Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 118: Cũng quá sẽ nũng nịu

Chương 118: Cũng quá biết làm nũng
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương này, Giang Triệt hùng tâm trỗi dậy: "Có bản lĩnh thì bọn hắn cứ tìm đến đây, có Thủy Nguyệt Động Thiên ở đây, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, ta không tin bọn hắn tìm được!"
Cương thổ Đại Chu hoàng triều lớn như vậy, riêng một cái Bắc Vực đường kính đã đến ngàn vạn dặm.
Tìm một người trong cương vực lớn như vậy... Thật sự là mò kim đáy biển.
Chỉ cần Giang Triệt và Tô Thanh Đàn đủ cẩn thận, bình thường mà nói thì Trảm Thiên Tông tuyệt đối không tìm thấy.
Hơn nữa Trảm Thiên Tông cũng cho rằng Tô Thanh Đàn chỉ là một phàm nhân, phàm nhân có thể tu luyện sao?
Không thể.
Tô Thanh Đàn nghe vậy, trong lòng sóng gợn lăn tăn, ánh mắt càng thêm nhu tình như mật.
Chậm rãi từ trong ngực Giang Triệt nhổm dậy, Tô Thanh Đàn nhìn Giang Triệt, ánh mắt kia........ Chậc, quá nguy hiểm.
"Còn muốn đẩy ngã ta sao?" Giang Triệt đã cảnh giác, không đợi Tô Thanh Đàn nhoài người tới, Giang Triệt đã ấn nàng ngã xuống giường.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút nóng bỏng.
Mấy hơi thở sau, đôi môi giao nhau...
Sau một nụ hôn dài, Giang Triệt lật người nằm sang một bên: "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đùa với lửa, chơi với lửa có ngày chết cháy."
Tô Thanh Đàn như rắn nước quấn lấy Giang Triệt: "Phu quân, kỳ thật, kỳ thật nô gia không có tới tháng, lúc nãy nô gia vì quá lo lắng nên đã nói dối."
Giang Triệt trong lòng rung động, ngay sau đó lặng lẽ nhẩm đọc 《Thanh Tâm Diệu Đạo Trừ Ma Quyết》: "Không tới thì không tới, ngươi thấy cái giường này chịu nổi không?"
Giang Triệt nói xong lắc lắc, tức thì cái giường gỗ kêu lên kẽo kẹt hai tiếng: "Ta cũng không muốn nửa đường giường sập."
"Mặt khác, căn phòng rách nát này, ta cũng không muốn."
"Đợi khi nhà cửa che chắn xong xuôi, làm cái giường lớn đàng hoàng tử tế, trải nệm chăn hẳn hoi, treo rèm hồng màn lụa lên, như thế mới có không khí, sau này nghĩ lại cũng không đến nỗi quá tồi tàn."
Tô Thanh Đàn gối đầu lên cánh tay Giang Triệt, nhỏ giọng nói: "Phu quân, sao chàng tốt thế."
Giang Triệt trong lòng lại rung động: "Ngươi đừng làm nũng nữa, nói chuyện bình thường chút đi."
Tô Thanh Đàn mặt hồng phơn phớt: "Nô gia bây giờ đang rất bình thường mà, lúc trước nô gia sợ hãi nên mới phải ngụy trang một chút thôi."
Cô gái ngọt ngào, vô cùng ngọt ngào.
Giang Triệt hơi thở trở nên nặng nề: "Ngươi tính khi nào tổ chức hôn lễ."
Tô Thanh Đàn nghe vậy sững sờ, giọng điệu khôi phục phần nào: "Ta, ta không thể dùng tên thật, Đỗ Quyên là tên ta bịa ra, nếu muốn gả cho phu quân, ta chắc chắn phải dùng tên thật của mình."
"Nhưng nếu ta dùng tên thật, thì sẽ rất nguy hiểm."
"Phu quân, thật ra không tổ chức cũng được, chỉ cần chàng đối tốt với ta là được rồi."
Giang Triệt hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Vậy thì đợi sau này tu vi cao hơn rồi hãy tổ chức, hôn lễ không thể thiếu, chuyện cả đời người, sao có thể nói không làm là không làm."
Tô Thanh Đàn cười khẽ, sau đó nghịch tóc Giang Triệt: "Được, nô gia đều nghe phu quân, phu quân nói gì cũng được."
"Nàng đúng là..." Giang Triệt giọng mũi càng nặng: "Đây là nàng tự chuốc lấy."
Nói xong, Giang Triệt lật người.
Tô Thanh Đàn kinh hô một tiếng, rồi hai tay ôm lấy cổ Giang Triệt: "Nô gia đã là người của phu quân rồi, ưm~ đều nghe theo phu quân."
Một đêm không tu luyện.
Có chút lười biếng.
Không nên như vậy.
Nhưng cũng không có cảm giác hối hận.
Không phải chỉ là tu luyện thôi sao.
Sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác biệt?
Không quan trọng.
Ừm........ Rất lớn.
Nhưng Giang Triệt vẫn chưa 'ăn' Tô Thanh Đàn, hắn cảm thấy lần đầu của hai người mà làm trong căn phòng rách nát này thì thật sự có chút qua loa.
Cuộc sống cần có cảm giác nghi thức tối thiểu.
Ừm, kỳ thật cũng rất đàn hồi, mềm mại.
Chân nhân bất lộ tướng, sơn bất lộ thủy, quả thật ngày thường khó mà nhìn ra.
Vượt ngoài dự liệu trong lòng.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, vẫn là thời điểm đó, vẫn là con gà trống lớn đó, vẫn là cái đầu lén lén lút lút thò vào căn nhà gỗ rách nát.
"Ò ó o o!!!"
Gáy xong là chạy, tìm không thấy, bắt không được, cảm giác trả thù này thật sự sảng khoái!
Giang Triệt đột nhiên tỉnh giấc, rút tay trái từ trong ngực Tô Thanh Đàn ra.
Tô Thanh Đàn bị đánh thức, nàng bị Giang Triệt làm tỉnh giấc, vì nàng đang gối đầu lên cánh tay Giang Triệt ngủ.
"Phu quân, sao vậy?" Lời vừa thốt ra, Tô Thanh Đàn mặt đỏ bừng, sau đó chỉnh lại quần áo một chút, buộc lại cái yếm bên trong.
Giang Triệt xoa xoa mũi, xuống giường: "Không có gì, con gà chết tiệt kia lại gáy!"
Nói rồi Giang Triệt đá cửa đi ra ngoài, vớ lấy một cọng xơ mướp, trực tiếp vụt về phía con gà trống lớn đang ngẩng đầu ưỡn ngực kia.
Gà trống lớn nhảy lùi lại, dang cánh tránh né, sau đó nó bị Giang Triệt trói lại: "Không phải không thích ăn xơ mướp sao, hôm nay ngươi chỉ có cái này để ăn."
Nói xong Giang Triệt bắt một nắm linh thóc ném cho gà mái, để con gà trống kia nhìn gà mái mổ thóc.
Phủi phủi tay, Giang Triệt khoác thêm áo bông, xách hai thùng linh thực.
Lúc này Tô Thanh Đàn đi ra: "Phu quân, trên đường cẩn thận."
Giang Triệt hừ một tiếng: "Đi bao nhiêu lần rồi, không sao đâu, nàng cho ngựa ăn đi."
"Vâng ạ."
Xách thùng lên, Giang Triệt xuất phát, tốc độ rất nhanh.
Hôm qua không làm gì được, hắn bây giờ cả người hừng hực hỏa khí, cúc áo bông còn chưa cài.
Ra khỏi phạm vi bao phủ của Thủy Nguyệt Động Thiên, gió lạnh thổi tới, Giang Triệt thành thật cài lại cúc áo, cái thời tiết quái quỷ này quả thực vẫn quá lạnh, không thể làm bừa được.
Còn về linh lực, còn phải giữ lại để về cắt đá núi, nhanh chóng làm mái nhà chứ!
Giờ lão bà cũng có rồi, nhà cửa còn không mau chóng làm cho xong sao?
Việc này còn không gấp thì còn nghĩ gì nữa.
Rất nhanh, Giang Triệt chạy tới chân núi Thanh Lâm Sơn, Lang Vương màu trắng bạc đã đợi sẵn từ lâu, nó rất khúm núm, hoàn toàn không giống Hổ Vương tùy tâm sở dục như vậy.
Ném thùng bên tay trái xuống, bên trong có ít linh thóc và bí đỏ, đây chính là bữa tiệc lớn rồi!
"Hôm nay tâm trạng tốt, cho ngươi ăn chút đồ ngon coi như ăn Tết."
Nói xong, Giang Triệt ngân nga một khúc hát nhỏ rồi chạy lên núi.
"Hây, Hổ ca, sớm thế, hôm nay đãi món ngon đây."
Hổ Vương nhìn Giang Triệt, nó không hiểu vì sao hôm nay Giang Triệt trông có vẻ hưng phấn như vậy.
Nhưng, ăn là quan trọng nhất, dù sao thịt muỗi cũng là thịt.
Ăn xong linh thực, Hổ Vương không thèm nghe Giang Triệt lải nhải, gầm nhẹ một tiếng.
Mấy hơi thở sau, trong rừng bay tới một con ong mật lớn bằng ngón tay cái.
"Ong mật?" Giang Triệt có chút kinh ngạc vui mừng, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, giữa mùa đông thế này mà thật sự có ong mật sao?
"Hổ ca, đa tạ Hổ ca, không hổ là ngài!" Giang Triệt lập tức cảm tạ Hổ Vương, ngoại trừ Hổ Vương, hắn không nghĩ ra trên Thanh Lâm Sơn này còn có ai tốt với hắn như vậy.
Con ‘Phong Hậu’ mang huyết mạch Phong Hậu này lượn ba vòng trên đỉnh đầu Giang Triệt, cuối cùng chậm rãi đậu xuống vai hắn, rỉa cánh.
Giang Triệt quay đầu nhìn một cái, con ong mật này thật lớn, phải cỡ ngón tay cái của mình!
Lại mấy hơi thở nữa, một bầy ong mật nhỏ hơn bay tới, chúng cuối cùng đậu trên lưng Giang Triệt không động đậy.
Giang Triệt nhìn rõ, đó là ba mươi con ong mật, xem chừng là ong thợ, ong đực các loại.
Lại ôm quyền lần nữa: "Hổ ca ngài nghĩ thật chu đáo, đa tạ, lát nữa làm mật ong cho ngài nếm thử."
Hổ Vương nghe vậy liếc nhìn Giang Triệt, sau đó lắc lư đi về phía núi.
Mật ong của Phong Hậu Nữ Vương nó đều đã nếm qua, còn thứ mật ong bình thường này... Chắc là nó xem thường.
Nhưng nó cũng không biểu lộ gì, phảng phất nó chỉ là một con lão hổ bình thường.
Đi xuống núi theo đường cũ, Giang Triệt càng thêm vui mừng, hôm nay đến cả Phong Hậu cũng có... Tiếp theo là trùng kích Luyện Khí tầng sáu!
Trở về một mạch đến Phong Ba Đài, không đợi Giang Triệt đặt thùng gỗ xuống, Tô Thanh Đàn đã cười chạy tới: "Phu quân vất vả rồi, nô gia giúp phu quân treo áo... Cái này, ong mật lớn quá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận