Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện
Chương 38: Hắn chính là Võ Tòng!
Chương 38: Hắn chính là Võ Tòng!
"Giang Triệt?" Dương Quang Hổ đang ăn thịt sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhị đệ Dương Quang Báo: "Lão nhị, thôn chúng ta có ai tên Giang Triệt sao?"
Dương Quang Báo ngẩng đầu, sững sờ một lát rồi quay đầu nhìn về phía Tam đệ què chân Dương Quang Hùng: "Lão tam, trong thôn chúng ta có ai họ Giang sao?"
Dương Quang Hùng đang gặm thịt trên xương sống lưng nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía phụ mẫu: "Cha, trong thôn chúng ta có người như vậy sao?"
"Không có, thôn chúng ta từ trước tới giờ chưa từng có ai họ Giang."
"Không có." Dương Quang Hổ tiếp lời rồi nhìn thẳng về phía Trần hộ viện: "Ngươi tìm người này làm gì?"
Trần hộ viện cười cười, sau đó nâng chén rượu lên: "Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi, nào, uống rượu."
Ba người Dương Quang Hổ không hiểu rõ sự tình, lúc này cũng nâng chén rượu lên uống.
Uống rượu xong, Dương Quang Hổ cười lớn: "Trần huynh đệ, hôm nay cũng không còn sớm nữa, ngươi muốn về trấn trên e là phải tới nửa đêm. Tối nay cứ ở lại chỗ huynh đệ này đi, nhà ngói lớn này của chúng ta cũng không thua kém gì trên trấn đâu!"
"Cái này thì không cần đâu, lát nữa ta còn phải về phục mệnh cho lão gia nhà ta."
Dương Quang Hùng ngẩng đầu nhìn: "Tại sao lại gọi là phục mệnh?"
Trần hộ viện sững người một chút, sau đó cười nói không có gì.
Dương Quang Hổ đang ăn thịt chợt nhớ tới điều gì đó: "Trần huynh đệ, thôn chúng ta thì không có ai họ Giang, nhưng gần thôn này có một hán tử tên Võ Tòng, ta từng gặp một lần, nói không chừng hắn quen biết Giang Triệt kia."
Trần hộ viện trong lòng khẽ động: "Ồ, Võ Tòng? Trông như thế nào?"
Dương Quang Hổ nghĩ nghĩ: "Cao hơn ta một cái đầu, rất khỏe mạnh. Trước đây thôn chúng ta không phải có tên Nhị Sỏa Tử tên Cẩu Thặng sao, ngươi biết Cẩu Thặng chứ."
Trần hộ viện gật đầu: "Cẩu Thặng ta đương nhiên là biết rõ. À đúng rồi, nói mới nhớ hình như ta rất lâu rồi không thấy Cẩu Thặng đi đưa củi cho lão gia nhà ta."
Dương Quang Hùng hừ một tiếng: "Còn đưa củi lửa cái mẹ gì nữa, tháng trước thằng Cẩu Thặng chó chết đó phát điên rồi, mẹ nó còn chém què chân ta nữa chứ!"
"Còn có chuyện này sao?" Trần hộ viện kinh ngạc: "Tên Cẩu Thặng đó dù có nổi điên cũng không thể nào chém bị thương Quang Hùng huynh đệ được chứ?"
"Chính là hắn chém!" Trương Quang Hùng nhắc tới Cẩu Thặng liền mặt mày đầy giận dữ: "Nhưng tên đó chạy nhanh lắm, hôm trước vừa chém xong, tuyết lớn vừa qua hắn liền biến mất."
Trương Quang Hổ nói tiếp: "Tên Cẩu Thặng đó mang theo đứa con hoang của hắn trốn vào trong núi Thanh Lâm Sơn, nhưng qua mấy ngày, ngươi lại không biết đấy, trời lạnh mà."
"Sau đó tên Cẩu Thặng đó liền bị chết cóng ở trên núi kia, y phục của hắn còn bị tên Võ Tòng mà ta nói đó lột đi mặc."
"Có điều bộ y phục đó của ta mặc trên người Võ Tòng kia hơi nhỏ, nhìn đúng là buồn cười thật."
Trần hộ viện liếc nhìn dáng người Trương Quang Hổ, trong lòng dần dần có cơ sở: "Nguyên lai còn có chuyện như vậy."
Nói xong Trần hộ viện do dự một chút: "Hỏi Võ Tòng kia một chút ngược lại cũng không trì hoãn gì. Quang Hổ huynh đệ, Võ Tòng kia ở đâu?"
Trương Quang Hổ vừa nhai thịt vừa nói hàm hồ: "Ở trên núi Thanh Lâm Sơn chứ đâu, hắn cũng thật là có can đảm, trên Thanh Lâm Sơn nhiều sói như vậy mà hắn cũng không sợ chết."
Trần hộ viện gật đầu: "Vậy chúng ta ăn xong lên núi xem một chút."
"Không được, cái này không được!" Trương Quang Hổ và Trương Quang Báo gần như đồng thời mở miệng: "Trên núi kia nhiều sói, buổi tối đi quả thực chính là muốn chết. Trần huynh đệ, theo ta nói thì các ngươi đêm nay ở lại đi, đến sáng mai chúng ta lại lên núi tìm xem, huống hồ ta cũng không biết Võ Tòng kia ở chỗ nào."
"Vậy sao......" Trần hộ viện cuối cùng vẫn gật đầu, hắn cảm thấy Võ Tòng kia tám chín phần mười chính là Giang Triệt.
Đêm hôm đó, Trần hộ viện ở lại nhà Trương Quang Hổ, còn Giang Triệt trở về Phong Ba Đài tiếp tục dạy Tô Thanh Đàn luyện Bát Cực Quyền.
Trăng sáng sao thưa, vạn dặm không mây, xem ra ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Giang Triệt nhìn vết sẹo trước ngực, trải qua gần ba ngày tĩnh dưỡng, miệng vết thương dưới vết sẹo đã bắt đầu ngứa, nhưng may mắn là không có tình trạng mưng mủ xuất hiện.
Ngứa, đại biểu cho mô da thịt mới đang sinh trưởng, đây là dấu hiệu tốt.
Trời còn chưa sáng hẳn, Giang Triệt mang theo chín đấu hạt mạch, cộng thêm một cái thùng đựng đồ vật nhanh chóng lên núi, hắn đã hai ngày không lên núi, lỡ như Hổ ca tức giận........
Trong thùng, đựng là củ cải cùng với bí đỏ và khoai lang, hiện giờ khoai lang cũng đã trưởng thành, hôm nay Giang Triệt định dùng gạo nấu với khoai lang để ăn.
Chưa đến nửa canh giờ, Giang Triệt đi tới địa điểm cũ trên núi.
Đợi một hồi lâu, âm thanh của Hổ Vương mới dần dần xuất hiện.
Mặc dù còn cách xa, nhưng Giang Triệt vẫn có thể thấy trong miệng Hổ Vương dường như đang ngậm thứ gì đó.
"Con mồi mới sao? Nhìn hơi nhỏ." Giang Triệt thầm suy đoán, nhưng rất nhanh hắn liền nhìn rõ: "Cái này, chẳng lẽ là dã sơn sâm?"
Tim Giang Triệt bắt đầu đập nhanh, ánh mắt cũng có chút hưng phấn.
Không bao lâu, Hổ Vương đi tới, vứt cây dã sơn sâm xuống trước mặt Giang Triệt, lúc này Giang Triệt cũng thấy được vết thương dữ tợn trên người Hổ Vương.
Ý niệm khẽ động, Giang Triệt dường như đoán được điều gì: "Hổ ca, đa tạ, sau này đợi tiểu đệ trồng ra thật nhiều dã sơn sâm, tiểu đệ sẽ mang đến hiếu kính ngài đầu tiên."
"Mặt khác, không phải tiểu đệ hôm qua không đến, mà là hôm trước tiểu đệ gặp chút rắc rối, hai ngày nay đang trốn tránh để tránh đầu sóng ngọn gió đây."
"Đây là một ít linh mạch, thùng này cũng đều là đồ ăn có linh lực, ngài nếm thử xem có ngon không."
Hổ Vương liếc nhìn Giang Triệt, sau đó ăn hết chỗ hạt mạch kia, rồi bắt đầu nhai rau ráu củ cải, bí đỏ và khoai lang.
Ăn xong đồ vật, móng vuốt cực lớn của Hổ Vương đẩy cây dã sơn sâm kia.
Dã sơn sâm chạm vào chân Giang Triệt.
Giang Triệt cười nhặt cây dã sơn sâm lên: "Đa tạ Hổ ca, cây dã sơn sâm này lớn thật, gần bằng cánh tay nhỏ của ta, cái này tối thiểu cũng phải trăm năm chứ nhỉ?"
Hổ Vương liếc mắt một cái, sau đó quay đầu xoay người rời đi.
Đợi Hổ Vương đi rồi, Giang Triệt chép miệng tắc lưỡi: "Hổ ca thật đúng là cao lãnh, nhưng có thể lấy được cây dã sơn sâm lớn như vậy........ Xem ra trên núi này không chỉ có Hổ ca là mãnh thú."
Trong lòng nghĩ vậy, Giang Triệt không ở lại lâu, hắn bây giờ vẫn đang tránh đầu sóng ngọn gió, hôm nay là nhớ Hổ ca nên mới mạo hiểm lên núi.
Dã sơn sâm bỏ vào trong thùng, nhìn mấy lần rồi lại lấy ra nhét vào trong ngực, dắt ở bên hông.
Sờ vào bên hông, Giang Triệt lúc này mới an lòng.
Chậm rãi xuống núi, Giang Triệt trong miệng còn ngân nga một điệu dân ca, hôm nay dã sơn sâm đã tới tay, đợi sau này đem cây dã sơn sâm này trồng cho nó nở hoa kết quả......... Về sau có linh sâm gia trì, tốc độ tu luyện của chính mình tối thiểu phải nhanh hơn bây giờ gấp 10 lần, thậm chí gấp 20 lần không chỉ!
Chưa xuống đến chân núi, Giang Triệt liền thấy hai bóng người đang lên núi, hai bên cách nhau khoảng năm sáu mươi mét. Giang Triệt cúi đầu nhìn thấy bọn họ, đồng thời bọn họ ngẩng đầu nhìn đường núi cũng thấy được Giang Triệt.
Giang Triệt xách thùng, tay siết chặt, lúc này trốn là không thể trốn thoát, vì kế hoạch hôm nay........ giết người diệt khẩu!
Sát ý vừa nổi lên, Giang Triệt cũng đã nhìn rõ người tới, Dương Quang Hổ? Trần hộ viện? Sao bọn họ lại đi cùng nhau?
Với lại bọn họ lên núi Thanh Lâm Sơn sớm như vậy làm gì?
"Võ Tòng." Dương Quang Hổ nhìn thấy Giang Triệt lập tức lớn tiếng gọi.
Trần hộ viện đứng bên cạnh trong lòng khẽ động, thấp giọng hỏi: "Hắn chính là Võ Tòng?"
"Đúng vậy, hắn không phải Võ Tòng chẳng lẽ còn có thể là Giang Triệt?" Dương Quang Hổ nói xong, cực kỳ kiêu ngạo đi lên đường núi: "Tiểu tử, ngươi ở ngay trên núi này?"
Giang Triệt vừa chậm rãi xuống núi vừa nói: "Không sai, ngài là vị đường ca của Tiên Nhân hôm đó?"
Dương Quang Hổ hừ một tiếng cực kỳ ngạo nghễ: "Tiểu tử ngươi nghe cho rõ đây, lão tử bây giờ cũng sắp thành Tiên Nhân rồi!"
Giang Triệt làm bộ kinh ngạc: "Ngài muốn thành tiên?"
"Không sai." Dương Quang Hổ nhìn thấy thùng gỗ trong tay Giang Triệt: "Trong thùng của ngươi đựng cái gì?"
Giang Triệt nhấc thùng gỗ lên, lật qua lật lại: "Chẳng có gì cả, tính đi lấy chút nước suối uống, nước suối này dễ uống hơn nước tuyết."
Dương Quang Hổ không nghi ngờ gì: "Ngươi có từng nghe qua một người tên Giang Triệt không, huynh đệ của ta đang tìm hắn."
"Giang Triệt?" Giang Triệt giả vờ sững sờ: "Giang Triệt là ai, ta chưa từng nghe nói qua."
Dương Quang Hổ nheo mắt: "Thật sự chưa từng nghe qua?"
Giang Triệt gật đầu: "Ta lừa ngài làm gì, ngài chính là Tiên Nhân mà."
"Ha ha." Dương Quang Hổ đắc ý sờ cằm: "Cái này thì cũng không sai, lượng ngươi cũng không có lá gan lừa gạt ta. Nhưng mà ngươi ở trên núi này từ lúc nào, sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi."
Giang Triệt "à" một tiếng, cười nói: "Ở được mấy tháng rồi, ta chạy nạn đến đây. Ta ở đây lại không có nhà cửa gì cả, lại không có thứ gì khác, dứt khoát ta liền ở trên núi, cũng đỡ phải nộp niên cung cho đám đại ca Hắc Lang trại."
"Tiểu tử ngươi ngược lại cũng thông minh đấy." Dương Quang Hổ đánh giá Giang Triệt: "Nhìn vóc dáng ngươi cũng không tệ, cho ngươi cái cơ hội, sau này đến làm người hầu cho lão tử, lão tử còn có thể thưởng cho ngươi một gian nhà ở, sướng hơn nhiều so với ngươi ở trên cái núi hoang này."
Giang Triệt trong lòng cười lạnh, ngoài miệng thì cười từ chối: "Vậy thì không cần đâu, ta ở trên núi này rất tốt."
Dương Quang Hổ nhướng mày: "Tiểu tử ngươi đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút xem, huynh đệ của ta, Dương Quang Hổ, có bao nhiêu?"
"Ba vị đương gia của Hắc Lang trại, đó đều là huynh đệ của ta. Đường đệ của ta, đại Tiên Nhân, ở Giang Lăng Thành. Vị này, là tổng quản hộ viện của đại địa chủ, đại thiện nhân họ Tiền trên trấn. Tất cả đều là huynh đệ của ta. Ngươi làm người hầu cho ta, người ngoài đ·á·n·h c·h·ó còn phải nhìn mặt chủ nhân này của ta nữa đấy."
"Giang Triệt?" Dương Quang Hổ đang ăn thịt sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhị đệ Dương Quang Báo: "Lão nhị, thôn chúng ta có ai tên Giang Triệt sao?"
Dương Quang Báo ngẩng đầu, sững sờ một lát rồi quay đầu nhìn về phía Tam đệ què chân Dương Quang Hùng: "Lão tam, trong thôn chúng ta có ai họ Giang sao?"
Dương Quang Hùng đang gặm thịt trên xương sống lưng nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía phụ mẫu: "Cha, trong thôn chúng ta có người như vậy sao?"
"Không có, thôn chúng ta từ trước tới giờ chưa từng có ai họ Giang."
"Không có." Dương Quang Hổ tiếp lời rồi nhìn thẳng về phía Trần hộ viện: "Ngươi tìm người này làm gì?"
Trần hộ viện cười cười, sau đó nâng chén rượu lên: "Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi, nào, uống rượu."
Ba người Dương Quang Hổ không hiểu rõ sự tình, lúc này cũng nâng chén rượu lên uống.
Uống rượu xong, Dương Quang Hổ cười lớn: "Trần huynh đệ, hôm nay cũng không còn sớm nữa, ngươi muốn về trấn trên e là phải tới nửa đêm. Tối nay cứ ở lại chỗ huynh đệ này đi, nhà ngói lớn này của chúng ta cũng không thua kém gì trên trấn đâu!"
"Cái này thì không cần đâu, lát nữa ta còn phải về phục mệnh cho lão gia nhà ta."
Dương Quang Hùng ngẩng đầu nhìn: "Tại sao lại gọi là phục mệnh?"
Trần hộ viện sững người một chút, sau đó cười nói không có gì.
Dương Quang Hổ đang ăn thịt chợt nhớ tới điều gì đó: "Trần huynh đệ, thôn chúng ta thì không có ai họ Giang, nhưng gần thôn này có một hán tử tên Võ Tòng, ta từng gặp một lần, nói không chừng hắn quen biết Giang Triệt kia."
Trần hộ viện trong lòng khẽ động: "Ồ, Võ Tòng? Trông như thế nào?"
Dương Quang Hổ nghĩ nghĩ: "Cao hơn ta một cái đầu, rất khỏe mạnh. Trước đây thôn chúng ta không phải có tên Nhị Sỏa Tử tên Cẩu Thặng sao, ngươi biết Cẩu Thặng chứ."
Trần hộ viện gật đầu: "Cẩu Thặng ta đương nhiên là biết rõ. À đúng rồi, nói mới nhớ hình như ta rất lâu rồi không thấy Cẩu Thặng đi đưa củi cho lão gia nhà ta."
Dương Quang Hùng hừ một tiếng: "Còn đưa củi lửa cái mẹ gì nữa, tháng trước thằng Cẩu Thặng chó chết đó phát điên rồi, mẹ nó còn chém què chân ta nữa chứ!"
"Còn có chuyện này sao?" Trần hộ viện kinh ngạc: "Tên Cẩu Thặng đó dù có nổi điên cũng không thể nào chém bị thương Quang Hùng huynh đệ được chứ?"
"Chính là hắn chém!" Trương Quang Hùng nhắc tới Cẩu Thặng liền mặt mày đầy giận dữ: "Nhưng tên đó chạy nhanh lắm, hôm trước vừa chém xong, tuyết lớn vừa qua hắn liền biến mất."
Trương Quang Hổ nói tiếp: "Tên Cẩu Thặng đó mang theo đứa con hoang của hắn trốn vào trong núi Thanh Lâm Sơn, nhưng qua mấy ngày, ngươi lại không biết đấy, trời lạnh mà."
"Sau đó tên Cẩu Thặng đó liền bị chết cóng ở trên núi kia, y phục của hắn còn bị tên Võ Tòng mà ta nói đó lột đi mặc."
"Có điều bộ y phục đó của ta mặc trên người Võ Tòng kia hơi nhỏ, nhìn đúng là buồn cười thật."
Trần hộ viện liếc nhìn dáng người Trương Quang Hổ, trong lòng dần dần có cơ sở: "Nguyên lai còn có chuyện như vậy."
Nói xong Trần hộ viện do dự một chút: "Hỏi Võ Tòng kia một chút ngược lại cũng không trì hoãn gì. Quang Hổ huynh đệ, Võ Tòng kia ở đâu?"
Trương Quang Hổ vừa nhai thịt vừa nói hàm hồ: "Ở trên núi Thanh Lâm Sơn chứ đâu, hắn cũng thật là có can đảm, trên Thanh Lâm Sơn nhiều sói như vậy mà hắn cũng không sợ chết."
Trần hộ viện gật đầu: "Vậy chúng ta ăn xong lên núi xem một chút."
"Không được, cái này không được!" Trương Quang Hổ và Trương Quang Báo gần như đồng thời mở miệng: "Trên núi kia nhiều sói, buổi tối đi quả thực chính là muốn chết. Trần huynh đệ, theo ta nói thì các ngươi đêm nay ở lại đi, đến sáng mai chúng ta lại lên núi tìm xem, huống hồ ta cũng không biết Võ Tòng kia ở chỗ nào."
"Vậy sao......" Trần hộ viện cuối cùng vẫn gật đầu, hắn cảm thấy Võ Tòng kia tám chín phần mười chính là Giang Triệt.
Đêm hôm đó, Trần hộ viện ở lại nhà Trương Quang Hổ, còn Giang Triệt trở về Phong Ba Đài tiếp tục dạy Tô Thanh Đàn luyện Bát Cực Quyền.
Trăng sáng sao thưa, vạn dặm không mây, xem ra ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Giang Triệt nhìn vết sẹo trước ngực, trải qua gần ba ngày tĩnh dưỡng, miệng vết thương dưới vết sẹo đã bắt đầu ngứa, nhưng may mắn là không có tình trạng mưng mủ xuất hiện.
Ngứa, đại biểu cho mô da thịt mới đang sinh trưởng, đây là dấu hiệu tốt.
Trời còn chưa sáng hẳn, Giang Triệt mang theo chín đấu hạt mạch, cộng thêm một cái thùng đựng đồ vật nhanh chóng lên núi, hắn đã hai ngày không lên núi, lỡ như Hổ ca tức giận........
Trong thùng, đựng là củ cải cùng với bí đỏ và khoai lang, hiện giờ khoai lang cũng đã trưởng thành, hôm nay Giang Triệt định dùng gạo nấu với khoai lang để ăn.
Chưa đến nửa canh giờ, Giang Triệt đi tới địa điểm cũ trên núi.
Đợi một hồi lâu, âm thanh của Hổ Vương mới dần dần xuất hiện.
Mặc dù còn cách xa, nhưng Giang Triệt vẫn có thể thấy trong miệng Hổ Vương dường như đang ngậm thứ gì đó.
"Con mồi mới sao? Nhìn hơi nhỏ." Giang Triệt thầm suy đoán, nhưng rất nhanh hắn liền nhìn rõ: "Cái này, chẳng lẽ là dã sơn sâm?"
Tim Giang Triệt bắt đầu đập nhanh, ánh mắt cũng có chút hưng phấn.
Không bao lâu, Hổ Vương đi tới, vứt cây dã sơn sâm xuống trước mặt Giang Triệt, lúc này Giang Triệt cũng thấy được vết thương dữ tợn trên người Hổ Vương.
Ý niệm khẽ động, Giang Triệt dường như đoán được điều gì: "Hổ ca, đa tạ, sau này đợi tiểu đệ trồng ra thật nhiều dã sơn sâm, tiểu đệ sẽ mang đến hiếu kính ngài đầu tiên."
"Mặt khác, không phải tiểu đệ hôm qua không đến, mà là hôm trước tiểu đệ gặp chút rắc rối, hai ngày nay đang trốn tránh để tránh đầu sóng ngọn gió đây."
"Đây là một ít linh mạch, thùng này cũng đều là đồ ăn có linh lực, ngài nếm thử xem có ngon không."
Hổ Vương liếc nhìn Giang Triệt, sau đó ăn hết chỗ hạt mạch kia, rồi bắt đầu nhai rau ráu củ cải, bí đỏ và khoai lang.
Ăn xong đồ vật, móng vuốt cực lớn của Hổ Vương đẩy cây dã sơn sâm kia.
Dã sơn sâm chạm vào chân Giang Triệt.
Giang Triệt cười nhặt cây dã sơn sâm lên: "Đa tạ Hổ ca, cây dã sơn sâm này lớn thật, gần bằng cánh tay nhỏ của ta, cái này tối thiểu cũng phải trăm năm chứ nhỉ?"
Hổ Vương liếc mắt một cái, sau đó quay đầu xoay người rời đi.
Đợi Hổ Vương đi rồi, Giang Triệt chép miệng tắc lưỡi: "Hổ ca thật đúng là cao lãnh, nhưng có thể lấy được cây dã sơn sâm lớn như vậy........ Xem ra trên núi này không chỉ có Hổ ca là mãnh thú."
Trong lòng nghĩ vậy, Giang Triệt không ở lại lâu, hắn bây giờ vẫn đang tránh đầu sóng ngọn gió, hôm nay là nhớ Hổ ca nên mới mạo hiểm lên núi.
Dã sơn sâm bỏ vào trong thùng, nhìn mấy lần rồi lại lấy ra nhét vào trong ngực, dắt ở bên hông.
Sờ vào bên hông, Giang Triệt lúc này mới an lòng.
Chậm rãi xuống núi, Giang Triệt trong miệng còn ngân nga một điệu dân ca, hôm nay dã sơn sâm đã tới tay, đợi sau này đem cây dã sơn sâm này trồng cho nó nở hoa kết quả......... Về sau có linh sâm gia trì, tốc độ tu luyện của chính mình tối thiểu phải nhanh hơn bây giờ gấp 10 lần, thậm chí gấp 20 lần không chỉ!
Chưa xuống đến chân núi, Giang Triệt liền thấy hai bóng người đang lên núi, hai bên cách nhau khoảng năm sáu mươi mét. Giang Triệt cúi đầu nhìn thấy bọn họ, đồng thời bọn họ ngẩng đầu nhìn đường núi cũng thấy được Giang Triệt.
Giang Triệt xách thùng, tay siết chặt, lúc này trốn là không thể trốn thoát, vì kế hoạch hôm nay........ giết người diệt khẩu!
Sát ý vừa nổi lên, Giang Triệt cũng đã nhìn rõ người tới, Dương Quang Hổ? Trần hộ viện? Sao bọn họ lại đi cùng nhau?
Với lại bọn họ lên núi Thanh Lâm Sơn sớm như vậy làm gì?
"Võ Tòng." Dương Quang Hổ nhìn thấy Giang Triệt lập tức lớn tiếng gọi.
Trần hộ viện đứng bên cạnh trong lòng khẽ động, thấp giọng hỏi: "Hắn chính là Võ Tòng?"
"Đúng vậy, hắn không phải Võ Tòng chẳng lẽ còn có thể là Giang Triệt?" Dương Quang Hổ nói xong, cực kỳ kiêu ngạo đi lên đường núi: "Tiểu tử, ngươi ở ngay trên núi này?"
Giang Triệt vừa chậm rãi xuống núi vừa nói: "Không sai, ngài là vị đường ca của Tiên Nhân hôm đó?"
Dương Quang Hổ hừ một tiếng cực kỳ ngạo nghễ: "Tiểu tử ngươi nghe cho rõ đây, lão tử bây giờ cũng sắp thành Tiên Nhân rồi!"
Giang Triệt làm bộ kinh ngạc: "Ngài muốn thành tiên?"
"Không sai." Dương Quang Hổ nhìn thấy thùng gỗ trong tay Giang Triệt: "Trong thùng của ngươi đựng cái gì?"
Giang Triệt nhấc thùng gỗ lên, lật qua lật lại: "Chẳng có gì cả, tính đi lấy chút nước suối uống, nước suối này dễ uống hơn nước tuyết."
Dương Quang Hổ không nghi ngờ gì: "Ngươi có từng nghe qua một người tên Giang Triệt không, huynh đệ của ta đang tìm hắn."
"Giang Triệt?" Giang Triệt giả vờ sững sờ: "Giang Triệt là ai, ta chưa từng nghe nói qua."
Dương Quang Hổ nheo mắt: "Thật sự chưa từng nghe qua?"
Giang Triệt gật đầu: "Ta lừa ngài làm gì, ngài chính là Tiên Nhân mà."
"Ha ha." Dương Quang Hổ đắc ý sờ cằm: "Cái này thì cũng không sai, lượng ngươi cũng không có lá gan lừa gạt ta. Nhưng mà ngươi ở trên núi này từ lúc nào, sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi."
Giang Triệt "à" một tiếng, cười nói: "Ở được mấy tháng rồi, ta chạy nạn đến đây. Ta ở đây lại không có nhà cửa gì cả, lại không có thứ gì khác, dứt khoát ta liền ở trên núi, cũng đỡ phải nộp niên cung cho đám đại ca Hắc Lang trại."
"Tiểu tử ngươi ngược lại cũng thông minh đấy." Dương Quang Hổ đánh giá Giang Triệt: "Nhìn vóc dáng ngươi cũng không tệ, cho ngươi cái cơ hội, sau này đến làm người hầu cho lão tử, lão tử còn có thể thưởng cho ngươi một gian nhà ở, sướng hơn nhiều so với ngươi ở trên cái núi hoang này."
Giang Triệt trong lòng cười lạnh, ngoài miệng thì cười từ chối: "Vậy thì không cần đâu, ta ở trên núi này rất tốt."
Dương Quang Hổ nhướng mày: "Tiểu tử ngươi đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút xem, huynh đệ của ta, Dương Quang Hổ, có bao nhiêu?"
"Ba vị đương gia của Hắc Lang trại, đó đều là huynh đệ của ta. Đường đệ của ta, đại Tiên Nhân, ở Giang Lăng Thành. Vị này, là tổng quản hộ viện của đại địa chủ, đại thiện nhân họ Tiền trên trấn. Tất cả đều là huynh đệ của ta. Ngươi làm người hầu cho ta, người ngoài đ·á·n·h c·h·ó còn phải nhìn mặt chủ nhân này của ta nữa đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận