Tu La Đế Tôn

Chương 558: Chân tướng thân thế

"Ta có phải nên hỏi người một câu, ngươi là ai?" Thạch Hạo nói.
Người áo đen lnh lùng nhìn hắn: "Ngươi nên hỏi là, mình là con trai của ai!"
"Ngươi biết?" Thạch Hạo cười nói.
Đây là một tên cường giả Bổ Thần Miếu, nhưng chỉ cần không có tu thành lĩnh vực, liền không có khả năng vô thanh vô tức phá vỡ lĩnh vực của hắn.
(Vào nhưng Thạch Hạo không hay biết gì, hay là lĩnh vực cao hơn đè lĩnh vực thấp hơn ấy, mấy chương sau sẽ nói rõ hơn điều này - DG)
Thấy Thạch Hạo một bộ không biết sống chết, người áo đen toát ra vẻ thất vọng cùng chán ghét, hắn lắc đầu: "Phụ thân ngươi một đời anh hùng, làm sao lại sinh ra một đứa như người?"
"Thật sự xấu hổ, để ngươi thất vọng." Thạch Hạo chuẩn bị vận dụng lực lượng của Nguyệt Doanh, người này có khả năng biết thân thế của hắn, hắn muốn đem đối phương cầm xuống.
Người áo càng thêm bất mãn, đến lúc này Thạch Hạo vẫn còn có thể treo một bộ vô tích sự chứ?
"Hừ, ta trước thay cha ngươi giáo huấn ngươi một chút!" Hắn đột nhiên xuất thủ, bắt tới Thạch Hạo.
Thạch Hạo đã nghĩ tới, người này hẳn là bằng hữu của cha hắn đi?
Cho nên, hắn cũng không có sử dụng Nguyệt Doanh, mà tâm niệm vừa động, liền tiến vào trong tiên cư.
A?
Người áo đen một trảo không thành, lộ vẻ hết sức chấn kinh.
Ở trước mặt hắn, một tên Quan Tự Tại có thể vô thanh vô tức biến mất?
Điều này sao có thể?
Hắn có thể khẳng định, nơi này tuyệt không có truyền tống trận gì, như vậy, Thạch Hạo dùng Thuấn Di phù sao?
Hắn vội vàng ra khỏi phòng, đem thần thức thả ra, muốn xem xét phụ cận trong trăm trượng có Thạch Hạo hay không.
——Khoảng cách dịch chuyển của Thuấn di phù cũng có hạn.
"Tiền bối đang tìm ta sao?" Âm thanh của Thạch Hạo lại từ trong phòng truyền tới.
Người áo đen có loại cảm giác da đầu tê dại.
Thạch Hạo lại trở về!
Trời ạ, hắn vẫn không có phát hiện được.
Tiểu tử này nắm giữ năng lực gì?
Nhưng mà, từ đó hắn lại nhẹ nhàng thở ra, bởi vì trước đó Thạch Hạo cũng không phải không biết sống chết, mà là có mười phần lực lượng.
Quan niệm chuyển biến, thất vọng cùng chán ghét của hắn đối với Thạch Hạo biến thành thưởng thức.
Không hổ là con trai người kia!
Hắn về trong phòng, chỉ thấy Thạch Hạo vẫn ngồi ở chỗ cũ, một bộ ngây thơ vô cùng.
Thằng này, được!
Hắn càng thưởng thức Thạch Hạo, nói: "Hổ phụ không khuyển tử, ngươi không để cho ta thất vọng!"
Ngươi có thất vọng hay không, có liên quan tới ta sao?
Thạch Hạo chỉ cười một tiếng: "Tiền bối biết thân thế của ta?"
Người áo đen gật đầu, nói: "Cha ngươi là Thạch Phong, mẹ ngươi là Chúc Vũ Lan, chừng hai mươi năm trước, phát sinh một biến cố lớn, dẫn đến hết thảy đều thay đổi"
Quả là thế sao?
Tâm Thạch Hạo cuồn cuộn nhảy lên vô số suy nghĩ, sau đó nói: "Còn xin tiền bối đem sự tình nói rõ một chút."
Người áo đen gật gật đầu, sau đó nói: "Nơi này không phải nơi nói chuyện, đi theo ta."
Thạch Hạo không do dự, trực tiếp gật đầu: "Được!"
Hắn có tiên cư, còn có thể mượn lực của Nguyệt Doanh, hoàn toàn không sợ Bổ Thần Miếu.
Đương nhiên, nếu là Đại Tế Thiên, vậy Thạch Hạo sẽ cẩn thận hơn, lấy thực lực Đại Tế Thiên, hoàn toàn có thể lừa gạt lĩnh vực của hắn, trước khi hắn có cảm giác, có thể đem hắn oanh sát.
Người áo đen quay người rời đi, Thạch Hạo đuổi theo phía sau.
Đối phương rõ ràng đang khảo sát Thạch Hạo, tốc độ cực nhanh, cơ hồ muốn đạt tới Chú Vương Đình bình thường.
Nhưng hắn nhìn Thạch Hạo, lại hết sức kinh ngạc.
Thạch Hạo lại có thể theo kịp, hơn nữa nhìn bộ dáng rất dễ dàng, như là đi bộ nhàn nhã.
Người áo đen âm thầm gật đầu, tâm càng vui mừng.
Không bao lâu, hai người liền ra khỏi thành, đi tới một khu rừng rậm.
Người áo đen đem miếng vải che mặt lấy xuống: "Ta tên Thạch Minh, là bà con xa của phụ thân người, từ nhỏ đã theo phụ thân ngươi tu luyện, bất quá, Thạch Phong ca với ta mà nói, càng giống như một vị sư phụ. Nếu không có chỉ điểm của hắn, ta hiện tại chắc là còn không cách nào đi đến Bổ Thần Miếu này."
Thạch Hạo trầm ngâm thoáng một phát, nói: "Tiền bối vì cái gì chắc chắn như thế, ta chính là con trai của Thạch Phong tiền bối?"
"Hai người các người có rất nhiều điểm giống nhau." Thạch Minh nói, "Đương nhiên, ngươi càng giống mẹ của ngươi một chút. Nhưng, chừng hai mươi năm trước, người lưu lạc tới Đông Hỏa đại lục, để ta tin tưởng ngươi chính là con trai của Thạch Phong ca !"
"Mặt khác ——" Thạch Minh dừng một chút, "Ta nhớ được đứa bé kia có cái bớt, ở lòng bàn chân bên trái, có chín khỏa nốt ruồi son, hợp thành hình hoa sen."
Nghe nói như thế, Thạch Hạo liền tin tưởng chín phần mười.
Lòng bàn chân của hắn bản xác thực có chín khỏa nốt ruồi son, chuyện này hắn cũng không cho bất luận kẻ nào biết.
"Còn xin tiền bối đem chuyện cụ thể nói cho ta." Hắn thành khẩn nói.
"Gọi ta Minh thúc đi." Thạch Minh nói, trên mặt mang nụ cười vui mừng.
"Minh thúc." Thạch Hạo cũng rất biết nghe lời a.
Thạch Minh gật gật đầu: "Phụ thân ngươi là một cái thiên tài chân chính, cái gì võ học bí thuật vào trong tay hắn, lập tức liền có thể học được. Thời điểm hai mươi ba tuổi đã tu đến Bổ Thần Miếu, thành tựu như thế, so hai vị lão tổ cũng không thua bao nhiêu."
"Thời điểm ba mươi mốt tuổi, Thạch Phong ca liền bước vào Đại Tế Thiên, so vạn cổ yêu nghiệt như Cổ Sử Vân cũng chỉ kém tí tẹo."
"Theo Đại Tế Thiên bắt đầu, tiến bộ không thể chỉ dựa vào khổ tu, cho nên, Thạch Phong ca liền bắt đầu đi du lịch thiên hạ, tranh thủ bước lên Trúc Thiên Thê, có thể tiếp nhận trách nhiệm của lão tổ tông, gánh lên Thạch tộc, lại huy hoàng năm ngàn năm!"
"Nhưng mà, thòi điểm cha ngươi ở bên ngoài du lịch, lại gặp được mẹ của ngươi, hai người rất nhanh liền nhảy vào bể tình, lại sinh ra ngươi."
"Thế là, cha mẹ ngươi lập tức trở về Thạch quốc, đem ngươi sinh ra. "
"Nguyên lai hết thảy cũng rất hoàn mỹ, nhưng khi người sinh ra được mười ngày, lại đột nhiên phát sinh biến cố!"
"Mẫu thân ngươi đột tử, mà cha ngươi thì cho rằng là Thạch tộc làm hại, vì an toàn của người, liền dẫn ngươi giết ra Thạch quốc, sau khi đem ngươi thu xếp, lại giết trở về, muốn báo thù cho mẹ người."
"Kết quả dẫn tới lão tổ tông tự mình xuất thủ, đem cha ngươi cầm xuống, nhốt vào Địa Uyên động, để ngươi cha tự kiểm điểm."
"Nguyên bản, cha ngươi giết rất nhiều tộc nhân, hẳn là khó thoát khỏi cái chết, còn là lão tổ tông không bỏ, mới nhốt vào Địa Uyên động, tù mà không giết."
Thạch Hạo nghe, từ đầu đến cuối không có ngắt lời, thẳng đến Thạch Minh hoàn toàn ngừng lại, hắn mới trầm ngâm: "Nếu như mẹ ra thực sự bị Thạch tộc ra tay, vậy bất kể là ai ra tay, đều phải nợ máu trả bằng máu!"
Giọng nói của hắn âm trầm như tu la, sát khí màu đen như sắp cháy ra ngoài, lượn lờ quanh người hắn
Bạn cần đăng nhập để bình luận