Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 117: Tô Thanh Đàn thẳng thắn

"Ta, ta không nhịn được nữa, ô ô......." Tô Thanh Đàn thật sự không nhịn được nữa, nàng lúc này chỉ muốn khóc, chỉ muốn đem cảm xúc dồn nén bấy lâu nay giải tỏa ra ngoài.
"Ba!"
Một tiếng *chát* vang lên.
Tô Thanh Đàn sững sờ.
Ngẩng đầu, Tô Thanh Đàn khóc đến mắt đỏ hoe nhìn Giang Triệt, Giang Triệt chớp chớp mắt nhìn sang một bên: "Ta đã nói rồi, còn khóc nữa là thật sự đánh mông đó."
Mặt Tô Thanh Đàn dần dần đỏ bừng lên, sau đó nàng gục vào ngực Giang Triệt, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Phu quân thích sao?"
Giang Triệt ngẩn ra: "Thích cái gì?"
Một giây sau, Giang Triệt hoàn hồn lại, mắt hơi mở to.
Có điều, đánh nhẹ một cái mà cũng kêu "ba" một tiếng, còn rung rinh như sóng nước, cái này........ Sao có thể giấu kỹ như vậy? Lại còn mềm như vậy?
Trời ơi!
Giang Triệt thật sự có chút kinh ngạc.
Bên trong nhà gỗ tam giác lại yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau, Tô Thanh Đàn chậm rãi lên tiếng: "Phu quân, ta cảm thấy thế này cũng rất tốt rồi, không cần phải tổ chức linh đình như vậy, phu quân có tấm lòng này, ta đã đủ hài lòng."
Tô Thanh Đàn miệng không đối tâm, thật ra nàng rất muốn làm như vậy, nhưng nàng không muốn lấy danh nghĩa ‘Đỗ Quyên’ để thành hôn cùng Giang Triệt.
Nếu được dùng tên thật của chính mình, thì........ Thôi.
"Hài lòng cái gì?" Giang Triệt nhíu mày: "Trước đây ngươi từng gả cho người khác à?"
"Không có, ta không có." Tô Thanh Đàn nghe vậy lập tức sốt ruột: "Ta vẫn là hoàn bích chi thân mà, ta chưa từng thích nam nhân nào khác, ta chỉ thích một mình phu quân thôi."
Giang Triệt gật gật đầu: "Thế chẳng phải là được rồi sao?"
"Ngươi chưa từng gả, ta cũng chưa từng cưới. Những chuyện khác trong đời người có thể trải qua rất nhiều lần, nhưng việc thành hôn này cả đời có thể chỉ có một lần."
"Không được, nhất định phải tổ chức, không thể để lại sự tiếc nuối này."
"Ngươi không cần lo lắng chuyện tiền bạc, hiện tại ta có rất nhiều bạc, ta cũng lo liệu được..."
Giang Triệt nói còn chưa dứt lời, bờ môi đã bị hai cánh môi mềm mại chặn lại.
Giang Triệt lại một lần nữa bị đẩy ngã trên giường, nhưng lần này, đầu óc Giang Triệt không hề trống rỗng.
Mấy hơi thở sau, Giang Triệt lật người chiếm lấy thế chủ động, hơi thở dần dần nóng rực.
Lại qua mấy hơi thở nữa, Giang Triệt bỗng nhiên ngồi dậy, trong lòng lặng lẽ niệm thầm «Thanh Tâm Diệu Đạo Trừ Ma Quyết» để bình ổn khí huyết và tâm cảnh.
"Phu, phu quân......." Giọng Tô Thanh Đàn có chút mềm mại ngọt ngào, rất trêu người.
Giang Triệt mắt cũng không mở: "Ngậm miệng, ngươi còn đang tới nguyệt sự đó."
Tô Thanh Đàn ngậm miệng lại, lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng của Giang Triệt.
Nàng cảm thấy......... Giang Triệt thật sự là soái không gì sánh bằng, soái đến mức khắc sâu vào tim nàng, nhưng thân phận của chính mình.......
Nhìn tới nhìn lui, nghĩ tới nghĩ lui, hồi lâu sau, quyết tâm vốn không gì lay chuyển nổi của Tô Thanh Đàn lại bị gương mặt nghiêng của Giang Triệt làm cho dao động.
Nàng quyết định thay đổi quyết định trước đó, nàng quyết định thẳng thắn nói ra thân phận của mình để cho Giang Triệt tự mình đưa ra quyết định.
Đây là người đàn ông mà mình đã chọn, dù cho hắn thật sự muốn đem mình áp giải đến Trảm Thiên Tông........ Chính mình cũng chấp nhận!
Nàng, Tô Thanh Đàn, cũng không phải là người thiếu quyết đoán. Đã quyết định xong, nàng mở miệng: "Phu quân."
"Hửm?" Giang Triệt lúc này đã bình tĩnh lại được tám chín phần, trong lòng hiện tại chỉ còn một chút gợn sóng lăn tăn.
Thật sự chỉ là một chút thôi.
"Có chuyện ta cảm thấy cần phải nói với phu quân một chút."
"Chuyện gì."
Tô Thanh Đàn hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Nếu như, nếu như ta nói ta chính là Tô Thanh Đàn mà Trảm Thiên Tông đang tìm kiếm, phu quân sẽ làm thế nào?"
Những lời này vừa nói ra, sự khẩn trương mà Tô Thanh Đàn dự liệu lại không xuất hiện.
Ngược lại, nàng cảm giác như trút được gánh nặng, cả người dường như cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Nàng đã che giấu quá lâu, giấu quá khổ sở rồi, hôm nay nói ra được... trong lòng thật sự rất thoải mái.
Giang Triệt mở mắt ra nhìn nàng: "Ngươi mà là Tô Thanh Đàn, thì ta còn là Hoàng đế nữa kìa. Tốt xấu gì cũng là con gái của tông chủ một tông, nàng ta sao có thể lưu lạc đến mức nghèo túng như ngươi được?"
Tô Thanh Đàn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường: "Nhưng ta thật sự là Tô Thanh Đàn, ta có thể lấy chuyện này ra lừa gạt phu quân sao?"
Giang Triệt nhìn Tô Thanh Đàn, hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự không nói đùa chứ?"
"Không có." Nhìn Giang Triệt bỗng nhiên im lặng, Tô Thanh Đàn thấp giọng nói: "Vậy bây giờ phu quân nghĩ thế nào, định đem ta áp giải đến Trảm Thiên Tông để đổi lấy tiền thưởng sao?"
"Không sao đâu, ta sẽ không trách phu quân. Nếu đổi lại là ta, ta có lẽ cũng sẽ làm như vậy."
"Ta..." Tô Thanh Đàn thở dài: "Ta đã trốn chạy nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng nói ra được rồi."
"Thật ra, thật ra bây giờ lòng ta rất nhẹ nhõm."
"Ít nhất, ít nhất..." Nói đến đây, sống mũi Tô Thanh Đàn có chút cay cay, nàng có chút nghẹn ngào không nói tiếp được nữa...
"Nói như vậy, ngươi thật sự là Tô Thanh Đàn?" Giang Triệt lại nhìn nàng: "Ngươi thật sự là con gái của tông chủ Vân Thiên Tông?"
Tô Thanh Đàn không nói gì, ngấn lệ gật nhẹ đầu rồi quay mặt đi.
"Thì ra là thế, xem ra vận khí của ta không tệ nha, lại có thể cưới được ái nữ của tông chủ Vân Thiên Tông. Đừng khóc nữa, còn khóc nữa là bị đánh mông đó."
Tô Thanh Đàn trong lòng chấn động, quay đầu nhìn về phía Giang Triệt: "Phu quân, người, người có ý gì?"
Giang Triệt đưa tay kéo Tô Thanh Đàn vào lòng ôm lấy: "Ý gì là ý gì? Ngươi là nữ nhân của ta mà, sao ta có thể đem ngươi giao cho Trảm Thiên Tông được?"
"Chỉ là một cái vị trí Đại trưởng lão nội môn thôi mà. Hắn mà nói nhường vị trí Tông chủ cho ta, thì ta mới có khả năng đồng ý."
Tô Thanh Đàn ngẩn ra một chút: "A?"
"A cái gì mà a?" Giang Triệt kéo tay nhỏ của Tô Thanh Đàn nhìn nhìn: "Hắn muốn nhường ngôi vị Tông chủ cho ta, ta đem ngươi giao đi chẳng phải tương đương với giao cho chính ta sao? Đến lúc đó ta làm Tông chủ, ngươi làm Tông chủ phu nhân, thế chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?"
Tô Thanh Đàn hiểu ra, trong lòng vừa thẹn vừa ngượng: "Ta, ta còn tưởng phu quân chê tiền thưởng thấp chứ."
Giang Triệt gật đầu: "Chính là thấp mà. Nếu thật sự cho ta làm Tông chủ, ta thật sự sẽ đem ngươi giao đi đó. Đáng tiếc Trảm Thiên Tông cách cục quá nhỏ, ngay cả cái ghế Tông chủ cũng không chịu cho."
Tô Thanh Đàn trong lòng ngọt ngào, mím môi cười: "Vậy phu quân không thể không giao ta đi sao."
Giang Triệt lắc đầu: "Cái đó không được, ta làm Tông chủ, ngươi làm Tông chủ phu nhân, chuyện tốt như vậy, cái tiện nghi này không chiếm trắng không chiếm."
Tô Thanh Đàn lại nói: "Vậy còn như hiện tại thì sao?"
Giang Triệt cười một tiếng, véo véo bàn tay nhỏ của Tô Thanh Đàn: "Chút tiền thưởng này đuổi ăn mày à? Không giao, không giao."
Tô Thanh Đàn cũng không khóc nữa, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: "Cái này không thấp đâu, Trảm Thiên Tông hiện giờ là đệ nhất đại tông môn của Đại Chu hoàng triều đó, phu quân chẳng lẽ không động lòng chút nào sao?"
Giang Triệt nhướng mày: "Ngươi thật sự muốn ta đem ngươi giao đi à? Ta không có bạc tình như vậy đâu."
"Ai nha, nô gia chỉ hỏi một chút thôi mà, nô gia muốn biết rốt cuộc phu quân nghĩ thế nào thôi." Tô Thanh Đàn vừa nói vừa lay lay cánh tay Giang Triệt: "Phu quân người nói đi mà, van cầu người đó."
Giang Triệt chịu không nổi kiểu làm nũng này của Tô Thanh Đàn, cái giọng vừa mềm mại dịu dàng lại vừa nũng nịu tê dại này, còn có cái vẻ mặt nhỏ nhắn khiến người ta mềm lòng kia nữa...
Hít... Đời trước hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
"Được rồi, được rồi, đừng lay cánh tay ta nữa, ta nói." Giang Triệt giữ tay Tô Thanh Đàn lại, không cho nàng lay nữa: "Đừng nói là Trảm Thiên Tông, cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, ta cũng không đời nào giao nữ nhân của mình ra ngoài, đây là nguyên tắc!"
Tô Thanh Đàn nhận được câu trả lời mình muốn, trong lòng càng thêm ngọt ngào, mặt càng thêm đỏ hồng. Rúc vào trong ngực Giang Triệt, Tô Thanh Đàn vẽ những vòng tròn nhỏ trên mu bàn tay Giang Triệt: "Nhưng mà phu quân, thân phận của nô gia rất nguy hiểm, người sẽ bị nô gia liên lụy đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận