Tu La Đế Tôn

Chương 299: Một chiêu tiếp một chiêu

Lạc Kiếm rốt cục đã dùng ra tuyệt chiêu, bên trong một quyền đấm ra, chỉ thấy một cái nắm đấm vàng lớn chừng bể cá từ trong không khí mà sinh ra, hướng về phía Thạch Hạo đánh qua.
Đấm ra một quyền, gã lập tức lộ ra vẻ cố hết sức, hiển nhiên, gã cũng không có khả năng tiếp tục vận chuyển công kích như vậy, vì sẽ tiêu hao rất nhiều.
Võ kỹ.
Cái này tự nhiên là dùng đến Ám Kình, nhưng tốc độ so với Ám Kình bình thường còn nhanh, hơn giống như giữa còn có lực lượng thiên địa nào đó đang gia trì.
Thạch Hạo lập tức hiểu được, đây là lực lượng cùng nguyên tố đang sinh ra một loại tác dụng nào đó, làm cho lực trở ngại của không khí đối với quyền đầu này giảm bớt thật nhiều lần, làm ra hiệu quả tăng tốc độ công kích.
Có chút ý tứ.
—— thực lực của Nguyên Thừa Diệt quá mạnh, nên y căn bản không cần nghiên cứu những vật này, vỗ ra một chưởng, không nói đem một khỏa tinh cầu đánh nổ, nhưng phá diệt một phần mười đại lục tuyệt đối là một chuyện dễ dàng.
Cho nên, y chỉ cần oanh ra một kích, bên trong vạn trượng khu vực xung quanh tuyệt đối là một mảnh Tử Vực, lại cần kỹ xảo gì sao?
Nhưng đối với Lạc Kiếm mà nói, loại kỹ xảo này thì là phi thường thực dụng, làm cho công kích có thể càng nhanh đánh tới trên người đối thủ.
Oanh, nắm đấm màu vàng óng mang theo vô tận uy thế đánh tới, tốc độ cực nhanh.
Thạch Hạo đã không cách nào tránh né, Xuyên Vân Bộ so ra cũng kém dạng cực tốc này.
Vậy thì đến cương đi!
Thạch Hạo vận chuyển Cửu Liên Phong Thiên Thuật, lập tức, trên người hắn xuất hiện chín đóa hoa sen, thời điểm khi nắm đấm vàng oanh đến, một đóa hoa sen cũng đúng lúc mà nở rộ.
Bành, lực quyền lập tức vỡ nát, mà Thạch Hạo... Lông tóc không thương!
Cái gì!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều là chấn kinh đến tê cả da đầu.
Trời ạ, ánh mắt của bọn họ có phải là xảy ra vấn đề hay không?
Lạc Kiếm ra một kích cuồn cuộn như thế, thế mà bị Thạch Hạo cản lại, thậm chí còn không có nỗ lực một chút xíu nào.
Trong đám người, Hoàng Minh càng là kích động, hai tay siết lại chặt chẽ.
Thạch Hạo thét dài một tiếng, lập tức triển khai phản kích.
Cửu Liên Phong Thiên Thuật một khi phát động liền không có cách nào dừng lại —— tối thiểu hắn hiện tại là không cách nào làm đến, cho nên, hắn phải thừa dịp đoạn thời gian “Vô địch” này để phát động tấn công điên cuồng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thân hình của Thạch Hạo nhảy ra, hỏa quyền liên tục huy động, ở một phương diện khác, hắn cũng dẫn động nguyên tố Hỏa, hóa thành từng quả cầu lửa, hướng về phía Lạc Kiếm điên cuồng đánh qua.
Lạc Kiếm bất đắc dĩ, chỉ có thể lui.
Cái gọi là bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước phải bắt vua, hắn cũng biết rõ chỉ cần đem bản thân Thạch Hạo oanh nát, vậy công kích của đối phương tự nhiên sẽ tự tiêu, nhưng vấn đề là, tầng hoa sen trên người đối phương quá quỷ dị, thế mà đem tuyệt chiêu của gã đều là cản lại, để gã rất mộng.
Tại trước khi không có hiểu rõ mọi chuyện, gã tự nhiên chỉ có thể lui.
Trời ạ!
Tất cả mọi người đều muốn ôm đầu, bọn họ nhìn thấy cái gì?
Lạc Kiếm thế mà lại lui.
Đường đường là đệ nhất cao thủ bên trong thế hệ tuổi trẻ của Tử Tinh Tông, mặc dù không phải là Đạo Tử, nhưng mỗi người đều tán đồng, là gã có tư cách trở thành Đạo Tử đời kế tiếp. Dạng cao thủ trẻ tuổi này, thế mà bị người áp chế ngược lại?
Phải biết, mặc dù đã chứng minh được Thạch Hạo là “Nói dối”, hắn thật ra là cao thủ Bỉ Ngạn, nhưng chiến lực nhiều lắm là tầng hai tầng ba.
Chênh lệch đến sáu bảy cảnh giới nhỏ còn có thể đánh đến phong sinh thủy khởi như thế?
Quá kinh khủng.
“Ta cũng không tin!” Vừa lui về sau mấy bước, trên mặt Lạc Kiếm cũng nhịn không được rồi, gã hét lớn một tiếng, hai tay hợp lại, hướng về phía Thạch Hạo mà nặng nề vỗ tới, một mảnh kim quang sáng chói.
Kim chi lực, càng thêm sắc bén, đại biểu cho phá hư.
Bành!
Một kích đánh vào Thạch Hạo trên thân, hoa sen nở rộ, phi thường huyễn lệ.
Nhưng mà, Thạch Hạo lại là bình yên vô sự.
Oanh, Thạch Hạo cũng phản kích lại, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên thân Lạc Kiếm.
Bất quá, trên người gã cũng có sinh ra một cái lồng ánh sáng, đem một kích này của Thạch Hạo cản lại.
Dù sao, gã chính là tầng chín, dù chỉ là chừa lại một chút chút lực lượng để bảo vệ mình, cũng đủ để tiêu trừ công kích của Thạch Hạo.
Thạch Hạo cũng không có để ý, lại vung ra song quyền.
“Đáng chết!” Biểu lộ ung dung không vội của Lạc Kiếm đã hoàn toàn không thấy, giờ khắc này, gã tràn đầy phẫn nộ, lo lắng cùng không hiểu, vì cái gì, tu vi của gã rõ ràng là tầng chín, so với Thạch Hạo còn mạnh hơn một mảng lớn, nhưng vì cái gì lại không thể oanh phá phòng ngự của đối phương đâu này?
Mặc dù lực công kích của Thạch Hạo chỉ có cấp bậc tầng ba, mình có thể dễ dàng tiêu trừ, nhưng lực phòng ngự quá cao, để gã căn bản chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Làm sao bây giờ, cứ dông dài như vậy cùng đối phương sao?
Vậy mình còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Không, dạng năng lực phòng ngự này tuyệt không có khả năng là do đối phương tu luyện ra, mà là vận dụng một loại bí bảo nào đó.
Chỉ cần là bí bảo, vậy khẳng định sẽ có thời điểm tiêu hao hết.
Tốt, tiếp tục oanh.
Lạc Kiếm không ngừng xuất thủ, đấu cùng Thạch Hạo.
Tràng diện này phi thường kịch liệt, nhưng đối với thắng bại lại không hề có ảnh hưởng.
Bởi vì hai người đều không thể oanh phá phòng ngự của đối phương, cho nên, vô luận là chiến đấu kịch liệt cỡ nào, lại không hề ảnh hưởng với bản thân của bọn họ.
Bất quá, Thạch Hạo một bên thì chiến đấu, một bên thì hướng về bốn phía ném đủ đồ đạc.
Đều là chút hòn đá nhỏ, nhưng phía trên đều bị hắn khắc xuống phù văn tiêu trọng.
Theo công kích càng ngày càng cuồng bạo của Lạc Kiếm, hoa sen trên người Thạch Hạo cũng một đóa tiếp một đóa mà tiêu tán.
Cái này khiến Lạc Kiếm thấy được hi vọng, cũng càng thêm xác định trên người Thạch Hạo có một cái Linh khí phòng ngự.
Rất tốt, cái Linh khí này hiện tại sẽ thuộc sở hữu của gã.
Chỉ còn lại có một đóa cuối cùng.
Lạc Kiếm cuồng oanh loạn tạc, rốt cục, đóa này hoa sen cũng tuyên cáo vỡ vụn, biến thành vô số đạo mảnh vỡ.
“Chết đi!” Lạc Kiếm đã là giết tới trước người Thạch Hạo, song chưởng giao thoa, đánh về phía ngực Thạch Hạo.
Thạch Hạo cười một tiếng, thân hình lùi lại, không có Cửu Liên Phong Thiên Thuật phòng ngự, hắn cũng không dám ngạnh kháng chính diện cùng một tên tầng chín.
“Ngươi tránh được sao?” Lạc Kiếm cười lạnh.
“Ha ha.” Thạch Hạo duỗi ngón tay hướng về phía Lạc Kiếm nhẹ nhàng điểm một cái, lập tức, một đạo thiểm điện từ đầu ngón tay của hắn đánh ra, tư một cái, hướng về phía Lạc Kiếm đánh qua.
Tốc độ tia chớp có bao nhanh?
Tối thiểu, tuyệt không phải là một tên tầng chín có thể né tránh được.
Mấu chốt là, Lạc Kiếm cũng không có một chút xíu phòng bị nào, nếu không, lấy lực lượng nguyên tố hộ thân của gã, hoàn toàn có thể tiêu trừ uy lực của lôi đình.
Có thể là do gã quá tính trước kỹ càng, cho rằng dưới một kích này khẳng định là có thể giải quyết Thạch Hạo, nên dẫn đến bỏ bê phòng thủ, lập tức để lôi đình tiến nhanh vào trong cơ thể gã tàn phá bừa bãi lên.
Ngay cả như vậy, Lạc Kiếm vẫn như cũ không sợ, công kích của gã đã đánh ra, Thạch Hạo là tuyệt đối sẽ không dám khởi xướng phản kích ở thời điểm này, mà gã chỉ cần thở phào được một hơi, còn có thể khóa chặt càn khôn.
“Đến!” Thạch Hạo cười một tiếng, đưa tay giơ lên, lập tức, từng khỏa đá vụn trên mặt đất không có căn cứ mà bay lên, phía trên còn có từng cái phù văn nhỏ bé đang phát sáng.
Hưu hưu hưu, chỗ Thạch Hạo chỉ tới, những tảng đá kia lập tức gia tốc, hướng về phía Lạc Kiếm đánh tới.
Trong chớp nhoáng liền gia tốc đến trình độ đáng sợ, cũng bởi vậy mà có được lực phá hoại kinh người.
Cái gì?
Lạc Kiếm kinh hãi, nhưng lúc này gã đang ở trong trạng thái tê liệt, như thế nào lại cản được?
Phốc phốc phốc, những viên đá đánh tới từ chính diện liền bị công kích mà gã đánh ra làm cho vỡ nát, nhưng số lượng cực nhỏ, càng nhiều hơn là từ hai bên đánh tới, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên thân Lạc Kiếm.
“A!” Lạc Kiếm cuối cùng là phát ra tiếng kêu thảm.
Quá đau!
Toàn trường ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận