Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện
Chương 210: Một chiêu bại biểu ca
Chương 210: Một chiêu đánh bại biểu ca
Không bao lâu sau, trong hành lang ở lầu một, một đám đại yêu đang ngồi đó, nói năng cẩn trọng.
Trịnh Tại Tú rụt đầu lại, không dám lên tiếng, cố gắng hết sức giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân. Thẩm Vân Tùng tuy xuất thân từ đại tộc nhưng lúc này cũng có chút câu nệ.
"Hổ ca uống trà." Giang Triệt cười ha hả bưng trà tới, dâng lên cho một đám ‘đại ca’.
"Ngồi." Giọng Hổ Vương đạm mạc.
Giang Triệt cùng Tô Thanh Đàn ngồi sang một bên.
Không cần Hổ Vương mở lời, Phong Hậu Nữ Vương đã tỏ ra như chủ nhà, cười nói: "Ngươi tên là Thẩm Vân Tùng à?"
Thẩm Vân Tùng vội vàng ôm quyền nhìn sang: "Đúng là vậy."
Ưng ca phong độ như ngọc thụ lâm phong, phe phẩy cây quạt xếp trong tay: "Tông chủ Dao Quang Tông ở Trung Nguyên cũng họ Thẩm, Thẩm Chúng Sinh ngươi có từng nghe qua chưa?"
Thẩm Vân Tùng sắc mặt chấn động, lúc này càng thêm cung kính: "Tiền bối nhãn lực kinh người, đó là gia gia của vãn bối, phụ thân vãn bối xếp thứ ba."
Ưng ca khẽ gật đầu: "Ra là thế, nhưng Dao Quang Tông các ngươi không phải đã bị Trảm Thiên Tông diệt rồi sao, làm sao vẫn còn một nhánh tồn tại?"
Thẩm Vân Tùng liếc nhìn Trịnh Tại Tú, sau đó thấp giọng nói: "May mắn có một nhánh chạy thoát được."
Ở bên cạnh, Trịnh Tại Tú cúi đầu bưng chén trà, giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Ưng ca đang định mở miệng thì Hổ Vương giơ tay lên, Ưng ca thấy vậy liền không nói thêm lời nào nữa.
Thẩm Vân Tùng nhìn về phía Hổ Vương: "Tiền bối ngài nói đi."
Hổ Vương ngồi đó tựa như một ngọn núi cao, dù chưa hề phóng thích chút khí tức nào, nhưng cảm giác áp bách toát ra từ người hắn lại vô cùng mạnh mẽ.
"Lấy đưa tin ngọc bài ra, hai nhà kết thân, ta sẽ nói chuyện với gia gia ngươi."
Thẩm Vân Tùng gật đầu, vội vàng móc đưa tin ngọc bài ra, đứng dậy đưa tới.
Hổ Vương cầm lấy đưa tin ngọc bài, sau đó một tin nhắn trực tiếp được truyền đi.
Bắc Vực cách nơi này cực kỳ xa, đưa tin ngọc bài cũng phải mất một khắc đồng hồ mới tới nơi.
Trong hành lang tĩnh lặng, Hổ Vương thản nhiên nói: "Kim Đan hậu kỳ của ngươi là dựa vào đan dược để tăng lên đúng không?"
Thẩm Vân Tùng ôm quyền: "Tiền bối minh giám."
Giọng Hổ Vương trầm thấp: "Căn cơ bất ổn, khó mà tiến xa được, quay về nên hảo hảo mài giũa, nén linh lực xuống đến Kim Đan sơ kỳ rồi tu luyện lại từ đầu."
Thẩm Vân Tùng trong lòng cả kinh, hắn cảm thấy căn cơ của mình đã rất vững chắc rồi, thế mà vẫn còn phải tiếp tục nén ép nữa sao?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, sau này vãn bối nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện."
Giọng Hổ Vương đạm mạc: "Đừng có xem thường lời ta, với thực lực hiện tại của ngươi, ở cùng cảnh giới, ngươi không phải là đối thủ một chiêu của tiểu đệ ta đây, dù cho ngươi cũng là Thiên Lôi Trúc Cơ."
Thẩm Vân Tùng nghe vậy, nở một nụ cười: "Tiền bối, một chiêu thắng ta... Chuyện này không thể nào chứ? Căn cơ của ta mặc dù không phải quá vững chắc nhưng cũng không kém, một chiêu... Vãn bối không tin."
"Vậy thì thử một chút." Hầu Vương vốn ưa thích náo nhiệt, hắn trực tiếp đưa tay chỉ vào Thẩm Vân Tùng.
Trong nháy mắt, cảnh giới của Thẩm Vân Tùng bị áp chế xuống Trúc Cơ trung kỳ.
Giang Triệt thấy thế vội vàng mở miệng: "Ca, không cần đâu, chúng ta đều là người một nhà mà."
Thẩm Vân Tùng cũng nổi lên ngạo khí: "Muội phu, không sao, chúng ta chỉ luận bàn một chút thôi."
"Không cần đâu ca, luận bàn dễ làm mất hòa khí."
"Sao lại thế được?" Thẩm Vân Tùng đứng dậy cười nói: "Giữa huynh đệ thỉnh thoảng luận bàn cũng là chuyện thường tình, mời."
Hổ Vương quay đầu nhìn về phía Giang Triệt, Giang Triệt thấy thế chỉ đành đứng dậy.
"Khoan đã." Thẩm Vân Tùng bỗng nhiên lại nói: "Muội phu, ngươi không được dùng bí điển tăng phúc, chuyện này ta biết rất rõ."
"Không vấn đề." Giang Triệt một tay kết ấn, che đi lực lượng của bí điển.
Rất nhanh chóng, mọi người đi lên Phong Ba Đài.
Giang Triệt nhìn quanh: "Biểu ca, luận bàn ở chỗ này không hay lắm, chúng ta ra con sông phía trước đi."
"Được, tùy ngươi." Thẩm Vân Tùng ngự kiếm bay lên, trực tiếp bay về phía con sông phía trước.
Tô Thanh Đàn níu chặt cánh tay Giang Triệt: "Phu quân... Biểu ca ta rất lợi hại, ngươi cẩn thận."
Giang Triệt cười gật đầu: "Không sao đâu, chỉ là luận bàn chút thôi."
Ngự kiếm, Giang Triệt cũng bay đến trên mặt sông.
"Muội phu, ca không chiếm tiện nghi của ngươi, ta nhường ngươi ba chiêu trước."
Không đợi Giang Triệt mở miệng, Hổ Vương thản nhiên nói: "Không cần nhường, Tiểu Giang, một chiêu đánh bại hắn, chỉ dùng thuần linh lực."
"Chỉ dùng thuần linh lực?" Thẩm Vân Tùng trong lòng có chút không vui, chỉ dùng linh lực mà không cần thuật pháp, đây cũng quá xem thường mình rồi?
Mình tuy nói bị áp chế đến Trúc Cơ trung kỳ, nhưng muội phu cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ thôi mà.
Đối diện, Giang Triệt cười khan một tiếng nhìn sang: "Biểu ca, cùng ra tay nhé?"
Thẩm Vân Tùng gật đầu: "Tốt, đến đi, ta cũng chỉ dùng thuần linh lực!"
Hai người đồng thời đưa tay, lập tức đánh ra một chưởng!
Cột sáng linh lực màu xanh và cột sáng linh lực màu vàng va chạm vào nhau, tiếng vù vù không ngừng vang lên.
Trên Phong Ba Đài, Trịnh Tại Tú nhìn hai bên, sau đó hô lớn: "Triệt ca, cố lên!"
Tô Thanh Đàn không lên tiếng, nàng cũng không tiện lên tiếng cổ vũ bên nào.
Bên kia, Ưng ca liếc mắt nhìn linh sâm trong huyễn trận...
Cây quạt xếp trong tay chọc chọc vào cánh tay Phong Hậu Nữ Vương, Phong Hậu Nữ Vương nghi hoặc nhìn sang.
Ưng ca cầm củ linh sâm còn dính đất trong tay, đưa một củ cho Phong Hậu Nữ Vương.
Phong Hậu Nữ Vương càng thêm nghi hoặc, Ưng ca cũng không giải thích, dùng linh lực quét sạch bùn đất rồi trực tiếp cắn một miếng, giòn tan.
Ánh mắt Phong Hậu Nữ Vương hơi động, sau đó cũng cắn một miếng linh sâm trong tay.
Một lát sau, trong mắt Phong Hậu Nữ Vương hiện lên một luồng ánh sáng vàng, có chút kinh ngạc.
Linh lực bên trong củ linh sâm này ngược lại là thứ yếu, nhưng cái luồng thanh linh chi khí kia lại có thể làm cho tâm thần và thức hải trở nên thanh tỉnh.
Nếu dùng trạng thái này để cảm ngộ ý cảnh...
Mắt lộ vẻ kỳ lạ, sau đó Phong Hậu Nữ Vương nhìn về phía đám linh thực trong huyễn trận.
Bỗng nhiên, ánh mắt Phong Hậu Nữ Vương ngưng tụ lại, đó là... Thiên Hỏa Lưu Ly?
Giữa cuộc đối đầu trên sông, Thẩm Vân Tùng cười mở miệng: "Muội phu, linh lực của ngươi rất hùng hậu nha, ca phải tăng cường linh lực đây."
Giang Triệt chớp chớp mắt, linh lực của mình hùng hậu sao?
Hổ ca còn nói linh lực của mình phù phiếm cơ mà.
Thấy Thẩm Vân Tùng tăng cường linh lực, Giang Triệt cũng bắt đầu phát lực.
Cột sáng linh lực hai người đánh ra càng lúc càng thô, nhưng vẫn như cũ, không ai áp chế được ai.
Trên Phong Ba Đài, Hổ ca khẽ nhíu mày: "Cho các ngươi ba hơi thở, luận bàn không phải trò đùa."
Mắt Thẩm Vân Tùng lóe lên: "Muội phu, dùng toàn lực đi, để ta xem ngươi có thể một chiêu áp chế ta không."
Nói xong, Thẩm Vân Tùng bắt đầu vận dụng toàn lực.
Đối diện, Giang Triệt không nói gì, cũng không giữ lại nữa, toàn lực bộc phát!
Giữa kim quang lấp lánh, cột sáng màu vàng trong khoảnh khắc nghiền ép cột sáng màu xanh.
Ngay trong nháy mắt tiếp theo, Thẩm Vân Tùng còn đang trừng mắt đã bị cột sáng vàng đánh bay xa mấy chục thước.
"Ha ha, ta biết ngay mà." Trên bệ đá, Trịnh Tại Tú cười ha hả: "Triệt ca lúc trước một mình đấu ba vị Trúc Cơ hậu kỳ còn nghiền ép được, giờ đối đầu với Trúc Cơ trung kỳ chẳng phải là tiểu ý tứ sao."
Khóe miệng Hổ Vương hơi nhếch lên, sau đó nhìn trái nhìn phải đám huynh đệ thủ hạ của mình.
Mắt hổ hơi động, chỉ thấy đám đại yêu trong tay đều đang cầm các loại linh thực, linh quả khác nhau...
Hừ lạnh một tiếng trong mũi, đám đại yêu có vẻ buồn bực nuốt hết linh thực trong tay rồi điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhìn ra mặt sông phía trước.
"Biểu ca, ngươi không sao chứ?" Giang Triệt ngự kiếm bay tới, Thẩm Vân Tùng lòng còn kinh ngạc, ngự kiếm đứng lên: "Không sao, chút linh lực này của ngươi còn chưa làm ta bị thương được."
"Nhưng mà linh lực của ngươi quả thực có chút hùng hậu, ngươi tu luyện thế nào vậy?"
Giang Triệt cười cười: "Cũng không tu luyện thế nào đặc biệt, cứ từ từ luyện thôi."
Thẩm Vân Tùng như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Được, ta hiểu rồi, bội phục, xem ra ta cũng phải quay về củng cố lại căn cơ."
Ngự kiếm trở lại Phong Ba Đài, Thẩm Vân Tùng tâm phục khẩu phục ôm quyền cúi đầu: "Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, đa tạ chỉ điểm!"
Hổ Vương không nói gì, phất phất tay rồi xoay người đi vào đại sảnh nhà đá.
Không bao lâu sau, tin nhắn trả lời của Thẩm Chúng Sinh truyền đến...
Không bao lâu sau, trong hành lang ở lầu một, một đám đại yêu đang ngồi đó, nói năng cẩn trọng.
Trịnh Tại Tú rụt đầu lại, không dám lên tiếng, cố gắng hết sức giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân. Thẩm Vân Tùng tuy xuất thân từ đại tộc nhưng lúc này cũng có chút câu nệ.
"Hổ ca uống trà." Giang Triệt cười ha hả bưng trà tới, dâng lên cho một đám ‘đại ca’.
"Ngồi." Giọng Hổ Vương đạm mạc.
Giang Triệt cùng Tô Thanh Đàn ngồi sang một bên.
Không cần Hổ Vương mở lời, Phong Hậu Nữ Vương đã tỏ ra như chủ nhà, cười nói: "Ngươi tên là Thẩm Vân Tùng à?"
Thẩm Vân Tùng vội vàng ôm quyền nhìn sang: "Đúng là vậy."
Ưng ca phong độ như ngọc thụ lâm phong, phe phẩy cây quạt xếp trong tay: "Tông chủ Dao Quang Tông ở Trung Nguyên cũng họ Thẩm, Thẩm Chúng Sinh ngươi có từng nghe qua chưa?"
Thẩm Vân Tùng sắc mặt chấn động, lúc này càng thêm cung kính: "Tiền bối nhãn lực kinh người, đó là gia gia của vãn bối, phụ thân vãn bối xếp thứ ba."
Ưng ca khẽ gật đầu: "Ra là thế, nhưng Dao Quang Tông các ngươi không phải đã bị Trảm Thiên Tông diệt rồi sao, làm sao vẫn còn một nhánh tồn tại?"
Thẩm Vân Tùng liếc nhìn Trịnh Tại Tú, sau đó thấp giọng nói: "May mắn có một nhánh chạy thoát được."
Ở bên cạnh, Trịnh Tại Tú cúi đầu bưng chén trà, giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Ưng ca đang định mở miệng thì Hổ Vương giơ tay lên, Ưng ca thấy vậy liền không nói thêm lời nào nữa.
Thẩm Vân Tùng nhìn về phía Hổ Vương: "Tiền bối ngài nói đi."
Hổ Vương ngồi đó tựa như một ngọn núi cao, dù chưa hề phóng thích chút khí tức nào, nhưng cảm giác áp bách toát ra từ người hắn lại vô cùng mạnh mẽ.
"Lấy đưa tin ngọc bài ra, hai nhà kết thân, ta sẽ nói chuyện với gia gia ngươi."
Thẩm Vân Tùng gật đầu, vội vàng móc đưa tin ngọc bài ra, đứng dậy đưa tới.
Hổ Vương cầm lấy đưa tin ngọc bài, sau đó một tin nhắn trực tiếp được truyền đi.
Bắc Vực cách nơi này cực kỳ xa, đưa tin ngọc bài cũng phải mất một khắc đồng hồ mới tới nơi.
Trong hành lang tĩnh lặng, Hổ Vương thản nhiên nói: "Kim Đan hậu kỳ của ngươi là dựa vào đan dược để tăng lên đúng không?"
Thẩm Vân Tùng ôm quyền: "Tiền bối minh giám."
Giọng Hổ Vương trầm thấp: "Căn cơ bất ổn, khó mà tiến xa được, quay về nên hảo hảo mài giũa, nén linh lực xuống đến Kim Đan sơ kỳ rồi tu luyện lại từ đầu."
Thẩm Vân Tùng trong lòng cả kinh, hắn cảm thấy căn cơ của mình đã rất vững chắc rồi, thế mà vẫn còn phải tiếp tục nén ép nữa sao?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, sau này vãn bối nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện."
Giọng Hổ Vương đạm mạc: "Đừng có xem thường lời ta, với thực lực hiện tại của ngươi, ở cùng cảnh giới, ngươi không phải là đối thủ một chiêu của tiểu đệ ta đây, dù cho ngươi cũng là Thiên Lôi Trúc Cơ."
Thẩm Vân Tùng nghe vậy, nở một nụ cười: "Tiền bối, một chiêu thắng ta... Chuyện này không thể nào chứ? Căn cơ của ta mặc dù không phải quá vững chắc nhưng cũng không kém, một chiêu... Vãn bối không tin."
"Vậy thì thử một chút." Hầu Vương vốn ưa thích náo nhiệt, hắn trực tiếp đưa tay chỉ vào Thẩm Vân Tùng.
Trong nháy mắt, cảnh giới của Thẩm Vân Tùng bị áp chế xuống Trúc Cơ trung kỳ.
Giang Triệt thấy thế vội vàng mở miệng: "Ca, không cần đâu, chúng ta đều là người một nhà mà."
Thẩm Vân Tùng cũng nổi lên ngạo khí: "Muội phu, không sao, chúng ta chỉ luận bàn một chút thôi."
"Không cần đâu ca, luận bàn dễ làm mất hòa khí."
"Sao lại thế được?" Thẩm Vân Tùng đứng dậy cười nói: "Giữa huynh đệ thỉnh thoảng luận bàn cũng là chuyện thường tình, mời."
Hổ Vương quay đầu nhìn về phía Giang Triệt, Giang Triệt thấy thế chỉ đành đứng dậy.
"Khoan đã." Thẩm Vân Tùng bỗng nhiên lại nói: "Muội phu, ngươi không được dùng bí điển tăng phúc, chuyện này ta biết rất rõ."
"Không vấn đề." Giang Triệt một tay kết ấn, che đi lực lượng của bí điển.
Rất nhanh chóng, mọi người đi lên Phong Ba Đài.
Giang Triệt nhìn quanh: "Biểu ca, luận bàn ở chỗ này không hay lắm, chúng ta ra con sông phía trước đi."
"Được, tùy ngươi." Thẩm Vân Tùng ngự kiếm bay lên, trực tiếp bay về phía con sông phía trước.
Tô Thanh Đàn níu chặt cánh tay Giang Triệt: "Phu quân... Biểu ca ta rất lợi hại, ngươi cẩn thận."
Giang Triệt cười gật đầu: "Không sao đâu, chỉ là luận bàn chút thôi."
Ngự kiếm, Giang Triệt cũng bay đến trên mặt sông.
"Muội phu, ca không chiếm tiện nghi của ngươi, ta nhường ngươi ba chiêu trước."
Không đợi Giang Triệt mở miệng, Hổ Vương thản nhiên nói: "Không cần nhường, Tiểu Giang, một chiêu đánh bại hắn, chỉ dùng thuần linh lực."
"Chỉ dùng thuần linh lực?" Thẩm Vân Tùng trong lòng có chút không vui, chỉ dùng linh lực mà không cần thuật pháp, đây cũng quá xem thường mình rồi?
Mình tuy nói bị áp chế đến Trúc Cơ trung kỳ, nhưng muội phu cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ thôi mà.
Đối diện, Giang Triệt cười khan một tiếng nhìn sang: "Biểu ca, cùng ra tay nhé?"
Thẩm Vân Tùng gật đầu: "Tốt, đến đi, ta cũng chỉ dùng thuần linh lực!"
Hai người đồng thời đưa tay, lập tức đánh ra một chưởng!
Cột sáng linh lực màu xanh và cột sáng linh lực màu vàng va chạm vào nhau, tiếng vù vù không ngừng vang lên.
Trên Phong Ba Đài, Trịnh Tại Tú nhìn hai bên, sau đó hô lớn: "Triệt ca, cố lên!"
Tô Thanh Đàn không lên tiếng, nàng cũng không tiện lên tiếng cổ vũ bên nào.
Bên kia, Ưng ca liếc mắt nhìn linh sâm trong huyễn trận...
Cây quạt xếp trong tay chọc chọc vào cánh tay Phong Hậu Nữ Vương, Phong Hậu Nữ Vương nghi hoặc nhìn sang.
Ưng ca cầm củ linh sâm còn dính đất trong tay, đưa một củ cho Phong Hậu Nữ Vương.
Phong Hậu Nữ Vương càng thêm nghi hoặc, Ưng ca cũng không giải thích, dùng linh lực quét sạch bùn đất rồi trực tiếp cắn một miếng, giòn tan.
Ánh mắt Phong Hậu Nữ Vương hơi động, sau đó cũng cắn một miếng linh sâm trong tay.
Một lát sau, trong mắt Phong Hậu Nữ Vương hiện lên một luồng ánh sáng vàng, có chút kinh ngạc.
Linh lực bên trong củ linh sâm này ngược lại là thứ yếu, nhưng cái luồng thanh linh chi khí kia lại có thể làm cho tâm thần và thức hải trở nên thanh tỉnh.
Nếu dùng trạng thái này để cảm ngộ ý cảnh...
Mắt lộ vẻ kỳ lạ, sau đó Phong Hậu Nữ Vương nhìn về phía đám linh thực trong huyễn trận.
Bỗng nhiên, ánh mắt Phong Hậu Nữ Vương ngưng tụ lại, đó là... Thiên Hỏa Lưu Ly?
Giữa cuộc đối đầu trên sông, Thẩm Vân Tùng cười mở miệng: "Muội phu, linh lực của ngươi rất hùng hậu nha, ca phải tăng cường linh lực đây."
Giang Triệt chớp chớp mắt, linh lực của mình hùng hậu sao?
Hổ ca còn nói linh lực của mình phù phiếm cơ mà.
Thấy Thẩm Vân Tùng tăng cường linh lực, Giang Triệt cũng bắt đầu phát lực.
Cột sáng linh lực hai người đánh ra càng lúc càng thô, nhưng vẫn như cũ, không ai áp chế được ai.
Trên Phong Ba Đài, Hổ ca khẽ nhíu mày: "Cho các ngươi ba hơi thở, luận bàn không phải trò đùa."
Mắt Thẩm Vân Tùng lóe lên: "Muội phu, dùng toàn lực đi, để ta xem ngươi có thể một chiêu áp chế ta không."
Nói xong, Thẩm Vân Tùng bắt đầu vận dụng toàn lực.
Đối diện, Giang Triệt không nói gì, cũng không giữ lại nữa, toàn lực bộc phát!
Giữa kim quang lấp lánh, cột sáng màu vàng trong khoảnh khắc nghiền ép cột sáng màu xanh.
Ngay trong nháy mắt tiếp theo, Thẩm Vân Tùng còn đang trừng mắt đã bị cột sáng vàng đánh bay xa mấy chục thước.
"Ha ha, ta biết ngay mà." Trên bệ đá, Trịnh Tại Tú cười ha hả: "Triệt ca lúc trước một mình đấu ba vị Trúc Cơ hậu kỳ còn nghiền ép được, giờ đối đầu với Trúc Cơ trung kỳ chẳng phải là tiểu ý tứ sao."
Khóe miệng Hổ Vương hơi nhếch lên, sau đó nhìn trái nhìn phải đám huynh đệ thủ hạ của mình.
Mắt hổ hơi động, chỉ thấy đám đại yêu trong tay đều đang cầm các loại linh thực, linh quả khác nhau...
Hừ lạnh một tiếng trong mũi, đám đại yêu có vẻ buồn bực nuốt hết linh thực trong tay rồi điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhìn ra mặt sông phía trước.
"Biểu ca, ngươi không sao chứ?" Giang Triệt ngự kiếm bay tới, Thẩm Vân Tùng lòng còn kinh ngạc, ngự kiếm đứng lên: "Không sao, chút linh lực này của ngươi còn chưa làm ta bị thương được."
"Nhưng mà linh lực của ngươi quả thực có chút hùng hậu, ngươi tu luyện thế nào vậy?"
Giang Triệt cười cười: "Cũng không tu luyện thế nào đặc biệt, cứ từ từ luyện thôi."
Thẩm Vân Tùng như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Được, ta hiểu rồi, bội phục, xem ra ta cũng phải quay về củng cố lại căn cơ."
Ngự kiếm trở lại Phong Ba Đài, Thẩm Vân Tùng tâm phục khẩu phục ôm quyền cúi đầu: "Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, đa tạ chỉ điểm!"
Hổ Vương không nói gì, phất phất tay rồi xoay người đi vào đại sảnh nhà đá.
Không bao lâu sau, tin nhắn trả lời của Thẩm Chúng Sinh truyền đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận