Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 205: Biểu muội, có lỗi với

Chương 205: Biểu muội, xin lỗi muội
Ngẩng đầu lên, hai bức họa vẽ bằng linh lực trước mặt bỗng nhiên tan đi.
Nắm chặt nắm đấm, sát ý trong lòng chẳng biết từ lúc nào đã hóa thành nỗi áy náy nồng đậm.
Hít sâu một hơi để ngăn chặn tâm thần hỗn loạn, trong chớp mắt, một làn gió nhẹ lao vút về phía chân trời!
Chưa đầy một hơi thở, Thẩm Vân Tùng đã chặn đứng huyết độn chi pháp của Tô Thanh Đàn.
Bên trong huyết quang, Giang Triệt sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo sắc bén: "Tiền bối, ngươi đừng khinh người quá đáng, sau lưng ta còn có đại năng Luyện Hư!"
Thẩm Vân Tùng nhìn Giang Triệt, đánh giá từ trên xuống dưới hai lượt, sau đó hắn nhìn thẳng về phía Tô Thanh Đàn, người đang đội chiếc mũ rộng vành đã bị hư hại.
Nhìn gương mặt lạnh lùng, rồi nhìn kỹ đường nét khuôn mặt… Giang Triệt nheo mắt lại, ngón tay khẽ động, mấy trăm tấm phù lục Trúc Cơ bay ra!
Đây đều là những thứ hắn vơ vét được khi còn ở Trúc Cơ kỳ!
Thẩm Vân Tùng giơ tay, những tấm phù lục đang tuôn ra thuật pháp đánh tới liền bị cuồng phong cuốn đi xa.
Không mở miệng, Thẩm Vân Tùng giơ tay lên, một con diều có chút cũ kỹ bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Tâm niệm vừa động, pháp kiếm mà Trịnh Tại Tú liều mạng đâm tới đã bị giữ chặt lại trước người hắn.
Thẩm Vân Tùng tháo mũ rộng vành xuống, nhẹ nhàng ném con diều trong tay lên trời cao.
Bên trong huyết quang, ánh mắt Tô Thanh Đàn hơi động, nhìn về phía con diều đang bay lên.
Dưới ánh dương quang, con diều cũ kỹ kia… dường như đã từng xuất hiện trong ký ức của nàng.
Con diều ngũ sắc sặc sỡ đón gió bay lên, Thẩm Vân Tùng cầm vòng dây diều nhìn con diều đang bay lên, sau đó, hắn chém ra một tia thanh phong đánh vào con diều đó.
Con diều bay cao lên một chút, rồi lại một tia thanh phong nữa nâng nó lên, từng tia thanh phong không ngừng nâng con diều, con diều bay càng lúc càng cao.
Tô Thanh Đàn ngẩng đầu nhìn con diều bay cao bay xa, bên cạnh, Giang Triệt khẽ nhíu mày không biết người này đang giở trò quỷ gì.
Hồi tưởng thời gian: 【 Sơn cốc Vân Thiên Tông. 】 【 Trong sơn cốc, hai tiểu nữ hài dáng vẻ đáng yêu đang loay hoay với một con diều lớn, bên cạnh hai người, một tiểu nam hài khỏe mạnh kháu khỉnh đang cầm đùi gà gặm. 】 【 "Vân Tùng ca, ta và Nguyệt Nguyệt tỷ chơi diều, huynh thổi nó lên cho bọn ta đi." 】 【 Tiểu Vân Tùng vỗ ngực: "Không thành vấn đề, ta đã Luyện Khí tầng ba rồi, để ta biểu diễn Xuy Phong thuật cho các muội xem." 】 【 Giữa tiếng hoan hô của hai tiểu nữ hài, Tiểu Vân Tùng cầm con diều nhảy lên ném lên trời rồi vội vàng bắt đầu kết ấn. 】 【 Ấn quyết còn chưa kết xong, con diều đã rơi xuống. 】 【 Mấy lần sau, tiểu Thanh Đàn nhíu mày: "Vân Tùng ca, huynh có biết thả diều không vậy?" 】 【 "Ta chắc chắn biết!" Tiểu Vân Tùng gấp đến đầu đầy mồ hôi: "Các muội cứ xem cho kỹ đi, không phải chỉ là một con diều thôi sao, xem ca đây!" 】 【 Qua một hồi lâu, con diều cuối cùng cũng bay lên, tiểu Thanh Đàn và Tiểu Vân Nguyệt kích động mặt đỏ bừng. 】 【 "Ca, huynh thổi cao lên một chút đi." Tiểu Vân Nguyệt giọng trong trẻo hô lên, Tiểu Vân Tùng vẻ mặt kiêu ngạo: "Không thành vấn đề, xem Xuy Phong thuật của ta đây!" 】 【 Gió mạnh thổi qua làm đứt dây diều, trong ánh mắt ngơ ngác của ba đứa trẻ, con diều đứt dây bay càng lúc càng cao, càng lúc càng xa cho đến khi biến mất không thấy nữa…】 【 Lúc chạng vạng tối, Tiểu Vân Nguyệt và tiểu Thanh Đàn chạy về nhà, nhào vào lòng mẫu thân của mình mà oa oa khóc mách. 】 【 Tiểu Vân Nguyệt nói ca ca làm mất diều của con, tiểu Thanh Đàn nói biểu ca làm mất diều của con, cả phòng vì thế mà cười rộ lên. 】 【 Vì thế, Tiểu Vân Tùng khỏe mạnh kháu khỉnh vẫn bị đánh mấy cái vào mông vì tội bắt nạt hai muội muội. 】
Kết thúc hồi tưởng.
Bên trong huyết quang, trong mắt Tô Thanh Đàn chẳng biết từ lúc nào đã dâng lên nước mắt.
Nàng nhìn Thẩm Vân Tùng, trong ký ức, thiếu niên ngây ngô và thanh niên trước mắt dần dần dung hợp làm một.
Há miệng, giọng Tô Thanh Đàn có chút nghẹn ngào: "Huynh, huynh tìm thấy nó ở đâu vậy, không phải nói không tìm được sao?"
Thẩm Vân Tùng mấp máy môi, trong mắt hiện lên một tia hồi tưởng: "Lúc đầu không tìm được, nhưng một ngày trước khi chúng ta trở về, ta đã tìm cả ngày, nó không ở trên núi đó mà bị vướng vào cành cây."
Bên trong huyết quang, Giang Triệt nhíu mày, hắn nhìn Thẩm Vân Tùng một chút, lại nhìn phu nhân của mình một chút, sau đó quay đầu liếc nhìn Trịnh Tại Tú.
Trịnh Tại Tú cũng có chút ngơ ngác, thấy Giang Triệt nhìn sang, hắn chỉ lắc đầu.
Giọng Thẩm Vân Tùng lại vang lên, trong giọng nói mang theo áy náy: "Xin lỗi, ta không ngờ lại là muội…"
"Bọn ta đều cho rằng muội không thể tu luyện, hơn nữa nơi này lại gần Huyết Sát Tông, mà Huyết Sát Tông toàn là ma tu, ta thấy các ngươi dùng Bách Hoa Liễu Loạn nên ta… Ta tưởng rằng muội đã bị sưu hồn luyện phách."
Nói đến đây, Thẩm Vân Tùng cúi đầu nhìn Tô Thanh Đàn bên trong huyết quang, hốc mắt hắn đỏ bừng: "Biểu muội, xin lỗi vì bây giờ mới tìm được muội, để muội phải chịu khổ rồi!"
Tô Thanh Đàn che miệng, nước mắt lăn dài: "Vân Tùng ca!"
Trong nỗi tủi thân mãnh liệt và niềm kinh hỉ tột cùng, Tô Thanh Đàn khóc nức nở bay đến nhào vào lòng Thẩm Vân Tùng mà ô ô khóc lớn.
Trịnh Tại Tú thấy vậy hơi trợn mắt, đưa tay chọc chọc Giang Triệt: "Triệt ca, tẩu tử nàng…"
Giang Triệt nhíu mày gạt tay Trịnh Tại Tú ra: "Nghĩ cái gì thế? Không nghe phu nhân ta gọi hắn là biểu ca à? Ngươi chưa từng ôm muội muội của ngươi sao?"
Trịnh Tại Tú suy nghĩ một chút: "Nhà ta chỉ có mình ta, ta không có muội muội."
Giang Triệt lắc đầu không thèm để ý nữa.
Nhưng mà… Phu nhân không phải nói đều chết hết rồi sao?
Sao lại đột nhiên xuất hiện một biểu ca thế này?
Chỉ khóc một lát, Tô Thanh Đàn liền sửa lại tóc rồi quay về bên cạnh Giang Triệt, nàng hốc mắt đỏ hoe, lau nước mắt mở miệng nói: "Biểu ca, đây là phu quân của muội, Giang Triệt."
Bên kia, Trịnh Tại Tú nghẹo cổ trừng mắt nhìn, nhưng lúc này hắn không lên tiếng.
Thẩm Vân Tùng thu lại con diều đưa cho Tô Thanh Đàn, Tô Thanh Đàn thấy vậy vừa muốn khóc lại vừa muốn cười: "Huynh giữ lại đi, muội bây giờ cũng đâu phải trẻ con nữa."
Thẩm Vân Tùng không nói gì, chỉ thu lại con diều rồi nhìn về phía Giang Triệt.
Giang Triệt thấy vậy, trong lòng hơi động, chìa tay ra.
Thẩm Vân Tùng lại đánh giá Giang Triệt một lượt, sau đó cười mở rộng vòng tay cho một cái ôm.
Vỗ lưng Giang Triệt, Thẩm Vân Tùng truyền âm nói: "Đừng bắt nạt biểu muội ta, nhà biểu muội ta tuy đã suy vong, nhưng nhà ngoại của chúng ta cũng coi như là nhà mẹ đẻ của nàng."
Giang Triệt nghe vậy truyền âm đáp lại: "Nghĩ nhiều rồi, ta sao có thể bắt nạt nàng được."
Thẩm Vân Tùng truyền âm cười nói: "Chỉ nói vậy thôi, Bách Hoa Liễu Loạn còn đáng tin hơn mọi lời thề."
"Khoan đã." Trịnh Tại Tú nhìn hai người, mở miệng nói: "Hai đại nam nhân các ngươi ôm xong chưa, đến lượt ta chứ."
Thẩm Vân Tùng thu tay lại, lùi về sau hai bước, nhíu mày nhìn Trịnh Tại Tú: "Biểu muội, gã này là ai?"
Tô Thanh Đàn nhìn sang: "Trịnh Tại Tú, là bằng hữu sinh tử chi giao."
Trịnh Tại Tú nghe vậy cười một tiếng mở rộng vòng tay, nhưng trước ngực hắn lại đầy vết máu… Thẩm Vân Tùng chìa tay ra, Trịnh Tại Tú sững sờ: "Biểu ca, cách chào hỏi của huynh không phải là ôm sao? Huynh ôm nàng, ôm hắn, sao lại không ôm ta?"
Thẩm Vân Tùng mặt đầy hắc tuyến: "Nàng là biểu muội của ta, hắn là nam nhân của biểu muội ta. Không bắt thì thôi đi, ta đường đường Kim Đan kỳ chủ động chìa tay mà ngươi còn lải nhải."
"Bắt, ta bắt." Trịnh Tại Tú vội vàng nắm lấy tay Thẩm Vân Tùng: "Biểu ca, tiểu đệ bị thương rất nặng, cầu cứu a."
Thẩm Vân Tùng quả thực cạn lời, đưa tay ném qua một bình đan dược: "Chữa thương đan phẩm chất hoàn mỹ, cấp Kim Đan kỳ, ngươi ăn nửa viên là đủ rồi."
"A?!" Trịnh Tại Tú đón lấy bình ngọc, vẻ mặt kinh hãi: "Biểu ca, không, huynh ruột, ngài là huynh ruột của ta!"
Thẩm Vân Tùng mặc kệ hắn, trong tay xuất hiện hai túi trữ vật, sau đó bỏ chút đồ vào rồi đưa cho Giang Triệt và Tô Thanh Đàn: "Một chút vật nhỏ, cầm lấy mà dùng, bên trong có đan dược chữa thương."
"Lần này ra ngoài không ôm hy vọng gì nên không mang theo nhiều, đợi chúng ta trở về Trung Nguyên, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu."
"Về Trung Nguyên?" Tô Thanh Đàn nghe vậy giật mình, sau đó truyền âm nói: "Vân Tùng ca, Trịnh Tại Tú này không biết thân phận của muội. Các huynh làm sao sống sót được? Sao các huynh vẫn còn ở Trung Nguyên? Trảm Thiên Tông chẳng lẽ không tiếp tục đuổi giết sao?"
Hết chương.
(—— Thuở nhỏ, nàng nói muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nàng cười, nụ cười rạng rỡ như thế;) (—— Sau khi lớn lên, nàng nói thế giới này quá lớn, nhìn không thấu, nàng cười, nụ cười chôn giấu ước mơ...)
Bạn cần đăng nhập để bình luận