quá trân quý, còn lại ngươi giữ lại dùng đi."
"Cũng được, dù sao ngươi cứ thử trước đã." Giang Triệt nói xong, liền đưa hai viên đan dược còn lại vào miệng, bắt đầu luyện hóa.
Tô Thanh Đàn nhìn quyển công pháp Luyện Khí thiên đặt giữa giường và viên Ngưng Linh Đan màu trắng trong tay.........
Nàng có cần công pháp này sao?
Nàng không cần. Bản thân nàng chính là một ‘kho công pháp di động của Vân Thiên Tông’. Trước kia khi không thể tu luyện, nàng đã đọc hết phần lớn công pháp trong tông môn, nhất là những bí pháp, tuyệt kỹ đặc thù các loại.
Còn những điển tịch đại trà kia........ Một là nàng không có thời gian, hai là không có hứng thú, ba là lười xem.
Ngoài miệng nói không thể tu luyện, nhưng trong lòng nàng lại khát khao tu luyện đến phát điên. Có điều......... mình lại là Linh Tuyệt Chi Thể.
Thầm thở dài, Tô Thanh Đàn giả vờ nhìn qua quyển Luyện Khí thiên, sau đó nuốt viên đan dược, cố gắng vận chuyển pháp điển mạnh nhất trong tông môn của mình - 《Vân Thiên Kinh》.
Bạn cần đăng nhập để bình luận