Tu La Đế Tôn

Chương 567: Lại giết

Những người này, đều là Quan Tự Tại, hơn nữa tám chín phần đều là chín tướng.
Rõ ràng có bốn cái chín tướng chết tại nơi này, vì sao Chu Văn Bân vẫn chỉ mang Quan Tự Tại tới đây chứ?
Thứ nhất, theo quan sai dịch báo cáo, trong đó chỉ có một người là bị Thạch Hạo giết chết, còn ba cái kia vẫn là tự giết nhau mà chêt, thứ hai, Chu gia dù sao thế yếu, mặc dù cũng chiêu mộ mấy cái Đại Tế Thiên, võ giả yếu hơn cũng cos, nhưng số lượng cũng không nhiều.
Cho nên, đối phó một cái Quan Tự Tại, làm sao có thể mời ra mấy cái " Trưởng lão" kia được ?.
Nhất là mấy tôn Đại Tế Thiên, bọn hắn chỉ là tọa trấn, bảo vệ Chu gia an toàn, muốn để bọn hắn đi ra ngoài đối phó người khác, còn cần phải bỏ ra một cái giá lớn.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Chu gia đương nhiên không muốn động tới những người này.
Thạch Hạo ngồi ngay ngắn, giống như không biết đã bị một đám Quan Tự Tại bao quây.
"Tiểu bạch kiểm thật đúng là phách lối!"
"Hắc hắc, ta muốn phá mặt của hắn!"
Những caco thủ chín tướng nhao nhao nói, mỗi người đều mười phần vô lại.
"Ta tới bắt lại hắn!" Một tên chín tướng đi lên.
Thạch Hạo tâm niệm vừa động, hố đen pháp tướng xuất hiện.
Lập tức, một con thỏ màu đen hiện ra, có thể manh người một mặt máu.
Khung cảnh hơi chậm lại, sau đó đột nhiên bạo phát tiếng cười to.
Ngươi thế mà lại quan tưởng một con thỏ?
Phốc ha ha ha!
"Nguyên lai ngươi là chỉ thỏ nhỏ!" Chín tướng lúc nãy cười to, "Để gia gia thử một chút!"
Hắn nhanh đi đến chỗ Thạch Hạo, lộ ra hững hờ.
—— chỉ có thể quan tưởng ra phpas tướng như thế này, Thạch Hạo chắc chắn yếu như dế mà thôi..
Thỏ đen đang ngẩn người, nhưng hắn vừa tới gần, thỏ đen lập tức nhìn sang.
Nó há miệng, giống như hóa thành một cái hố đen, cắn tới chín tướng kia.
A?
Tất cả mọi người đều hiếu kì, con thỏ này thế mà vẫn biết công kích.
Chỉ là, có thể mạnh tới mức nào đây ?
Tên chín tướng kia cũng không để ý, dùng tay chụp qua.
Oanh, một quyền đi tới, thỏ đen liền bị đánh vỡ nát.
Mọi người không hề thấy quái lạ, đây không phải chuyện đương nhiên sao?
Nhưng ngay lúc này, thân thể thỏ đen lại khôi phục như cũ, tiếp tục cắn tới tên chín tướng kia.
Miệng vừa hạ xuống, tên chín tướng liền biến mất.
Cái, cái gì!
Mọi người há hốc mồm, một tên chín tướng trong nháy mắt liền biến mất?
Ai có thể tin tưởng?
Bọn hắn nhìn lại thỏ đen, vẫn là bộ dáng ngây thơ, hoàn toàn không có chỗ nào kì lạ.
Cái này!
Bọn hắn từ từ lui về phía sau, không dám loạn động, sợ trở thành mục tiêu của con thỏ kia công kích.
"Giết!" Thạch Hạo nhẹ nói nói.
Lập tức, thỏ đen liền bắt đầu chuyển động.
Nó đến nhanh như một trận gió, trong nháy mắt liền tới trước mặt một tên cường giả chín tướng khác, cắn tới.
Người kia vội vàng xuất thủ chống cự, nhưng đối mặt hố đen pháp tướng... ?
Miệng vừa hạ xuống, hắn liền biến mất.
Thỏ đen đầy sức sống, đại khai sát giới.
Những chín tướng còn lại vội vàng chạy trối chết, nhưng trong phạm vi mười trượng, bọn hắn làm sao có thể so với hố đen pháp tướng?
Pháp tướng di động căn bản không cần thời gian.
Thời gian chưa ba bốn hơi thở, mười mấy tên Quan Tự Tại toàn diệt.
Chu Văn Bân há to miệng, hoàn toàn không dám tin hai mắt của mình.
Phế vật, toàn bộ là phế vật.
Hắn cũng bắt đầu lui về phía sau, bởi vì hắn dù cũng là Quan Tự Tại, cũng cách chín tướng không xa, tự nhiên cũng không phải đối thủ của Thạch Hạo.
Chạy, lần này dù tiêu tốn nhiều một chút cũng phải mời cường giả tới.
Nhưng mà, hắn còn không có chạy mấy bước, đã thấy một mảnh sương mù bao tới, lúc hắn đi ra, đã thấy Thạch Hạo lại đứng trước mặt!
Làm sao có thể chứ?
"Trở về rồi?" Thạch Hạo cười nói.
Đây cũng quá giễu cợt!
Chu Văn Bân khẽ cắn môi, nói: "Ngươi biết mình đang làm cái gì sao? Ngươi thật để Thạch tộc mang tiếng bất lương bất nghĩa sao?"
Ba, Thạch Hạo một cái bạt tai quất tới: "Có biết nói chuyện không?"
Lần này quất đến Chu Văn Bân cuối cùng ý thức được Thạch Hạo là một dị loại.
Hắn lập tức đem thu kiêu ngạo lại, đối phương đã dám giết người, hơn nữa đã đã trải qua giết một người Chu gia, lại há quan tâm lại giết một cái đâu?
"Đúng đúng đúng." Hắn biểu đạt mười phần khiêm tốn.
"Chu gia những năm này khi nam phách nữ, làm xằng làm bậy?" Thạch Hạo hỏi.
"Có." Hắn ngoan ngoãn gật đầu.
"Ngươi cũng có phần sao?" Thạch Hạo lại hỏi.
Chu Văn Bân có chút do dự, Chu gia từ trên xuống dưới đã sớm hư rơi, cho nên người làm xằng làm bậy há lại sẽ chỉ một mình Chu Văn Báo sao? Hắn tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Nhưng muốn hắn chấp nhận, cái này có chút do dự a.
Ba, Thạch Hạo lại đánh tới một bạt tai: "Đang hỏi người đấy!"
"Có, có!" Hắn liền vội vàng gật đầu chấp nhận.
"Vậy ngươi chết cũng không oan." Thạch Hạo từ tốn nói.
Ngươi chờ chút ——
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Thạch Hạo chấn vỡ nát.
"Ngươi gây nghiệt quá nhiều, chết cũng coi như giải thoát cho những người dân kia, cũng là giải thoát cho người." Thạch Hạo từ tốn nói.
Thạch Hạo đứng lên, bước nhanh mà rời đi.
Sau trận này, Chu giai chắc chắn sẽ phải ra cường giả mạnh hơn, hiện tại hắn không muốn đánh với mấy loại này.
Trước hết để cha san bằng Chu gia trước.
Một khi đã ra tay, nhất định phải giải quyết triệt để.
(Nhớ câu trên đấy mấy vị đạo hữu !)
Bạn cần đăng nhập để bình luận