Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 135: Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa

Hai canh giờ sau, Giang Triệt mang theo Tô Thanh Đàn từ biệt rời đi.
Những bát sứ, gia vị đó, tất cả đều được lấy bỏ vào túi trữ vật.
Còn về đồ đạc trong nhà, toàn bộ giao cho Tiền Lão Tài tìm người làm.
Chăn đệm trang trí, toàn bộ do Trương Diệp giải quyết.
Lớp việc vặt này giải quyết xong, thật đúng là không còn nhiều chuyện phải bận tâm.
Hiện tại chính là làm ruộng, tu luyện, xây nhà, sau đó chờ....... Hắc hắc hắc.
Cái gọi là "mười năm mài một kiếm, sương nhận chưa từng thử", tuy nói trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng... Lần đầu tiên dù sao cũng phải chính thức một chút chứ?
Còn về sau này........ thì cứ xem cảm giác thôi, nếu như cảm giác tới........ Hắc hắc.
Trở về nhà mình, cưỡi sói quay về Hà Cốc.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, mặt băng trên sông Ngọc Đái Hà đã tan gần hết nửa, thời tiết hiện tại thật sự ấm lên rõ rệt.
Nếu thời tiết ấm lại, nghĩ đến biên cương cực bắc kia hẳn là đã có thể ở được rồi.
Lang Vương đứng bên bờ hạp cốc, cách đó không xa, hai con ngựa cao lớn kia toàn thân co rúm lại.
Nhảy xuống khỏi người Lang Vương, Giang Triệt lấy ra một viên Quy Nguyên Đan: "Lại cho ngươi một viên, lần sau chạy trốn gắng sức thêm chút nữa, ta thấy ngươi đến hơi thở cũng không gấp gáp."
Lang Vương vừa nghe, lập tức há miệng thở hồng hộc ra hơi.
Giang Triệt im lặng ném ra Quy Nguyên Đan: "Đi đi, về Thanh Lâm Sơn của ngươi đi."
Lang Vương há miệng tiếp được Quy Nguyên Đan, sau đó xoay người một cái chạy mất dạng.
Không bao lâu, Lang Vương đi tới chân núi Thanh Lâm Sơn.
Một hơi thở sau, vẻ hưng phấn đắc ý trong mắt Lang Vương biến mất, thay vào đó là nỗi kinh hoàng sâu sắc.
Thân thể nằm rạp trên mặt đất nhích về phía trước, thanh âm có chút trầm thấp ô yết.
Xung quanh đây cũng không có sói tiểu đệ, tiểu đệ không ở đây, vậy thì làm màu cho ai xem?
Mà phía trước hắn, giữa rừng rậm, Hổ Vương lẳng lặng nằm sấp ở đó nhìn hắn.
Có thể khiến Hổ Vương đi tới chân núi Thanh Lâm Sơn......... Lang Vương không dám tưởng tượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trọn vẹn nửa khắc đồng hồ công phu, Lang Vương mới di chuyển đến chỗ cách Hổ Vương năm mét.
Mắt hổ sâu thẳm như u đầm, không ai biết Hổ Vương đang nghĩ gì.
Lang Vương lấy lòng phát ra tiếng ô yết, một giây sau, Lang Vương như bị trúng đòn mạnh, bay ngược ra, trên không trung liền phun ra máu sói.
Bay ngược trăm mét cuối cùng rơi đập vào trong rừng cây, Lang Vương ngã trên mặt đất không dám động đậy chút nào.
Trọn vẹn hơn mười hơi thở trôi qua, Hổ Vương chậm rãi đứng dậy hướng về trên núi đi đến, lại mấy hơi thở qua đi, tiếng gầm trầm thấp của Hổ Vương mới truyền ra.
Mà ý tứ của thanh âm này là........ Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Hắn quan sát sự hưng suy của Hà Cốc để cảm ngộ, quan sát sinh ly tử biệt của nhân loại để cảm ngộ, lại vì Giang Triệt cung phụng mà sinh ra một tia nhân quả.
Suy cho cùng, sự phát triển của Giang Triệt cũng trở thành một phần cảm ngộ của hắn.
Hắn có thể ra tay giúp Giang Triệt một hai, nhưng còn phải xem tình huống.
Nếu như là đi nơi cực xa, hắn có thể sắp xếp một con thú đưa Giang Triệt qua.
Nhưng chỉ là đi một chuyến Giang Lăng....... Thật là hồ đồ.
Giang Triệt nhờ hắn giúp đỡ, hắn còn quay người từ chối, con sói con này....... Không thức thời vụ.
Trăm mét bên ngoài, Lang Vương khó khăn bò dậy, hắn cảm thấy có chút ủy khuất lại có chút mờ mịt.
Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa?
Cái gì mà lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa?
Chính mình đã làm gì?
Chính mình cũng đâu có ngỗ nghịch hắn?
Mắt sói đảo một vòng, Lang Vương hoàn hồn lại........
Nghiến răng nghiến lợi, hắn quyết định muốn làm một con bạch nhãn lang, ăn hết không làm!
Phong Ba Đài, Giang Triệt và Tô Thanh Đàn đã nằm ngủ, còn về việc dọn dẹp đồ đạc, xây nhà........ nghỉ ngơi cho tốt rồi nói sau, hai ngày nay suốt đường tinh thần căng thẳng thật đúng là mệt chết.
Ngày kế tiếp trời chưa sáng, con gà trống lại bắt đầu màn quấy rầy thường ngày.
Bên trong nhà gỗ tam giác không có động tĩnh, gà trống nghển cổ nghển đầu chui vào.
Đi tới bên phải chiếc giường quen thuộc, gà trống rướn cổ lên chuẩn bị tung ra tiếng gáy đã dồn sức ba ngày!
Hết thảy đều thuận lợi, gà trống mở miệng liền muốn kêu ra, có thể một giây sau, hai ngón tay bỗng nhiên xuất hiện kẹp lấy mỏ gà.
Trong nháy mắt, Giang Triệt quay mặt qua: "Tiểu tử, không biết hôm qua ta ngủ sớm sao."
Buông tay lập tức túm lấy cổ gà, gà trống kinh hãi đập cánh khanh khách đát không ngừng.
Giang Triệt vén chăn xuống giường, đá văng cửa gỗ đi thẳng đến bàn bếp, quơ lấy con dao phay trên thớt, mắt gà trống gần như muốn lồi cả ra, lập tức càng liều mạng giãy dụa khanh khách đát không ngừng.
"Bang!"
"Ực........."
Gà đại ca trừng lớn mắt........ nhìn con dao phay gần trong gang tấc, những đường vân mài mòn trên con dao phay kia hắn đều nhìn rõ mồn một.
Gà đại ca tiếng lòng: ‘Lúc đó, lưỡi dao kia cách cổ họng ta chỉ có 0.01 cm, nhưng sau một phần tư nén hương nữa, nam chủ nhân của lưỡi dao kia sẽ triệt để băm ta!’ ‘Tuy nói có chút hối hận, nhưng trong lòng ta vẫn rất sướng, bởi vì ta đã ị một bãi lên sàn nhà mới của hắn!’ ‘Mặc dù gà ta bình sinh đã ị vô số bãi, nhưng bãi này ta cho là hoàn mỹ nhất!’ "Sợ chưa?" Giọng nam chủ nhân truyền đến, Gà đại ca chớp chớp mắt nhìn qua.
Một giây sau, Gà đại ca bị ném bay ra ngoài.
Đập cánh rơi xuống đất, Gà đại ca có chút nghi hoặc rũ rũ bộ lông gà trên người, hắn hơi không hiểu vì sao nam chủ nhân không chém hắn.
Chẳng lẽ......... là do lông vũ cùng mào của mình quá phần soái khí?
Nghĩ đến bộ lông vũ hoa lệ của mình, Gà đại ca cao ngạo ngẩng cao đầu, tinh thần phơi phới, tại chỗ rống lên một tiếng thật to và rõ ràng: "Ò~ ó o o!!"
"Bốp!" Một quả mướp khô nện chính xác lên đầu con gà trống đang nhắm mắt gáy.
Gà đại ca nổi giận, nhưng nhìn nhìn chênh lệch hình thể đôi bên xong, lòng không cam tâm tình không nguyện lê bước gà đi xa.........
Sỉ nhục!
Hôm nay thật sự là quá sỉ nhục!
Giang Triệt chuẩn bị xong hai thùng linh thực, sau đó dùng Dẫn Lực thuật cầm củ cải đã gọt vỏ, vừa ăn vừa đi ra ngoài Phong Ba Đài.
Mũi chân điểm nhẹ lên mặt băng đã tan gần nửa, mấy lần tung nhảy liền tới bên bờ hạp cốc, liếc nhìn mấy con ngựa không có gì ăn, Giang Triệt quay đầu hô: "Phu nhân, dậy cho ngựa ăn trước đã."
"Biết rồi, phu quân lên núi cẩn thận."
Giang Triệt cười cười, dùng Dẫn Lực thuật cầm củ cải, vừa cắn một miếng vừa chạy về phía Thanh Lâm Sơn.
Tại một bụi cây gần chân núi hướng lên trên, Lang Vương đã chờ đợi từ lâu.
Giang Triệt ném một thùng ra: "Từ từ ăn."
Sau đó Giang Triệt bước chân không ngừng đi lên núi.
Trăm mét sau, tại chỗ cũ, Giang Triệt đặt thùng gỗ xuống, ôm quyền cười nói: "Hổ ca, ngài đến thật sớm, ta còn tưởng hôm nay ngài không tới chứ. Tiểu đệ cưỡi con bạch lang kia đi, đi lại nhanh hơn không ít."
Hổ Vương liếc mắt nhìn Giang Triệt, sau đó ăn linh thực trong thùng.
Linh thực ăn xong, Hổ Vương liếm liếm mép, xoay người ung dung đi vào rừng sâu.
"Hổ ca đi thong thả, ngày mai tiểu đệ vẫn đến giờ này."
Xách thùng rỗng chạy về, không bao lâu liền trở lại trên Phong Ba Đài.
"Hôm nay phu quân không mặc áo bông à?" Đang nhóm lửa nấu ăn, Tô Thanh Đàn đứng dậy, sững sờ một chút.
"Hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, đoán chừng qua ít ngày nữa cũng không cần dùng Thủy Nguyệt Động thiên để điều hòa nhiệt độ nữa." Giang Triệt vừa nói vừa đi về phía ruộng đồng, hắn phải xem xét linh mạch, linh thực và linh sâm của mình.
Tất cả đều sinh trưởng khả quan, Giang Triệt dùng một lượt Ốc Thổ và Cam Lâm, sau đó xoay người đi kiểm tra chỗ bia mình đang ủ.
Chỗ bia ủ sớm hơn hai ngày trước đáng lẽ đã gần xong rồi, nhưng lúc đó Giang Triệt không có tâm tư xem, hiện tại rảnh rỗi, tự nhiên phải ngó qua.
Mở nút đậy bình cho bay bớt mùi rồi ngửi thử, mùi vị cũng gần được rồi. Sau đó dùng Dẫn Lực thuật múc một ít ra nếm thử, cảm giác không tệ.
Dùng Dẫn Lực thuật ôm lấy cái bình, sau đó Giang Triệt đào một cái hốc trên vách đá, rồi lại dùng Dẫn Lực thuật lấy khối băng dưới sông ném vào, sau đó đặt bình bia vào.
Loại rượu này cần phải ướp lạnh, nhiệt độ ở Phong Ba Đài là hai mươi ba, hai mươi bốn độ, để lâu rượu sẽ bị biến chất.
Nhìn Tô Thanh Đàn vẫn đang làm điểm tâm, Giang Triệt lấy ra ba thanh pháp kiếm Luyện Khí kỳ cùng với ba tấm mộc thuẫn đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận