Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 108: Đẹp đến hít thở không thông Phong Hậu

Chương 108: Phong Hậu đẹp đến nghẹt thở
Hắn cất bước đi tới trước cửa sân gõ cửa, sân này là sân gỗ cao một thước, với vóc dáng ba mét của hắn, chỉ một bước là có thể vượt qua.
Gõ vài cái lên cửa, Hổ Vương khoanh tay trước ngực, lẳng lặng đứng chờ.
Mấy hơi thở sau, cửa sân mở vào trong, cửa nhà gỗ bên trong cũng được kéo ra từ bên trong.
Giọng nói yêu kiều quyến rũ còn mang theo chín phần lười biếng vang lên: "Hôm nay ngọn gió nào đưa Hổ ca ngài thổi tới vậy."
Người đi tới là một nữ tử tuyệt mỹ mặc sa y màu vàng oanh, dung nhan nàng xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc dài màu vàng nhạt tùy ý xõa xuống, trên đỉnh đầu một nhúm tóc ngốc nghếch kiêu ngạo dựng thẳng về phía sau.
Men theo mái tóc rối tung tùy ý của nàng nhìn xuống, cặp tuyết trắng đầy đặn ép ra khe rãnh thật sâu, phảng phất như muốn làm nứt tung lớp áo trong.
Ngón tay thon dài trắng như cọng hành nhẹ nhàng che miệng ngáp một cái, sau đó, nàng nở nụ cười trên môi, di chuyển đôi chân dài bước ra khỏi cửa.
Tà sa y màu vàng nhạt xẻ cao chảy xuống bên đôi chân trắng như tuyết, đó là một vẻ đẹp kinh tâm động phách, cũng là một nét quyến rũ siêu thoát phàm tục. (Phía dưới có hình minh họa.) Phong Hậu nữ vương ở trạng thái bình thường (Người convert: Đã thêm hình) "Hổ ca không ở trên Thanh Lâm Sơn của ngài để hồng trần ngộ đạo, sao lại có rảnh tìm đến tiểu muội chơi đùa thế này, đã bao nhiêu năm chúng ta không gặp mặt rồi."
Hổ Vương bước tới, vẫn như cũ không nói một lời.
Thân hình cao ba mét thu nhỏ lại còn hai mét, sau đó Hổ Vương dang rộng cánh tay cường tráng, ôm ngang lấy Phong Hậu nữ vương này.
Phong Hậu mỉm cười, ngọc thủ vỗ nhẹ lên lồng ngực rắn chắc của Hổ Vương: "Còn biết đường tới tìm ta cơ à? Sao thế, nhớ tới cái tốt của ta rồi hả?"
Hổ Vương vẫn không nói gì, ôm Phong Hậu đi vào nhà gỗ.
Không bao lâu sau, nhà gỗ chấn động, từ mái hiên bay ra vô số con ong mật lớn bằng nắm đấm.........
Đêm xuống, Hổ Vương đi ra khỏi nhà gỗ, trên bờ vai hắn còn đậu một con ong mật nhìn qua rất nhỏ bé.
Trong phòng ngủ của nhà gỗ, giọng nói mềm mại yếu ớt truyền ra: "Lần sau lúc nào tới nữa đây, chỗ tiểu muội này cũng là hồng trần, đừng có lại đợi thêm vài thập niên nữa nhé."
Hổ Vương không đáp lời, mang theo ‘tiểu ong mật’ có được huyết mạch của Phong Hậu, nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi sân nhỏ, Hổ Vương đi được hai bước liền hiển lộ bản thể hổ khổng lồ, sau đó lắc lư đi về hướng Thanh Lâm Sơn........
Hoa nở hai đóa, mỗi cành một hoa, lại nhìn sang phía Giang Triệt bên này.
Cưỡi ngựa đến Thanh Lâm trấn, Giang Triệt không đến nhà Tiền Lão Tài trước tiên, hắn mang theo Tô Thanh Đàn đi thẳng đến phố bán vải của Trương Diệp.
Sau khi uống trà hàn huyên, Giang Triệt lấy vài súc vải tốt nhất cất vào nhẫn trữ vật.
Từ biệt vợ chồng Trương Diệp, Giang Triệt mang theo Tô Thanh Đàn cưỡi ngựa chậm rãi đi về hướng nhà Tiền Lão Tài.
Không bao lâu sau.........
"Giang đại nhân, tẩu phu nhân, mời các ngài ngồi trước, lão gia chúng tôi sẽ đến ngay lập tức."
Trong phòng khách, Trần hộ viện đang chiêu đãi.
Giang Triệt tựa vào ghế nhấp một ngụm trà, hưởng thụ đám nha hoàn bóp vai đấm chân.
Bên cạnh hắn, Tô Thanh Đàn cũng nhận được đãi ngộ tương tự. Trước kia, nàng cũng có không ít nha hoàn hầu hạ, nhưng hiện tại.........
"Lão Trần, nghe Tiền lão ca nói Từ Tử Minh đến rồi à? Hắn đi chưa?"
Trần hộ viện đang định đi ra ngoài vội vàng quay người lại: "Chưa đi đâu ạ, Từ nhị thiếu gia tối qua đã ở lại phủ, nói là ngài không đến thì hắn sẽ không đi."
Giang Triệt hơi kinh ngạc: "Hắn vẫn còn ở đây? Có phải hắn nói muốn tìm ta thí nghiệm thuốc không?"
Trần hộ viện gật đầu: "Không hổ là Giang đại nhân, chuyện này mà ngài cũng đoán được."
Giang Triệt đặt chén trà xuống, suy nghĩ một chút: "Đi đi, ngươi đi đi."
Đợi Trần hộ viện rời đi, Tô Thanh Đàn quay đầu thấp giọng nói: "Phu quân, Từ Tử Minh mà chàng nói, có phải là con trai của Từ địa chủ ở trấn Mi Sơn không?"
Giang Triệt sững sờ: "Nàng cũng biết hắn sao?"
Tô Thanh Đàn lắc đầu: "Không quen biết, nhưng lúc thiếp chạy nạn đến đây có nghe nói qua, nghe nói con trai cả của Từ địa chủ là một đọc sách cuồng nhân, con trai thứ hai là một luyện dược cuồng nhân, con trai thứ ba thì hình như là bình thường."
Giang Triệt gật gật đầu: "Không sai, Từ Tử Minh này đúng là luyện dược cuồng nhân, thuốc của hắn có chút tác dụng, nhưng phần lớn đều là độc dược."
"Vậy mà phu quân còn để hắn thí nghiệm thuốc ư?"
Giang Triệt cười cười: "Biết nói sao đây, thuốc của hắn hữu dụng, còn từng cứu mạng ta, tuy rằng thuốc của hắn có lúc không đáng tin cậy, nhưng trong tình huống bình thường thì dường như đều hữu dụng cả."
"Như vậy không phải rất nguy hiểm sao?"
"Cũng tạm ổn, hắn có thuốc giải, thuốc tiếp theo của hắn chắc là không độc chết ta được."
Tô Thanh Đàn: "..."
"Thiếp cảm thấy phu quân vẫn không nên mạo hiểm như vậy thì tốt hơn."
Hai người thấp giọng trò chuyện một hồi, Tiền Lão Tài cười ha hả đi tới: "Giang huynh đệ, đã lâu không gặp, nghe Lão Trần nói lần này ngài còn mang cả đệ muội đến à?"
Tiền Lão Tài có đại ân với Giang Triệt, cho nên Giang Triệt dù đã lộ rõ thân phận, vẫn kiên trì gọi Tiền Lão Tài một tiếng lão ca.
Giang Triệt cười đứng dậy, Tô Thanh Đàn cũng đi theo đứng lên.
Nhìn Tiền Lão Tài, Giang Triệt rất trang trọng mở miệng giới thiệu Tô Thanh Đàn: "Tiền lão ca, đây là nội nhân của ta, Đỗ Quyên."
Tô Thanh Đàn rất hiểu lễ nghĩa, lúc này liền hành lễ với Tiền Lão Tài: "Đỗ Quyên ra mắt Tiền đại thiện nhân, đa tạ Tiền đại thiện nhân đã tiếp tế cháo mười tháng trước."
Tiền Lão Tài sững sờ, vội vàng đỡ Tô Thanh Đàn dậy, đồng thời có chút nghi hoặc: "Mười tháng trước......... Để ta nghĩ xem........ Đệ muội nói là lần phát cháo từ thiện đó sao?"
Tô Thanh Đàn gật đầu: "Đúng vậy ạ, lúc đó tiểu nữ mới chạy nạn đến trấn Thanh Lâm này, nếu không có Tiền đại thiện nhân ngài phát cháo từ thiện, tiểu nữ lúc đó có lẽ đã chết đói ngoài đường rồi."
Ánh mắt Giang Triệt hơi động, chuyện này Đỗ Quyên vẫn chưa nói với hắn.
Tiền Lão Tài cười bảo hai người ngồi xuống: "Đây đúng là duyên phận nha, lão phu vẫn luôn tin tưởng ‘thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’, xem ra bao nhiêu năm tích đức làm việc thiện như vậy cũng không uổng công."
"Hôm nay đệ muội đã là phu nhân của Giang huynh đệ nhà ta, về tình về lý, ta đây làm lão đại ca cũng phải tặng chút đồ vật mới phải."
Nói xong, Tiền Lão Tài liếc mắt nhìn Trần hộ viện đang đi theo phía sau, người đang bưng một cái hộp.
Tiền Lão Tài cười ha hả mở miệng lần nữa: "Giang huynh đệ, đệ muội, hai người ngồi chơi thêm một lát, lão ca ta sẽ quay lại ngay."
Dứt lời, Tiền Lão Tài không để ý Giang Triệt giữ lại, xoay người rời đi, Trần hộ viện cũng nhanh chóng đuổi theo.
Không bao lâu, Tiền Lão Tài mang theo Trần hộ viện về tới phòng ngủ của mình.
"Lão Trần, hôm nay ngươi đã sai."
Trần hộ viện lập tức quỳ một gối xuống: "Tiểu nhân nguyện ý chịu phạt."
"Phạt ngươi thì không đến mức đó, dù sao ngươi cũng không thể nào nhận ra Đỗ Quyên kia được."
"Tạo hóa trêu người, thật sự là tạo hóa trêu người mà! Ai có thể ngờ được tên ăn mày năm đó đến chỗ ta nhận cháo từ thiện lại có thể trở thành thê tử của Tiên Nhân."
Tiền Lão Tài cảm khái, đoạn lấy hộp gỗ mà Trần hộ viện đang bưng trong tay.
Hộp gỗ mở ra, bên trong là sáu món đồ trang sức.
Lấy sáu món đồ trang sức ra, Tiền Lão Tài lại từ một ngăn tủ khác lấy ra thêm trâm cài, kim trâm cùng các món trang sức vàng ngọc.
Mấy lời nói vừa rồi của Tô Thanh Đàn khiến cho lần ra tay này của hắn không thể keo kiệt được.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ dựa vào việc sống sót nhờ mấy chén cháo từ thiện, lại có thể trở thành thê tử của Giang Triệt, chỉ riêng năng lực này... Hắn tin rằng bản lĩnh của Đỗ Quyên không hề nhỏ.
Trước khi gặp Đỗ Quyên, hắn cứ ngỡ Đỗ Quyên có lẽ chỉ là một nữ tử phàm nhân gặp vận may tốt mà trở thành thê tử của Tiên Nhân.
Nhưng hôm nay vừa gặp... sắc mặt hồng hào không nói, lại còn xinh đẹp đến mức khiến hắn kinh ngạc như gặp tiên nữ.
Hắn mơ hồ cảm giác Đỗ Quyên này có lẽ cũng không phải phàm nhân, nàng có khả năng cũng là một tu tiên giả.
Mang theo thái độ ‘thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót’, dù thế nào hắn cũng phải lấy vài món đồ trang sức đắt tiền mang qua!
Đồ trang sức đơn giản chỉ là tốn chút tiền tài, nhưng đổi lại có thể chính là tính mệnh và con đường sau này.
Tám món đồ trang sức vàng ngọc vô cùng tinh xảo được chuẩn bị xong, đây đều có thể là hàng cao cấp từ thành Giang Lăng, mấy vị phu nhân của hắn quấn lấy nằng nặc mà hắn cũng chưa từng lấy ra.
Nhận biết người dựa vào nhãn lực, nhưng kết giao với người thì phải dựa vào thủ đoạn.
Hắn, Tiền Lão Tài, không có gì khác, chỉ có một tấm lòng thành thật!
Hôm nay là hai mươi sáu tháng hai, những bạn bè thân thích cần đi thăm cũng đều đã đi thăm gần hết rồi.
Trên con đường lớn từ thành Giang Lăng dẫn đến trấn Thanh Lâm, một đội kỵ mã đang phi nhanh tới.
Trên cánh tay những người này thêu một chữ ‘Dương’, giữa đội kỵ mã, một cỗ xe ngựa do hai con ngựa kéo đang vững vàng lao đi như điên.
Rèm xe ngựa một bên bị gió thổi bay, qua khe hở nhỏ của cửa sổ bị gió tốc lên, mơ hồ có thể thấy Dương Tử Dung được trang điểm tinh xảo..........
Bạn cần đăng nhập để bình luận