Tu La Đế Tôn

Chương 555: Khủng bố bộc phát

Thỏ trắng đầy sức sống, một mặt ta không hề liên quan, việc này không phải da ta làm đâu.
Cái này!
Thạch Hạo nghẹn họng, đây chính là uy năng của lỗ trắng sao ?
Quá kinh khủng, môt kích này sắp nghịch thiên rồi !
Tiếp tục!
Thạch Hạo chỉ tới đằng trước, lớn tiếng nói: "Đánh nó cho ta!"
Nhưng bây giờ thỏ trắng lại không để ý tới hắn, một bộ ta là đại gia.
" Nhanh đánh a!" Thạch Hạo lại nói, chuyện gì sảy ra, sao đột nhiên lại không điều khiển được rồi?
"Hố đen thôn phệ, hố trắng bộc phát." Âm thanh Nguyệt Doanh lại vang lên, "Một kích kia, hố trắng đã bộc phát tất cả năng lượng hố đen hấp thu, người nói bây giờ nó lấy cái gì bộc phát ?"
A?
"Nói vậy, hố đen pháp tướng nếu thôn phệ nhiều hơn nữa, cho hố trắng pháp tướng bộc phát thì càng khủng bố?" Thạch Hạo không có để ý khí linh ngạo kiều xuất quỷ nhập thần, ngược lại nàng thích đả kích mình mà thôi.
"Trên cơ bản là như thế." Nguyệt Doanh gật đầu, "Nhưng mà, giới hạn trong cảnh giới của ngươi, hố đen tích súc năng lượng cũng có hạn, đạt tới giới hạn này, lại đi thôn phệ cũng không có ý nghĩa gì, không có khả năng đem uy lực tăng lên."
Thạch Hạo gật đầu, cái này cũng không phải vấn đề gì lớn.
Đi.
Hắn nhảy lên, hướng Hoàng Đô mà đi.
Nơi này mặc dù là núi hoang, nhưng mà, động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ có cường giả tới xem xét, hắn tạm thời không muốn lộ ra bí mật của hai cái pháp tướng này.
Đây chính là đại sát khí có thể âm người!
Theo một kích lúc nãy, dù là Nhất Vương hay Nhị Vương tới cũng bị đánh thành cặn bã.
Cho nên một khi quyết định âm người, người kia chết chắc rồi.
Sau khi Thạch Hạo trở lại Hoàng Đô, hắn liền muốn trở về Thiên Cung học viện.
Hiện tại, Linh Hồn Lực của hắn đủ để lên tới mười tướng, lần sau lại tìm cách tăng lên vậy, còn bây giờ cần phải vào nguyên tố địa quật giết quái, lại vào Thái Hư giới hoàn thiện pháp tướng, lúc này mới có thể nhanh chóng tăng lên tu vi của hắn.
Thạch Hạo đi tìm Thạch Đãng, xin tạm thời rời đi, dù sao trong thời gian ngắn, thân thế của hắn cũng không tra ra được.
Thạch Đãng chỉ do dự một chút, liền đồng ý để Thạch Hạo rời đi.
—— cường giả từ chém giết mà ra, không phải từ bao bọc mà đến.
"Đi đi." Hắn nói, lại âm thầm phái một tên Bổ Thần Miếu đi theo hộ vệ.
Thạch Hạo là người của Thạch gia, dù là không phải con trai của Thạch Phong, nhưng chỉ nhìn huyết mạch của hắn, vậy cũng đáng giá để gia tộc dốc hết sức bồi dưỡng.
Cho nên, phái cái Bổ Thần Miếu đi theo bảo vệ, đây cũng là chuyện bình thường.
Thân là một thành viên trọng yếu của Thạch tộc, chút phô trương ấy chẳng lẽ còn không có sao?
Tên bảo tiêu này gọi Tần Thanh, cũng không phải là người Thạch tộc, mà là một tên cô nhi, từ nhỏ đã được Thạch tộc thu dưỡng, thiên phú đủ cao, liền được bồi dưỡng, tuyệt đối trung thành với Thạch tộc.
Hắn đã qua bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì tu vi đủ cao, dung mạo cũng trì hoãn, nhìn qua giống như chỉ hơn hai mươi tuổi.
Thạch Hạo rời đi, trở lại học viện.
Một đường thuận lợi, hắn cùng Tần Thanh cũng không có gặp tập kích gì, thuận thuận lợi lợi về tới học viện.
Hắn vừa trở về, Ông Nam Tình liền đến bái phỏng.
"Ngươi có phải là người Thạch gia hay không?" Nữ nhân này rất tò mò hỏi.
"Không nhìn ra, ngươi vẫn rất bát quái." Thạch Hạo cười nói.
"Bớt nói nhảm, phải liền nói phải, không phải liền nói không phải, ấp a ấp úng, không sảng khoái chút nào!" Ông Nam Tình khinh bỉ nói, nàng thích loại đàn ông hào hùng sảng khoái, không phải loại miệng lưỡi trơn tru như Thạch Hạo, quá không nghiêm chỉnh.
Thạch Hạo cười một tiếng: "Ngươi nói vậy, cái này có trọng yếu không?"
Sự cường đại của hắn từ trước đến nay đều lấy từ bản thân, gia tộc cái gì, hắn cũng không muốn lấy ra hù người.
Mắt Ông Nam Tình trợn trắng, cái gia hỏa bại hoại này, nàng một bộ vô cùng bất mãn.
"Hừ!" Ông Nam Tình lập tức đứng dậy rời đi.
"Hô!" Thạch Hạo nhẹ nhàng thở ra, "May nhờ ta thông minh, nếu không bị nữ nhân này quấn chặt, Mạn Mạn chắc chắn sẽ không vui."
Ngày thứ hai, Thạch Hạo liền xin học viện muốn vào nguyên tố địa quật lịch luyện.
Hắn đã nhiều lần tiến vào, chiến tích kinh người, bởi vậy, học viện đối với hắn cũng rất chờ mong, rất sung sướng phê chuẩn.
"Thạch Hạo, lần này, vô luận thế nào chúng ta cũng phải đi cùng nhau" Hứa Trạch Kỳ vô lại nói.
Thạch Hạo thở dài: "Ngươi có thể trước đem bắp đùi ta bỏ ra hay không?"
"Ngươi đồng ý, ta liền buông tay!" Hứa Trạch Kỳ một mặt kiên quyết.
"Ngươi muốn làm bảo tiêu của ta?" Thạch Hạo hỏi.
"Đúng!" Hứa Trạch Kỳ gật đầu.
"Nhưng ta đã có hộ vệ." Thạch Hạo cười nói.
Ai?
Hứa Trạch Kỳ tức giậni: "Nam Môn Khê, tên vương bát đản này! Thạch Hạo a, ngươi tuyệt đối không nên tin tưởng hắn, gia hỏa này chạy trốn rất nhanh, ngươi để hắn làm hộ vệ của mình, sẽ bị hắn bán đi."
"Hứa Trạch Kỳ, cha mẹ có dạy người ra đường không được nói xấu người khác hay không!" Âm thanh Nam Môn Khê vang lên.
"Nam Môn Khê, ta muốn quyết đấu cùng ngươi!" Hứa Trạch Kỳ nhảy lên, hướng Nam Môn Khê trợn mắt nhìn.
"Đến a, xem ai sợ ai!" Nam Môn Khê cũng không sợ.
Hai người bắt đầu đánh nhau, Thạch Hạo lại nhân cơ hội nháy mắt với Tần Thanh, hai người lặng yên rời đi.
Hứa Trạch Kỳ chỉ cho là Nam Môn Khê là bao tiêu của Thạch Hạo, cho nên chỉ cần nhìn chằm chằm Nam Môn Khê, vậy thì đồng nghĩa với để mắt tới Thạch Hạo, ai ngờ đến Thạch Hạo sẽ tự mình chạy?
...
Thạch Hạo cùng Tần Thanh một đường đi tới nguyên tố địa quật, thông qua kiểm tra, bọn hắn liền tiến vào lòng đất.
Tần Thanh rất khiêm tốn, dưới sự dặn dò của Thạch Hạo, hắn che giấu đi tu vi, chỉ để tu vi Quan Tự Tại cho mọi người nhìn.
(Nó lại muốn đi âm người đấy anh em)
Bọn hắn giết vào nguyên tố sinh vật, Thạch Hạo không để Tần Thanh xuất thủ, mà cố hết sức để hố đen hấp thu năng lượng.
Mà mấy ngày sau, người của Tây Nham minh rốt cục cũng san san đi tới.
Minh chủ Sa Ngọc Đường tự mình dẫn đội, còn có Quyền Thành Lễ, Đinh Thừa Giáo, Giải Thiên Y, Trình Phi vô số cao thủ, đội hình phi thường cường đại.
Bọn hắn cấp tốc đem Thạch Hạo bao quanh, từ đó, từ đó Thạch Hạo dù mọc cánh cũng khó bay.
—— bọn hắn chỉ cho đoàn người Nhan Lập Vĩ tử vong chính do tao ngộ nguyên tố sinh vật, căn bản không nghĩ tới đã bị Thạch Hạo đánh giết.
Không phải nói giỡn hay sao?
Thạch Hạo cười một tiếng: "Các ngươi rốt cuộc đã đến, để ta chờ thật vất vả."
Bọn người Sa Ngọc Đường hai mặt nhìn nhau, đều lộ vẻ phẫn nộ.
Thật quá phách lối a, đều bị bao vây, còn dám khinh thường bọn hắn!
"Thạch Hạo, nhân sinh của ngươi dừng ở đây thôi." Đinh Thừa Giáo lập tức hừ lạnh, đối phương quá phách lối, nhất định đánh xong rồi giết mới có thể hả giận.
Thạch Hạo nhìn về phía hắn, chỉ tay một cái: "Ngươi có dám đánh một trận với ta không, ta bảo đảm một quyền đấm chết ngươi, nếu không được, ta tự đem đầu cắt cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận