Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 42: Luyện Khí tầng ba, Thanh Sơn biến hóa

Chương 42: Luyện Khí tầng ba, Thanh Sơn biến hóa
Tình huống trên đỉnh Thanh Lâm Sơn, Giang Triệt tự nhiên không biết, hắn lúc này vừa mò đến phòng sau nhà Dương Quang Hổ.
Nhẹ chân nhẹ tay đặt xuống thi thể hai người, sau đó Giang Triệt trèo lên vách tường gạch xanh.
Đầu năm nay gạch xanh không hề rẻ, mà cả thôn cũng chỉ có nhà bọn hắn Dương Quang Hổ xây được đại viện gạch xanh.
Vừa mới leo lên tường, Giang Triệt trực tiếp dùng Dẫn Lực thuật điều khiển đại đao một nhát chém chết con sói béo trong lồng ở trong sân.
Nhà Dương Quang Hổ lang tâm cẩu phế, nuôi sói không nuôi chó ngược lại cũng bình thường.
Gà trong chuồng gà mở mắt ra, đầu gà giật giật rồi ngủ tiếp, heo trong chuồng heo ngủ càng say, ngựa trong chuồng ngựa cũng đều không có động tĩnh.
Yên lặng bước xuống tường, Dẫn Lực thuật trực tiếp đi vào từ phía dưới ván cửa, kéo then cửa bên trong ra.
Mấy hơi thở sau, Giang Triệt buông con dao dính máu xuống, sau đó, Giang Triệt leo tường ra ngoài khiêng thi thể Dương Quang Hổ và Dương Quang Báo đặt lên giường gạch.
Gỡ tấm vải bố dính máu cất kỹ đi, cởi giày của hai người ra, sau đó lại cởi áo của hai người ra, tiếp theo là bổ một đao vào ngực Dương Quang Hổ, một đao vào cổ Dương Quang Báo!
Chăn mền kéo tung tóe, Giang Triệt bắt đầu lục tung mọi thứ lên.
Không bao lâu, một xấp ngân phiếu được nhét vào trong ngực, sau đó một túi bạc được vác lên lưng.
Tiền tài không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn muốn tạo ra hiện trường hỗn loạn giống như có người lục tìm đồ vật.
Làm xong những việc này, Giang Triệt hung hăng giật đứt sợi dây thừng đã thấm máu đến thâm đen trên vỏ đao, máu này không phải máu của nhà Dương Quang Hổ bọn hắn, máu này là do tên sơn phỉ dùng đao này giết người tạo thành.
Sợi dây thừng được cài vào chân giường trong phòng, từ góc độ này mô phỏng, khả năng là lúc lấy đao, dây thừng bị vướng vào chân giường nên cọ đứt.
Mà phía sau chân giường lại là cái rương bị mở ra cùng với một mớ hỗn loạn……..
Dấu chân trong phòng, Giang Triệt để lại rất lộn xộn, hắn đi kiểu kéo lê chân ma sát mặt đất, cho nên thông qua dấu chân không thể nào phán đoán được rốt cuộc là người đi giày cỡ bao nhiêu.
Hiện tại trên cổ, trên ngực nhà Dương Quang Hổ đều có độc của Hắc Lang trại, dấu chân dưới đất lại hỗn tạp, rương tủ thì bị lục lọi bừa bãi, Lách mình ra khỏi phòng, lúc này hắn càng thêm cẩn thận, trước khi đi, Dẫn Lực thuật được thúc dục mang đi một con gà trống và một con gà mái.
Rút lui khỏi phòng sau nhà Dương Quang Hổ, Dẫn Lực thuật dọc đường xóa đi dấu chân trên mặt đất, cho dù là vào rừng cây, Giang Triệt cũng đều vừa lùi vừa tiếp tục dùng Dẫn Lực thuật san phẳng dấu chân.
Mấy ngày nay tuyết đọng tan chảy nhiều, đất bùn cũng đều cực kỳ lầy lội, cho dù hắn không làm, mấy ngày sau những dấu chân này cũng sẽ bị phai nhạt đi.
Nhưng Giang Triệt chủ trương cẩn thận, hiện tại thực lực chưa mạnh như vậy mà còn không cẩn thận một chút thì chẳng phải là muốn chết sao?
Mấy ngày trước hắn từng nghe lén được Chu lão đại muốn xem công pháp võ học của Dương Quang Báo, nhưng lúc đó Giang Triệt cũng không để tâm lắm.
Mà bây giờ, công pháp võ học của Dương Quang Báo liền có thể trở thành động cơ để Hắc Lang trại giết người đoạt ‘bảo’.
Công pháp, nghe lén ngoài tường, độc đao, ba chuyện này vốn dĩ chẳng hề liên quan.
Nhưng bây giờ, từng sự việc ngẫu nhiên lại góp thành vụ ám sát giá họa có thể nói là hoàn mỹ hôm nay.
Với danh tiếng của nhà Dương Quang Hổ ở Hà Cốc thôn……… thi thể của bọn hắn rất khó bị các thôn dân phát hiện, hơn nữa hiện tại trời đông giá rét, không có mười ngày nửa tháng thì các thôn dân hầu như không phát hiện được.
Cho dù bọn hắn phát hiện, ai lại sẽ vì cái chết của nhà Dương Quang Hổ mà chạy đi báo quan đâu?
Cho dù Dương Quảng Trí lúc ăn Tết có qua đây, chỉ cần Dương Quảng Trí không ngốc, hắn đều sẽ bị Giang Triệt lừa gạt hướng mũi nhọn về phía Hắc Lang trại.
Cho dù Hắc Lang trại cùng Dương Quảng Trí ngồi lại giải thích rõ ràng, vậy thì tối thiểu cũng phải là chuyện của một hai tháng sau, đến lúc đó……… nguy hiểm cũng không còn nguy hiểm như bây giờ nữa.
Hơn nữa chính mình đột phá đến Luyện Khí tầng ba là có thể kích hoạt cái ‘Thanh Sơn Huyễn Trận’ kia.
Có ‘Thanh Sơn Huyễn Trận’……….. Ai còn có thể tìm được chính mình?
Thần thanh khí sảng trở về Phong Ba Đài, lúc này Tô Thanh Đàn vẫn còn đang ngồi bên đống lửa xem cuốn Man Ngưu Kình.
"Muộn thế này rồi còn khắc khổ như vậy, không lạnh à?" Giang Triệt cười đi tới trước đống lửa, ném tấm vải bố dính máu trong tay vào.
Ngọn lửa bùng lên, tấm vải bố dính máu rất nhanh bị thiêu thành tro tàn.
"Lạnh chứ." Tô Thanh Đàn gấp cuốn Man Ngưu Kình lại, quay đầu nhìn sang: "Ta đây không phải là đang đợi ngươi sao?"
"Ngươi đợi ta làm gì, ta cũng không phải không về được."
"Vạn nhất ngươi gặp phải nguy hiểm thì sao?"
Giang Triệt ha ha cười một tiếng, trói chân hai con gà lại rồi buộc bằng hai sợi dây thừng vào bên cạnh tảng đá tránh gió: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đánh không lại ta cũng có thể chạy."
Tô Thanh Đàn nhìn hai con gà: "Đây là của nhà Dương Quang Hổ à? Ngươi bắt gà không sợ bị phát hiện sao?"
Giang Triệt đến gần đống lửa: "Hai con thôi mà, ta tâm lý nắm chắc, chuồng gà nhà bọn hắn cả đống gà, mất hai con ai mà biết được."
"Thời gian không còn sớm nữa, ngươi mau đi ngủ đi, đêm nay ta phải hảo hảo tu luyện một chút."
Tô Thanh Đàn rất nghe lời, khẽ gật đầu: "Vậy được rồi, vậy ngươi cũng ngủ sớm một chút, đêm nay đã đủ nhiều chuyện rồi."
Giang Triệt nghe vậy chỉ cười cười, sau đó bắc nồi lên, đổ tất cả số hạt mạch còn lại vào.
Đêm nay, hoặc là chính mình ăn no căng chết, hoặc là đột phá đến Luyện Khí tầng ba để mở mang kiến thức về cái ‘Thanh Sơn Huyễn Trận’ kia!
Chỉ cần đột phá Luyện Khí tầng ba, rất nhiều chuyện liền giải quyết dễ dàng, rất nhiều nguy hiểm cũng sẽ không còn là nguy hiểm nữa.
Rang quen thuộc hạt mạch xong, Giang Triệt bưng vào nhà gỗ tam giác, đặt túi bạc bên trong xuống rồi bắt đầu liều mạng.
Hắn bây giờ cách Luyện Khí tầng ba chỉ kém một tầng cửa sổ, lớp ‘giấy’ này đêm nay phải đâm thủng!
Một canh giờ........ Giang Triệt thỉnh thoảng vốc một nắm hạt mà ăn, hai canh giờ.........
"Ha ha ha ha, đây là Luyện Khí tầng ba sao? Quả nhiên sướng!" Bên trong nhà gỗ tam giác, Giang Triệt cười to trong lòng, mở mắt ra, lúc này trong đan điền của hắn, luồng khí xoáy so với Luyện Khí hai tầng lớn hơn không chỉ một lần!
Không chỉ có thế, linh lực bên trong luồng khí xoáy so với Luyện Khí hai tầng nhiều hơn gấp ba!
Đè nén niềm vui sướng cuồng nhiệt trong lòng, Giang Triệt hít sâu hai cái để tâm tình bình tĩnh lại.
"Luyện Khí tầng ba....... Thanh Sơn, để ta xem năng lực của ngươi." Trong lòng nghĩ vậy, Giang Triệt không thể chờ đợi được nữa mà thúc dục Thanh Sơn trong đầu........
Trong đầu, Thanh Sơn phát ra ánh sáng điểm điểm, mà giờ khắc này, linh hồn thể của Giang Triệt trực tiếp đưa tay sờ lên.
"Ông........" Dường như có tiếng kêu trầm thấp truyền khắp não hải.
Một giây sau, thế giới trước mắt Giang Triệt thay đổi, đó là một không gian trắng xóa.
Không đợi Giang Triệt suy nghĩ nhiều, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ: "Muốn có được pháp thuật huyễn trận, trước hết phải phá giải ảo diệu của huyễn trận."
Theo hàng chữ này biến mất, cảnh tượng trước mắt Giang Triệt trực tiếp thay đổi.
Đó là một phòng học vào buổi chiều.
"Uy, Giang Triệt, sách bài tập của ngươi đâu." Giọng nói dễ nghe vang lên, Giang Triệt mãnh liệt ngẩng đầu, thở hổn hển.
Trước mắt là thiếu nữ tết tóc đuôi ngựa, mày hơi nhíu lại: "Cả tổ đều nộp rồi, chỉ còn lại ngươi chưa nộp, lão sư nói trước khi vào học nhất định phải đưa đến phòng làm việc."
"Ngươi......." Giang Triệt nhìn thiếu nữ trước mắt có chút mơ màng, hắn quay đầu nhìn xung quanh, đây không phải là phòng học hồi cao trung của mình sao?
"Ngươi ngủ mơ à?" Thiếu nữ nhíu mày chặt hơn: "Mau chóng nộp bài tập, sắp vào học rồi."
"Bài tập? Nga, đúng rồi, bài tập, đúng." Giang Triệt cuống quýt lục lọi sách vở trên bàn tìm bài tập, nhưng mấy giây sau Giang Triệt bỗng nhiên dừng lại: "Không, không đúng, đây không phải là thật, đây là huyễn tượng!"
Thời gian xung quanh phảng phất như đông cứng lại, ngay sau đó một giọng nói cực kỳ mê hoặc lòng người vang lên bên tai Giang Triệt: "Đây cũng có thể là thật, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể sống một cuộc đời khác."
Giang Triệt nắm chặt tay, thần sắc cực kỳ giãy dụa, ngẩng đầu nhìn bạch nguyệt quang mình thầm mến năm đó........: "Không không không, đây không phải là thật, giả chính là giả, giả vĩnh viễn cũng sẽ không là thật!"
Giọng nói mê hoặc lòng người tiếp tục vang lên, Giang Triệt mãnh liệt đứng dậy, đấm một quyền lên bàn học: "Ngậm miệng!"
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Thiếu nữ bị dọa lùi về sau, các học sinh xung quanh cũng kinh ngạc nhìn lại: "Giang Triệt, chẳng phải thu bài tập thôi sao, ngươi gào cái gì?"
"Ha ha, Triệt ca, ngươi lại mơ thấy mộng đẹp gì à?"
Giang Triệt cúi đầu thì thào nói nhỏ: "Giả, đều là giả!"
Tự nói với mình, Giang Triệt cắn răng lao ra khỏi phòng học, bò lên hàng rào.
"Mau gọi lão sư, có người nhảy lầu!"
"Triệt ca, ngươi mau xuống đi, ngươi điên rồi sao?"
"Giang Triệt, ngươi mau xuống đây, ta không thu bài tập của ngươi nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận