Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 213: Thật là âm hiểm, bất quá ta thích

Hồn huyết bay vào trong linh hỏa, Giang Triệt cắn răng phát ra tiếng kêu rên.
Giọt hồn huyết này liên kết với linh hồn và nhục thân của hắn, hồn huyết bị linh hỏa thiêu đốt chẳng khác nào đặt hắn vào trong linh hỏa mà thiêu đốt, loại đau đớn kịch liệt này cực kỳ khủng bố.
Cắn chặt răng, ấn quyết trong tay Giang Triệt lại biến hóa, giọt hồn huyết này bỗng nhiên khuếch tán thành huyết quang rộng hai thước mốt bao phủ phía trên ba tiêm hai nhận thương.
Tiếng xèo xèo bên tai không dứt, khóe miệng Giang Triệt tràn máu, ấn quyết trong tay không ngừng đánh vào đó.
Ước chừng một khắc đồng hồ, huyết quang đều thu hết vào bên trong ba tiêm hai nhận thương, theo một tiếng vù vù liên miên không ngừng vang lên, ba tiêm hai nhận thương lao ra khỏi linh hỏa, phá không bay ra ngoài cửa sổ, không ngừng xoay tròn trên Phong Ba Đài.
Linh hỏa tan đi, Giang Triệt sắc mặt trắng bệch, lau vệt máu tươi nơi khóe miệng, nở nụ cười: "Thành công rồi, một tháng, cuối cùng cũng thành công rồi!"
Tô Thanh Đàn cũng nở nụ cười trên mặt: "Phu quân thật lợi hại, bản mệnh pháp khí lớn như vậy thật sự rất ít người sẽ luyện chế."
Giang Triệt gật gật đầu, sau đó nhảy ra bệ cửa sổ, ngự kiếm bay lên.
Tay phải giơ lên, ba tiêm hai nhận thương đang không ngừng xoay quanh giữa không trung lập tức bay tới!
Bàn tay to nắm chặt thân thương, đó là cảm giác huyết nhục tương liên!
Cảm giác này, tựa như thân thể được kéo dài ra vậy!
Bản mệnh pháp khí liên kết với tính mệnh tu sĩ, nếu bản mệnh pháp khí bị phá hủy, tu sĩ đó cũng sẽ bị trọng thương.
Mà bản mệnh pháp khí cũng là át chủ bài ẩn giấu của tu sĩ, trong tình huống bình thường, tu sĩ căn bản sẽ không dùng nó ra để đối địch!
Trường thương quét qua, một đạo linh lực quang nhận như dải lụa phóng ra, trên mặt nước cách đó mấy chục thước, cột nước bắn tung lên cao hơn mười mét!
Uy lực như vậy, vượt xa pháp khí phổ thông, có thể sánh ngang với phù bảo!
Nhưng phù bảo cần lượng lớn linh lực để thúc đẩy, còn bản mệnh pháp khí thì không cần.
Bản mệnh pháp khí dùng ít linh lực đổi lấy sát thương cao nhất, cho nên tu sĩ có thể luyện ra bản mệnh pháp khí mạnh hơn không chỉ một bậc so với tu sĩ không có bản mệnh pháp khí.
Sau cơn kinh hỉ, Giang Triệt tâm niệm vừa động.
Chỉ trong nháy mắt, ba tiêm hai nhận thương này bắt đầu biến mất khỏi tay hắn.
Trong đan điền, trên Trúc Cơ Linh Đài, ba tiêm hai nhận thương thu nhỏ vô số lần đang đứng sừng sững trấn thủ Linh Đài này!
Có thể nói, chỉ cần có bản mệnh pháp khí, đan điền chẳng khác nào có thêm một tầng phòng hộ!
Đưa tay ra, ba tiêm hai nhận thương liền hiện hóa ra.
Nắm trường thương, Giang Triệt quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Đàn trên phòng chính lầu hai: "Phu nhân, thần thương này của vi phu không tệ chứ."
Mặt Tô Thanh Đàn thoáng đỏ: "Phu quân nói gì vậy."
Giang Triệt ha ha cười một tiếng: "Đều giống nhau, đều lợi hại cả."
"Hừ, không thèm để ý tới ngươi nữa, chỉ biết kh·i· ·d·ễ người ta." Tô Thanh Đàn hơi bĩu môi, quay người đi tới bàn trà.
Giang Triệt thu thương lại, đến kéo Tô Thanh Đàn vào lòng: "Phu nhân, Thiên Hỏa Lưu Ly mấy ngày nữa là đủ ngàn năm rồi, mấy ngày nay..."
Mặt Tô Thanh Đàn vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn: "Không muốn."
"Cái gì không muốn?" Giang Triệt cười cười: "Vi phu còn chưa nói gì mà ngươi đã nói không muốn, nói xem, nghĩ đi đâu thế?"
Tô Thanh Đàn ngẩng đầu lên, đôi môi anh đào mềm mại ẩm ướt: "Phu quân đúng là đồ xấu xa, dù sao thì vẫn không muốn, dù có muốn thì cũng phải đợi xong việc đã."
Giang Triệt sững sờ: "Còn có gì phải vội?"
Tô Thanh Đàn đỏ mặt: "Lúc biểu ca rời đi không phải đã nói rồi sao, lực của bí điển chúng ta tuy ẩn khuất, nhưng người đã gặp qua chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, chúng ta phải nghĩ cách che giấu đi một chút."
"Che giấu?" Giang Triệt thu lại tâm tư: "Nhưng làm sao mà che giấu được?"
"Chúng ta hiện đã Trúc Cơ, phạm vi tăng phúc của bí điển là trong vòng một ngàn mét, chúng ta chỉ khi ở cùng nhau mới có thể kích phát hiệu quả tăng phúc gấp đôi của bí điển."
Tô Thanh Đàn ừ một tiếng: "Đúng vậy, cho nên chúng ta không thể tách ra."
Giang Triệt buông Tô Thanh Đàn ra, đứng dậy rót chén trà làm dịu cổ họng khô khốc: "Vậy nên mới nói là không có cách nào che giấu, thứ này chỉ có thể như vậy thôi."
"Cũng không hẳn." Tô Thanh Đàn nhìn sang: "Phu quân, ngươi xem trong sử sách, có nhắc tới Thi Âm Tông ở Trung Thổ không?"
"Thi Âm Tông?" Giang Triệt vừa uống trà vừa suy nghĩ một chút: "Có thấy qua, bọn họ chuyên luyện chế thi thể mà."
Tô Thanh Đàn cười gật đầu: "Không sai, bọn họ quanh năm đều cõng một cái quan tài sau lưng."
Tay đang uống trà của Giang Triệt run lên, trong mắt lộ vẻ khó tin: "Phu nhân, không phải là ngươi muốn chế tạo một cái quan tài để ngươi hoặc ta nằm vào đấy chứ?"
"Cách này đúng là có thể che giấu, nhưng chẳng phải là hơi xui xẻo quá sao?"
Tô Thanh Đàn cười đứng dậy đi tới: "Người ta cũng đâu có nói dùng quan tài, chúng ta có thể luyện chế một cái hộp kiếm ngăn cản thần thức dò xét mà."
"Hộp kiếm?"
"Đúng vậy, hộp kiếm." Tô Thanh Đàn cười nói: "Hộp kiếm có lớn có nhỏ, có một số kiếm tu thích cõng hộp kiếm bay tới bay lui, chúng ta cũng có thể làm như vậy."
Giang Triệt tiếp tục uống trà: "Ngươi nói tỉ mỉ xem, vi phu nghe thử."
Tô Thanh Đàn tiếp tục nói: "Bên ngoài là hình dạng hộp kiếm, bên trong có thể nằm tu luyện, nghỉ ngơi, vân vân."
"Nếu phu quân cần ra mặt, thì người ta sẽ vào trốn trong hộp kiếm, hộp kiếm ngăn cản thần thức dò xét, người khác sẽ chỉ cho rằng phu quân là một vị kiếm tu."
"Hơn nữa chúng ta đã Trúc Cơ, đeo hộp kiếm trên lưng nhẹ nhàng vô cùng, đi lại làm việc cũng không có gì bất tiện."
"Sau này nếu có đối địch, đối thủ cũng không thể nào ngờ được bên trong hộp kiếm còn giấu một người."
"Hơn nữa, nếu phu quân bị truy sát, thì người ta có thể đi ra, phu quân vào trong trốn."
"Như vậy, bất luận ai trong chúng ta ở bên ngoài, ai ở bên trong, chúng ta luôn cách nhau không xa, hiệu quả tăng phúc của bí điển cũng sẽ luôn có hiệu lực."
Giang Triệt đặt chén trà xuống, có chút kinh ngạc thán phục: "Phu nhân, rốt cuộc làm thế nào mà ngươi nghĩ ra được cái chiêu hiểm hóc này vậy?"
Tô Thanh Đàn nhíu mày: "Chiêu hiểm hóc gì chứ, năm đó phụ mẫu ta cũng làm như vậy, mẫu thân ta còn nói đã hố chết không ít người đâu."
Giang Triệt càng kinh ngạc hơn, cách làm này... đúng là đủ 'tổn hại'. Nhưng mà... ta thích.
Bỗng nhiên, Giang Triệt dường như nghĩ tới điều gì: "Phu nhân, bí điển này mạnh như vậy, nhà ngươi không truyền cho ông ngoại của ngươi và những người bên đó sao?"
Tô Thanh Đàn lắc đầu: "Không phải không truyền, mà là không có cách nào truyền."
"Ý gì đây?" Giang Triệt khó hiểu: "Chẳng lẽ bọn họ luyện không thành?"
"Đúng vậy, bọn họ không có cách nào tu luyện." Tô Thanh Đàn nghiêm mặt nói: "Thẩm gia chúng ta rất lâu trước đây từng có một vị lão tổ Đại Thừa."
"Vị lão tổ này của chúng ta phi thăng thất bại, trước khi vẫn lạc đã dùng tính mạng làm đại giá để sáng tạo ra bí điển này cho gia tộc."
"Trên bí điển này có huyết mạch lạc ấn, nói cách khác, bí điển này chỉ người Thẩm gia chúng ta mới tu luyện được."
"Nếu không phải vì ta, phu quân dù có được bí điển này cũng không luyện thành được."
"Thì ra là thế." Giang Triệt bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy thì được rồi, chúng ta còn bao nhiêu tài liệu luyện khí? Tìm xem nhanh lên xem có đủ để luyện một cái hộp kiếm không."
Nuốt đan dược khôi phục linh lực, một lúc lâu sau, hai người hợp lực luyện chế chiếc hộp kiếm ‘Lão Lục’ dùng để chứa người chứ không phải chứa kiếm.
Tài liệu luyện chế hộp kiếm không cần phải quá trân quý, điểm quan trọng nhất là phải ngăn cản được thần thức.
Lục tìm một vòng, trong số tài liệu luyện khí còn lại không nhiều, chẳng có thứ nào có thể ngăn cản thần thức.
Nhưng mà, Thẩm Vân Tùng trước khi đi đã cho hai người hai bộ bảo y, nói là có thể chống đỡ được công kích của Trúc Cơ.
Ngoài ra, Thẩm Vân Tùng còn đưa chiếc mão của mình cho Giang Triệt, nói đó là trọng bảo, ngay cả thần thức của Nguyên Anh kỳ cũng có thể ngăn chặn.
Sau một hồi cân nhắc, Giang Triệt lấy chiếc mão kia ra, luyện hóa nó rồi dung nhập vào bên trong hộp kiếm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận