Tu La Đế Tôn

Chương 871: Dẫn đi

Oanh! Oanh! Oanh!
Từng đạo từng đạo bóng người khổng lồ, vặn vẹo từ phía hẻm núi bay vọt ra, tản mát ra vô số đạo khí tức kinh khủng.
Những người bị âm hồn chiếm cứ thân xác, sẽ lâm vào trình trạng không sống không chết, bất âm bất dương, giống như không thuộc về bất luận một cái thế giới gì.
Những đại âm hồn này có tốc độ quá nhanh, Thạch Hạo nghĩ nghĩ, trực tiếp liền trốn vào trong tiên cư.
Có thể tưởng tượng, những đại âm hồn này một khi xuất thế, chắc chắn sẽ dẫn tới Hỏa Tàm Tôn Giả cùng Hàn Sương Tôn Giả xuất thủ, cho nên, hắn liền có thể nhân cơ hội này để ra tay, đem tiền tài của Hỏa Tàm cung cướp sạch một phen.
Cái thân phận đệ tử Hỏa Tàm cung này còn cần sao?
Không cần a.
Hắn không khỏi cảm thán một chút, chính mình mỗi lần làm ra kế hoạch, nhưng tại sao lúc nào cũng không thể theo kịch bản mà làm chứ?
Sớm biết, hắn liền trực tiếp tiến vào đây rồi thả ra âm hồn là được rồi, cần gì phải đi làm một tên đệ tử của phân cung cấp ba rồi trèo lên chứ?
Ai!
Hết thảy có mười chín đầu đại âm hồn, trong đó có mười một con chính là Trúc Thiên Thê, mà Tiếp Thiên Lộ chỉ có tám đầu, cũng không biết rằng là nhục thân không đủ dùng, hay là có thân xác chứa mấy cái âm hồn bên trong nên tạo ra sự khác biệt này.
Thạch Hạo ở trong tiên cư có thể thấy rõ ràng những chuyện từ khi âm hồn thoát ra ngoài.
Hắn đi ra, cũng chạy về.
"A, người sống sót của Hỏa Tàm cung!" Một người không biết từ bỗng dưng bò ra, chỉ có tu vi Bổ Thần Miếu, vừa rồi chưa kịp tiến vào hẻm núi, sau đó phát hiện không ổn, cho nên cũng lẩn tránh rất nhanh, cho nên mới trốn khỏi một kiếp.
Nhưng mà, tu vi của hắn quá thấp, đoán chừng mấy cái âm hồn kia cũng chẳng thèm cướp đoạt thể xác của hắn làm gì.
Thạch Hạo nhún nhún vai, nói: "Ta không phải là người của Hỏa Tàm cung."
"Ngươi cho rằng nói như vậy, ta liền có thể bỏ qua cho ngươi sao?" Người kia cười lạnh một tiếng nói.
Thạch Hạo thở dài: "Ta không muốn giết ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cứng rắn đem cái cổ hướng trên lưỡi đao cọ nha!"
"Tự tìm cái chết!" Người kia lập tức giết tới đây.
Hai thế lực đã sớm đánh giết lẫn nhau, bắt đầu từ Đại Tế Thiên trở lên, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ bộc phát xung đột, có người chết chính là chuyện rất bình thường. Chỉ là sau Đại Tế Thiên, mỗi một người đều rất trân quý, cho nên không thể dễ dàng có chuyện.
Thạch Hạo lắc đầu, hắn không muốn đại khai sát giới, nhưng vì sao người cứ thích đi lên chứ?
Lại nói, xuất thủ liền nghĩ đưa người vào chỗ chết, phẩm chất của người này cũng không tốt đi chỗ nào.
Hắn tiện tay nhấn một cái, ba, người kia liền bị oanh bạo.
Mà bước chân của Thạch Hạo cũng không dừng, cấp tốc rời đi cái chiến trường này, mà bên ngoài di tích, thì là một không gian hoàn toàn tĩnh mịch.
Đại âm hồn lướt qua, không có một ngọn cỏ.
"Tiểu Thạch Đầu, là do tấm bia đá kia không bền chắc, hơn nữa, cũng không phải à do ngươi đem những đầu âm hồn kia đào ra, bọn hắn tạo thành sát nghiệt hẳn sẽ không tính lên đầu của người." Tử kim thử một bộ an ủi hắn mà nói.
Thạch Hạo cũng không nói cái gì, chỉ lập tức hướng về phía chủ cung của Hỏa Tàm tôn giả mà đi.
Đại âm hồn xuất thế, tự nhiên dẫn phát bạo động, cho nên hai đại thế lực không thể đứng nhìn.
Ngay từ đầu, hai bên chỉ dùng thế thủ, thậm chí còn cố ý đem đại âm hồn hướng về khu vực của đối phương, muốn mượn đao giết người, nhưng mà, bọn hắn rất nhanh liền biết mình đã sai.
Những Âm Hồn thể đang không ngừng giết chóc, mà khi bọn hắn không ngừng thôn phệ sinh linh, thực lực cũng từ từ mà tăng lên, để Hỏa Tàm Tôn Giả cùng Hàn Sương Tôn Giả đều sinh ra kiêng kị.
Nếu cứ tiếp tục như thế, những này âm hồn rồi sẽ mạnh tới mức nào?
Không thể lại tiếp tục dung túng.
Hai thế lực lớn sau khi có cùng quan điểm liền bắt đầu chân thành hợp tác, cũng hướng phía bên ngoài cầu viện, dù sao cũng có một một con âm hồn đạt tới Trúc Thiên Thê, tuy có yếu sơn sinh linh bình thường một chút, nhưng số lượng bày ở trước mắt, có ai lại dám tiếp tục khinh thường chứ?
Sau một hồi đánh nhau, người của hai cung đều thấm mệt, cho nên liền để những người hỗ trợ tranh thủ giúp đỡ, còn bọn hắn thì tranh thru nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ thêm càng nhiều người tới hỗ trợ, mà vài ngày sau, đội quân âm hồn liền bắt đầu chạy tới hướng của Băng Luân điện mà đánh.
Nếu như đặt ở mười ngày trước, Hỏa Tàm Tôn Giả khẳng định sẽ rất vui vẻ, tọa sơn quan hổ đấu là được, nhưng mà, hiện tại hắn đã ý thức được đạo lý môi hở răng lạnh, cho nên vội vàng bỏ xuống chuyện đang làm, gọi người chạy tới hỗ trợ.
Rất tốt.
Đợi những cao thủ này đi xong, Thạch Hạo cùng Ông Nam Tình liền tiến vào chủ cung.
"Người nào, đứng lại!" Thấy hai cái người xa lạ lên núi, mấy vị đệ tử của Hỏa Tàm cung liền đứng ra chặn đường.
Ông Nam Tình khẽ quát một tiếng, dương kiếm mà động, quét quét quét, kiếm quang như mưa, trong nháy mắt liền đem toàn bộ những người đang ngăn cản một lần chém chết.
Với nàng mà nói, Thạch Phong chính là cha chồng của nàng, Hỏa Tàm Tôn Giả xuất thủ muốn giết Thạch Phong, nàng đến nói, đây chính là thù giết cha!
Nữ nhân một khi bị chọc giận, chắc chắn khi ra tay sẽ tàn khốc hơn nam nhân rất nhiều.
"Vợ ngươi quá hung tàn đi, không bằng bỏ đi, sau đó lại đổi một cái." Tử kim thử ở một bên giật giây nói.
Bành, Thạch Hạo một chân đá ra, đem con chuột này đạp bay thật xa.
"Đứng lại!"
"Người nào!"
"A!"
Trong cung liên tục có người xông ra, nhưng Ông Nam Tình một người một kiếm, bốn tế áp xuống, ai có thể địch nổi?
Phải biết, Đại Tế Thiên đều đã bị Hỏa Tàm Tôn Giả mang đi trợ giúp Băng Luân điện, hiện tại chỉ còn lại mấy cái đệ tử bình thường, làm sao có thể chống đỡ Ông Nam Tình ?
Rất nhanh, hai người liền giết vào trong Hỏa Tàm cung.
Đáng tiếc trước đó Thạch Hạo cũng không có trà trộn vào đến, cũng không biết bảo khố được giấu ở đâu.
Đối tại điểm ấy, Thạch Hạo cũng không để ý, dù không có tìm được bảo vật của Hỏa Tàm cung, nhưng hắn đã náo một hồi nhưu thế, Hỏa Tàm Tôn Giả tự nhiên mất hết thể diện.
Này liền đủ.
Đương nhiên, nếu có thể thu chút tài phú, cái kia chắc chắn sẽ còn vui hơn.
Thạch Hạo bắt tới mấy tên đệ tử dò hỏi, rất dễ dàng liền biết vị trí của bảo khố.
Hai người lập tức đi qua, lập tức liền đã tìm được địa phương.
Đây là một cái nhà cổ, hơn nữa cũng không có bất kì trận pháp nào bảo vệ.
Vì cái gì?
Bởi vì ở đây lúc nào cũng có cao thủ trông coi.
"Thật to gan, dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!" Thình lình, một lão giả bỗng nhiên cất tiếng, xem ra một bộ già yếu không chịu nổi, nhưng lời lẽ lại rất hung ác.
Thạch Hạo nhìn lướt qua, không khỏi lộ ra vẻ coi trọng.
"Đăng Thánh Vị!"
Không nghĩ tới, Hỏa Tàm Tôn Giả còn lưu lại một tay cao thủ như vậy.
"Chỉ là một cái Đại Tế Thiên nho nhỏ, thế mà cũng dám lớn lối như thế?" Lão giả còn nói thêm, nhưng lần này hắn ưỡn thẳng thân lưng, ba ba ba, xương cốt toàn thân đều là phát ra một tiếng giòn vang, tóc trắng bồng bềnh, lại như trẻ hơn rất nhiều.
Thạch Hạo cười một tiếng, đem Tử kim thử ném ra ngoài: "Con chuột, nhiệm vụ thu bảo giao cho người."
"Yên tâm, gia tuyệt đối sẽ không tham ô!" Tử kim thử nói xong lập tức bay tán loạn ra ngoài.
Nó nói không tham ô, vậy khẳng định là muốn tham ô.
Lão giả không khỏi giận dữ, ở trước mặt ta, các ngươi còn muốn cướp sạch bảo khố?
Ai cho các ngươi cái lá gan này?
Oanh!
Hắn lập tức xuất thủ, hướng về phía Tử kim thử đánh tới.
Bành!
Nhưng mà, Thạch Hạo cũng lập tức xuất thủ, đem một kích này của lão giả sinh sinh mà cản lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận