Tu La Đế Tôn

Chương 308: Thành Cửu Ngô

“Oa tào, đại gia chỉ là rời đi một hồi, tại sao lại có người chết rồi? Bệnh tâm thần, ngươi quả nhiên là đồ sao chổi!” Chó vàng chạy trở về, nhìn thấy một màn trước mắt này, lập tức cả kinh đến mức mấy cọng lông trên cái đuôi trọc của nó đều là dựng thẳng lên.
“Ân?” Hàn Lập Nhân nhìn sang, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Con chó này hết sức bình thường, vì cái gì có thể khai linh trí, trở thành Linh thú đâu này?
Ông trời không có mắt a?
“Xú lão đầu, nhìn cái gì vậy?” Chó vàng miệng tiện, “Chưa thấy con chó nào có phong cách như đại gia sao?”
“Sư đệ?” Hàn Lập Nhân nhìn về phía Thạch Hạo, mang trên mặt dấu chấm hỏi.
Thạch Hạo thở dài: “Đây là ta nuôi.”
Không thừa nhận không được a, bằng không thì nói không chừng Hàn Lập Nhân tiếp theo liền đem chó vàng làm thịt rồi.
Hàn Lập Nhân gật gật đầu, bên trong tâm thì là chậc chậc, thật không hổ là sư đệ của lão, nuôi Linh thú đều là không giống bình thường như thế.
“Vậy chúng ta bây giờ lên đường đi.” Lão trưng cầu ý kiến của Thạch Hạo.
“Được.”
Hai người một chó xuất phát, ra khỏi sơn lâm, một đường vượt qua thiên sơn vạn thủy, đi tới thành Cửu Ngô.
Nhà của Hàn Lập Nhân liền ở trong thành Cửu Ngô, chính là một trong bốn nhà giàu có trong thành.
Năm đó sau khi Hàn Lập Nhân “Bị bỏ lại”, liền lịch luyện trên Đại lục Đông Hỏa, bỏ ra thời gian trên trăm năm, cuối cùng là tu đến Chú Vương Đình, liền an gia lập nghiệp tại thành Cửu Ngô, thật nhiều năm đi qua, Hàn gia cũng thành một trong những hào môn của thành Cửu Ngô, khai chi tán diệp, tộc nhân rất nhiều.
Lần này, Hàn Lập Nhân là đi ra ngoài là để tìm kiếm “Vạn Hành Quả”, bởi vì lão có một đứa cháu trai bị nhiễm lên quái bệnh, tìm Vạn Hành Quả là vì để luyện chế “Tứ Thánh Đan”, nhìn xem có thể chữa trị cho đứa cháu yêu này hay không.
Kết quả, Vạn Hành Quả không có tìm được, lại làm cho lão ngoài ý muốn gặp được Thạch Hạo.
Thạch Hạo sau khi nghe xong, liền gật gật đầu: “Ta hơi thông y thuật, sau khi trở về liền nhìn xem cho y.”
“Đa tạ sư đệ!” Hàn Lập Nhân vái chào, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, “Sư đệ còn kế thừa y thuật của sư tôn đại nhân sao?”
“Hiểu sơ một chút.” Thạch Hạo cười nói.
“Sư đệ khiêm tốn.” Hàn Lập Nhân nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tự tin của Thạch Hạo, biết rõ đối phương chỉ là khiêm tốn, lão không khỏi cảm thán, Thạch Hạo bất quá chỉ là mười tám tuổi, thế mà còn có phần có tạo nghệ tại trên y đạo, thật sự là kỳ tài ngất trời.
Khó trách hắn sẽ bị sư tôn thu làm đệ tử quan môn, kế thừa y bát.
Hơn mười ngày sau, bọn họ đi tới thành Cửu Ngô.
Đây là một tòa lớn thành, đặt ở Đại lục Đông Hỏa, chính là cấp bậc đỉnh phong, bởi vì nơi này có bốn gia tộc Chú Vương Đình, thống ngự tất cả đất đai bên trong ngàn dặm xung quanh, đồng thời còn nắm giữ một mỏ linh thạch thượng đẳng.
Tứ đại gia tộc theo thứ tự là Trương, Trình, Thời, Hàn, trong đó lấy thực lực Trương gia là mạnh nhất, bởi vì bọn họ nắm giữ hai tên đại năng Chú Vương Đình, ba nhà còn lại thì đều chỉ có một Chú Vương Đình tọa trấn.
Mà bên trong ba gia tộc lớn Trình, Thời, Hàn, lại lấy Trình gia là mạnh nhất, bởi vì Chú Vương Đình của Trình gia nghe nói là Thất Vương —— bất quá, đây cũng là tài liệu của hơn hai mươi năm trước, không biết hiện tại đã có tiến thêm một bước hay không.
Sau đó, Chú Vương Đình của Thời gia thì là Lục Vương, tu vi của Hàn Lập Nhân là yếu nhất, chính là Ngũ Vương.
Trương gia, một tên là Thất Vương, một cái khác thì là Nhất Vương, đồng thời mới bước vào cảnh giới này không đến bao lâu, nhưng chỉ cần là Chú Vương Đình, cái kia cũng đã là tồn tại có thể xưng vương.
Thạch Hạo theo Hàn Lập Nhân tiến vào Hàn gia, Hàn Lập Nhân tự mình an bài hắn vào ở trong phòng khách cực kỳ tôn quý, bất quá, lão có nhiều chuyện phải làm, sau khi thu xếp tốt cho Thạch Hạo, lão liền để Thạch Hạo tự mình đi khắp nơi trong phủ, chính mình thì có việc đi trước.
Dù sao lão rời nhà cũng thật nhiều ngày, có chút chuyện quan trọng nhất định phải cần lão tới làm ra quyết định.
Thạch Hạo không chịu ngồi yên, mang theo chó vàng quay vòng trong phủ.
“Thạch thiếu!”
“Thạch thiếu!”
Thạch Hạo một đường đi qua, những người làm đều là hướng hắn hành lễ, lộ ra vẻ rất là cung kính.
Đối ngoại, Hàn Lập Nhân tuyên bố Thạch Hạo chính là hậu đại của một vị bằng hữu cũ của lão, ẩn giấu đi thân phận “Chân thực” của hắn.
Vì cái gì?
Đây cũng là làm bảo vệ cho Thạch Hạo, nếu không, có ít người liền sẽ nghĩ, nếu Thạch Hạo đã cùng Hàn Lập Nhân là sư huynh đệ, như vậy hắn khẳng định sẽ nắm giữ lấy không ít công pháp, võ kỹ đi, đem hắn trói lại tiến hành ép hỏi thì sao giờ?
Còn có, mặc dù mặt ngoài thì tứ đại gia tộc sống chung hòa bình, nhưng trong bóng tối lại là sóng lớn mãnh liệt, ai mà không muốn độc bá?
Bởi vậy, thân phận “Tiểu sư đệ” của Thạch Hạo thế nhưng là rất dễ dàng làm cho người nổi lên ý xấu, đem hắn bắt lại để uy hiếp Hàn Lập Nhân.
Hiện tại chỉ là con cháu của một người bạn cũ, trọng lượng đều không có nặng bằng những con cháu của Hàn Lập Nhân, đương nhiên sẽ không tiến vào trong mắt của một ít người.
Tang tang, tiếng đàn dễ nghe truyền đến, để Thạch Hạo không khỏi ngừng chân.
Diệu, diệu, diệu.
Nguyên bản Thạch Hạo không thông âm luật, nhưng Nguyên Thừa Diệt lại là cái toàn tài, cầm kỳ thư họa không một thứ không biết, không gì không giỏi, cho nên, hắn lập tức phân biệt ra được người nhạc công này bất phàm, có thể làm cho tâm thần hắn đều thấy thanh thản.
Hắn lần nữa di chuyển bước chân, lần theo tiếng đàn mà đi.
Chỉ chốc lát, hắn đã tiến vào một tòa hoa viên, chỉ thấy tại trong lương đình cách đó không xa, có một nữ tử áo xanh đang ngồi đánh đàn, tại bên cạnh nàng thì là đứng một người tiểu tỳ.
Hắn đứng yên, nhắm hai mắt lại, thưởng thức tiếng đàn.
“Bệnh tâm thần, tại sao phải chạy tới đây nghe người gảy bông vải?” Toàn thân chó vàng không có nửa cái xương nhã nhặn, chỉ là nghe một hồi như thế, nó đã không chịu nổi, toàn thân đều chỉ cảm thấy khó chịu.
Nó vừa gọi như thế, tiếng đàn lập tức im bặt mà dừng.
Nữ tử đánh đàn ngẩng đầu, hướng về phương hướng của Thạch Hạo nhìn lại, hiện ra một gương mặt xinh đẹp vui buồn lẫn lộn, chỉ là có chút quá mức tái nhợt, lộ ra vẻ yếu ớt để người thương, để cho người muốn dụng tâm che chở.
Nàng không nói gì, nhưng cái tỳ nữ kia lại là mười phần mạnh mẽ, nói: “Ngươi nói người nào gảy khó nghe đâu? Tiểu thư nhà ta thế nhưng là nhạc công nổi danh thành Cửu Ngô, người khác dung vạn kim cũng khó cầu đến tiểu thư nhà ta diễn tấu, lần này là do Hàn lão gia tử đại thọv, mới đem tiểu thư ta nhà thỉnh tới, ngươi là tên cháu trai, chắt trai nào của Hàn lão gia tử, nhìn ta không cho ngươi cáo —— “
Nàng ta một bên nói, một bên hướng về phái Thạch Hạo đi tới, nhưng chữ “Hình” cuối cùng còn không có nói ra, thì vừa vặn theo một cái rẽ ngoặt, xuất hiện ở trước mặt Thạch Hạo.
Một khuôn mặt tuấn tú nhìn tốt đến để cho người đều muốn ngừng hô hấp tắc nghẽn hơi thở xuất hiện ở trước mắt nàng ta, cái tỳ nữ kia lập tức chỉ cảm thấy toàn thân run lên, lại chỗ nào còn nói tiếp được?
Thạch Hạo nhoẻn miệng cười: “Con chó này không hiểu âm luật, thật sự là thật có lỗi.”
“Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì...” Tỳ nữ chỉ biết si ngốc nhìn xem Thạch Hạo, bên trong tâm thì có một thanh âm đang kêu gào: Nhìn tốt, nhìn tốt, nhìn tốt...
“Ngân Linh?” Nữ tử đánh đàn ở phía xa nói, bởi vì hoa cỏ tươi tốt, cho nên nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút hình ảnh mơ hồ, nhưng nhìn không rõ ràng.
“Tiểu thư, không có việc gì.” Tỳ nữ nói, nhìn Thạch Hạo một chút, quỷ thần xui khiến nói, “Công tử, nhưng muốn tới gần lắng nghe tiểu thư nhà ta diễn tấu không?”
“Tốt.” Thạch Hạo gật đầu.
Tỳ nữ dẫn Thạch Hạo đi vào cái đình, chó vàng thì nhàm chán ngoắt ngoắt cái đuôi, nó liền nháo không rõ, âm thanh khó nghe như vậy vì cái gì còn có người muốn cố ý đàn tấu ra vậy.
Nhân loại, quả nhiên là một loại sinh vật cấp thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận