Tu La Đế Tôn

Chương 689: Cường thế oanh sát

Hậu Thản sững sờ, sau đó lại trở nên vui mừng.
Hắn biết rõ, Thạch Hạo nhất định đã dùng cấm kỵ gìt, mới có thể đánh ra công kích mạnh như thế, nhưng mà, sau một kích này, Thạch Hạo cũng biến thành phế nhân.
Cho nên, ngươi không phải muốn chết sao?
Hắn muốn ra tay, tự mình giải quyết đối thủ này, nhưng tay mới vừa nâng lên, lại đột nhiên không thấy bóng dáng Thạch Hạo.
Ngươi còn biết dùng Ẩn Thân thuật sao?
Hắn không tin cái suy nghĩ này, quay tới chỗ Thạch Hạo biến mất điên cuồng oanh ra công kích.
Liền xem như ẩn hình, chỉ là để hắn không nhìn thấy, không cảm ứng được, cũng sẽ không thật biến mất.
Chết đi! Chết đi!
Nhưng mà, một kích oanh ra, cũng không thấy có người rơi xuống ra tới.
Người đâu? Người đâu? Người đâu?
Hậu Thản ngừng lại, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng không hiểu.
Một người sống sờ sờ... Làm sao lại đột nhiên biến mất chứ?
Không, liền xem như một cỗ thi thể, cũng không có khả năng biến mất như thế như vậy.
Hắn mờ mịt đứng đấy, một bộ không biết phải làm sao.
"Có phải đang tìm ta hay không?" Tiếng cười khẽ vang lên, mang theo ý vị trêu tức.
Hậu Thản vội vàng nhìn sang, không phải Thạch Hạothì là ai?
Hắn lại xuất hiện?
Không quản, giết sạch!
Hắn xông tới.
"Thiếu chủ, không thể!" Tử sĩ vội vàng nói, tung người ngăn tại phía trước, dùng cánh tay phải hướng về Thạch Hạo đánh tới.
Hắn cũng không có bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, tỉnh táo phát hiện, lúc trước khí tức của Thạch Hạo rất yếu ớt, mà bây giờ lại hoàn toàn khôi phục.
Dòng sông thời gian!
Người này nhất định là dùng dòng sông thời gian khôi phục tới trạng thái tốt nhất, cho nên Hậu Thản xông lên căn bản chính là chịu chết.
Thạch Hạo cười một tiếng, lần nữa triển khai Phiên Thiên ấn.
Oanh!
Sau một kích này, cái tử sĩ kia lần nữa thiếu một cái cánh tay, nhưng tử sĩ chính là tử sĩ, tâm tình không chút chập chờn, giơ chân liền hướng về Thạch Hạo đá tới.
Thạch Hạo cười một tiếng, thân hình trong nháy mắt biến mất.
Tiên cư cộng thêm dòng sông thời gian, để Thạch Hạo có thể vô hạn bộc phát Phiên Thiên ấn.
Chỉ là một lúc sau, hắn lại xuất hiện, hướng về Hậu Thản đánh tới.
Tử sĩ chặn, nhưng hắn liên tục ngăn chặn hai cái đại chiêu, đã giật gấu vá vai, như thế nào còn có thể ngăn lại kích thứ ba?
Bành, hắn bị sinh sinh ép bạo thành mưa máu.
Thân hìnhThạch Hạo lại lần nữa biến mất, lần thứ ba tiến vào tiên cư.
Hậu Thản: "..."
Đánh nhau cũng có thể như vậy sao ?
Bộc phát một lần lại biến mất, sau đó dùng dòng sông thời gian khôi phục lại, trong nháy mắt liền đầy máu.
Này mẹ nó làm sao cản?
Hắn cắn răng một cái, liền vội vàng xoay người chạy đi.
Không đánh, hắn vẫn còn một lần sử dụng Kim Chung, vì mình đi cướp đoạt cơ duyên, nếu không, hắn thật sự là phí công một chuyến này, thậm chí còn có thể đem tính mệnh đánh rơi.
"Ngươi chạy cái gì?" Thạch Hạo đột nhiên lại xuất hiện, cấp tốc đuổi theo hắn.
Thật đúng là xuất thần nhập quỷ.
Hậu Thản tay cầm Kim Chung, nói: "Ngươi lại tới gần, ta liền phát động Bảo Khí đem ngươi oanh sát thành cặn bã."
Đây chính là bảo khí cấp bậc Đại Tế Thiên nha. Đánh trúng một cái, người chết cũng không kịp nhắm mắt đâu.
"Ta không tin!" Thạch Hạo cười một tiếng, lại giết tới.
Hắn tin tưởng, sau một kích này, kiện Bảo Khí này hẳn liền huỷ rồi.
Cho nên, mạo hiểm vẫn đáng giá.
"Thành toàn ngươi!" Hậu Thản cắn răng, đứng trước tính mệnh sinh tử, hắn cũng không lo được nhiều, lập tức, kích hoạt Kim Chung, hướng về Thạch Hạo oanh ra công kích.
Thạch Hạo có thể trốn vào tiên cư, nhưng hắn lại lựa chọn ngạnh kháng.
Cửu Liên Phong Thiên thuật, tinh hà quấn quanh, đến!
Oanh, Kim Chung công kích đánh tới, chín đóa hoa sen lập tức toàn bộ sụp đổ, công kích tiếp tục, đánh vào trên người Thạch Hạo, tinh hà sáng chói, lần nữa phát huy tác dụng, đem công kích hoàn toàn cản lại.
Hậu Thản thì ngây ngẩn cả người, có một loại cảm giác mờ mịt.
Kim Chung phát uy, đều không thể oanh sát Thạch Hạo?
Ngươi thật sự là Chú Vương Đình sao?
Hắn hét lớn một tiếng, lần nữa phát động Kim Chung, hướng về Thạch Hạo đánh tới.
Thạch Hạo cười một tiếng, thân hình vội vàng thối lui.
Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là muốn bức Hậu Thản sử dụng Kim Chung, tiêu hao Bảo Khí này.
Hậu Thản dịch lấy Kim Chung truy kích, bây giờ hắn khẳng định, phòng ngự của Thạch Hạo tuyệt không có khả năng mạnh như vậy, mà cần dùng đại chiêu mới có thể đối kháng công kích của Kim Chung.
Chết! Chết! Chết!
Hắn trở nên điên cuồng, quên hết mọi thứ xung quanh.
Nhưng qua nửa nén hương, Kim Chung lại trở nên ảm đạm, mà khi hào quang biến mất khẩu Kim Chung cũng phá thành mảnh nhỏ, không còn tồn tại.
"Bây giờ, ngươi còn có chiêu gì?" Thạch Hạo từ tốn nói.
Dứt lời, hắn quay người hướng thẳng tới chỗ Hậu Thản.
Hậu Thản biết rõ trốn cũng vô dụng, tốc độ của hắn không bằng Thạch Hạo, chỉ có thể cắn răng gặm chết.
Oanh!
Một kích oanh qua, Hậu Thản lập tức chia năm xẻ bảy, sau đó mỗi một khối thân thể tiếp tục chia năm xẻ bảy, thẳng đến khi hoàn toàn hóa thành cặn bã mới thôi.
Phiên Thiên ấn!
Thạch Hạo lập tức lóe lên, một lần nữa về tới tiên cư.
Vì cái gì hắn muốn dùng đại chiêu như thế?
Tốc chiến tốc thắng, ngược lại tiến vào tiên cư sử dụng dòng sông tiến hành khôi phục, hắn lập tức liền có thể hoàn toàn khôi phục.
Cho nên, cùng loại cặn bã như Hậu Thản có cái gì để nói dông dài?
Đáng thương Hậu Thản, dù sao cũng là người của đế triều, lại chết đi như thế.
Thạch Hạo tiến vào tiên cư, chỉ thấy tử kim chuột vẫn đang nằm bên trong, tu luyện vô cùng sảng khoái.
Gia hỏa này, quá đen!
Hắn vội vàng cũng nhảy vào, lấy ra Kim Chi Mẫu, một bên luyện hóa, một bên thì tìm hiểu Bản Nguyên kinh.
Tử kim chuột nguyên bản đang chuyên tâm phỏng đoán Bản Nguyên kinh, phát hiện có Kim Chi Mẫuu, lập tức cắn một cái, chết cũng không chịu nhả ra.
"Chuột chết, cũng không nói không để cho ngươi luyện hóa, ngươi nhả ra cho ta!"
Con chuột trợn trợn, đưa hai chi trước ôm lấy Kim Chi Mẫu mới mở miệng.
"Phi, đánh chết gia cũng không hé miệng!"
"Người nhìn, đều là nước bọt!"
"Nước bọt thì thế nào, nước bọt của gia có thể so sánh quỳnh tương ngọc dịch, không một chút bẩn thỉu nào!"
Con chuột chết này vô cùng cố chấp, Thạch Hạo bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc nó cắn.
Gia hỏa này cũng không tin tưởng bất cứ ai, cho nên, đồ tốt đương nhiên phải cầm chặt trogn tay mới yên tâm.
Thạch Hạo im lặng, chỉ có thể cung một bên luyện hóa Kim Chi Mẫu.
Dưới sự trợ giúp của dòng sông thời gian, một người một chuột dùng tốc độ thật nhanh luyện hóa kiện Chí Bảo này.
Khối Kim Chi Mẫu càng ngày càng nhỏ, mà trên người Thạch Hạo cùng tử kim chuột, thì toát ra hào quang màu vàng, nhưng mà, lúc Kim Chi Mẫu hoàn toàn biến mất, hào quang trên hai người bọn họ lại không còn.
Phản Phác Quy Chân.
Luyện hóa một đạo bản nguyên!
Mặc dù đạo bản nguyên này rất ít, hơn nữa còn một người một chuột chia đều, nhưng hạt giống đã rơi xuống, tương lai tiềm lực lại vô tận.
Một người một chuột cũng không có lập tức đi ra ngoài, mà thừa dịp dòng sông thời gian còn thừa lại một chút, tiếp tục tham ngộ Bản Nguyên kinh, cũng một bên luyện hóa Tinh Hạch.
Ngoại giới trôi qua gần nửa ngày, Thạch Hạo cùng tử kim chuột liền từ tiên cư đi ra.
Tu vi của bọn hắn chỉ tăng lên một chút xíu, nhưng mà, lại đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vô luận là Kim Chi Mẫu, hay là Bản Nguyên kinh, đều là bản nguyên của thế gian này, một khi luyện hóa, hấp thu, chiến lực sẽ tăng mạnh tới mức nào?
"Bây giờ, ta ngược lại rất muốn cùng Nam Cung Chính tranh tài một trận!"
Chú ý: Xin lỗi vì một chút nhầm lẫn mà tôi đã viết sai tên truyện "Tu La Ma Đế" Hiện tại, chúng tôi sẽ giữ tên này cho đến cuối tuần và sẽ đổi tên thành Tu La Đế Tôn vào ngày thứ Hai của tuần sau, bạn có thể tìm nó trên thanh tìm kiếm hoặc kiểm tra truyện trên kim thanh bảng ! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !
Rất xin lỗi vì sự bất tiện này !
Bạn cần đăng nhập để bình luận