Tu La Đế Tôn

Chương 557: Cha mẹ ruột

Bây giờ Sa Ngọc Đường vô cùng tuyệt vọng.
Ai có thể nghĩ tới bên người Thạch Hạolại có một vị Bổ Thần Miếu?
Hiện tại, bọn hắn toàn bộ phải chết ở chỗ này, học viện còn lại mấy cái Quan Tự Tại?
Cũng chỉ ba cái mà thôi.
Nếu như Tây Nham minh có thể giữ được thế lực nhị tinh, nhưng còn có ngày đông sơn tái khởi sao?
"Chạy, có thể đi một cái lời một cái!" Sa Ngọc Đường rống to, thời khắc này, hắn gánh chịu chức trách của một vị minh chủ.
Cưỡng ép đốt cháy sinh mệnh tinh khí tăng lên chiến lực, đây là trận chiến cuối cùng của hắn rồi, còn ngại gì chứ.
Hắn chắc chắn không ngăn được Bổ Thần Miếu, nhưng mà, dù chỉ có thể ngăn lại trong nháy mắt, hắn cũng có thể tranh thủ một tia chạy trốn cho đồng bạn, nói không chừng có người có thể chạy thoát được.
Nhưng mà, Tần Thanh lại gảy ngón tay một cái, Sa Ngọc Đường liền vỡ nát thành cặn bã, không chịu nổi một kích.
Những người khác căn bản không có thời gian đào tẩu, Bổ Thần Miếu xuất thủ, nghiền ép hai cái đại cảnh giới, chỉ có bị miểu sát mà thôi.
Cứ như vậy mấy lần, người Tây Nham minh toàn bộ ngã xuống đất.
Đến đây, thế lực Tây Nham minh suy yếu, không còn địa vị gì trong học viện.
Thạch Hạo chỉ nhìn lướt qua, liền thu ánh mắt, hắn cũng không quan tâm cái chết của mấy người này.
Tự làm tự chịu, trách được ai chứ.
Thạch Hạo không chút động dung nào, chẳng lẽ muốn để hắn bị Tây Nham minh giết mới tốt sao?
"Đi."
Bọn hắn tiếp tục càn quét, có Tần Thanh trợ giúp, Thạch Hạo tự nhiên càng thêm an toàn, một đường quét ngang, một khu lại một khu quần cư của nguyên tố sinh vật bị hắn đào lên.
Hơn hai mươi ngày sau, Thạch Hạo không tiếp tục chờ đợi, quyết định rời đi.
Hắn về tới học viện, hối đoái điểm cống hiến, lại tiến vào Thái Hư giới, bắt đầu hoàn thiện hố trắng pháp tướng.
Hố trắng là hố đen hoàn toàn đối lập, nhưng hố đen pháp tướng chỉ cần ăn ăn ăn, liền có thể đạt tới hoàn mỹ, nhưng hố trắng lại không được, cái này cần Thạch Hạo không ngừng phỏng đoán, nghiên cứu mới có thể hoàn thiện.
Qua mười bảy ngày, mà Thạch Hạo ròng rã tu luyện trong Thái Hư giới một trăm bảy mươi ngày, mới trở về nhục thân.
Trong nháy mắt, linh hồn của hắn lại bị nhục thân bài xích, qua một hồi mới lại thích ứng.
Hố trắng pháp tướng đã gần hoàn thiện, nhưng điểm cống hiến cũng đã dùng hết, hắn cũng không thể tiếp tục ở trong Thái Hư giới.
Hơn nữa, Thái Hư giới cũng không thể ở quá lâu, tối đa chỉ có thể tu luyện liên tục hai mươi ngày, nếu không, linh hồn sẽ không thể trở về nhục thân
Cho nên, dù là Thạch Hạo còn có điểm cống hiến, nếu lại qua ba ngày, hắn cũng phải bị cưỡng chế ra Thái Hư giới, sau đó lại cách một tháng mới có tiến vào.
Còn thiếu một chút, nhưng khoảng cách tới sáu tướng đỉnh phong cũng không xa.
Lúc Thạch Hạo muốn lại vào nguyên tố địa quật, hắn đột nhiên nhận được thư của Thạch Đãng.
—— đã tìm được cha mẹ ruột của hắn.
A?
Thạch Hạo không chút do dự, lập tức lên đường, hướng tới Thạch quốc.
Sau bốn ngày, hắn và Tần Thanh đã về tới Hoàng thành.
Thạch Hạo lập tức đi gặp Thạch Đãng.
"Đây là tư liệu về cha mẹ ngươi." Thạch Đãng đưa ra một tờ báo cáo cho hắn.
Thạch Hạo nhận lấy, rất nhanh liền xem xong.
Bên trong, phụ thân của hắn tên Thạch Cương, mẹ tên Thân Nam Liên.
Thạch Cương ở trong Thạch tộc chỉ có thể xem là một tiểu nhân vật, thiên phú Võ Đạo cũng không xuất chúng, nên chỉ có thể chấp nhận làm thương nhân.
Chừng hai mươi năm trước, hắn cùng Thân Nam Liên đi tới Bắc Ngân đại lục làm ăn, nhưng gặp biển động, một thuyền người toàn bộ chết rồi.
Mà vì sao Thạch Hạo lại có thể tới được vùng đất nguyền rủa, cũng là một kỳ tích.
Đây là chân tướng?
Thạch Hạo trầm ngâm, không nói chuyện khác, nhưng một đứa bé có thể từ Bắc Ngân lại có thể trôi lạc tới Đông Hỏa đại lục sao?
Thạch Hạo biết mình không bình thường, nếu không đã bị Nguyên Thừa Diệt đoạt xá, làm sao lại có thể đem linh hồn đối phương tiêu diệt.
Nhưng đây là phương diện thần hồn, nhục thân của Thạch Hạo rất bình thường a, nếu không tại sao hắn lại có thể bị người đánh tàn phế, từ trên trời cao té xuống địa ngục ?
(Đây là nhắc tới lúc mở truyện, main bị người hạ độc rồi phế tay chân í)
Cho nên, hắn làm sao có thể một mình vượt biển, đi tới nguyền rủa vùng đất chứ?
Hơn nữa, hắn cũng không phải được phát hiện ở bờ biển, mà là bên trong dòng sông!
Thạch Hạo tin tưởng tài liệu này là thực, có Thạch Cương cùng Thân Nam Liên hai người kia, mà bọn hắn cũng xác thực cũng sinh qua một đứa con trai, cũng ra biển làm sinh ý, nhưng mà, đứa con trai này có phải là hắn hay không, đây là một dấu chấm hỏi.
Khả năng quá thấp.
Nhưng hắn không nói ra nghi vấn, mà là cầm lấy báo cáo rời đi, hắn muốn đích thân điều tra thoáng một chút.
Hắn đi tới cố hương của Thạch Cương.
—— Thạch tộc quá nhiều người, chỉ có dòng chính mới có thể sinh hoạt tại đế đô, cũng chỉ có dòng chính của dòng chính, hay là thiên tài hơn người, mới có tư cách ở trong hoàng thành.
Những người như Thạch Cương dĩ nhiên là ở trong những thành thị khác, cái gọi là thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu nha.
Thạch Cương cố hương ở thành Phổ Dương.
Thạch Hạo tìm tới nơi này, sau khi nói rõ ý đồ, liền nhận được thịnh tình chiêu đãi.
Đầu tiên, đây chính là thiên tài có thể sống ở Hoàng Đô, thứ hai, cũng có thể là tộc nhân của bọn hắn, cho nên, vô luận như thế nào, bọn hắn cũng phải nhiệt tình với Thạch Hạo.
Huyết mạch phù chỉ có thể ở cha mẹ cùng con cái tầm đó có hiệu lực, huynh đệ, tỷ muội cùng với khác thân thuộc là vô dụng, cho nên, Thạch Cương, Thân Nam Liên vừa chết, Thạch Hạo không cách nào theo căn nguyên bên trên chứng minh ba cái có quan hệ hay không.
Nhưng mà sau đó hắn cũng không tìm được manh mối gì.
Thạch Hạo ở Phổ Dương mấy ngày, đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, đêm hôm ấy hắn lại đột nhiên phát hiện có người đang tới.
Thạch Hạo đang ngủ, nhưng mở ra lĩnh vực cho nên liền phát hiện có người đang tới chỗ hắn.
Hắn ngồi dậy, lúc này, cửa sổ mở ra, một thân ảnh nhảy vào.
Người áo đen hình như cũng không kỳ quái Thạch Hạo sẽ tỉnh lại, cứ như vậy đứng bên cửa sổ, nhìn hắn chằm chằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận