Tu La Đế Tôn

Chương 804: Ông Nam Tình thức tỉnh

Với thế lực khác mà nói, tốt nhất là Bích Lạc giáo cùng Tam Anh Tông có thể đánh đến đồng quy vu tận, như thế, có thể giảm bớt tiêu hao tài nguyên tu luyện trên đời này.
Cho nên, những Đại Tế Thiên kia đương nhiên là muốn ngăn Từ Trung, tuyệt không cho phép hắn đi giết người diệt khẩu.
Chiến lực Bốn tế, giết một tế đương nhiên dễ dàng.
Mười mấy người đều một bộ sẵn sàng đón địch, nhưng người mạnh nhất trong bọn họ cũng chỉ là hai tế, cho nên, mười mấy người liên thủ cũng không hẳn là đối thủ của Từ Trung, nếu tách lẻ ra, rất có thể sẽ bị đnáh tan người.
Từ Trung nhìn qua một vòng, ánh mắt lộ ra vẻ hung quang, Lâm Tử Quang đúng là bị hắn hại chết, cho nên chỉ cần cường giả sử dụng thuật khống chế tinh thần, hắn lập tức sẽ nói ra hết tất cả, tuyệt không thể nào gạt được.
Cho nên, một khi tên kia giết ra ngoài thành công, vậy mình chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Từ Trung hét lớn một tiếng, giết tới hướng của mọi người.
Không phải là các ngươi chết, chính là ta chết.
"Từ Trung, quả nhiên đã lộ ra đuôi cáo rồi!"
"Mọi người kết trận, vừa đánh vừa lui."
Mọi người nhao nhao kêu lên, sách lược định ra rõ ràng.
Ở trong đó còn có một tên Đại Tế Thiên của Bích Lạc giáo, nhưng cũng không chút theien vị Từ Trung.
—— Từ Trung giết Lâm Tử Quang, mà muốn lắng lại lửa giận của Tam Anh điện, Bích Lạc giáo khẳng định sẽ đem Từ Trung giao ra.
Cho nên, lúc này hắn đương nhiên không có khả năng đi giúp Từ Trung.
Giờ khắc này, Từ Trung thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Cái này khiến Từ Trung vô cùng biệt khuất, niềm hận thù với Thạch Hạo càng tăng cao.
Nếu không phải Thạch Hạo đột nhiên biến mất, hắn liền có thể đem hết thảy tội danh đẩy lên trên đầu Thạch Hạo, nhưng bây giờ thì sao?
Hắn chỉ có thể đánh cược một lần, xem có thể nhanh chóng chạy ra khỏi tòa di tích này hay không, cái này mới có thể trốn được một mạng.
Rất nhanh, đám người lập tức giết tới nơi xa, động tĩnh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Thạch Hạo lại từ trong tiên cư xuất hiện, bắt đầu hư lớn triệu hóa trận.
Nhưng mà, triệu hoán trận này cũng vô cùng kiên, cố mặc cho Thạch Hạo oanh kích như thế nào, cũng chính là không hỏng.
Tốt!.
Thạch Hạo bất đắc dĩ, đành phải rời đi.
Hiện tại, Từ Trung đã trở thành chuột chạy qua đường, sau này chắc sẽ không còn suy nghĩ đi khôi phục triệu hoán trận, hơn nữa, trừ một họ của Phong Đô đế, những người khác cũng hẳn là không biết làm sao để sữa chữa triếu hoán trận.
Sau khi ra ngoài, Thạch Hạo lập tức phát hiện, âm hồn ở nơi này đã bị tiêu diệt gần hết, dù có cá lọt lưới, nhưng số lượng cũng không nhiều, hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp.
Thạch Hạo lấy Tu Di Giới Tử thuật đem tướng mạo của mình cải biến một chút, đường hoàng rời khỏi vùng đất này.
Sau khi ra khỏi bí cảnh, hắn đi đâu cũng nghe mọi người nói về chuyện của Từ Trung.
Ai có thể nghĩ tới, Từ Trung lại có thể hạ độc thủ Đạo tử của Tam Anh điện, đem đối phương giết chết, mà bây giờ hắn cũng đã bỏ trốn, không biết tung tích.
Tam Anh điện đương nhiên trở nên vô cùng giận dữ, giử lời muốn Bích Lạc giáo giao ra Từ Trung, mà Bích Lạc giáo lại không nộp ra người, bây giờ song phương đã giương cung bạt kiếm, lúc nào cũng có thể bộc phát chiến tranh.
Từ Trung chạy?
Thạch Hạo cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng mà thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, lúc sau gặp lại hắn có thể dễ dàng Từ Trung đem xóa đi.
Điểm tự tin ấy hắn vẫn có thể làm được.
Hắn lăn bánh rời đi, mục đích đi ra ngoài lần này đã làm được, tiếp sau đó, hắn muốn dốc lòng tu luyện
—— trước đó, hắn đã ra tay cướp sạch gia sản của Hạo Nguyệt Ngân Thử, có được đại lượng tài nguyên để cho hắn luyện hóa.
Hắn khôi phục lại diện mục như xưa, Từ Trung hại chết Lâm Tử Quang đã là sự thật như thép, cho nên, hắn có chết hay chưa, cũng đã không quan trọng.
Oanh!
Nhưng Thạch Hạo vẫn chưa ra khỏi mấy bước, lại đột nhiên có người xuất thủ đánh lén hắn.
Thạch Hạo tung người lóe lên, đem một kích này tránh qua.
"Hừ, ngươi cho rằng có thể chạy sao?" Người đánh lén hiện thân, chẳng những không có chút xấu hổ nào, ngược lại là tràn đầy oán khí.
Mạc Trí Viễn.
Trước đó Thạch Hạo lấy được Âm Hồn tinh, đúng lúc bị hắn nhìn thấy, lúc ấy hắn liền động thủ muốn cướp đoạt, nhưng Thạch Hạo nóng vội cứu người, cũng không để ý tới hắn, ai nghĩ bây giờ lại gặp được hắn.
Thạch Hạo lập tức bó tay rồi, ngươi ăn cướp không thành, quay đầu còn oán trách ta sao?
A, ta nên để người cướp được mới đúng hay sao?
Thạch Hạo nhìn xem Mạc Trí Viễn, ánh mắt lạnh buốt, giống như nhìn xem một cỗ thi thể.
"Chết đi!" Mạc Trí Viễn lại tiếp tục, không hề có chút cố kỵ.
Chỉ cần không phải là người của thế lực mười sao, đã giết thì đã giết, còn ai dám đến tìm phiền phức sao?
Thạch Hạo tiến lên nghênh kích, lực lượng ngưng tụ, đánh tới trên người Mạc Trí Viễn.
Mạc Trí Viễn một bên cười lạnh, người chỉ có khí tức của Bổ Thần Miếu, dạng này người cũng xứng có được Âm Hồn tinh sao?
Ở bên trong thế giới của võ giả, yếu chính là một cái tội.
Còn dám ngạnh kháng?
Chết!
Bành, công kích của hai ngườ va vào nhau, lập tức tạo thành nổ lớn, chỉ thấy Mạc Trí Viễn lập tức lộ vẻ sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện, một kích này của Thạch Hạo còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn.
Làm sao có thể?
"Không ——" hắn hét lên kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, cả người hắn lại bị lực lượng khủng bố bao phủ, trực tiếp cúp máy.
Nếu như hắn biết rõ thực lực Thạch Hạo ở trên hắn, không đón đỡ mà chủ động trốn tránh, vậy cũng có thể chống đucợ mấy chiêu, thậm chí mấy chục chiêu, nhưng hắn có tu vi lấn áp Thạc Hạo, nhất định muốn chính diện đối mặt, đây không phải tự tìm cái chết sao?
Thạch Hạo một kích thành công, lập tức trốn xa.
Một ngày sau đó, hắn đã đi tới một viên tinh thể khác.
Hắn tiến vào tiên cư, chờ Ông Nam Tình thức tỉnh.
Chấn động trên người Ông Nam Tình đã trở nên ổn định, đoán chừng cũng đến lúc thức tỉnh rồi.
Lông mi thật dài khẽ run lên, sau đó, Ông Nam Tình liền mở mắt ra.
"Nàng dâu!" Thạch Hạo liền tranh thủ ôm nàng.
Ông Nam Tình có chút mờ mịt, trí nhớ của nàng còn đang ở trong đêm bị người đánh lén, thậm chí, nàng còn không biết mình bị thương, chỉ là ngủ một giấc, tỉnh lại làm sao lại nhìn thấy Thạch Hạo ôm lấy mình rồi ?
Nhưng mà được nam nhân mình yêu âu yếm, nàng cũng lập tức lộ ra nụ cười, duỗi cánh tay ngọc ra ôm về phía Thạch Hạo.
Hai người vuốt ve an ủi một trận, Thạch Hạo mới nói chuyện diễn ra trong mấy ngày này ra.
Ông Nam Tình nghe xong vừa giận vừa sợ, nàng xém chút là cùng Thạch Hạo Âm Dương vĩnh biệt rồi.
Mà hung thủ kia lại cường đại tới cỡ nào, lại có thể tùy tiện chui vào Ông gia ra tay?
"Là ta liên lụy ngươi." Thạch Hạo ôm nhẹ lấy nàng, tràn đầy áy náy.
Ông Nam Tình thì ôn nhu nằm trong ngực của hắn, lắc đầu: "Đây không phải lỗi của ngươi, không cần để ở trong lòng, ngươi tiếp tục đi con đường của ngươi, tuyệt đối không nên để bất luận bóng người nào làm chậm lại!"
Hung thủ kia thật sự là Thạch Hoa Vân sao?
Thạch Hạo ở trong lòng nghĩ đến, chuyện này hắn nhất định phải điều tra ra chân tướng, mà trừ Thạch Hoa Vân, còn ai muốn làm một vòng lớn như thế chứ?
"Ta sắp đột phá!" Lập tức, Ông Nam Tình tràn đầy ngạc nhiên nói.
Thạch Hạo gật đầu, nói: "Được, vậy ngươi không cần lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu xung kích Đại Tế Thiên. Ta cũng phải bế quan, tranh thủ lúc đi ra, cũng có thể thành Đại Tế Thiên."
Sau khi xông lên Đại Tế Thiên, hắn liền muốn về Vân Đính tinh, tìm Thạch Trọng chiến một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận