Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 34: Dạy Tô Thanh Đàn Bát Cực Quyền

Chương 34: Dạy Tô Thanh Đàn Bát Cực Quyền
Hôm sau trời vừa sáng, Giang Triệt không có lên núi.
Tối hôm qua mới chiến đấu với sơn phỉ trại Hắc Lang, hôm nay nếu là ra ngoài lên núi… tỉ lệ bại lộ cực cao.
Ăn xong món canh thịt buổi sáng, Giang Triệt nhìn Tô Thanh Đàn đang đi lấy thuổng sắt chuẩn bị làm việc: “Đỗ Quyên.” “Ân?” “Ngươi muốn học võ sao?” “Học võ?” Tô Thanh Đàn sững sờ, ký ức khi còn bé ùn ùn kéo đến.
Trước kia, vào thời điểm nàng được kiểm nghiệm ra có ngũ hành thiên linh căn, phụ mẫu đều kinh ngạc đến ngây người.
Vốn cho là nàng sẽ thuận lợi một đường trở thành người mạnh nhất tương lai của Vân Thiên Tông, thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, nàng từ đầu đến cuối không cách nào tu luyện.
Sau một phen chẩn trị, Thái Thượng trưởng lão trong tộc phỏng đoán nàng có thể là ‘Linh Tuyệt Chi Thể’.
Thể chất này, trong lịch sử Cổ Lan Tinh cũng chưa từng có ghi chép, vị Thái Thượng trưởng lão kia cũng là căn cứ vào tình huống của bản thân Tô Thanh Đàn mà đưa ra ‘khái niệm thể chất’ này.
Đại khái ý nghĩa chính là thân thể Tô Thanh Đàn không cách nào lưu giữ linh lực, bất luận loại linh lực nào tiến vào thân thể nàng đều sẽ tán đi với một tốc độ nhanh vô cùng.
Bởi vì không cách nào tiếp tục tu tiên, phụ mẫu đã từng hỏi nàng có muốn luyện võ phòng thân hay không.
Nhưng cực hạn của võ giả chỉ là Tiên thiên, võ giả Tiên thiên mạnh nhất cũng bất quá chỉ có thể so sánh với tu tiên giả Kim Đan sơ kỳ.
Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, thêm nữa phụ mẫu lại là tông chủ Vân Thiên Tông, cho nên nàng căn bản chưa từng cân nhắc qua việc luyện võ.
Theo nàng thấy, tu tiên không thành vậy thì thôi không tu, có phụ mẫu ở đó, bản thân mình làm người bình thường sống hết đời cũng không tệ.
… Tạo hóa trêu ngươi, Vân Thiên Tông bị Trảm Thiên tông tiêu diệt, phụ mẫu cùng một đám Thái Thượng trưởng lão cũng tử trận tại tông môn.
Nàng xem qua điển tịch tuy nhiều, nhưng phương pháp luyện võ… nàng khi đó không có một chút hứng thú nào.
Bây giờ nghe Giang Triệt hỏi nàng có muốn học võ hay không… Tô Thanh Đàn không do dự nữa mà gật đầu.
“Tốt lắm, vậy ta trước tiên dạy ngươi ba chiêu phòng thân.” Giang Triệt đứng dậy: “Chiêu thứ nhất, Oạt Mi Thủ, chuyên đâm mắt người!” Giang Triệt vừa nói vừa làm mẫu, ra hiệu cho Tô Thanh Đàn học theo.
Tô Thanh Đàn học theo. Rất nhanh, Giang Triệt dạy Tô Thanh Đàn chiêu thứ hai: “Chiêu thứ hai này chính là Liêu Âm Thối, chuyên công kích chỗ không thể tả dưới rốn ba tấc của người khác.” Tô Thanh Đàn hơi mở to hai mắt, vội vàng tiếp tục học theo.
Giang Triệt nói tiếp: “Chiêu này không có chiêu thức cố định, nhưng điểm mấu chốt chỉ có một, đó chính là phải đủ nhanh!” “Cách khá xa thì ngươi liền đá vào hạ bộ, cách gần thì ngươi dùng đầu gối thúc lên, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh, chuẩn, hung ác!” Tô Thanh Đàn gật gật đầu: “Được, nhớ kỹ rồi.” Giang Triệt hài lòng mở miệng lần nữa: “Chiêu thứ ba này chính là Lưỡng Nghi Đỉnh, cũng có thể gọi là Đỉnh Tâm Trửu, chú trọng vào việc bộc phát lực xuyên thấu cực hạn trên một đường thẳng, ngươi học theo ta.” “Đùi phải dậm chân vọt tới trước, hạ thấp gối xuống, nhớ kỹ, chân muốn hướng vào trong hình chữ bát để tụ lực, tiếp đó cánh tay phải co khuỷu lại, cánh tay trái nâng lên thế này, nhìn thấy chưa, nào, ngươi làm đi.” Tô Thanh Đàn vẫn học theo như cũ, dù sao động tác này cũng không khó.
Giang Triệt nhìn thấy Tô Thanh Đàn làm ra tư thế này liền khẽ gật đầu: “Buổi sáng chỉ có ba chiêu này thôi, ngươi trước hết luyện ba chiêu này, chờ buổi chiều ta sẽ dạy ngươi Bát Cực Quyền.” “Được.” Tô Thanh Đàn gật gật đầu, sau đó lặp đi lặp lại tập luyện ba ‘chiêu trí mạng’ này.
Tại ‘địa điểm cũ’ trên núi Thanh Lâm, Hổ Vương vẫn chưa xuất hiện.
Hôm qua Giang Triệt nói đi lên trấn, hôm nay có thể sẽ không tới, cho nên Hổ Vương này cũng không định ra khỏi hang.
Giữa trưa ăn xong món canh xương thịt, Giang Triệt nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu chính thức dạy Tô Thanh Đàn Bát Cực Quyền.
Bát Cực Quyền có rất nhiều nhánh, Giang Triệt chỉ biết một loại.
Trên bãi đất trống ở Phong Ba Đài, Giang Triệt bày ra tư thế, nói với Tô Thanh Đàn: “Công phu, chính là kỹ thuật giết người!” “Chúng ta luyện võ, không xem trọng việc đánh có đẹp mắt hay không, mục đích luyện võ của chúng ta chỉ có một, đó chính là dùng thời gian ngắn nhất đánh chết đối phương.” Nói rồi, Giang Triệt bắt đầu di chuyển, chỉ thấy hắn vừa thị phạm vừa mở miệng: “Bộ quyền pháp ta dạy ngươi bây giờ gọi là Bát Cực Quyền, chú trọng lấy ý dẫn khí, lấy khí thúc lực, bát phương phát lực, toàn thân là mắt, tam bàn lục điểm trong ngoài hợp nhất, bên trên đánh vân, đoạt, điểm, xách, bên trong đánh chịu, đâm, chen, dựa, bên dưới đánh ăn căn, chôn căn.” Nói đến đây, cơ bắp trên mặt Giang Triệt co rúm lại, vết đao đã đóng vảy trước ngực và sau lưng dường như tóe mở, rỉ máu.
Nhưng hắn không để ý, cũng không dừng lại, mà tiếp tục vừa thị phạm vừa nói: “Quyền kình như cung tên bật mạnh, phát ra như tiếng sấm!” Tiếng nói vừa dứt, Giang Triệt tung một quyền ngang hông quét vào một cái cây nhỏ cỡ miệng bát, chỉ nghe tiếng ‘rắc rắc’ vang dội, cái cây nhỏ cỡ miệng bát này trực tiếp bị đánh gãy ngang.
Tô Thanh Đàn mắt trợn to, không hề chớp lấy một cái.
Giang Triệt tiếp tục thị phạm và nói: “Đỉnh khuỷu tay lật trái phải, ôm khuỷu tay thuận bước đuổi theo!” Một chiêu đơn nghi đỉnh khuỷu tay đánh ra, cái cây nhỏ đã gãy lại bị đánh gãy thêm lần nữa!
Một lát sau, thị phạm xong, Giang Triệt thu lực thở ra: “Quyền ý cùng phương pháp hô hấp ta sẽ quay lại dạy ngươi sau, bây giờ ta chủ yếu dạy ngươi cách bày ra bộ khung.” “Chờ ngươi luyện thuần thục bộ khung của bộ quyền pháp này, ta sẽ dạy ngươi cách phối hợp hô hấp, cách tìm ra quyền ý, và làm thế nào để toàn thân phát lực.” “Được!” Tô Thanh Đàn liên tục gật đầu, ánh mắt có chút kích động.
Sau đó, Giang Triệt làm một bước, Tô Thanh Đàn liền học theo một bước.
Một canh giờ trôi qua, Giang Triệt không làm động tác nữa, hắn để Tô Thanh Đàn tự mình luyện bộ khung, còn hắn… bẻ một cành cây nhỏ đi đến bên cạnh Tô Thanh Đàn.
Không có bất kỳ ý nghĩ thương hương tiếc ngọc nào, cành cây nhỏ trong tay Giang Triệt trực tiếp quất ba cái vào đùi phải Tô Thanh Đàn: “Hai chân không được choãi ra ngoài, choãi ra ngoài ngươi không tụ được lực, hai chân phải hướng vào trong.” Tô Thanh Đàn không kêu lên tiếng nào, ngược lại do mặc chiếc quần bông rộng thùng thình không vừa người nên bị đánh cũng không đau...
“Quyền trái tay phải, đừng làm ngược.” “Đúng rồi, thuận bước đơn xách.” “Được, sư tử há miệng.” “Không tệ, tư thế đúng rồi, tiếp tục.” “Thông thiên chưởng không nên đánh quá cao, ngang tầm mặt ngươi là được rồi, sau này khi thi triển ngươi nhắm chuẩn vào tim địch nhân mà đánh, một chưởng này có thể trực tiếp đánh chết người ta.” “Làm lại một lần nữa.” Một lát sau: “Lần này đúng rồi, Bát Cực Quyền chú trọng cận thân triền đả, ngươi phải dùng tốt khuỷu tay, vai, hông, sau này ngươi phải tập đứng trung bình tấn nhiều vào, hạ bàn của ngươi không vững.” Lúc này trên mặt Tô Thanh Đàn cũng đầy mồ hôi: “Đã hơn một canh giờ rồi, ta sắp không còn chút sức lực nào nữa, lúc mới bắt đầu ta vẫn rất vững mà.” “Ta biết, nhưng ta xem lời ngươi nói là kiếm cớ, tiếp tục luyện.” “Muốn luyện võ phòng thân hoặc giết người, không bỏ ra chút công phu khổ luyện sao được?” “Sau này ta không thể lúc nào cũng ở Phong Ba Đài này, ngươi mà không luyện được một chiêu nửa thức phòng thân... Tiếp tục luyện!” “Triệt ca...” “Hửm?” “Ngươi thật là hung dữ...” “Im miệng, khống chế hô hấp, tiếp tục luyện!”
“Đại ca, nhị ca!” Sườn núi Xích Vân, Trần Nguyên Bá hô hào xông vào trong trại.
“Sao thế tam đệ?” Chu lão đại đang uống rượu, nghe vậy bèn quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, đôi mày rậm của hắn nhíu lại.
Vương Vũ đang bưng rượu uống cũng nhíu mày: “Tam đệ, người ngươi toàn bùn đất thế này… Ngươi bị ngã xuống khe à?” “Không phải khe nhỏ, là đầu cống ngầm! Đệ đệ ta lật thuyền trong mương rồi!” Vương Vũ lộ vẻ suy tư: “Ngươi thế nhưng là Ngoại Kình đỉnh phong, lẽ nào Tiểu Hà thôn có cao thủ?” “Không rõ lắm, người ta đụng phải tối qua cũng không chắc là người của Tiểu Hà thôn.” Trần Nguyên Bá bắt đầu kể lại chuyện đêm qua.
Sau một hồi kể lại, Trần Nguyên Bá bưng bát rượu lên uống ực một ngụm: “Tối hôm qua không phải trạng thái đỉnh phong của ta, nếu không phải vì làm chuyện với nữ nhân ở Tiểu Hà thôn khiến chân hơi mềm đi, thì tên kia ta có thể đánh mười!” Chu lão đại cười ha hả một tiếng: “Tam đệ à tam đệ, bảo ngươi chơi bời ít thôi mà không nghe, lần này thì nhớ đời rồi nhé.” Trần Nguyên Bá hơi lúng túng, sau đó mặt lộ vẻ hung ác: “Đại ca, nhị ca, mối hận này đệ đệ nuốt không trôi, tên kia có chút bản lĩnh, ta muốn bắt sống hắn!” Vương Vũ nhìn về phía Chu lão đại: “Đại ca, việc này liên quan đến mặt mũi Hắc Lang trại chúng ta, có đi không?” Chu lão đại đập mạnh bát rượu trong tay xuống bàn, đứng dậy nói: “Người đâu, lấy binh khí của ta tới đây, lập tức xuống núi giết tên mãng hán kia!” “Ha ha ha, đa tạ đại ca, nhị ca! Ta dẫn đường!” Không bao lâu sau, đám sơn phỉ Hắc Lang trại dốc toàn bộ lực lượng, nhanh chóng đuổi theo về hướng con đường lớn trong rừng cây.
Sau một canh giờ rưỡi, tại trấn Thanh Lâm, Trần hộ viện tìm được Tiền Lão Tài để báo cáo động tĩnh của Hắc Lang trại.
“Ngươi nói Trần lão tam tối hôm qua bị người đánh bị thương trên con đường lớn trong rừng cây?” Tiền Lão Tài hơi nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ suy tư.
Trần hộ viện gật đầu nói tiếp: “Lão gia, chiều hôm qua Giang tráng sĩ kia đúng là mang một túi đồ lớn rời khỏi trấn…” Những lời còn lại hắn rất thông minh không nói ra, dù sao nếu hắn nói ra… thì sẽ khó tìm được cơ hội vuốt mông ngựa.
Nghe vậy, Tiền Lão Tài giãn mày ra: “Giang tráng sĩ nói hắn ở thôn Hà Cốc, với cước lực của hắn… Chẳng lẽ người đánh bị thương Trần lão tam là hắn?” Trần hộ viện ‘sững sờ’, sau đó kinh ngạc nói: “Lão gia ngài thật là lợi hại, ngài vừa nói vậy, tiểu nhân cảm thấy thật đúng là có khả năng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận