Tu La Đế Tôn

Chương 790: Kẻ chết thay

Trúc Chí Bản có thể hiến tế lần thứ hai, nói rõ thiên phú quả thật không tệ, tương lai có cơ hội trèo lên Thánh Vị.
Nhưng mà, so sánh cùng Ấn Tín Nhiên, vẫn là hai tế, chiến lực của hắn lại kém hơn rất nhiều.
Mà Ấn Tín Nhiên cũng chỉ có thể đánh ngang Thạch Hạo, Trúc Chí Bản làm sao có thể chống lại Thạch Hạo chứ?
Một kích mà thôi, hắn liền lảo đảo trở lui.
Thạch Hạo không quan tâm, quay đầu nhìn về phía tử kim chuột: "Chuột nhỏ, nhanh một chút, phụ thân của người lúc nào cũng có thể trở về đấy!"
Mặt Tử kim chuột đen xì, Chỉ là phối hợp diễn một vở tuồng với ngươi, đem thằng ngu Trúc Chí Bản này làm trò cười một chút, ngươi lại nghiện rồi?
Nhưng mà, tốc độ của nó rõ ràng lại tăng nhanh, dù sao, thật nếu để cho chồn trắng trở về, bọn hắn dù có tiên cư làm bảo mệnh, nhưng cũng sẽ bị vây ở chỗ này.
Cái gì? Tên kia nhìn tới, ở đây còn có ta sao?
Trúc Chí Bản giận dữ, Thạch Hạo tuy chiếm ưu thế, cũng không có thừa thắng truy kích, rõ ràng là đang xem thường hắn.
Hắn cũng không ngốc, lập tức hiểu được, cái gì mà con trai chồn trắng, mẹ nhà nó! Ccăn bản chính là giả.
Tên trộm báu vật này chỉ trùng hợp là một con chuột mà thôi.
"Ghê tởm!" Trúc Chí Bản rống to, lại hướng về Thạch Hạo giết tới, hắn muốn ngăn cản Thạch Hạo cùng tử kim chuột tiếp tục thu lấy bảo vật.
Đây đều là công củaTrúc gia, tại sao có thể để tiện nghi cho các ngươi?
Thạch Hạo tùy ý một quyền, lại đem Trúc Chí Bản cho đánh lui trở về.
Nói đến chiến lực, Thạch Hạo hiện tại có thể dễ dàng áp chế hai tế, lấy Thế Giới Thụ tinh hoa làm phụ giúp đến nhen lửa hương hỏa, để chiến lực của Thạch Hạo tăng lên đến đáng sợ.
"Báo vật đã thu thập hết." Tử kim chuột nhảy trở về.
Thạch Hạo gật đầu, lập tức chạy về phía cưa động.
Trúc Chí Bản tiếp tục chạy ra chặn đường, lại bị Thạch Hạo một quyền đánh lui, căn bản không có tư cách ngăn trở.
Nếu không phải thời gian quá gấp, chồn trắng lúc nào cũng có thể trở về, Thạch Hạo cũng không để ý thuận tay tiêu diệt gia hỏa này, nhưng người ta dù sao cũng là hai tế, đánh lui thì dễ, nhưng muốn giết chết, cũng phải tốn chút thời gian.
"Đứng lại!" Trúc Chí Bản liền vội vàng đuổi theo.
Tuyệt không thể để Thạch Hạo chạy, nếu không, ác nhân là Trúc gia bọn hắn gánh, còn thành quả lại toàn bộ để Thạch Hạo cầm, vậy Trúc gia bọn hắn thực thành oan đại đầu.
Thạch Hạo phát động thân pháp, tốc độ cực nhanh.
Trúc Chí Bản... Đuổi không kịp!
"Tam thúc phụ, Thất tổ phụ, có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đánh cắp hết bảo vật, Các gia tổ mau mau chặn đường hắn!" Vừa ra hang núi, Trúc Chí Bản vội vàng hét lớn, tiếng truyền khắp nơi.
Lập tức, có mấy đạo thân ảnh lơ lửng mà lên, phóng xuất ra khí tức kinh khủng, chính là trèo lên Thánh vị Tiếp Thiên Lộ.
Thạch Hạo thở dài, xem ra nhất định phải trốn vào tiên cư.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp tiến vào, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức cuốn tịch áp tới, trên bầu trời, Ngân Ảnh lóe lên, chồn trắng đã là bỏ lại Trúc Văn, trở lại hang ổ.
Lập tức, tất cả mọi người đồng loạt thu liễm khí tức, chồn trắng trở về, bọn hắn toàn ở bên trong lĩnh vực của đối phương, nhất niệm liền sẽ bị giết chết.
—— dù là Tiếp Thiên Lộ có thể chống lại, nhưng nhất định cũng sẽ bị thương nặng.
Trí tuệ của yêu thú thì không thể so sánh với nhân loại. Nhưng bọn họ phát triển được là nhờ huyết mạnh a, chứ không phải ở thiên địa cảm ngộ đối với bản thân.
Nhưng có thể tu đến Trúc Thiên Thê, chồn trắng đương nhiên không thể nào là ngu ngốc.
Nó cuối cùng cũng ý thức được, bản thân đã trúng kế điệu “chuột” ly sơn a.
Nhưng mà, chỉ là trong nháy mắt, tất cả mọi người có thể cảm ứng được một cỗ khí tức cuồng bạo điên cuồng tuôn ra.
Hạo Nguyệt Ngân Thử nổi điên, bởi vì nó nhìn thấy sào huyệt của mình trở thành một mảnh trống không.
Đám nhân loại to gan, dám đánh cắp của nó?
Nó bỗng nhiên thoát ra ngoài hang động, khí thế như nước thủy triều, đáng sợ vô cùng.
Trúc Văn đương nhiên cũng giết tới, kịp thời cản lại chồn trắng.
Hắn không khỏi kinh ngạc.
Dựa theo kế hoạch, hắn cuốn lấy chồn trắng, tộc nhân khác thì tìm kiếm sào huyệt của nó, lấy đi một chút Kim Dương ngọc, nhưng tuyệt đối sẽ không quá mức, tại sao lại chọc cho yêu thú nổi điên đến mức này, chuyện gì đã sảy ra, quyết không phải tầm thường.
Vừa rồi chồn trắng rút lui, cũng không phải là không địch lại với hắn, mà là phát hiện đánh như vậy chẳng có ý tứ gì, nó liền dự định buông xuống nước, các ngươi thích lên núi liền lên núi đi, nó mặc kệ, nó thích nằm ngủ hơn a.
Nhưng vì cái gì nó liền nổi điên như vậy?
Đây là muốn liều mạng a.
"Chuyện gì xảy ra?" Trúc Văn trong lúc xuất thủ, liền quát hỏi.
Hắn đang có chút nổi giận, có phải là có tộc nhân khống chế không nổi tham lam, đã lấy thêm bảo vật hay không, cho nên dẫn yêu thú nổi điên?
"Lão tổ, một tên người ngoài, hắn đi trước một bước tiến vào sào huyệt của chồn trắng, đem hết thảy bảo vật dọn sạch rồi a!" Trúc Chí Bản vội vàng nói.
Cái gì!
Trúc Văn vừa sợ vừa giận.
Lại có người dám giở thủ đoạn?
Có phải là hắn quá lâu không có xuất thủ, để cho người khác quên mất uy phong của hắn hay sao?
Hắn mở ra lĩnh vực, bắt đầu tìm kiếm.
—— Tất cả khí tức mọi người ở Trúc gia hắn đều quen thuộc, cho nên chỉ cần cảm ứng được khí tức xa lạ nào, vậy nhất định chính là tên trộm đoạt bảo.
Đã tìm được!
Hắn cười lạnh một cách đáng sợ, trộm sạch bảo vật cũng tốt, hắn đem đối phương giết chết, cướp đi Không Gian Linh Khí, như vậy, bảo vật đều thuộc về Trúc gia hết thảy.
Lời này vô luận nói đến chỗ nào hắn đều không đuối lý.
A, Ta thu được thì là của ta, dựa vào cái gì mà trả lại cho ngươi a?
Không có đạo lý như vậy đúng hay không?
Ngược lại, đường đường là Trúc Thiên Thê cấp bậc yêu thú, thế mà để một tên Thánh Vị cướp sạch, đó mới là vô cùng nhục nhã, còn có mặt mũi muốn hắn trả lại bảo vật sao?
Nếu như Trúc Chí Bản có thể biết rõ suy nghĩ của lão tổ tông lúc này, nhất định sẽ mười phần mộng bức.
Trèo lên Thánh Vị?
Không phải chỉ là Bổ Thần Miếu sao?
Mà Trúc Văn nếu muốn cũng có thể biết rõ suy nghĩ của hắn, lúc đó càng thêm mộng bức.
—— chỉ là một cái Bổ Thần Miếu ngươi cũng không giải quyết được, chẳng những để cho người cướp sạch sẽ, còn chưa tìm được tên cướp?
Phế vật!
Trúc Văn xuất thủ, oanh, một cái đại thủ xanh lam, phóng xuất ra vô tận uy áp.
Phó Phạm kinh hãi thêm.
Đây là tình huống như thế nào?
Hắn đuổi theo tung tích Thạch Hạo mà đến, kẻ này vô cùng giảo hoạt, thế mà ẩn vào trong nước, muốn lấy nước sông tẩy đi khí tức của hắn.
Nhưng Tu La cũng quá ngây thơ.
Hắn truy tung cũng không phải là khí tức, mà là tinh thần lưu ảnh, đâu có thể nào dễ dàng như vậy liền tản đi.
Cho nên, mặc dù bỏ ra chút thời gian, hắn vẫn là đuổi theo tới.
Nhưng mà, hắn nhìn thấy cái gì?
Hai tên Trúc Thiên Thê đại năng đang ác chiến!
Má ơi, hắn mặc dù là trèo lên Thánh Vị, nhưng há có tư cách tham dự chiến đấu như vậy, hoàn toàn chính là phải né đi a.
Hắn đã bắt đầu chuồn mất, nhưng này Trúc Thiên Thê đại năng cũng đang dùng tinh thần khóa chặt hắn, sau đó liền ra tay với hắn.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Phó Phạm như có một vạn con thảo nê mã chạy qua.
Vì cái gì?
Hắn rất vô tội a, tại sao muốn công kích hắn?
Nhưng mà, Trúc Thiên Thê đại năng xuất thủ, với hắn chính là tai hoạ ngập đầu a.
Nào có tư cách ngăn cản?
Hắn vội vàng nói: "Vãn bối chính là môn hạ của Song Hoa tôn giả, họ Phó tên Phạm!"
Ầm!
Câu nói này mới mở miệng, hắn đã bị đập thành thịt băm, Không Gian Linh Khí trong nháy mắt liền bị lấy đi.
Trèo lên Thánh Vị chính là như thế nào, đối mặt Trúc Thiên Thê đại năng trước mặt không chịu nổi một kích.
Thạch Hạo thì trợn mắt hốc mồm, hắn tự nhiên nghe được Phó Phạm, cho nên mới có biểu hiện cổ quái như vậy.
Ngươi chết cũng đủ oan ức quá a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận