Tu La Đế Tôn

Chương 801: Ấn Tín Nhiên

"Ha ha." Thạch Hạo cười nói, "Có cần vội vàng động thủ như thế sao, ta còn muốn biết rõ, lúc trước cổ đế triều đã gặp phải chuyện gì đấy, đến cuối cùng, người của hẳn đều chết hết, ngươi lại làm thế nào mà biết được những thứ này?"
Từ Trung lộ ra vẻ ngạo nhiên: "Bởi vì, khi đó ta chính là hậu duệ của cái đế triều này!"
Hắn bễ nghễ nói tiếp: "Nếu không phải khi đó Càn Long Đại Tướng Quân làm hỏng bố cục của chúng ta, Từ gia ta đã sớm đem thuộc hạ tiếp dẫn Ma Đế đại nhân, thành tựu lẫn sự nghiệp sẽ phát triển tới trình trạng cực kì to lớn!"
Thạch Hạo lắc đầu: "Nếu khi đó tổ tiên ngươi thật sự thành công, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể được sinh ra sao?"
Âm hồn có thể sinh trẻ em sao?
Không được.
"Cho nên, ngươi phải cảm tạ vị Đại Tướng Quân kia!" Thạch Hạo cười nói.
Trong lúc nhất thời, Từ Trung lại không biết nên phản bác như thế nào.
Quả thật đúng là như vậy, Càn Long Đại Tướng Quân làm hỏng việc lớn của đế triều, nhưng những người đời sau như hắn đều phải cảm tạ Càn Long Đại Tướng Quân đã cứu bọn hắn một mạng, nếu không, bọn hắn làm sao có thể xuất thế?
"Hừ, Tu La, ngươi cho ta một cơ hội, chúng ta liên thủ chữa trị triệu hoán trận, đem bộ hạ của Ma Đế đại nhân tiếp dẫn tới đây, thu được sinh mệnh bất diệt, ngươi thấy như thế nào?"
Thạch Hạo nghĩ nghĩ: "Được!"
"Lựa chọn sáng suốt." Từ Trung đi tới, vươn tay, giống như muốn đưa cho Thạch Hạo thứ gì, nhưng tay mới đưa đến một nửa, liền đổi thành đập ngang, quét tới bên hông của Thạch Hạo.
Nhưng mà Thạch Hạo cũng sớm có dự liệu, lập tức để thân hình lùi lại, tránh khỏi một kích này.
Hắn lắc đầu: "Từ huynh, cái này cũng quá không phúc hậu rồi!"
Từ Trung cười lạnh: "Ngươi giả ý đáp ứng ta, không phải cũng muốn âm ta sao? Khi đó tổ tiên ta bị thiệt lớn, bây giờ chẳng lẽ ta còn không biết rút ra bài học gì sao?"
Lúc trước Phong Đô đế tiến hành nghi thức triệu hoán cuối cùng, lại bị Càn Long Đại Tướng Quân đánh gãy, đưa tới phản phệ làm mất đi tính mệnh.
Trần gia đời đời kiếp kiếp, một mực nghĩ về điều đấy, khuyên bảo hậu nhân, tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng bất kì kẻ nào, tránh giẫm lên vết xe đổ ngày xưa.
Oanh! Oanh! Oanh!
Từ Trung liên tục xuất chiêu, mỗi một cái đều vô cùng ngoan lệ.
Thạch Hạo một bên trốn tránh, ngẫu nhiên sẽ ngăn cản một cái, một bên thì nói: "Ngươi sớm biết tồn tại ở nơi này, cho nên, là ngươi đã dẫn Bích Lạc giáo tới, muốn giúp người đánh vào đây, nhưng Bích Lạc giáo cũng không thể làm được nên mới thả tin tức ra bên ngoài."
"Không tệ!" Từ Trung cũng không có phủ nhận, hắn vừa nói vừa tiếp tục ra tay đánh về phía Thạch Hạo.
Hắn là Đạo tử của đại giáo mười sao, cũng là thiên tài, cho nên chiến lực cũng vô cùng kinh người.
Thạch Hạo tuy đạt tới giới hạn, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói: "Nhưng ta không rõ, chiến lực của người cũng chỉ có bốn tế, làm sao lại có thể vào được đây?"
Từ Trung lộ ra một nụ cười: "Trên người của ta có một cái bảo vật, có thể hoàn toàn miễn dịch với hết thảy công kích, chỉ là thời gian kéo dài có hạn. Cho nên, ta cần phải có người đem ta đưa đến tầng thứ tám, sau đó nhẹ nhàng vào đây là được rồi !"
A, thì ra là thế.
Thạch Hạo gật gật đầu, lần này hắn đã giải khai toàn bộ nghi hoặc.
"Tu La, ngươi đã biết rõ toàn bộ bí mật, hiện tại cũng đã có thể an tâm mà đi ?" Từ Trung cười xong, vỗ ra một chưởng, ngưng tụ vô tận năng lượng, hóa thành một cự thủ to như nắp giếp, đánh về hướng của Thạch Hạo.
Thạch Hạo không có đón đỡ, còn chủ động trốn tránh.
Ngạnh kháng cùng một tên cường giả bốn tế, hiển nhiên không phải là cách làm sáng suốt.
—— Dù là thả ra đại chiêu, cũng phải nắm lấy cơ hội, không phải đánh ra để kiến công.
Bây giờ, Từ Trung vô cùng cường thế, đè ép Thạch Hạo.
Xèo, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng vọt vào.
A, lại có người đến!
Thạch Hạo nhìn sang, chỉ thấy đó là một người trẻ tuổi, nhìn qua chỉ có hai bốn hai lăm, nhưng tuổi thật lại chạm đến năm mươi.
Từ Trung thì hơi nhíu lông mày: "Lâm huynh, đến rất đúng lúc! Kẻ này lại khôi phục triệu hoán trân, dẫn thêm âm hồn đi tới, mau mau liên thủ cùng ta, đem hắn oanh sát!"
Đây là ăn cướp còn là làng a.
Thạch Hạo không khỏi cười lên, cái tên Từ Trung này thật đúng là không biết xấu hổ.
Lâm huynh?
Thạch Hạo mới nhìn tới người trẻ tuổi kia một chút, lập tức giật mình, đây là Lâm Tử Quang, đạo tử của Tam Anh điện.
Tu vi ba tế, chiến lực bốn tế, thật không phải không bất phàm.
Lâm Tử Quang nhìn thoáng qua Thạch Hạo, lộ ra vẻ khinh thường: "Chỉ là Bổ Thần Miếu, thế mà Từ huynh còn muốn ta hỗ trợ sao?"
Đối thủ như vậy, đừng nói là Từ Trung, chính là đối đầu bất kỳ tên một tế nào, đều có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Ngươi trêu chọc ta sao?
Từ Trung cười một tiếng: "Lâm huynh chớ có xem thườngn, người này lại chính là Tu La!"
Cái gì?
Lúc này, Lâm Tử Quang mới giật mình, hắn đương nhiên nghe nói qua hai chữ Tu La, đây chính là yêu nghiệt phá hết ghi chép, thậm chí còn đem Song Hoa tôn giả giày xéo một trận, những người đang nóng nhất hiện nay, Tu La tuyệt đối có thế tính một cái.
Nhưng mà hắn vẫn không thể tin được, liền xem như Tu La thế nào, chẳng lẽ còn có thể đánh phá thiệt luật Võ Đạo, nắm giữ chiến lực của Đại Tế Thiên sao?
Lùi một bước mà nói, dù tính Tu La thực nắm giữ chiến lực của Đại Tế Thiên, vậy cao lắm là chống đỡ được một tế.
Ngươi là là ba tế nha!
Từ Trung không nói tiếp, chỉ là xuất thủ đánh tới phía Thạch Hạo.
Sự thật thắng hùng biện.
Quả nhiên, giao thủ không có mấy chiêu, Lâm Tử Quang liền biến sắc.
Mẹ nó, thật mạnh.
Dù Thạch Hạo chỉ trốn tránh, ngẫu nhiên đánh lên một chiêu, nhưng theo hắn phán đoán, cái Tu La này, ít nhất cũng có chiến lực của một tên ba tế.
—— bốn tế dĩ nhiên là áp chế ba tế, nhưng muốn thắng thì dễ dàng, muốn giết, vậy lại rất khó khăn.
"Được, ta đến giúp ngươi." Lâm Tử Quang lập tức xuất thủ, gia nhập chiến đoàn.
Hắn dĩ nhiên là tin tưởng Từ Trung, dù sao thế lực của hắn cũng không nhỏ, Từ Trung dám hại hắn sao?
Hai tên bốn tế phối hợp, áp chế đương nhiên lực tăng mạnh, đủ để đánh Thạch Hạo tới giật gấu vá vai.
Nhưng mà, Lâm Tử Quang cũng không thể không thừa nhận, Thạch Hạo thực sự rất mạnh, những Bổ Thần Miếu khác trên thế gian, không người nào có thể bằng.
Oanh!
Đột nhiên Từ Trung đập ngang một chưởng, đánh qua Lâm Tử Quang.
Một kích này quá bất ngờ.
Lâm Tử Quang hoàn toàn không có phòng bị, bành, sau khi bị oanh trúng một chưởng sau đó, cả người hắn đều ngã mạnh ra ngoài.
Phốc, hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, trên mặt thì đầy vẻ khiếp sợ.
Hắn không thể tin được, Từ Trung lại có thể xuất thủ đánh mình!
Vì cái gì chứu?
Hơn nữa, ngươi đây là muốn nhấchai đại tông môn đánh nhau sao?
Quét, âm hồn nhào tới, phóng về hướng của Lâm Tử Quang.
"Ngươi dám!" Lâm Tử Quang cười lạnh, bây giờ âm hồn cũng dám ra đánh hắn rồi?
Nhưng mà, hắn lập tức hoảng sợ.
Bởi vì, đầu âm hồn này rõ ràng là trèo lên Thánh Vị.
Nếu như hắn còn ở trạng thái mạnh nhất, vậy cũng không cần quá sợ hãi, bởi vì âm hồn nơi này bị "Đói" quá lâu, chiến lực tự nhiên tổn hao mấy phần, trèo lên Thánh Vị nhiều lắm là có chiến lực của bốn tế, cũng không vượt quá bao nhiều.
Nhưng bây giờ, hắn lại bị Từ Trung đánh lén, một chưởng đánh đến trọng thương, làm sao cản được âm hồn?
"Từ Trung!" Hắn cắn răng nghiến lợi rống to, nhưng hoàn toàn không cách nào ngăn cản đầu âm hồn kia tiến vào thân thể của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận