Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 276: Nhất kích, trảm thiên liệt địa!

Chương 276: Nhất kích, trảm thiên liệt địa!
"Lưỡi búa, khai thiên."
"Ông~~~"
Chiếc búa trước mặt vù vù, chỉ trong một hơi thở, chiếc búa này đã hiển lộ bản thể hùng vĩ, đó là một cây thần phủ khổng lồ nhìn không thấy điểm cuối!
Thần phủ khẽ động, một đạo bạch quang loé lên, giữa Thiên Địa, hai vệt hỏa diễm màu trắng tựa như sao băng kéo đuôi lửa!
Bụi bão đang càn quét xung quanh đứng im trong một chớp mắt, ngay khoảnh khắc tiếp theo, nơi này bị cắt ngang qua!
Tại trung tâm Vẫn Ma Hải, cột bão có đường kính chừng mấy chục vạn dặm kia đột nhiên bị cắt ngang từ giữa.
Ngay sau đó, phù văn đại trận đang bao quanh cột bão liền lộ ra kim quang chói mắt!
Truyền rằng trận pháp này do tu sĩ Đại Thừa thiết lập, chính là để khoá chặt cơn phong bạo kinh khủng sinh ra từ khối thiên ngoại thiên thạch kia.
Nhưng lúc này, kim quang từ phù văn đại trận toả ra lại càng lúc càng sáng. Bên ngoài trận pháp, Diễm Ma tử, Nam Vân tử, Linh Việt thượng nhân đều không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào đại trận, bọn hắn dường như muốn nhìn thấy vật gì đó bên trong.
Trong thoáng chốc, bọn hắn dường như nhìn thấy một đôi hỏa mâu màu trắng.
Lại dường như chỉ trong tích tắc, kim quang đại trận vỡ tan, một đạo bạch quang hình vòng cung nghiêng trong nháy mắt biến mất.
Phía trên biển mây, vòm trời kia bỗng nhiên nứt ra một khe hở lộ ra khoảng không sâu thẳm vô tận, tại vùng biển cực xa, nước biển rẽ dòng tựa như tạo thêm một con đường lớn!
"Ông........"
Tại trung tâm bụi bão vừa bị càn quét qua, thần phủ Thiên Địa thu nhỏ lại, trực tiếp ấn vào mi tâm Giang Triệt.
Sau đó, nó càng mạnh mẽ chiếm cứ một chỗ trong thức hải linh hồn của Giang Triệt.
Giang Triệt bàng hoàng hoàn hồn, Tô Thanh Đàn vẫn đang trừng lớn đôi mắt đẹp, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin.
Bên ngoài kim quang đại trận, dư chấn của lực trùng kích kinh khủng chậm rãi quét tới, Diễm Ma tử, Nam Vân tử, Linh Việt thượng nhân đang kết ấn giơ khiên phòng ngự liền bị đánh bay ngược ra sau, hộc máu!
Sóng biển cao ngàn mét cuộn trào, vô số vòi rồng di chuyển, khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Tại trung tâm cột bão ban đầu, khối thiên ngoại thiên thạch không biết đến từ lúc nào đó........ Vỡ nát.
Giang Triệt không kịp kinh hãi, hắn một tay kéo Tô Thanh Đàn vẫn chưa hoàn hồn qua, đồng thời lấy ra ngọc bài truyền tin: “Hổ ca, Hổ ca, ta là Tiểu Giang, cứu mạng cứu mạng.” Chưa đầy một hơi thở sau, giọng nói trầm thấp của Hổ Vương vang lên: “Phát hiện ngươi rồi, đứng yên đừng động đậy.” Sau lưng Giang Triệt, một cái miệng rắn khổng lồ dữ tợn đáng sợ cắn xuyên không gian, nuốt chửng Giang Triệt và Tô Thanh Đàn.
Giữa bầu trời trong suốt, con mãng xà khổng lồ đáng sợ kia quay đầu đâm thủng không gian ở phía khác rồi cực tốc lao đi.
Cảnh tượng này chính là giữa bầu trời không một vật bỗng nhiên xuất hiện một đoạn thân mãng xà, mà đoạn thân mãng xà này vẫn đang không ngừng di chuyển.
Màn quỷ dị này........ thật sự là quỷ dị!
Mấy hơi thở sau, trên bầu trời vùng eo biển ở hai bên Vẫn Ma Hải tựa như miệng cá, ma quang ngập trời.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai đạo cực quang lao thẳng đến trung tâm Vẫn Ma Hải.
Nhìn những mảnh vụn thiên thạch đang bị nước biển bao phủ, một vị trong đó vung tay áo, nước biển vừa rút về lập tức lại cuộn trào trở lại.
Hai vị này........ chính là Hợp Thể đại năng của Thiên Ma Tông và Hợp Thể đại năng của Vẫn Ma Tông!
“Phong bạo cấm địa không còn nữa?” Hai lão gia hoả đối mặt, cả hai đều đang nghi ngờ đối phương.
Bên trong phong bạo cấm địa tuyệt đối không chỉ có Thần Hồn Quả Thụ, hai người bọn hắn sớm đã có suy đoán này.
Vì thế, bọn hắn mới lần lượt bố trí trận pháp bên trong để mưu đồ.
Nhưng bây giờ......... thiên ngoại thiên thạch vỡ nát, phong bạo cấm địa không còn, mà những vòi rồng sinh ra từ phong bạo cấm địa vẫn đang hướng về biên giới bờ biển của Chu Quốc và Ngô Quốc lao tới........
“Hổ ca, nhẫn trữ vật!” Bên trong miệng của U Ảnh Thôn Thiên Mãng, Giang Triệt vội vàng đưa qua một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chiếc nhẫn trữ vật này là Hoàng thiên kiếm, Tiên Linh Thương cùng với Càn Khôn Kính được bọc trong bộ giáp của Ngưu Vương.
Hổ Vương không hề nghi ngờ cũng không chần chừ, hắn ngay lập tức cầm lấy nhẫn trữ vật, lấy các món đồ bên trong ra.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Hổ Vương trầm giọng nhìn quanh: “Dạ Nguyệt, dùng hết tốc lực trốn vào khoảng không, những người còn lại hợp lực xóa bỏ hồn huyết ở trên đó!” Các đại yêu không còn duy trì hình người, tất cả đều hóa thành bản thể, chỉ có điều là thu nhỏ lại rất nhiều.
Ngay sau đó, quang mang đặc biệt từ trên thân bọn hắn bộc phát, từng đạo linh quang dẫn đầu oanh kích về phía Hoàng thiên kiếm.
Hoàng thiên kiếm bắt đầu giãy giụa không ngừng, bên trong dường như còn vọng ra tiếng gào thét của Linh Việt thượng nhân.
Mấy hơi thở sau, từ bên trong Hoàng thiên kiếm bắn ra một luồng máu tươi, mà luồng máu tươi này sau khi bị ép ra đã bốc hơi ngay lập tức, đồng thời truyền ra tiếng thần hồn kêu rên.
Tại nơi xa không biết bao nhiêu vạn dặm, Linh Việt thượng nhân hai mắt đỏ thẫm, thất khiếu tràn máu: “Giết đồ nhi của ta, hủy Linh Bảo của ta, nay lại cướp đoạt bản mệnh Linh Bảo của ta, tốt, tốt lắm, cho dù các ngươi trốn đến chân trời góc biển, lão phu cũng phải giết các ngươi!” Men theo dao động cuối cùng truyền ra từ bản mệnh Linh Bảo, Linh Việt thượng nhân thiêu đốt tinh huyết, xuyên qua không gian lao đi!
Mà đám người Hổ Vương lại hợp lực xóa bỏ hồn huyết trên Càn Khôn Kính.
Cũng là tiếng gào thét và kêu rên như vậy, Diễm Ma tử hai tay ôm đầu, tiếng kêu rên còn thảm thiết hơn.
“Ta, Càn Khôn Kính của ta, a!!!” Trong tiếng gào thét, hỏa quang ngập trời bùng nổ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Diễm Ma tử truyền âm từ xa: “Sư tôn, Càn Khôn Kính của đồ nhi bị đoạt rồi, cầu xin sư tôn làm chủ cho đồ nhi!” Tại trung tâm phong bạo cấm địa ban đầu, Thiên Ma đạo nhân và Vẫn Ma đạo nhân đang dò xét xung quanh.
Mà lúc này Thiên Ma đạo nhân nhíu mày, lộ vẻ không vui, bờ môi hắn hơi mấp máy, nhưng không hề có âm thanh nào phát ra.
Thế nhưng trong tai Diễm Ma tử lại nghe được........ Sư tôn hiện tại không rảnh giúp đỡ mình truy sát kẻ thù.
Diễm Ma tử nghe xong truyền âm lập tức siết chặt nắm đấm, nghiến răng, hắn vạn lần không ngờ tới sư tôn vậy mà lại từ chối mình!
Lau đi vết máu nơi khoé miệng, Diễm Ma tử mắt đỏ ngầu hướng về phía có dao động truyền đến bên trái, đạp không mà đi. Mối thù này, hắn muốn tự mình đi báo!
Rất nhanh, Nam Vân tử ở phía bên kia cũng thổ huyết gầm nhẹ, dù sao bản mệnh Linh Bảo bị người ta xoá mất hồn huyết, chuyện này nhẹ thì bị thương, nặng thì cảnh giới cũng sẽ tụt giảm.
Ba vị Luyện Hư bọn hắn bây giờ chỉ bị thương nặng đã xem như là may mắn.
Còn về phần Thiên Ma đạo nhân và Vẫn Ma đạo nhân, hai vị Hợp Thể đại năng này.......... Bọn hắn vẫn còn đang thăm dò bốn phía tại trung tâm phong bạo cấm địa.
Cho dù cuối cùng không tìm được vật gì, bây giờ cũng không thể rời đi.
Vạn nhất mình chân trước vừa đi, chân sau đối phương liền phát hiện ra manh mối gì thì sao?
Không thể đi, trước khi chưa tra xét rõ ràng hết thảy.......... tuyệt đối không thể đi!
Bên trong miệng của U Ảnh Thôn Thiên Mãng, Hổ Vương và các ‘người’ khác thu hồi linh lực, một lần nữa biến hóa thành hình người.
Cúi đầu nhìn ba món Luyện Hư Linh Bảo trong tay, đáy mắt Hổ Vương loé lên một tia kinh ngạc xen lẫn tán thưởng.
Yêu tộc tu luyện rất khó khăn, tài nguyên mà bọn hắn cần thường nhiều hơn nhân tộc gấp mấy lần.
Những đại yêu như đám Hổ Vương bọn hắn....... trên thực tế đều được xem là tương đối nghèo.
Nếu không nhờ Hổ Vương có thân phận Tháp chủ Sinh Tử Tháp của Giang Lăng cảnh trấn áp, Phong Hậu Nữ Vương cùng với Ưng Vương bọn hắn có lẽ đã không tu luyện nhanh như vậy.
Vì để đột phá, bọn hắn ngay cả bản mệnh Linh Bảo cũng chưa từng luyện chế qua, thứ bọn hắn dùng hiện tại vẫn chỉ là bản mệnh Pháp Bảo.
Mà những trọng bảo bọn hắn đưa cho Giang Triệt và Tô Thanh Đàn........ đối với bọn hắn mà nói đã là vật phẩm tới cực hạn, nhưng nếu đặt trong các đại tông môn....... thì cũng chỉ có thể xem là trân quý.
Như các Luyện Hư đại năng của Thiên Ma Tông, Vẫn Ma Tông đều có thể đem bản mệnh Linh Bảo của chính mình cấp cho đệ tử thân truyền dùng........ chỉ riêng điểm này thôi đã đủ chứng minh bọn hắn hùng mạnh đến mức nào!
Mà Thiên Ma Tông và Vẫn Ma Tông......... Luyện Hư đại năng trong tông môn bọn hắn cũng đều không chỉ có một vị.........
Các đại yêu chuyền tay nhau xem xét ba món Luyện Hư Linh Bảo một lượt, cuối cùng chúng lại trở về tay Hổ Vương.
Trên mặt Hổ Vương không có chút biểu cảm nào, hắn tiện tay đưa cả ba món Luyện Hư Linh Bảo này cho Giang Triệt.
“Ba món Linh Bảo này không hề tầm thường, đều là vật bản mệnh của Luyện Hư đại năng, hiện tại hồn huyết của bọn hắn đã bị xóa sạch không còn, các ngươi ngược lại có thể thử sử dụng một phen.” “Nhưng cảnh giới và phẩm giai của ba món Linh Bảo này quá cao, với sức mạnh hiện tại của các ngươi thì cần phải cẩn thận khi sử dụng, nếu không tất nhiên sẽ bị phản phệ, trọng thương thậm chí bỏ mạng!” Giang Triệt trịnh trọng gật đầu: “Đa tạ Hổ ca đã nhắc nhở, cây trường thương này Hổ ca ngài nhận lấy đi, lần này đều là nhờ phúc của các vị đại ca.” Hổ Vương giơ tay ngăn lại: “Không cần, chúng ta cũng không phải không có bảo vật.” Bọn hắn có bảo vật, nhưng không phải là Linh Bảo, cảnh giới cũng không phải Luyện Hư, phẩm giai cũng không cao bằng những món này.
Nhưng trong mắt Hổ Vương, đây là chiến lợi phẩm sau khi Giang Triệt săn giết con mồi, đây không phải chiến lợi phẩm của hắn.
Không đợi Giang Triệt mở miệng, sắc mặt Hổ Vương trở nên ngưng trọng: “Có kẻ đuổi tới, Dạ Nguyệt bay thêm một khắc đồng hồ nữa, kế tiếp đổi sang bản vương trốn vào khoảng không!” “Trong vòng ba ngày, phải cắt được cái đuôi!” “Thiên Vũ, xem bói một chút xem liệu có khả thi khi đi đường vòng qua hải vực để trở về không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận