Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 40: Phong Ba Đài bại lộ

Vào lúc này, Giang Triệt và Tô Thanh Đàn vừa ăn cơm xong đang nghỉ ngơi.
Ánh trăng tịch liêu, Tô Thanh Đàn tìm một chủ đề: "Triệt ca, vết thương trên người ngươi sao rồi?"
Giang Triệt thản nhiên nói: "Thêm vài ngày nữa là gần như khỏi hẳn."
"Vậy có để lại sẹo không, ta thấy vết thương đó của ngươi nặng như vậy."
"Không sao, vết sẹo là dấu ấn của người can đảm."
Tô Thanh Đàn nghe vậy cười một tiếng: "Đây là ngươi tự nghĩ ra hay là nghe người ta nói."
Giang Triệt nhún vai: "Mặc kệ nó, từ miệng ta nói ra thì chính là của ta."
Tô Thanh Đàn bật cười ngẩng đầu lên: "Ngươi thật là bá đạo."
"Vậy thì đã sao?" Giang Triệt cười, đứng dậy vươn vai một cái: "Thời gian không còn sớm, đêm nay ngươi luyện thêm một lúc rồi ngủ đi, suy nghĩ nhiều một chút về cách phát lực ta dạy ngươi, chỉ có phát lực chính xác, Bát Cực Quyền này mới có uy lực."
Tô Thanh Đàn đáp một tiếng rồi đứng dậy cọ nồi rửa bát, còn Giang Triệt thì đi đến mảnh ruộng lương thực một mét vuông được khai khẩn riêng, ngồi xổm xuống xem xét tình hình cây dã sơn sâm.
Cây dã sơn sâm này lúc bị Hổ ca tha về đã bị tổn thương không nhỏ, không chỉ vậy, lá cây dã sơn sâm này đều héo rũ sắp khô cả rồi.
Nhìn cây dã sơn sâm vẫn ‘ủ rũ’ như trước, Giang Triệt mấp máy môi, lại lần nữa phát động năng lực 【 Ốc Thổ】.
Mảnh ruộng một mét vuông này đối với hắn mà nói tiêu hao không lớn lắm, hắn còn có thể lại phóng thích 【 Cam Lâm】 một lúc.
"Dã sơn sâm ơi là dã sơn sâm, ngươi nhất định đừng chết nhé, ngươi phải sống sót, ra hoa kết quả cho ta, ta còn trông cậy ngươi cho ta ít hạt giống đây."
Lẩm bẩm xong, Giang Triệt đứng dậy duỗi tay chân một chút, sớm vào trong nhà gỗ tam giác để thổ nạp tu luyện.
Bên kia, Dương Quang Hổ và Dương Quang Báo đang trượt băng nô đùa trên mặt băng sông Ngọc Đái Hà.
Vừa bắt đầu bọn hắn thật sự nghiêm túc tìm kiếm, nhưng không biết là do cơn say ập tới hay là nổi hứng ham chơi...... hai người trực tiếp rượt đuổi nhau trên mặt băng.......
Vừa nô đùa, Dương Quang Báo nhìn về hẻm núi phía trước, dụi mắt: "Đại ca, bên kia có phải có lửa không?"
"Lửa cái búa ấy, chỗ này làm sao có thể....... Ê, hình như đúng là lửa thật?" Dương Quang Hổ sững sờ, rút búa ra: "Đi, đi xem thử."
Trên Phong Ba Đài, Tô Thanh Đàn cũng nghe thấy tiếng cười đùa, nàng nhẹ nhàng lấy tuyết dập đống lửa, sau đó lại cầm lấy đao của Giang Triệt, rón rén đi tới trước nhà gỗ tam giác.
Bên trong nhà gỗ, Giang Triệt đang khoanh chân thổ nạp mãnh liệt mở mắt nhìn về phía Tô Thanh Đàn, ánh mắt đầu tiên rơi trên mặt Tô Thanh Đàn, sau đó rơi xuống thanh đao trong tay nàng.
"Ngươi muốn giết ta?"
Tô Thanh Đàn vội lắc đầu: "Hình như có người tìm đến, ta mang đao đến cho ngươi."
"Có người?!" Giang Triệt giật mình trong lòng, vội vàng đứng dậy nhận đao đi ra ngoài.
"Ở đâu?"
"Ngay đối diện Phong Ba Đài của chúng ta."
Giang Triệt cúi người di chuyển nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến mép Phong Ba Đài, cúi người nhìn ra ngoài.
Mặt băng phản chiếu ánh trăng nên cũng không tối, vì vậy Giang Triệt thấy rất rõ Dương Quang Hổ và Dương Quang Báo.
Lúc này Dương Quang Hổ và Dương Quang Báo đã đi tới bờ hẻm núi, cạnh con ngựa kia.
"Đại ca, đây là ngựa của trại Hắc Lang?"
Dương Quang Hổ sắc mặt trầm xuống, nhìn lên Phong Ba Đài cao năm sáu mét: "Đúng là ngựa của trại Hắc Lang, ngựa của bọn hắn không nên ở đây, trên bệ đá kia có người, đi!"
Hai người nắm chặt búa, sau đó rón rén mò qua.
Đi vòng nửa vòng, cả hai đều không tìm được chỗ leo lên.
"Chắc chắn có chỗ leo lên được, tìm tiếp đi!" Giọng hai người rất nhỏ, nhưng Giang Triệt ở trên Phong Ba Đài nghe rõ mồn một.
Hắn không đả thảo kinh xà mà lặng lẽ chạy đến bên cạnh Tô Thanh Đàn, nói nhỏ: "Là Dương Quang Hổ và Dương Quang Báo."
"Làm sao bây giờ?" Tô Thanh Đàn hơi lo lắng.
Giang Triệt hơi híp mắt: "Ta nghĩ ngươi cần một buổi diễn tập thực chiến, còn nhớ ta dạy ngươi cách phát lực không?"
"Ta?" Tô Thanh Đàn giật mình.
Giang Triệt gật đầu: "Trả lời ta."
Tô Thanh Đàn do dự một chút: "Nhớ, nhớ kỹ."
"Vậy ngươi nhớ kỹ chiêu thức chưa?"
"Cũng khá quen thuộc rồi."
"Tốt." Giang Triệt vỗ vai Tô Thanh Đàn: "Lát nữa ta kiềm chế Dương Quang Hổ cho ngươi, ngươi đối phó Dương Quang Báo, nhớ kỹ cách phát lực ta dạy."
"Ta........" Tô Thanh Đàn níu Giang Triệt đang định đứng dậy lại: "Ta, ta chưa chuẩn bị tốt, ta vừa mới học thôi."
Nhìn vẻ cầu khẩn trong mắt Tô Thanh Đàn, Giang Triệt nghiêm mặt: "Chiến đấu không có kịch bản, tất cả đều phải tùy cơ ứng biến, hôm nay ngươi chưa chuẩn bị tốt, chẳng lẽ ngày mai là có thể chuẩn bị xong sao?"
"Mấy ngày nay ngươi biểu hiện rất xuất sắc, ngươi cần một trận chiến đấu để thử tay nghề, có ta trông chừng cho ngươi, ngươi sẽ không chết!"
Tô Thanh Đàn cắn răng: "Vậy, vậy ta sẽ bị chém bị thương."
Giang Triệt đưa tay đè vai Tô Thanh Đàn: "Yên tâm, ta chữa cho ngươi!"
Vừa nói xong, Dương Quang Hổ và Dương Quang Báo đã mò theo con đường đá bên trái Phong Ba Đài đi lên.
"Ồ, thật sự có người ở, u, đây không phải Võ Tòng sao?"
"Đại ca, là cái tiểu tiện nhân kia, nàng mặc chính là áo lông của chúng ta!"
Dương Quang Hổ nhìn chăm chú về phía Tô Thanh Đàn, tuy mấy ngày nay Tô Thanh Đàn đã đầy đặn hơn không ít, nhưng hình dáng tổng thể vẫn không khác trước là bao.
"Đúng là tiểu tiện nhân kia thật, u, tiểu tiện nhân, ngươi hại chết Cẩu Thặng rồi giờ lại đến hại Võ Tòng này hả?"
Tô Thanh Đàn mặt đầy căm phẫn: "Ngươi mới là tiện nhân!"
"Ha ha, lão nhị, ngươi nghe thấy không, nàng còn dám mạnh miệng."
Lúc này Dương Quang Báo nhìn thấy sáu mét vuông ruộng lúa mạch và tám mét vuông vườn rau: "Đại ca, tiểu tử này không đơn giản à, trời lạnh thế này mà hắn trồng được lúa mạch với cả rau, trên người hắn chắc chắn có bảo bối Tiên Nhân!"
Dương Quang Hổ nhìn về phía ruộng lúa mạch và vườn rau, lần này hắn thật sự kinh ngạc: "Tiểu tử khá lắm, không ngờ ngươi còn giữ lại chiêu này, uổng công ta còn tưởng thật ngươi ở Thanh Lâm Sơn."
Giang Triệt ôm đao nhìn Dương Quang Hổ và Dương Quang Báo: "Vậy thì sao, muốn cướp à?"
Dương Quang Hổ cười lạnh: "Ta chính là Tiên Nhân, giao bảo bối ra đây, làm chó cho ta, ta tha mạng cho ngươi và cái tiểu tiện nhân này."
Giang Triệt bỗng nhiên cười một tiếng: "Ngươi làm sao sánh được với đường đệ của ngươi, chỉ bằng cái công phu mèo ba chân này của ngươi......."
Nói rồi, Giang Triệt trực tiếp lao tới: "Đỗ Quyên!"
"Vâng!"
Giang Triệt không rút đao, đối với hắn mà nói, Dương Quang Hổ chưa dẫn khí nhập thể thành công chỉ như con kiến, tùy ý có thể giết, hắn bây giờ là muốn giữ Dương Quang Báo lại cho Tô Thanh Đàn thử sức.
Dương Quang Báo căn bản không để ý đến Tô Thanh Đàn, hắn trực tiếp vung búa cùng đại ca xông về phía Giang Triệt!
Tô Thanh Đàn thấy tình hình này, cắn răng không do dự nữa, hô khẽ một tiếng rồi thật sự xông lên.
Trong mắt Giang Triệt hiện lên một tia tán thưởng, lần đầu tiên động thủ thật sự rất cần dũng khí.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Giang Triệt có chút câm nín, có lẽ là quá hoảng sợ hoặc do thời gian luyện tập quá ngắn, động tác của Tô Thanh Đàn lúc xuất thủ có chút biến dạng.
Nhưng Giang Triệt không nói gì, mặc kệ nàng ngăn cản Dương Quang Báo và vật lộn với hắn.
Còn phía mình, chẳng qua chỉ là đang trêu đùa Dương Quang Hổ mà thôi.
Hơn mười hơi thở trôi qua, Tô Thanh Đàn bị ép liên tục lùi lại, hoàn toàn không phải là đối thủ của Dương Quang Báo.
Dương Quang Báo cũng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, hắn đối với nữ nhân cũng không chút lưu tình: "Tiểu tiện nhân, ngươi con mẹ nó còn dám cản ta, chết đi!"
Tô Thanh Đàn vội vàng né tránh, Giang Triệt cũng có chút nhìn không nổi nữa.
Chỉ thấy Giang Triệt, tay trái đặt trên đao, quát khẽ: "Đỗ Quyên, né tránh rồi trực tiếp thuận bước đơn sách tiếp Lưỡng Nghi Đỉnh áp sát người đụng hắn!"
Trận đấu gấp gáp, Tô Thanh Đàn căn bản không kịp suy nghĩ, trực tiếp làm theo lời Giang Triệt nói.
Đến nỗi có bị chém trúng hay không....... Nàng nhắm mắt dùng Lưỡng Nghi Đỉnh lao tới đụng hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận