Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 63: Ngươi thực sự là ta sống cha

**Chương 63: Ngươi thực sự là ta sống cha**
Tô Thanh Đàn không nói lời nào, nàng chỉ gào khóc.
Thật vất vả mới có được một tháng yên ổn, mắt thấy ngày tháng tốt đẹp sắp đến, vừa ngoảnh lại, đùng một cái, Giang Triệt chết.
Bản thân thật vất vả lắm mới bình tâm lại được, tự nhủ rằng sau này không cần tiếp tục trốn chạy nữa, cứ trốn ở nơi này sống qua đời đi, vậy mà vừa ngoảnh lại, đùng một cái, Giang Triệt chết.
Mình, mình khó khăn lắm mới để ý một nam nhân, đã nghĩ đến chuyện tắm rửa sạch sẽ, nghĩ đến chuyện trang điểm một phen để hắn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình rồi thích mình, thế mà kết quả vừa ngoảnh lại, đùng một cái........
Lo lắng sợ hãi suốt bốn ngày, mình đi tìm hắn, kết quả hắn lại còn mắng mình, thử hỏi đổi lại là ai mà không thấy tủi thân chứ, đổi lại là ai mà không muốn khóc chứ.
Khóc một trận thật to, Tô Thanh Đàn cuối cùng cũng khóc đã rồi.
Nàng chậm rãi buông Giang Triệt ra, sau đó bĩu cái miệng nhỏ, cúi đầu lau nước mắt.
Giang Triệt cúi đầu sờ lên ngực áo: "Trời ạ, ngài thật sự là ta sống cha, áo bông này của ta là áo mới, ngươi làm ướt hết cả một mảng lớn rồi này."
Tô Thanh Đàn vừa nghe lời này lại thấy tủi thân, lập tức nước mắt lại không kìm được mà tuôn ra.
Giang Triệt vừa thấy cảnh này, mày nhíu chặt lại: "Này, ngươi không phải vừa mới khóc xong sao, sao lại khóc nữa rồi?"
"Ngươi, ngươi nói ta là sống cha, ngươi lại quát ta."
Giang Triệt........
"Được rồi, được rồi, không quát, không quát nữa." Giang Triệt chậm rãi quay người đi về phía chiếc ghế nằm: "Tìm người làm công cho ta, kết quả ta, cái người chủ này, lại còn không được lên tiếng nữa, 唉 (Ai), lòng ta thật mệt mỏi."
Tô Thanh Đàn lau nước mắt, sau đó đi những bước nhỏ đến bên cạnh Giang Triệt, cúi đầu níu lấy vạt áo hắn: "Ngươi, ngươi có đói bụng không, ta hầm chút canh thịt cho ngươi ăn nhé."
"Không đói bụng, không ăn."
Tô Thanh Đàn không nói gì, quay người chạy bước nhỏ đi nhóm lửa, chuẩn bị hầm canh.
Giang Triệt đang định mở miệng nói lại là không đói, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Tô Thanh Đàn đang ngồi xổm nhóm lửa đằng kia thì lại thôi.
"Thôi, ăn thêm một bữa cũng không sao, kẻo ta nói thêm câu nữa nàng lại khóc."
"Trước đây sao không thấy nàng hay khóc như vậy đâu nhỉ."
"Chẳng lẽ lại bị mị lực của ta khuất phục rồi?"
Trong lòng giật mình, Giang Triệt vội vàng mở miệng: "Này, ta nói Đỗ Quyên, có phải ngươi thích ta rồi không?"
Tô Thanh Đàn nghe vậy tim đập thình thịch: "Không có, không thể nào."
Giang Triệt thở phào nhẹ nhõm gật gật đầu: "Vậy thì tốt, ca đây không thích kiểu người như ngươi đâu, để tránh ngươi thích ca rồi mà ca không thích ngươi, ngươi lại đau lòng."
Tô Thanh Đàn trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nàng vẫn mở miệng nói: "Phì, ngươi đúng là tự luyến thật đấy, ta còn chẳng thèm ngó tới ngươi đâu."
"Thì đã sao nào?" Giang Triệt lay lay chiếc ghế nằm: "Gọt cho ca củ cải xanh ăn đi, mấy ngày không ăn, nhớ muốn chết."
"Được, ta nhóm xong lửa sẽ đi gọt ngay." Tô Thanh Đàn vừa nói vừa bưng tới một nồi nước tuyết: "Mấy ngày nay rau củ mọc tốt lắm, mấy quả bí đao mọc to ơi là to, còn cả bí đỏ nữa, ta đã hái xuống không ít rồi."
"Còn có khoai lang, khoai lang mọc càng tốt, lúa mạch cũng sắp chín rồi." Tô Thanh Đàn tỉ mỉ báo cáo tình hình, dáng vẻ này của nàng, hoặc là giống như đang báo cáo, hoặc là giống như........ một bà quản gia.
Sau khi bắc nồi lên bếp, Tô Thanh Đàn cởi chiếc áo bông không vừa người ra. Nhiệt độ trên Phong Ba Đài thích hợp để mặc áo mỏng, áo bông quả thật không thích hợp với nơi này.
Và khi chiếc áo bông bẩn thỉu, không vừa người được cởi ra, bên trong Tô Thanh Đàn mặc một bộ y phục màu xanh nhạt cực kỳ vừa vặn.
Bộ đồ này do chính tay nàng may, nên vô cùng vừa vặn.
Trên ghế nằm, Giang Triệt vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay thật sự mệt chết đi được, còn suýt chút nữa là không về được rồi.
Quả nhiên, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng cái ổ chó của mình, ở chỗ của mình đây, cho dù chỉ là một căn nhà gỗ hình tam giác đơn sơ, mình cũng cảm thấy thoải mái!
Tô Thanh Đàn đi vào vườn rau nhổ một củ cải xanh nhỏ, loại nhỏ ăn giòn mà lại ngọt!
Gọt vỏ rất thành thạo, sau đó Tô Thanh Đàn cầm củ cải xanh đi tới.
"Địa chủ ca, củ cải."
"Ừm." Giang Triệt mở mắt liếc qua, đập vào mắt là củ cải đã gọt xong, cổ tay trắng như ngó sen, và tay áo màu xanh nhạt.
Ánh mắt bất giác nhìn lên trên, ồ!
Bất khả tư nghị!
Ánh mắt lướt qua cặp núi non, lướt qua chiếc cổ trắng như tuyết rồi dừng trên khuôn mặt Tô Thanh Đàn, mái tóc rối bù đã biến mất, hiện tại là mái tóc đen dài được chải chuốt gọn gàng xoã ngang vai.
Trên ghế nằm, Giang Triệt vô thức xoay người sang bên, ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Đàn chằm chằm: "Ngươi, ngươi, ngươi là Đỗ Quyên?"
Tô Thanh Đàn thấy vậy trong lòng hơi đắc ý, nhưng lúc này nàng cũng đã bình tĩnh lại, giọng nàng vẫn như cũ: "Sao nào? Ta không phải Đỗ Quyên thì ai là Đỗ Quyên chứ, củ cải của ngươi đây, Địa, chủ, ca~"
Giang Triệt nhận lấy củ cải, cau mày nhìn Tô Thanh Đàn quay người đi trông lửa. Bờ vai kia, tấm lưng nhỏ nhắn kia, thật đáng tiếc nếu không giác hơi.
Vòng eo thon đó, cặp mông đầy đặn đó, đôi chân dài đẹp đó, khoan đã, nàng có thể có dáng người 'ngon' như vậy sao?
Trước đây số đo hình thể chỉ là con số, Giang Triệt cũng không hiểu rõ lắm về điều này, hắn chỉ cảm thấy hơi bất khả tư nghị, bây giờ nhìn trực quan thế này........
"Rộp!" Giang Triệt cắn một miếng củ cải rồi nhai, ừm, ngọt!
Ừm? Ngọt?
Cái gì ngọt?
Nước trong nồi đã sôi, Giang Triệt cũng đã gặm xong củ cải. Lúc này Giang Triệt rảnh rỗi nhìn Tô Thanh Đàn chần thịt qua nước sôi.
Liếc nhìn thịt treo trên kệ, Giang Triệt nói giọng bình thản: "Đỗ Quyên, mấy ngày ta đi vắng, ngươi không ăn mấy thịt nhỉ."
Tô Thanh Đàn vớt bọt nổi lên: "Cũng ổn, không phải là ăn không đủ no."
Giang Triệt ừ một tiếng, không nói gì thêm, vừa đung đưa ghế nằm vừa nhìn về phía vách núi bên cạnh.
Phong Ba Đài dựa vào vách núi này, cao chừng mấy trăm thước, nếu có thể khoét một cái hồ nước nóng trên vách đá........ Sau này vừa ngâm mình tắm, vừa ăn củ cải, uống chút rượu, ngắm phong cảnh....... Chậc, còn gì bằng.
Quay đầu nhìn vách núi hai bên hẻm núi, dường như đào hồ nước nóng ở bên phải thì hiệu quả tốt hơn, như vậy còn có thể thu toàn bộ Phong Ba Đài vào trong tầm mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng, càng nghĩ càng không quyết định được, dường như đào ở đâu cũng tốt cả.
Lúc này Tô Thanh Đàn... đã vớt xong bọt, đậy nắp nồi lại bắt đầu hầm. Nàng lấy một củ cải trắng, lại lấy cả một miếng bí đao lớn, cắt khối rồi ném thẳng vào nồi.
Củ cải trắng khó chín, bí đao dễ chín, haizz, để ý nhiều vậy làm gì, cứ hầm thẳng một lượt, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc ăn.
Làm xong những việc này, Tô Thanh Đàn lấy chút nước tuyết rửa tay rồi nhìn về phía Giang Triệt.
Dưới ánh trăng mông lung, chiếc áo lông màu trắng trên người Giang Triệt loang lổ những vết máu đỏ.
Tô Thanh Đàn trong lòng giật mình, lúc này mới nhớ tới lời Trần hộ viện đã nói: "Triệt ca, vết thương của ngươi có nặng không?"
Giang Triệt hoàn hồn, nhìn xuống người mình: "Không sao, chút vết thương nhỏ thôi mà."
"Để ta xem một chút."
"Xem cái búa gì mà xem, đã nói là vết thương nhỏ rồi."
"Ta xem một chút."
"Đi ra chỗ khác."
Tô Thanh Đàn không chịu bỏ qua, đưa tay cởi áo lông trên người Giang Triệt.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng có kéo áo ta."
"Ta xem vết thương của ngươi có nặng không."
"Không nặng, không phải đã nói rồi sao?"
"Ta không tin, cho ta xem một chút, nếu không ta sẽ cứ làm phiền ngươi mãi ở đây."
Giang Triệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Thanh Đàn, hơi cạn lời: "Thôi được, cho ngươi nhìn một chút."
Nói rồi, Giang Triệt cởi áo lông ra, để lộ những vết thương chằng chịt trước ngực.
Những vết thương đã đóng vảy nằm ngang dọc khắp nơi, đặc biệt là chỗ ngực trái, càng là một mảng vảy lớn.
Tô Thanh Đàn đôi mắt đẹp mở to: "Đây mà là vết thương nhỏ sao? Ngươi suýt nữa thì chết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận