Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 302: Hy vọng niệm

Chương 302: Niềm hy vọng
Khi tâm thái của một người thay đổi, khí chất của người đó cũng sẽ biến đổi tương ứng.
Tô Thanh Đàn nhìn Giang Triệt, nàng có thể cảm nhận được một cách nhạy cảm sự biến hóa trên người phu quân, nhưng loại biến hóa này nàng lại không diễn tả thành lời được.
"Đi, về thôi." Giang Triệt nắm lấy bàn tay ngọc của Tô Thanh Đàn, rời khỏi sơn cốc rồi đạp không bay đi.
Mà sau khi hai người rời đi, nam nhân bên cạnh Tiêu Thiên Chiến thản nhiên mở miệng: "Lục ca, đã nhìn trúng sao không đoạt lấy? Người kia bất quá chỉ là Nguyên Anh, với tu vi Hóa Thần của ngươi, một ý niệm chẳng phải là có thể g·iết c·hết hắn sao?"
Tiêu Thiên Chiến này, đúng là một đại năng Hóa Thần!
Mà người vừa nói chuyện, chính là hoàng tử Tiêu Quốc, Tiêu Thiên Đỉnh!
"Nếu là hoàn bích thì còn có thể đoạt, một thiếu phụ, nàng không có tư cách ở bên cạnh ta."
Tiêu Thiên Đỉnh nghe vậy cười một tiếng: "Lục ca, ngươi vẫn như vậy, thiếu phụ thì có gì không tốt? Dù sao ta rất thích."
Tiêu Thiên Chiến liếc mắt nhìn sang: "Cửu đệ, người làm Hoàng phi nhất định phải là thân hoàn bích, lẽ nào ngươi cũng định từ bỏ cuộc tranh giành hoàng vị sao?"
Tiêu Thiên Đỉnh khẽ bĩu môi: "Hoàng vị mà thôi, mục tiêu của ta cũng giống Lục ca ngươi, đều là vì phi thăng Thương Lan Tiên Giới."
"Huống hồ cho đến hiện tại, các đại thần ủng hộ ta cũng không nhiều, ta làm sao có thể tranh đoạt được với mấy vị ca ca phía trước."
"So với việc chết trên con đường đoạt đích, thà chết trên con đường truy cầu đại đạo còn hơn."
"Không nói chuyện này nữa, Lục ca, nếu ngươi thích thiếu phụ kia, ta đi cướp về cho ngươi."
Tiêu Thiên Chiến thu hồi ánh mắt, giọng nói thờ ơ: "Quân tử không đoạt người chỗ yêu, mặc dù ta không phải quân tử, ta cũng sẽ không làm ra chuyện bỉ ổi như thế."
"Không hổ là Lục ca, tâm cảnh như vậy, thảo nào có thể nhập Hóa Thần năm ba mươi hai tuổi."
Tiêu Thiên Chiến năm nay chỉ mới ba mươi ba tuổi, là cường giả mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Tiêu Quốc.
Mà giới hạn của thế hệ trẻ là dưới năm mươi tuổi… Không lâu sau, hai người đến trước bàn cá cược, chỉ thoáng nhìn một cái, Tiêu Thiên Đỉnh đã thấy được tên của mình.
Hoàn toàn không chút do dự, Tiêu Thiên Đỉnh trực tiếp ném ra túi trữ vật: "Bản tọa Tiêu Thiên Đỉnh, đặt cược Trương Linh Phi Hoa một trăm vạn."
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh lập tức xôn xao.
Tiêu Thiên Đỉnh đang xếp hạng nhất lại đi đặt cược cho Trương Linh Phi Hoa đang xếp hạng ba?
"Ngươi thật sự là Tiêu Thiên Đỉnh? Thật sự là hoàng tử Tiêu Quốc sao?"
Đối mặt với câu hỏi, khóe miệng Tiêu Thiên Đỉnh hơi nhếch lên, ngay sau đó, một luồng Long khí phóng thẳng lên trời!
Long khí, cũng chính là quốc vận, đây là sức mạnh đặc thù chỉ huyết mạch hoàng thất mới có!
"Hắn thật sự là Tiêu Thiên Đỉnh!!"
"Tiêu rồi, ta lại đặt cược cho hắn, thế mà hắn lại đặt cho Trương Linh Phi Hoa!"
"Ta cũng vậy, ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch của ta!!!"
Tiêu Thiên Đỉnh cười rồi rời đi, chỉ một lát sau, Tiêu Thiên Chiến ném túi trữ vật qua, hắn lặng lẽ đặt cược cho Tiêu Thiên Đỉnh một trăm vạn… Hai huynh đệ này… chắc là thấy tỉ lệ cược quá thấp nên mới bày trò đây mà… Bên kia, Giang Triệt cùng Tô Thanh Đàn đã trở về động phủ trên vách đá.
Không nghỉ ngơi, Giang Triệt trực tiếp lấy ra Hoàng Thiên Kiếm, Tiên Linh Thương cùng với Càn Khôn Kính.
"Vẫn chưa có thời gian xử lý những chiến lợi phẩm này, hôm nay tranh thủ chút thời gian phân chia một chút, phu nhân chọn trước đi."
Kể từ khi từ Vẫn Ma Hải trở về, không phải là 'vì yêu vỗ tay' thì chính là luyện đan, không phải luyện đan thì chính là 'vì yêu vỗ tay', nếu không thì cũng là đi cảm ngộ ý cảnh.
Trước đây không có cảm giác khẩn trương cấp bách nên cũng không vội, nhưng bây giờ… Giang Triệt có chút nóng lòng.
"Phu quân chọn trước đi ạ, thực lực của phu quân mạnh hơn nhân gia mà."
"Chúng ta còn khách khí làm gì?" Giang Triệt cười lắc đầu: "Vậy vi phu liền luyện hóa Hoàng Thiên Kiếm này đi, còn Tiên Linh Thương cùng Càn Khôn Kính thì nàng dùng."
"Phu quân không phải thích binh khí dài sao? Sao lại không muốn Tiên Linh Thương này?"
"Vi phu đã có Ba Tiêm Lưỡng Nhận Thương, Tiên Linh Thương này đối với vi phu mà nói có cũng được, không có cũng chẳng sao."
"Nhưng vi phu lại không có một thanh linh kiếm thuận tay, Hoàng Thiên Kiếm này ngược lại có thể dùng rất lâu."
"Cái gọi là 'nhất thốn trường, nhất thốn cường', pháp bảo bản mệnh của phu nhân là Lưu Quang Thanh Vân Kiếm, hiện tại có thêm Tiên Linh Thương cũng là bổ sung thêm sức mạnh, về phần Càn Khôn Kính, phu nhân có thêm một chút át chủ bài trong tay cũng tốt."
Tô Thanh Đàn từ chối: "Càn Khôn Kính vẫn nên để phu quân dùng đi, ta luyện hóa Tiên Linh Thương là được rồi."
"Không cần." Giang Triệt cũng từ chối: "Vi phu hiện tại không thiếu bảo bối, trong tay còn có Thiên Địa Thần Phủ nữa kìa, uy lực của cây búa này nàng cũng thấy rồi, rất kinh khủng."
Tô Thanh Đàn bỗng nhiên cười một tiếng: "Vậy phu quân còn có thể bổ ra một búa như vậy nữa không?"
"Ách, cái này…" Giang Triệt sờ mũi: "E là không thể."
"Đúng vậy." Tô Thanh Đàn tựa vào vai Giang Triệt: "Lần trước đó hẳn là sức mạnh tự chủ của cây búa này, nếu phu quân chủ động thúc giục, dù có mạnh thì đoán chừng cũng có hạn."
Nói đến đây, Tô Thanh Đàn dường như nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi phu quân, lần trước người nói 'hy vọng niệm' là gì vậy?"
Giang Triệt lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng ngay cả nàng còn không biết thì vi phu làm sao biết được? Vi phu còn chưa hiểu biết nhiều bằng nàng đâu."
Tô Thanh Đàn khẽ nhíu mày: "Nhưng đây là sức mạnh của phu quân mà."
"Đúng vậy, nhưng vi phu thật sự không rõ ràng, vốn định hỏi Hổ ca một chút, nhưng Hổ ca vẫn luôn bế quan, không có thời gian rảnh để hỏi."
"Vậy phu quân có nghiên cứu chút nào không?"
"Có." Giang Triệt đưa tay ra, ánh sáng màu lục xuất hiện trong lòng bàn tay: "Nàng nhìn xem, đây là một luồng sức mạnh rất kỳ quái, vi phu dù không biết làm sao tu luyện nó, nhưng bản thân nó sẽ từ từ tăng trưởng, kỳ lạ như vậy đấy."
Tô Thanh Đàn hơi suy nghĩ một chút: "Phu quân, người dùng 'hy vọng niệm' này đánh ta thử xem."
Giang Triệt nghiêng người quay đầu nhìn: "Đánh thật sao?"
"Đánh thật."
"Vậy vi phu ra tay nhé."
"Ừm ừm, đến đi."
"Bốp!"
Tô Thanh Đàn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, bụm lấy bờ mông: "Phu quân người đánh chỗ nào vậy, ta bảo người dùng 'hy vọng niệm' đánh ta cơ mà."
Giang Triệt cười ha ha: "Đùa chút thôi, đùa chút thôi."
Nói rồi, Giang Triệt thúc giục 'hy vọng niệm' đánh về phía Tô Thanh Đàn.
Tô Thanh Đàn thúc giục linh lực, dùng chưởng đón đỡ, ngay lúc hai lòng bàn tay va chạm, Tô Thanh Đàn bay ngược ra đập vào vách đá.
"Phu nhân!" Giang Triệt kinh hãi định đứng dậy, hắn vừa rồi chỉ dùng một thành lực lượng.
"Ta không sao." Tô Thanh Đàn không hề hấn gì bay trở về: "Phu quân người dùng mấy thành lực lượng vậy?"
"Một thành."
Tô Thanh Đàn nhíu mày: "Ta cũng dùng một thành, ta biết phu quân mạnh hơn ta, nhưng cũng không đến mức trực tiếp đánh bay ta chứ?"
"'Hy vọng niệm' này chẳng lẽ lại mạnh đến vậy sao?"
Giang Triệt hơi suy nghĩ một chút: "Ta thử lại lần nữa, vẫn là một thành lực lượng."
"Được, đến đi." Tô Thanh Đàn định dùng hai thành lực lượng phòng ngự.
Giang Triệt đưa tay điểm một ngón tay tới, Tô Thanh Đàn dùng chưởng ngăn cản.
Ngón tay và lòng bàn tay chạm nhau, thân thể mềm mại của Tô Thanh Đàn run lên, ánh quang trong mắt nàng nhanh chóng ảm đạm.
Sau một hơi thở, Tô Thanh Đàn lại bay ngược ra ngoài… "Phu nhân không sao chứ?"
Tô Thanh Đàn lắc đầu, đưa tay ôm trán: "Cảm giác thật kỳ lạ, vừa rồi trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên rất nhiều cảm xúc tiêu cực."
Ánh mắt Giang Triệt hơi động: "Có phải cảm thấy không còn hy vọng vào bất cứ chuyện gì, chỉ thấy bất lực, tuyệt vọng, muốn chết không?"
Mắt Tô Thanh Đàn sáng lên, liên tục gật đầu: "Đúng đúng, chính là cảm giác đó."
Giang Triệt nhìn ánh sáng màu lục trên tay mình, sau đó lại nhìn về phía Tô Thanh Đàn: "Phu nhân nàng thử lại lần nữa xem, lần này đừng phản kháng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận