Tu La Đế Tôn

Chương 819: Đinh Lăng Phong

Cửu Long Thần Tôn là nhân vật đã xuất hiện từ hơn bốn vạn năm trước, tất nhiên, trước đó hắn cũng không có sử dụng cái tên này, nhưng mà, sau khi hắn đạt được thần tàng đời thứ tư của lão Đinh, hắn liền nhất phi trùng thiên, vô địch cả thế gian!
Bởi vậy có thể thấy được, lão Đinh đã trâu tới cỡ nào rồi, chỉ là lưu lại một đạo thần tàng mà thôi, liền có thể bồi dưỡng ra một tên thiên tài vô địch nhân giới.
Hiện tại, lại một tòa thần tàng của lão Đinh xuất thế, nhưng đây là cái thần tàng thứ mấy của lão Đinh thì mọi người cũng không rõ, tóm lại, khẳng định là càng đi về phía sau, thần tàng lại càng kinh người, nhưng cho dù là thần tàng đời thứ nhất, vẫn thuộc loại trân quý nhất thế gian.
Cho nên, sau khi có tin tức truyền ra, dĩ nhiên là toàn bộ tinh vũ đều đã bị kinh động.
Đinh Lăng Phong, đại yêu nghiệt chín thế!
So sánh xuống, Thạch Hạo chỉ mới là vạn năm thứ nhất mà thôi, mà lão Đinh ? Vô địch chín vạn năm!
"Mẹ nó, Đinh Lăng Phong thần tàng!" Tử kim thử cũng rất kích động, "Tiểu Thạch Đầu, nhanh nhanh nhanh, chúng ta nhất định phải đạt được cái thần tàng này, tùy tiện cũng có thể để chiến lực của người tăng lên gấp đôi."
"Ngươi có biết, tại sao hắn phải sống ở phàm giới chín thế không?"
Thạch Hạo nhún vai: "Không biết."
"Trên thực tế, mỗi một thế hắn đều sáng tạo ra một môn kỹ pháp, tên là Cửu Tự Chiến Pháp." Tử kim thử nói ra, "Dù là Tiên giới, Cửu Tự Chiến Pháp cũng thuộc loại vô địch chiến pháp, liền những tên Tiên Tôn kia cũng rất hứng thú."
"Mà Cửu Tự Chiến Pháp này, gồm có chín từ: Đinh Lăng Phong ta vô địch thiên hạ, ha!"
Phốc!
Thạch Hạo lập tức cười phun một tiếng, uy uy uy, đây cũng quá tùy tiện đi.
Đột nhiên, hắn cảm thấy lão già này cũng có chút không đáng tin cậy.
Nhưng mà, suy nghĩ một chút, khi đó Đinh Lăng Phong liên tục vô địch trong chín thế, cho nên cũng không thể coi như quá mức. Hơn nữa Tử kim thử cũng đã nói, dù là Tiên Tôn cũng muốn muốn có Cửu Tự Chiến Pháp, có thể thấy được lão Đinh trâu tới cỡ nào.
"Cho nên, đời thứ nhất hắn sáng tạo tạo pháp chính là chữ 'Đinh' sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Không sai." Tử kim thử gật đầu, "Từ chiến pháp liền có thể suy đoán ra cái này thuộc về cái thần tàng đời thứ nhất."
"Được a." Thạch Hạo lộ ra nụ cười, "Chúng ta xuất phát."
"Xuất phát!"
Không chỉ là Tử kim thử kích động, Thạch Phong cùng Ông Nam Tình cũng như thế.
Bọn hắn đều nghe được truyền kì của lão Đinh trong thái hư giới, mà sắc mặt cũng liền thay đổi.
So sánh xuống, lão Cổ Chân đúng là quá bình thường.
Không có cách, một cái xưng hùng tinh thể, một cái độc bá tinh vũ, hơn nữa còn là chín thế, dĩ nhiên không phải thuộc một hàng một đội.
Bọn hắn liền xuất phát, bắt đầu xuyên qua từng tinh vũ.
Nhưng cũng có chút bất ngờ là, chỗ truyền tống trận đã xếp từng cái hàng dài.
Không có cách, thần tàng của lão Đinh quá kinh người, đừng nói tiểu bối, chính là đại năng đỉnh cao nhất cũng sẽ động lòng.
Cho nên, người của toàn bộ tinh vũ đều hướng về phía thần tàng mà đi.
Đoàn người của Thạch Hạo cũng không có ý cheng ngang làm gì, hiện tại liền Trúc Thiên Thê đều xuất động, bọn hắn muốn ra gió cũng không được.
Một đường không ngừng truyền tống, bỏ ra thời gian hơn nửa tháng, bọn hắn mới đi đến một khỏa tinh thể gần với thần tàng.
Nhưng mà, thần tàng lại không phải nằm trên một cái tinh thể, mà là nằm độc lập giữa tinh không.
Đây chính là thủ đoạn của lão Đinh, hư không tạo vật!
Từ đó, liền có thể loại đi rất nhiều người.
Không đi được.
Phóng tới tinh vũ, chính là đại năng Trúc Thiên Thê đều sẽ rất ít làm loại chuyện này, bởi vì dùng lực lượng cả một đời của bọn hắn, cũng không có khả năng xuyên qua mấy cái tinh thể.
So với sự rộng lớn của tinh vũ, bọn hắn thật sự quá nhỏ bé.
Nhưng còn tốt là, vị trí của thần tàng cách cái tinh thể này cũng không xa lắm, nếu Trúc Thiên Thê đại năng dùng tốc độ cao nhất mà đi, thời gian một năm hẳn có thể tới nơi.
Nhưng mà, không có cái Trúc Thiên Thê nào sẽ như vậy làm.
Một năm a, quá lâu.
Vậy làm sao bây giờ?
Dùng tinh hạm.
Thạch Hạo đều có chút ngượng ngùng, hắn mượn tinh hạm của Đại Viêm Đế Triều, đến nay đã qua rất lâu nhưng vẫn chưa có trả lại.
Ân, sau lần gặp lại rồi trả luôn cũng không muộn.
Hắn lái tinh hạm, hướng thẳng về vị trí của thần tàng mà đi.
Này liền nhanh hơn, nửa tháng mà thôi, bọn hắn liền đã tới nơi.
Phía trước, một ảnh quang hoa bao phủ, hiện ra một tòa sơn mạch, vẫn có thể nhìn thấy thác nước đang chảy, biển cả đại dương, như là tiên cảnh.
Chỉ là nơi này có quang hoa bao phủ, vẫn không có người nào có thể tiếp cận.
Thủ đoạn của Lão Đinh quá mức trâu bò, tựu là đại năng đỉnh cao nhất cũng không thể phá hủy, chỉ có thể ngồi chờ cửa mở.
Bởi vậy, xung quanh tòa núi này, khắp nơi đều là tinh hạm, lít nha lít nhít.
Đứng đầu, khẳng định là thế lực của đại năng Trúc Thiên Thê, hơn nữa còn là đỉnh cao nhất.
Ngay tại lúc này, tất cả mọi người vô cùng giữ quy củ.
Ngươi là Trúc Thiên Thê lại như thế nào, dám ở trước mặt đỉnh cao nhất làm càn sao.
Võ Đạo giới, cấp bậc cùng thực lực vẫn chính là nhưữn thứu nặng nhất.
Thạch Hạo rất tự giác đem tinh hạm dừng ở phía sau, hiện tại cũng không phải lúc cướp của nha.
Theo thời gian trôi qua, tinh hạm đi tới cũng càng ngày càng nhiều.
Thạch Trọng tới rồi sao?
Hẳn là tới.
Thạch Hạo thầm nghĩ, lấy thủ đoạ của hắn, muốn cầm tới một chiếc tinh hạm cũng không khó lắm, nhưng mà, lần tranh đoạt này đoán chừng Tiên giới cũng sẽ nhúng tay.
Cửu Tự Chiến Pháp, Tiên Tôn cũng phải tâm động nha.
Tới đi.
Thạch Hạo tin tưởng, lão Đinh tuyệt không có khả năng chỉ xem ai có thực lực mạnh hơn liền đem thần tàng giao cho người đó, mà sẽ dùng một loại phương thức nào đó để lựa chọn.
Cho nên, chờ đi.
Mà người tới thì càng ngày càng nhiều, khó tránh khỏi sẽ có xung đột, không đến ba ngày, chiến đấu liền phát sinh hơn trăm lần, thậm chí còn có mấy cái đại năng đỉnh cao nhất dính vào trong đó, nhưng cũng còn tốt, dù sao cũng chưa tói lúc tranh đoạt bảo vật, tất nhiên cũng không có vị đại năng nguyện ý đánh tới đầu rơi máu chảy.
Từng ngày trôi qua, lồng ánh sáng cũng càng ngày càng nhược, rốt cục, đến một ngày nào đó, lồng ánh sáng đột nhiên biến mất.
Có thể tiến vào.
Lập tức, từng chiếc tinh hạm lập tức xuất phát, hướng về phía dãy núi kia mà đi.
Từng chiếc từng chiếc lần lượt phát động, lái về phía thần tàng.
Trong cái tinh vũ này, đại năng thật sự là nhiều lắm.
Đợi cả buổi sau, Thạch Hạo mới có thể điều khiển tinh hạm mà đi tới.
Hắn khu động tinh hạm, hướng về dãy núi rơi đi.
Dãy núi vô cùng lớn, hoàn toàn có thể so sánh một khỏa tinh thể, cho nên cũng có thể rất nhiều nơi để đáp xuống.
Nhưng mà, để Thạch Hạo bất ngờ chính là, vừa mới tới gần, tinh hạm liền bị một cỗ lực lượng đánh tới, căn bản không có cách lại khống chế tinh hạm.
Xèo, tinh hạm lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống phía dưới, sau đó hung hăng va vào một khu rừng nguyên thủy.
Còn tốt, tinh hạm được chế tạo từ mười sao trân kim, có thể chịu đựng được phong bạo trong tinh không, cho nên, dạng va chạm này tự nhiên cũng không thành vấn đề.
Ba người Thạch Hạo ba người ra ngoài, lại đem tinh hạm thu hồi, sau đó lập tức bắt đầu quan sát địa hình, để xem tiếp theo nên đi hướng nào.
Nhưng khi đưa mắt nhìn bốn phía, cơ hồ chỗ nào cũng đều như nhau, khắp nơi đều những dãy núi cao ngút, phía dưới là rừng cây lít nha lít nhít, giống như đi hướng nào cũng đều như nhau.
Được, vậy thì tùy tiện đi một chút là được.
Ba người Thạch Hạo liền lăn bánh mà đi, dạo bước trong rừng.
"Ngang!" Nơi xa vang bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi của yêu thú, kinh thiên động địa.
"Mười sao yêu thú!" Thạch Phong trầm giọng nói ra.
Cái thần tàng của Lão Đinh này cũng quá kinh khủng, thế mà nuôi cả yêu thú cập bậc Trúc Thiên Thê!
Hoặc là nói, liền Trúc Thiên Thê cũng bị hắn vây ở nơi này, đều qua thật nhiều vạn năm, nhưng thủ đoạn hắn bày ra vẫn còn có thể hoạt động, không có bất kỳ đầu yêu thú nào có thể thoát ra.
Quả không hổ là Đinh Lăng Phong a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận