Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện
Chương 81: Ngọc bài, Tiên Nhân chi bí
Chương 81: Ngọc bài, Bí mật của Tiên Nhân
Trương Diệp gật đầu: "Việc đó là do trời xui đất khiến, lúc đó hắn thân chịu trọng thương gần như sắp chết, ta lúc đó cũng không biết hắn là Tiên Nhân, ta chỉ cho rằng hắn là công tử thiếu gia nhà nào đó."
"Ta tìm thảo dược cho hắn, đút hắn uống nước, trải qua vài ngày an dưỡng sau hắn vậy mà lại sống sót."
"Lúc đó ta mới biết hắn là đệ tử Thương Tùng Tông, không chỉ như thế, hắn còn là người của Trần thị nhất tộc ở Giang Lăng Thành chúng ta."
"Sau khi thương thế hắn khỏi hẳn, trước khi rời đi hắn tặng ta một khối ngọc bài, nói là ta có ân cứu mạng hắn, nếu sau này tử tôn hậu đại của ta có người mang tư chất tu tiên thì có thể dùng ngọc bài đến Thương Tùng Tông tìm hắn."
"Nhưng hôm nay đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng đã thành gia, ta nhi tử cũng đã sinh ra, nhưng ta nhi tử cũng là không có linh căn."
"Ngọc bài này, đời này của ta có khả năng đều không dùng đến."
Ánh mắt Giang Triệt ngưng lại: "Ngươi muốn đem ngọc bài này tặng cho ta để ta đi Thương Tùng Tông?"
Trương Diệp gật đầu: "Không sai, ta nhi tử hắn dùng không đến, chờ hắn lớn lên lấy vợ sinh con, ta đến lúc đó đoán chừng đều già đến đi không nổi rồi."
"Hơn nữa lại qua vài thập niên nữa, ta lo lắng vị Tiên Nhân kia chỉ sợ sẽ quên mất chuyện này."
"Tòng ca, có câu nói là nhân sinh khổ đoản tận hưởng lạc thú trước mắt, đời này ta chỉ mới tiếp xúc qua hai vị Tiên Nhân, một là vị Tiên Nhân kia, một là ngài!"
"Ngài nhận lấy ngọc bài này đến Thương Tùng Tông đi, bất luận thế nào ngài cũng sẽ nhận được chút lợi ích thuộc về Tiên Nhân."
"Đồ vật của Tiên Nhân không hề rẻ, cho dù chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch, thì cũng là vô cùng quý trọng!"
"Tiểu đệ không hy vọng xa vời ngài có thể chia cho chúng ta lợi ích gì, tiểu đệ chỉ hy vọng sau này ngài có thể chiếu cố nhà ta một chút là được!"
Dùng một cơ duyên này để đổi lấy một cơ duyên khác, Trương Diệp này cũng là người thông minh.
Giang Triệt nghe xong, bưng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm.
Thương Tùng Tông hắn biết rõ, hắn nghe ba người kia nói qua rất nhiều lần trong Truyền Tấn Kính.
Tiếp đó, vị trí của Thương Tùng Tông hắn cũng biết, hắn đã đo khoảng cách trên bản đồ, cũng chỉ cách nơi này hơn một vạn dặm.
Con ngựa Tiền Lão Tài tặng cho mình có thể ngày đi ngàn dặm, nếu mình thật sự muốn đi........ Đi về cũng chưa đến một tháng.
Dùng thời gian một tháng đổi lấy một 'món quà tạ lễ của Tiên Nhân'.........
Đây tuyệt đối có lời!
Nhưng mà hiện tại mình tuy có Hổ Thần Tí bên người........ Nhưng nếu đụng phải Tiên Nhân thật sự........
Trong đầu hiện lên một kiếm kia của Dương Quảng Trí.........
"Không được, với thực lực của ta bây giờ, một kiếm kia của hắn ta vẫn không tránh thoát."
Tâm niệm vừa động: "Nhưng ta có thể đợi thực lực cao hơn một chút rồi hẳn qua, thật sự không được thì ta còn có Hổ ca."
"Hổ ca tuy nói hơi cao lãnh một chút, nhưng Hổ ca thật sự làm việc, ta tìm dã sơn sâm hắn liền cho ta dã sơn sâm, ta nói bị thương hắn liền tặng ta Mảnh Hổ Chi Lực........"
Nghĩ đến đây, Giang Triệt cảm thấy rất có hi vọng.
Có thể mượn cơ hội ‘ân tình’ này để mở mang kiến thức về Tiên Nhân tông môn của thế giới này......... Loại cơ hội tương đối an toàn này thật đúng là hiếm có.
Nếu như nhận được sự chiếu cố của vị Tiên Nhân kia........ Chỉ sợ con đường sau này của mình cũng sẽ bằng phẳng không ít.
Đặt chén trà xuống, Giang Triệt nhìn về phía Trương Diệp: "Trương huynh đệ, việc này ta nhận, nếu như đúng như lời ngươi nói, huynh đệ ta tuyệt đối bảo vệ nhà ngươi bình an!"
Dường như cảm thấy chưa đủ, Giang Triệt lại nói thêm: "Chỉ cần huynh đệ ta còn sống, ta liền bảo vệ nhà các ngươi không xảy ra chuyện gì, thế nào?"
Trương Diệp vui mừng quá đỗi, loại ân huệ này vượt xa kỳ vọng của hắn: "Đa tạ, đa tạ Tòng ca!"
Nói rồi Trương Diệp đứng dậy, cà nhắc chân chạy vào phòng ngủ, rất nhanh hắn lấy ra khối ngọc bài kia từ một nơi cất giấu.
Đưa ngọc bài cho Giang Triệt, Trương Diệp nhìn ra ngoài rồi hạ giọng nói: "Tòng ca, phương pháp sử dụng ngọc bài này là như vậy."
"Vị Tiên Nhân kia nói chỉ cần ở phụ cận Thương Tùng Tông rót linh lực vào trong đó là hắn có thể cảm ứng được, đến lúc đó hắn tự sẽ ra mặt gặp mặt. Đúng rồi, vị Tiên Nhân kia tên là Trần Hạo Bác, ngài nhất định phải nhớ kỹ."
Giang Triệt nhận lấy ngọc bài nhìn xem, ngọc bài này ẩn chứa một luồng linh lực kỳ dị, cầm vào tay cực kỳ ôn nhuận: "Trương huynh đệ, ngươi chắc chắn là ngươi cứu hắn chứ, ngươi không có lừa gạt ta đấy chứ?"
Trương Diệp cười khổ: "Ca, tiểu đệ nào dám lừa gạt ngài chứ, nếu không phải ta nhi tử không có linh căn, bảo bối này của ta căn bản không có khả năng lấy ra."
"Tiểu đệ thấy ngài là người phúc hậu, tiểu đệ tin tưởng ngài nên tiểu đệ mới lấy ra."
Giang Triệt cất ngọc bài vào trong ngực, sau đó bỏ vào túi trữ vật trong ngực: "Nếu Trương huynh đệ đã thành thật như vậy, vậy ta cũng không lừa ngươi nữa, ta không gọi Võ Tòng, ta gọi Giang Triệt, giang trong nước sông, triệt trong thanh triệt."
Trương Diệp gật gật đầu: "Thì ra là thế, vậy sau này tiểu đệ xin mạn phép gọi ngài một tiếng Triệt ca."
Giang Triệt cười cười: "Đều là huynh đệ cả, nếu ngọc bài này của ngươi thật sự là đại cơ duyên, vậy ngược lại là ta còn nợ ngươi ân tình."
Trương Diệp cười to nhìn về phía nhi tử của mình: "Nhị Đản, mau gọi đại bá, sau này đây chính là đại bá của con, xảy ra chuyện có đại bá chống lưng cho con!"
Nhị Đản còn nhỏ không hiểu ý gì, nhưng phụ thân bảo gọi đại bá, thì hắn liền gọi đại bá.
Tiếng 'đại bá' này của hắn được Giang Triệt cười đáp ứng, vận mệnh đời này của hắn........ Xem như đã thay đổi.
Lại trò chuyện thêm một hồi, Giang Triệt cũng cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Giang Triệt nhìn gia đình ba người của Trương Diệp: "Trương huynh đệ, ta không ở tại Thanh Lâm trấn này, sau này nếu có chuyện gấp gáp, các ngươi cứ trực tiếp đi tìm Tiền lão gia."
"Tiền lão gia là bằng hữu của ta, ta ở chỗ ông ấy cũng có vài phần tình mọn."
Trương Diệp kinh ngạc rồi cười nói: "Triệt ca ngài khiêm tốn rồi, Tiền đại thiện nhân có thể làm bằng hữu của ngài, đó là vận may của Tiền đại thiện nhân hắn."
"Ngài thế nhưng là Tiên Nhân, chúng ta là phàm nhân tuyệt đối không thể so sánh với ngài được."
Giang Triệt lắc đầu thản nhiên nói: "Tiên từ phàm mà đến, không có phàm làm sao có tiên? Tiên Nhân cũng là người mà thôi, đi đây."
"Triệt ca đi thong thả, sau này thường đến chơi nhé, tiểu đệ không thu tiền vải vóc của ngài đâu."
"Ha ha, nên đưa thì vẫn phải đưa, nếu ngươi không lấy tiền ta còn không đến đâu."
Cáo biệt gia đình Trương Diệp, Giang Triệt cười dắt ngựa rời đi.
"Thương Tùng Tông, Trần thị nhất tộc ở Giang Lăng Thành, ngọc bài, Trần Hạo Bác, chậc, hy vọng sẽ không có nguy hiểm."
Trong lòng nhẹ nhõm, ra khỏi con phố ồn ào, hắn lật mình lên ngựa đi thẳng đến phủ đệ của Tiền Lão Tài.
Đến phủ của Tiền Lão Tài, lúc này còn cách buổi trưa ít nhất hai canh giờ nữa.
Đi lại vài lần, Giang Triệt ở đây cũng đã là gương mặt quen thuộc.
Giữa những tiếng chào hỏi ‘Giang đại nhân’, Giang Triệt tiến vào phòng khách trong phủ.
Vẫn là Trần hộ viện dẫn đường, vẫn là nha hoàn xinh đẹp lo pha trà, vẫn là mỹ nữ nắn vai đấm chân, vẫn là thoải mái không lời nào tả xiết.
Không bao lâu, Tiền Lão Tài cười ha hả đi đến.
"Giang huynh đệ ngồi đi, đến chỗ ta đây cứ tự nhiên như ở nhà mình ấy, đừng khách khí."
Tiền Lão Tài vừa nói vừa ngồi xuống, ừng ực ừng ực uống liền hai chén trà lớn.
"Phù~" Thở ra một hơi dài, Tiền Lão Tài nhận lấy khăn nóng nha hoàn đưa tới lau mồ hôi trên mặt.
Giang Triệt thấy vậy cười nói: "Tiền lão ca đây là vừa ăn cơm xong còn luyện võ sao, nhìn người lão ca một thân mồ hôi kìa."
Tiền Lão Tài cười xua xua tay, dựa vào ghế thở hổn hển: "Ai, không luyện không được rồi, cái thân già này của ta sắp rệu rã cả rồi."
Giang Triệt nhướn mày: "Lão ca nói quá lời rồi, nhìn thân thể xương cốt này của lão ca, mới hơn bốn mươi tuổi thôi chứ?"
Tiền Lão Tài giơ năm ngón tay ra: "Năm mươi hai rồi, sắp năm mươi ba đến nơi, ta đây là tiền nuôi người đấy."
Giang Triệt cười bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Trà này không tệ, lát nữa cho ta ít lá trà mang về được không?"
Tiền Lão Tài nghe vậy nhìn về phía nha hoàn bên cạnh: "Đi, lấy cho huynh đệ của ta hai cân lá trà, gói kỹ lại bỏ vào trong tay nải."
Nói rồi Tiền Lão Tài nhìn về phía Giang Triệt: "Còn có thích cái gì khác không, lát nữa gói lại mang đi cùng luôn thể."
Giang Triệt ngẩn người: "Ta chỉ đùa một chút thôi, lão ca lại cho thật à."
Tiền Lão Tài cười to: "Nói lời khách sáo gì chứ, đến chỗ lão ca đây cứ như nhà mình, nhìn trúng cái gì cứ tự nhiên lấy, ngươi mà vừa mắt phòng tiểu thiếp thứ sáu kia của ta, ta cũng tặng nàng cho ngươi luôn."
Trương Diệp gật đầu: "Việc đó là do trời xui đất khiến, lúc đó hắn thân chịu trọng thương gần như sắp chết, ta lúc đó cũng không biết hắn là Tiên Nhân, ta chỉ cho rằng hắn là công tử thiếu gia nhà nào đó."
"Ta tìm thảo dược cho hắn, đút hắn uống nước, trải qua vài ngày an dưỡng sau hắn vậy mà lại sống sót."
"Lúc đó ta mới biết hắn là đệ tử Thương Tùng Tông, không chỉ như thế, hắn còn là người của Trần thị nhất tộc ở Giang Lăng Thành chúng ta."
"Sau khi thương thế hắn khỏi hẳn, trước khi rời đi hắn tặng ta một khối ngọc bài, nói là ta có ân cứu mạng hắn, nếu sau này tử tôn hậu đại của ta có người mang tư chất tu tiên thì có thể dùng ngọc bài đến Thương Tùng Tông tìm hắn."
"Nhưng hôm nay đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng đã thành gia, ta nhi tử cũng đã sinh ra, nhưng ta nhi tử cũng là không có linh căn."
"Ngọc bài này, đời này của ta có khả năng đều không dùng đến."
Ánh mắt Giang Triệt ngưng lại: "Ngươi muốn đem ngọc bài này tặng cho ta để ta đi Thương Tùng Tông?"
Trương Diệp gật đầu: "Không sai, ta nhi tử hắn dùng không đến, chờ hắn lớn lên lấy vợ sinh con, ta đến lúc đó đoán chừng đều già đến đi không nổi rồi."
"Hơn nữa lại qua vài thập niên nữa, ta lo lắng vị Tiên Nhân kia chỉ sợ sẽ quên mất chuyện này."
"Tòng ca, có câu nói là nhân sinh khổ đoản tận hưởng lạc thú trước mắt, đời này ta chỉ mới tiếp xúc qua hai vị Tiên Nhân, một là vị Tiên Nhân kia, một là ngài!"
"Ngài nhận lấy ngọc bài này đến Thương Tùng Tông đi, bất luận thế nào ngài cũng sẽ nhận được chút lợi ích thuộc về Tiên Nhân."
"Đồ vật của Tiên Nhân không hề rẻ, cho dù chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch, thì cũng là vô cùng quý trọng!"
"Tiểu đệ không hy vọng xa vời ngài có thể chia cho chúng ta lợi ích gì, tiểu đệ chỉ hy vọng sau này ngài có thể chiếu cố nhà ta một chút là được!"
Dùng một cơ duyên này để đổi lấy một cơ duyên khác, Trương Diệp này cũng là người thông minh.
Giang Triệt nghe xong, bưng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm.
Thương Tùng Tông hắn biết rõ, hắn nghe ba người kia nói qua rất nhiều lần trong Truyền Tấn Kính.
Tiếp đó, vị trí của Thương Tùng Tông hắn cũng biết, hắn đã đo khoảng cách trên bản đồ, cũng chỉ cách nơi này hơn một vạn dặm.
Con ngựa Tiền Lão Tài tặng cho mình có thể ngày đi ngàn dặm, nếu mình thật sự muốn đi........ Đi về cũng chưa đến một tháng.
Dùng thời gian một tháng đổi lấy một 'món quà tạ lễ của Tiên Nhân'.........
Đây tuyệt đối có lời!
Nhưng mà hiện tại mình tuy có Hổ Thần Tí bên người........ Nhưng nếu đụng phải Tiên Nhân thật sự........
Trong đầu hiện lên một kiếm kia của Dương Quảng Trí.........
"Không được, với thực lực của ta bây giờ, một kiếm kia của hắn ta vẫn không tránh thoát."
Tâm niệm vừa động: "Nhưng ta có thể đợi thực lực cao hơn một chút rồi hẳn qua, thật sự không được thì ta còn có Hổ ca."
"Hổ ca tuy nói hơi cao lãnh một chút, nhưng Hổ ca thật sự làm việc, ta tìm dã sơn sâm hắn liền cho ta dã sơn sâm, ta nói bị thương hắn liền tặng ta Mảnh Hổ Chi Lực........"
Nghĩ đến đây, Giang Triệt cảm thấy rất có hi vọng.
Có thể mượn cơ hội ‘ân tình’ này để mở mang kiến thức về Tiên Nhân tông môn của thế giới này......... Loại cơ hội tương đối an toàn này thật đúng là hiếm có.
Nếu như nhận được sự chiếu cố của vị Tiên Nhân kia........ Chỉ sợ con đường sau này của mình cũng sẽ bằng phẳng không ít.
Đặt chén trà xuống, Giang Triệt nhìn về phía Trương Diệp: "Trương huynh đệ, việc này ta nhận, nếu như đúng như lời ngươi nói, huynh đệ ta tuyệt đối bảo vệ nhà ngươi bình an!"
Dường như cảm thấy chưa đủ, Giang Triệt lại nói thêm: "Chỉ cần huynh đệ ta còn sống, ta liền bảo vệ nhà các ngươi không xảy ra chuyện gì, thế nào?"
Trương Diệp vui mừng quá đỗi, loại ân huệ này vượt xa kỳ vọng của hắn: "Đa tạ, đa tạ Tòng ca!"
Nói rồi Trương Diệp đứng dậy, cà nhắc chân chạy vào phòng ngủ, rất nhanh hắn lấy ra khối ngọc bài kia từ một nơi cất giấu.
Đưa ngọc bài cho Giang Triệt, Trương Diệp nhìn ra ngoài rồi hạ giọng nói: "Tòng ca, phương pháp sử dụng ngọc bài này là như vậy."
"Vị Tiên Nhân kia nói chỉ cần ở phụ cận Thương Tùng Tông rót linh lực vào trong đó là hắn có thể cảm ứng được, đến lúc đó hắn tự sẽ ra mặt gặp mặt. Đúng rồi, vị Tiên Nhân kia tên là Trần Hạo Bác, ngài nhất định phải nhớ kỹ."
Giang Triệt nhận lấy ngọc bài nhìn xem, ngọc bài này ẩn chứa một luồng linh lực kỳ dị, cầm vào tay cực kỳ ôn nhuận: "Trương huynh đệ, ngươi chắc chắn là ngươi cứu hắn chứ, ngươi không có lừa gạt ta đấy chứ?"
Trương Diệp cười khổ: "Ca, tiểu đệ nào dám lừa gạt ngài chứ, nếu không phải ta nhi tử không có linh căn, bảo bối này của ta căn bản không có khả năng lấy ra."
"Tiểu đệ thấy ngài là người phúc hậu, tiểu đệ tin tưởng ngài nên tiểu đệ mới lấy ra."
Giang Triệt cất ngọc bài vào trong ngực, sau đó bỏ vào túi trữ vật trong ngực: "Nếu Trương huynh đệ đã thành thật như vậy, vậy ta cũng không lừa ngươi nữa, ta không gọi Võ Tòng, ta gọi Giang Triệt, giang trong nước sông, triệt trong thanh triệt."
Trương Diệp gật gật đầu: "Thì ra là thế, vậy sau này tiểu đệ xin mạn phép gọi ngài một tiếng Triệt ca."
Giang Triệt cười cười: "Đều là huynh đệ cả, nếu ngọc bài này của ngươi thật sự là đại cơ duyên, vậy ngược lại là ta còn nợ ngươi ân tình."
Trương Diệp cười to nhìn về phía nhi tử của mình: "Nhị Đản, mau gọi đại bá, sau này đây chính là đại bá của con, xảy ra chuyện có đại bá chống lưng cho con!"
Nhị Đản còn nhỏ không hiểu ý gì, nhưng phụ thân bảo gọi đại bá, thì hắn liền gọi đại bá.
Tiếng 'đại bá' này của hắn được Giang Triệt cười đáp ứng, vận mệnh đời này của hắn........ Xem như đã thay đổi.
Lại trò chuyện thêm một hồi, Giang Triệt cũng cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Giang Triệt nhìn gia đình ba người của Trương Diệp: "Trương huynh đệ, ta không ở tại Thanh Lâm trấn này, sau này nếu có chuyện gấp gáp, các ngươi cứ trực tiếp đi tìm Tiền lão gia."
"Tiền lão gia là bằng hữu của ta, ta ở chỗ ông ấy cũng có vài phần tình mọn."
Trương Diệp kinh ngạc rồi cười nói: "Triệt ca ngài khiêm tốn rồi, Tiền đại thiện nhân có thể làm bằng hữu của ngài, đó là vận may của Tiền đại thiện nhân hắn."
"Ngài thế nhưng là Tiên Nhân, chúng ta là phàm nhân tuyệt đối không thể so sánh với ngài được."
Giang Triệt lắc đầu thản nhiên nói: "Tiên từ phàm mà đến, không có phàm làm sao có tiên? Tiên Nhân cũng là người mà thôi, đi đây."
"Triệt ca đi thong thả, sau này thường đến chơi nhé, tiểu đệ không thu tiền vải vóc của ngài đâu."
"Ha ha, nên đưa thì vẫn phải đưa, nếu ngươi không lấy tiền ta còn không đến đâu."
Cáo biệt gia đình Trương Diệp, Giang Triệt cười dắt ngựa rời đi.
"Thương Tùng Tông, Trần thị nhất tộc ở Giang Lăng Thành, ngọc bài, Trần Hạo Bác, chậc, hy vọng sẽ không có nguy hiểm."
Trong lòng nhẹ nhõm, ra khỏi con phố ồn ào, hắn lật mình lên ngựa đi thẳng đến phủ đệ của Tiền Lão Tài.
Đến phủ của Tiền Lão Tài, lúc này còn cách buổi trưa ít nhất hai canh giờ nữa.
Đi lại vài lần, Giang Triệt ở đây cũng đã là gương mặt quen thuộc.
Giữa những tiếng chào hỏi ‘Giang đại nhân’, Giang Triệt tiến vào phòng khách trong phủ.
Vẫn là Trần hộ viện dẫn đường, vẫn là nha hoàn xinh đẹp lo pha trà, vẫn là mỹ nữ nắn vai đấm chân, vẫn là thoải mái không lời nào tả xiết.
Không bao lâu, Tiền Lão Tài cười ha hả đi đến.
"Giang huynh đệ ngồi đi, đến chỗ ta đây cứ tự nhiên như ở nhà mình ấy, đừng khách khí."
Tiền Lão Tài vừa nói vừa ngồi xuống, ừng ực ừng ực uống liền hai chén trà lớn.
"Phù~" Thở ra một hơi dài, Tiền Lão Tài nhận lấy khăn nóng nha hoàn đưa tới lau mồ hôi trên mặt.
Giang Triệt thấy vậy cười nói: "Tiền lão ca đây là vừa ăn cơm xong còn luyện võ sao, nhìn người lão ca một thân mồ hôi kìa."
Tiền Lão Tài cười xua xua tay, dựa vào ghế thở hổn hển: "Ai, không luyện không được rồi, cái thân già này của ta sắp rệu rã cả rồi."
Giang Triệt nhướn mày: "Lão ca nói quá lời rồi, nhìn thân thể xương cốt này của lão ca, mới hơn bốn mươi tuổi thôi chứ?"
Tiền Lão Tài giơ năm ngón tay ra: "Năm mươi hai rồi, sắp năm mươi ba đến nơi, ta đây là tiền nuôi người đấy."
Giang Triệt cười bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Trà này không tệ, lát nữa cho ta ít lá trà mang về được không?"
Tiền Lão Tài nghe vậy nhìn về phía nha hoàn bên cạnh: "Đi, lấy cho huynh đệ của ta hai cân lá trà, gói kỹ lại bỏ vào trong tay nải."
Nói rồi Tiền Lão Tài nhìn về phía Giang Triệt: "Còn có thích cái gì khác không, lát nữa gói lại mang đi cùng luôn thể."
Giang Triệt ngẩn người: "Ta chỉ đùa một chút thôi, lão ca lại cho thật à."
Tiền Lão Tài cười to: "Nói lời khách sáo gì chứ, đến chỗ lão ca đây cứ như nhà mình, nhìn trúng cái gì cứ tự nhiên lấy, ngươi mà vừa mắt phòng tiểu thiếp thứ sáu kia của ta, ta cũng tặng nàng cho ngươi luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận