Tu La Đế Tôn

Chương 922: Chia sẻ

Thạch Hạo ngâm mình vào trong ao, mà tử kim thử đương nhiên sẽ không khách khí, đã nhảy vào từ rất sớm, ngửa mặt nhìn lên trời, cái bụng chỉ lên trời, một bộ vô cùng thảnh thơi.
Ngưu Vương trông mà thèm, nhưng khiếp sợ Thạch Hạo, nửa phần cũng không dám động đậy.
Lỡ đâu bị giết thì sao?
Dù không bị giết, lỡ bị thiến thì sao?
Chủ nhân cái gì cũng mạnh, nhưng trứng lại không bằng nó, cho nên, không thể để chủ nhân ghen ghét, tìm cơ hội thiến, vậy thì quá tệ.
Thạch Hạo nào biết được ý nghĩ trong lòng nó, thấy nó một bộ tựa như cô dâu nhỏ, không khỏi cười nói: "Tiến vào đi!"
Đối với người mình, hắn cũng không hề nhỏ mọn.
Ngưu Vương vùa nghe xong, vội vàng tung người nhảy vào trong ao.
Soạt, hình thể của nó quá lớn, lập tức giương lên gợn sóng, làm ao như sôi lên.
"Lão Ngưu, ngươi muốn bị làm thành bò bít tết sao?" tử kim thử lập tức giận dữ.
Ngưu Vương chính là loại lấn yếu sợ mạnh, đối mặt Thạch Hạo, nó nịnh nọt đến hận không thể quỳ liếm, nhưng khi đối mặt tử kim thử, nó lại đưa cái mũi hừ hừ, ý là chủ nhân không có trách lão Ngưu, ngươi thì tính là cái gì?
"Ôi chao, có người khiêu khích đến uy nghiêm của gia rồi!" tử kim thử cười lạnh một tiếng, "Xem ra, gia phải động thru một chút!"
Nó duỗi ra móng vuốt nhỏ, vạnh một cái ở trên hư hông.
Một cái ký hiệu được tạo ra, mà tử kim thử cũng giống như có chút mệt mỏi, tựa như phải bỏ giá lớn mới vẽ được thứ kia.
Ký hiệu này vừa thành, tử kim thử liền hắc hắc cười xấu xa, vung lên móng vuốt, ký hiệu liền hướng về phía Ngưu Vương đánh qua.
Ngưu Vương thấy không ổn, vội vàng vung ra một cái móng, hướng về phía ký hiệu oanh kích.
Nhưng mà, móng đánh lên ký hiệu, nhưng căn bản không có phát sinh cái xung kích gì, ký hiệu vô hình, trực tiếp vào trong thân thể Ngưu Vương.
Có chuyện gì rồi?
Ngưu Vương một mặt mộng bức, đây là vật gì?
"Đến, quỳ lạy gia!" tử kim thử hướng về phía Ngưu Vương nói.
Bái ngươi cái —— a?
Ngưu Vương lại khiếp sợ phát hiện, mình không thể khống chế bản thân, đứng thẳng người lên, lại quỳ xuống, không ngừng quỳ bái con chuột trước mặt.
Làm sao có thể chứ?
Nó không muốn bái mà!
Đây là cái yêu pháp gì, thật là đáng sợ!
Chủ nhân, mau cứu bò của ngươi!
Nó dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn lấy Thạch Hạo, lỡ đâu tử kim thử để nó tự cung, vậy bò sống còn có ý nghĩa gì
"Đầu bò này, nhìn như chất phác, kỳ thật trong đầu lại toàn là ý niệm đen tối!" tử kim thử thử nhe răng, mặt mũi tràn đầy vẻ buồn nôn.
"Ngươi có thể nhìn thấy suy nghĩ của nó?" Thạch Hạo rất là hiếu kì mà hỏi.
tử kim thử gật đầu: "Gia cho nó Ngự Thú phù, chỉ cần phù văn vẫn còn, nó phải nghe theo mệnh lệnh của gia! Hơn nữa, gia cũng có nhòm ngó suy nghĩ của nó."
"Trong đầu nó chỉ toàn nghỉ đến bò cái, quả thực chính là sắc lang đầu thai."
Ngưu Vương thì mặt mũi tràn đầy xem thường, nó muốn cưỡi bò cái lại làm sao? Đừng nói ngươi không muốn cưỡi con chuột cái.
"Đem mình thiến đi!" Tử kim chuột nói ra.
Ngưu Vương hiển nhiên còn không có nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ý nghĩ của nó đang bị con chuột nắm giữ, cho nên, vừa mới nhổ nước bọt, lập tức liền bị tử kim thử biết rõ.
"Bò.... ò... Bò.... ò... Bò.... ò... !" Ngưu Vương vội vàng hướng Thạch Hạo gọi, mặt mũi tràn đầy vẻ đáng thương cùng cầu khẩn, chủ nhân, nhanh cứu ngưu ngưu.
Nhưng mà, nó lại không tự chủ được chồm người lên, duỗi ra móng, hướng về phía tiểu ngưu ngưu đập tới.
"Được rồi, không cần trêu cợt nó." Thạch Hạo cười nói.
Bành!
Ngưu Vương đã một móng đập xuống, lập tức, mặt của nó trắng đến không còn chút máu.
Đau!
"Nếu Tiểu Thạch Đầu đã nói, vậy thì tha cho ngươi một lần." tử kim thử nói ra, lại hướng về phía Ngưu Vương chỉ tay, một cái ký hiệu lập tức bay ra, chính là cái lúc nãy do nó đánh tới.
Ngưu Vương mặc dù tự ăn một kích, nhưng da trâu thật dầy, chỉ mới làm nó phồng lên, vẫn chưa nó nát trứng.
Gia hỏa này cúi đầu nhìn xem, một mặt vô cùng đau lòng cùng lo lắng.
Đánh nặng như vậy, sau này không biết có bị ảnh hưởng gì không nhỉ?
"Đã sưng lên, nếu không, dứt khoát cắt đi vậy?" Thạch Hạo cười nói.
Ngưu Vương nghe xong, vội vàng dùng móng che trứng, liều mạng lắc đầu.
Như vậy sao được chứ?
Dùng tốt, dùng tốt cực kỳ, không cần cắt!
Thạch Hạo cùng tử kim thử đều cười to, đầu Ngưu này mặc dù tâm hồn đen tối, nhưng cũng rất thú vị.
Bọn hắn không nói thêm gì nữa, mà chuyên tâm hấp thu Thiên Mệnh Tuyền.
A?
Thạch Hạo lại phát hiện, chẳng những thân thể của hắn đang hấp thu nước suối, mà tiểu tinh vũ cũng vậy, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả hắn, giống như sói nuốt hổ uống, để ao nước nhanh chóng hạ xuống.
Mặc dù nước suối vẫn còn đang trào ra, nhưng lại không theo kịp tốc độ của hắn.
Chỉ qua một hồi, ao nước liền đến đáy.
"Lão Ngưu, có phải hình thể của người quá lớn, cho nên hấp thu quá nhiều bảo dịch?" tử kim thử hướng về phía Ngưu Vương nhìn, lộ ra răng nhọn.
Ngưu Vương liên tục lắc đầu, không phải lão Ngưu đâu.
Ở trong mắt nó, cái con chuột này cũng không khác Ma Quỷ bao nhiêu.
"Tiểu Thạch Đầu, vậy chính là ngươi!" tử kim thử đem ánh mắt hướng đến người Thạch Hạo.
Thạch Hạo cười một tiếng: "Thế nào, ngươi cũng muốn cho ta một cái Ngự Thú phù sao?"
"Quả nhiên là ngươi!" tử kim thử nhảy dựng lên, "Ngươi là cái quái vật gì hả, này mới bao lâu, ngươi liền đem bảo dịch hút khô rồi?"
"Khẩu vị của ta có chút lớn, ta cũng không có cách mà." Thạch Hạo nói ra, sau đó còn thêm hai từ "Chờ đi."
Một người một chuột một bò đợi thật lâu, nước suối đang không ngừng tuôn ra, lấp đầy cái ao nước này nhiều lắm là một ngày mà thôi.
Nhưng mà, bọn hắn có tới có ba cái, đều là gào khóc đòi ăn, nước suối xuất hiện một chút liền bị bọn hắn hút sạch sẽ, hơn nữa trong đó còn có một cái tiểu tinh vũ.
Ba ngày sau đó, trong ao đã không còn nước xuất hiện.
Cái tuyền nhãn này, theo Thăng Long đài mở ra mà động, nhưng thời gian kéo dài cũng là có hạn, nếu không, chẳng phải đã bị người đi trước hút hết rồi đúng không?
Trời cao chiếu cố, vĩnh viễn chỉ thuộc về một bộ phận rất ít người.
"Hết rồi!" tử kim thử vẫn chưa thỏa mãn, loại bảo vật này đương nhiên là càng nhiều càng tốt, mặc dù bây giờ chưa thể thấy chỗ tốt được, nhưng lâu dài hiện ra lại là vô cùng vô tận.
Ngưu Vương cũng chép miệng một cái, mặc dù đi theo Thạch Hạo liền không thể cưỡi bò cái, nhưng chỗ tốt đạt được lại là thật sự, để nó đều có chút động tâm, có phải là về sau nên theo Thạch Hạo lăn lộn.
Nhưng mà, Thạch Hạo chẳng mấy chốc sẽ rời đi Thăng Long đài, mà nó thì sẽ vĩnh viễn lưu lại, bọn hắn gặp nhau cũng chỉ có một đoạn như vậy thời gian mà thôi.
Cho nên, nó lập tức liền đem cái ý niệm này vứt lên chín tầng mây.
Thạch Hạo lại bỗng nhiên nghĩ tới: "Có thể đem nước suối hút ra không nhỉ?"
Ý nghĩ vừa ra, hắn hoàn toàn không kìm nén không được, lập tức mở ra lỗ đen, hướng về phía tuyền nhãn thôn phệ.
Xèo, trong nháy mắt liền thấy một giọt nước mạnh mẽ bị hút ra ngoài.
Mẹ nó, cái này cũng được?
Ngưu Vương không khỏi trừng hai mắt, đều muốn bắt đầu hoài nghi bò sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận