Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 227: Toàn cảnh truy nã Đường Tam Tạng

Chương 227: Toàn cảnh truy nã Đường Tam Tạng
Một đêm chữa thương, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Triệt cùng Tô Thanh Đàn thúc giục phi thuyền đi về hướng Phong Ba Đài.
Tại Thiên Linh Tông, trên một ngọn núi nào đó.
"Phong chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo."
Bên ngoài một đình viện, Nhị phẩm đan sư Mặc Dương Tử gõ cửa.
Không lâu sau, từ trong lầu các trong viện truyền ra một giọng nói nhàn nhạt: "Vào đi."
Mặc Dương Tử lên tiếng đáp lại, đi vào rồi tiện tay đóng cửa sân lại.
Ở lầu hai phòng chính, trước bàn trà, phong chủ Thiên Linh Tông Phó Hành An đang uống trà đọc sách.
Khi Mặc Dương Tử đi lên, Phó Hành An gấp quyển sách cổ lại, rót một chén trà: "Ngồi đi, có chuyện gì?"
Mặc Dương Tử ôm quyền thi lễ, sau đó đi tới ngồi xuống, thấp giọng nói: "Phong chủ, một người bạn của ta xảy ra chút chuyện, hắn tên là Lữ Lương Thành, cũng là nội môn trưởng lão của phong chúng ta, một Nhị phẩm luyện đan sư."
Phó Hành An khẽ cười: "Lữ Lương Thành, ta biết hắn, là do ta một tay đề bạt lên, hắn lại gây ra chuyện gì rồi?"
Mặc Dương Tử có vẻ mặt ngượng ngùng: "Phong chủ, chuyện này không dễ giải quyết lắm, có khả năng ngài sẽ bị tông chủ gọi lên hỏi chuyện........"
Nụ cười nhạt trên mặt Phó Hành An biến mất, giọng nói cũng nặng hơn một chút: "Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể liên lụy đến cả bản phong chủ?"
Mặc Dương Tử: "Lão Lữ có một đồ đệ vô cùng yêu thích, một tháng trước........ Sau đó........ Chính là như vậy."
"Phong chủ, tính tình nóng nảy của lão Lữ ngài cũng biết, bây giờ Luyện đan sư công hội làm như vậy........ Có lẽ ngài sẽ bị Tông chủ răn dạy........"
"Thuộc hạ suy đi nghĩ lại, ngài thấy có nên tự mình đến Luyện đan sư công hội xin lỗi những người đó để giải trừ lệnh cấm không?"
"Đương nhiên, đây chỉ là chút ngu kiến của thuộc hạ, ý của phong chủ ngài thế nào?"
Phó Hành An uống cạn chén trà lạnh trong tay: "Lữ Lương Thành này, thật biết gây phiền phức cho bản phong chủ!"
"Luyện đan sư công hội, đám người bảo thủ coi trọng thể diện đó, lại bị làm mất mặt trước đám đông........"
"Thôi được rồi, bản phong chủ xem ra phải thật sự đi một chuyến, chịu thiệt một phen rồi."
"Phải rồi, ngươi vừa nói Đường Tam Tạng kia, hắn chỉ là một tán tu Trúc Cơ luyện đan sư thôi sao?"
Mặc Dương Tử gật đầu: "Không sai."
Phó Hành An hơi suy nghĩ một chút: "Ngươi đi lấy danh nghĩa của bản phong chủ phát lệnh truy nã đi, một tên tán tu mà dám làm bản phong chủ mất mặt."
"Nếu không truy nã toàn cõi, sau này bản phong chủ còn mặt mũi nào nữa? Danh dự Thiên Linh Tông chúng ta biết để vào đâu?"
"Mặc kệ có bắt được hay không, trước tiên cứ truyền lệnh truy nã ra cho ta."
"Vâng, phong chủ, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp."
***
Buổi trưa hai ngày sau, tại Phong Ba Đài.
Gà đại ca có bộ lông bóng mượt đang ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm nam tử áo trắng cách đó không xa.
Nam tử kia dung mạo tuấn mỹ, nhưng giữa hai hàng lông mày lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Lúc này hắn đang nhắm mắt khoanh chân trên một tảng đá ở Phong Ba Đài.
Gió núi trong hẻm núi thổi qua, mái tóc trắng cùng vạt áo của nam tử khẽ lay động.
Hắn tên là Thẩm Vân Hạc, là cháu trai của Thẩm Chúng Sinh, con trai của Thẩm Dược Đình, đại ca của Thẩm Vân Tùng.
Nếu nói tính tình Thẩm Vân Tùng hoạt bát nhảy nhót, thì Thẩm Vân Hạc lại có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác của bản thân.
Hắn và anh ruột của Tô Thanh Đàn là Tô Thanh Phong cùng trang lứa, nói cách khác, hắn lớn hơn Vân Tùng, Vân Nguyệt, Thanh Đàn mười mấy tuổi.
Mấy hơi thở sau, Gà đại ca trong bụi cỏ không nhịn được nữa, hắn đã nhịn rất lâu rồi!
Không hề gáy 'o ò o', cũng không nói lời hung hãn nào trước trận đấu, Gà đại ca nhấc chân gà, vỗ cánh lao về phía Thẩm Vân Hạc!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Gà đại ca đang trong tư thế giương cánh bay lượn liền bị đông cứng tại chỗ........
Thẩm Vân Hạc kia, chính là người sở hữu biến dị băng linh căn.
Gà đại ca không nói lời nào, chỉ thấy quả trứng bên trái của hắn bật tung ra.
Bỗng nhiên, mí mắt Thẩm Vân Hạc hơi động, sau đó chậm rãi mở ra.
Giọng nói hắn trong trẻo, đồng thời mang theo một luồng ý lạnh băng hàn: "Gia gia, biểu muội và muội phu về rồi."
Hắn dùng từ ngắn gọn, không có chữ nào hàm nghĩa mơ hồ, nếu là người khác có lẽ sẽ nói ‘có lẽ là biểu muội và........’
Giữa hai hàng lông mày hắn có một đường vân màu vàng kim, kim văn nổi lên ánh sáng le lói, ngay sau đó phù văn hiện ra rồi bắt đầu không ngừng tan vỡ.
Mấy hơi thở sau, giọng nói của Thẩm Chúng Sinh từ bên trong kim văn truyền ra: "Hơn ba tháng rồi, sao lại lâu như vậy?"
Thẩm Vân Hạc không nói gì, chỉ nhìn về phía chiếc phi thuyền đang cực tốc lao tới từ xa xa.
Hai hơi thở trôi qua, Giang Triệt và Tô Thanh Đàn trên phi thuyền có vẻ mặt hơi thay đổi.
"Ở Phong Ba Đài của ta, chẳng lẽ là bạn bè của Hổ ca?" Giang Triệt trong lòng nghi ngờ không chắc.
Lại một hơi thở trôi qua, giọng nói Tô Thanh Đàn mang theo một chút do dự: "Phu quân, người kia, sao ta lại thấy có chút quen mắt?"
"Quen mắt?" Giang Triệt trong lòng nhẹ nhõm: "Vậy thì tám phần là người của mình rồi, đi thôi."
Tốc độ phi thuyền tăng lên ba phần, mấy hơi thở sau hai người hạ xuống trên Phong Ba Đài.
Trên tảng đá lớn, Thẩm Vân Hạc nhẹ nhàng rơi xuống, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Thanh Đàn, đã lâu không gặp, càng lớn càng xinh đẹp rồi."
Trong mắt Tô Thanh Đàn hiện lên một tia nghi hoặc: "Ngươi là?"
Thẩm Vân Hạc không nói gì, chỉ giơ tay phải lên, lập tức một thanh băng lăng kiếm xuất hiện trước mặt hai người.
"Thiên Sơn Tuyệt?" Tô Thanh Đàn nhìn thấy thanh băng lăng kiếm, lập tức buột miệng nói: "Ngươi, ngươi là Vân Hạc biểu ca?"
Thẩm Vân Hạc khẽ gật đầu: "Không sai, có điều biểu muội nhận ra kiếm mà không nhận ra người, hơi quá đáng rồi đấy."
"Quá đáng chỗ nào chứ? Ngươi chỉ đến có một lần hồi ta còn bé, sau đó chúng ta đến thăm người thân, ngươi đều đang lịch luyện bên ngoài, đến cái bóng cũng không thấy."
"Hơn nữa bây giờ ngươi thay đổi nhiều quá, ta nhớ trước đây tóc ngươi màu đen, sao bây giờ tóc ngươi lại màu trắng rồi?"
"Còn nữa, sao ngươi lại gầy như vậy?"
Thẩm Vân Hạc thu hồi băng lăng kiếm, thờ ơ nói: "Mối thù diệt tộc, luôn khắc ghi trong lòng."
Lời này vừa nói ra, Tô Thanh Đàn cũng trầm mặc.
Mấy hơi thở sau, Tô Thanh Đàn điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười, kéo tay Giang Triệt đi tới: "Phu quân, đây là đại biểu ca của ta, Thẩm Vân Hạc."
Giang Triệt chìa tay ra cười nói: "Chào đại biểu ca, ta tên Giang Triệt."
Thẩm Vân Hạc gật gật đầu, đưa tay ra nắm lấy rồi buông ra ngay: "Từng nghe qua."
Tô Thanh Đàn cũng chỉ bắt tay với Thẩm Vân Hạc.
Bầu không khí có vẻ hơi lạnh nhạt, Giang Triệt trong lòng khẽ động, ha ha cười một tiếng: "Hạc ca đến lúc nào vậy, mau vào ngồi chơi uống chén trà."
Thẩm Vân Hạc gật đầu, bước những bước vuông vắn theo hai người đi vào nhà chính.
"Hạc ca ngồi đi, Thanh Đàn, lấy loại trà kia ra đây."
Sau một hồi gượng gạo, chủ yếu vẫn là Giang Triệt và Tô Thanh Đàn tìm chủ đề nói chuyện, Thẩm Vân Hạc thỉnh thoảng phụ họa hoặc gật đầu, tình cảnh này... có chút xa cách.
Cuối cùng, Giang Triệt cũng hết cách, quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Đàn, Tô Thanh Đàn cũng có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì nữa.
Trong bầu không khí trầm mặc, kim văn giữa mi tâm Thẩm Vân Hạc tách ra, hóa thành một hư ảnh khôi ngô.
"Đàn Nhi, ông ngoại đến muộn rồi."
Nghe giọng nói trầm thấp hùng hậu đó, Tô Thanh Đàn vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó hốc mắt đỏ lên: "Ông, ông ngoại? Thật sự là ngài sao?"
Hư ảnh khôi ngô đi tới chỗ Tô Thanh Đàn: "Là ông ngoại đây, bốn năm nay, đã ủy khuất ngươi rồi."
Tô Thanh Đàn vội vàng đứng dậy, Giang Triệt thấy vậy cũng đứng lên.
Hư ảnh đưa tay xoa đầu Tô Thanh Đàn, giọng nói tràn đầy cảm khái: "Thay đổi lớn thật, ngươi còn xinh đẹp hơn mẫu thân ngươi lúc còn trẻ."
"Ông ngoại......."
Hư ảnh khôi ngô ngẩng đầu thở dài: "Đừng trách Vân Hạc xa cách, hắn vì sau này có thể đối phó Khâu Hương Ngưng nên đã luyện tuyệt tình chi pháp."
"Tuyệt tình chi pháp?" Tô Thanh Đàn kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Vân Hạc: "Biểu ca, ngươi, không phải là đang luyện môn cấm thuật đó chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận