Tu La Đế Tôn

Chương 817: Ngang sức ngang tài

Oanh!
Chỉ chưởng đánh tới, lập tức phát ra một tầng hào quang.
Những người đang quan chiến phía dưới lập tức nhắm chặt đôi mắt, trong lòng có một cỗ cảm giác, chỉ cần mở ra liền sẽ bị chiếu mù, cho nên cũng không thể nhìn thấy trên kia đang có chuyện gì.
Quả thật, khả năng mô phỏng của Thái Hư giới quá cao siêu, quá chân thực, nếu không, bọn hắn cũng chỉ là một cái tinh thần thể, vì sao còn có cỗ cảm giác kia chứ?
Bành bành bành, bọn hắn chỉ có thể nghe được tiếng chiến đấu va chạm kịch liệt, cũng may, chỉ một lúc sau, bọn hắn lại có thể nhìn thấy bình thường.
Thạch Hạo còn đang kịch chiến với Thạch Trọng, mà quanh người hắn còn có thêm một cái quả cầu đá, đang liên tục đập tới phía của Thạch Trọng.
Nói như vậy, một kích vừa rồi, lại ngang sức ngang tài sao?
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, trước đó Thạch Trọng dùng một chỉ hóa giải công kích của Thạch Hạo, mà bây giờ Thạch Hạo cũng như thế, quả thực, đôi huynh hệ này chính là yêu nghiệt mà.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thạch Trọng ban đầu có ưu thế về mặt chiến lực, dẫn trước một cái tiểu cảnh giới cũng không phải để cho đẹp, nhưng mà, từ khi Thạch Hạo lấy ra quả cầu đá kia, cục diện lại lập tức trở về thế cân bằng.
Quả cầu đá kia gặp gì phá nấy, bản thân lại vô cùng kiên cố, không giống mặt trời pháp tướng, mặc dù có vô tận uy lực, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng
—— đương nhiên, cũng chỉ có gặp loại đối thủ như Thạch Trọng, lúc này mới có thể được coi là nhược điểm.
Thạch Trọng cũng không có sử dụng đại chiêu, chỉ dùng thực lực của bản thân đi ngạnh kháng, mới có thể để cho quả cầu đá làm luống cuống tay chân. Nếu không tình huống hiện giờ có lẽ sẽ rất khác biệt
Thạch Trọng không sử dụng đại chiêu, hắn muốn quan sát quả cầu đá kia một hồi, tìm ra biện pháp đem nó phá giải.
Một lúc sau, hắn rốt cục hoàn thủ.
Hắn phất tay, lại có từng cái từng cái lưới bay ra.
Trước đó, hắn đánh ra băng lưới, nhưng bây giờ, những tấm lưới này lại được dùng những dây leo bện thành, có tính dẻo kinh người, một tấm lưới chụp xuống, quả cầu đá lập tức đem tấm lưới phá vỡ, nhưng hai tấm, mười tấm, một trăm tấm chụp xuóng, cuối cùng đã đem quả cầu đá kẹp lại.
Thạch Hạo lộ ra một nụ cười, không hổ là Thạch Trọng, quả nhiên lợi hại.
Lại đến!
Lỗ đen pháp tướng lập tức mở ra, xoay quanh sau lưng của Thạch Hạo, tạo thành một cỗ lực éo vô cùng kinh khủng.
Vẻ mặt Thạch Trọng có chút bất ngờ, bởi vì hắn cảm nhận được, hồn thể của mình lại có dấu hiệu bị xé rách, hắn vội vàng trấn áp bản thân, mới có thể đem cảm giác kia đẩy ra, nhưng cái này lại làm tiêu hao rất nhiều tinh lực của hắn.
Có ý tứ.
Tâm hắn khẽ động, phía sau xuất hiện một con sông lớn, ào ào ào, tiếng nước ngập trời, làm người ta vừa nghe đã sợ.
Những người quan chiến chỉ nhiền một hồi, mỗi người đều là lộ ra vẻ chán ghét.
Cái tiếng nước này quá phiền, để bọn hắn không thể chịu được.
"Đây là cái công pháp gì?"
"Thật đáng sợ!"
"Tâm ý của ta hiện tại rất hoảng loạn, nếu như đang tiến hành chiến đấu, mười thành chiến lực đoán chừng chỉ có thể phát huy ra một hai thành mà thôi."
"A, cái này khiến ta nhớ tới một người."
"Nghiêm Thông Tiêu!"
"Tê, Nghiêm Thông Tiêu a, khi đó đã giết không ít đại năng đỉnh cao nhất, cũng ép rất nhiều người phải chạy đến Tiên giới!"
"Không sai, hắn nắm giữ một cái thủ đoạn, chính là cũng dùng âm luật tác động, để chiến lực của đối thủ giảm lớn hay sao?"
"Đúng, tuy hai người có cách làm khác nhau nhưng tác dụng vẫn phát huy ra một loại tác dụng!"
Những người xung quanh nghị luận ầm ĩ, mà luôn có người tài cao hiểu rộng, lập tức lục ra một cái cổ nhân, thủ đoạn có ba phần giống với Thạch Trọng.
Nhưng mà, Nghiêm Thông Tiêu mặc dù có đệ tử, nhưng môn tuyệt học này tuyệt học này lại không biết vì sao, lại không được truyền thừa xuông dưới, bây giờ lại xuất hiện trước mặt, làm sao không để cho người ta bất ngờ?
Cái Thạch Trọng này, thật sự là sở hữu đại cơ duyên trên người.
Người khác đều đang bị quấy rầy rồi, nhưng Thạch Hạo thì sao?
Hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng lỗ đen pháp tướng liên tục hấp thu, liền đem loại âm luật này hấp thu bảy tám phần, làm giảm đại lượng uy năng của nó.
Lần đối đầu này, Thạch Hạo cùng Thạch Trọng vẫn giữ thế cân bằng với nhau
Thạch Hạo thét dài một tiếng, hướng về phía Thạch Trọng giết tới.
Oanh! Oanh! Oanh!
Một cái dương động lỗ đen pháp tướng, một cái vận dụng đại hà, hai người đối đầu, lỗ đen pháp tướng cùng sông lớn đối kháng với nhau, một hồi lỗ đen bị sông lớn đầu sóng đánh tan, một hồi sông lớn bị lỗ đen cắn nuốt, vô cùng kịch liệt.
Thạch Hạo kinh ngạc, đây là pháp tướng của Thạch Trọng sao?
Thật là lợi hại, lại có thể đối kháng với lỗ đen.
Nhưng mà, Thạch Trọng lại càng thêm khiếp sợ, bởi vì trên tu vi, hắn là bốn tế, mà Thạch Hạo đâu?
Hai tế!
Hắn hơn người ta hai cái tiểu cảnh giới, lại không thể chiếm được thượng phong, đây quả thực là một loại tai họa
Hắn, Thạch Trọng, hắn là vạn cổ mạnh nhất thiên tài, chỉ có hắn mới có thể vượt cảnh giưới đi giết người khác, làm sao có thể ngược lại?
Cái tộc đệ này, vì cái gì có thể Niết Bàn trùng sinh, hơn nữa còn trở nên yêu nghiệt như vậy?
Phải biết, Cửu Dương Thánh Thể mặc dù bất phàm, nhưng nhiều lắm là cũng chính là ngang bằng với cùng Kiếm thể, Thái Âm thể, tuyệt không có khả năng trợ giúp Thạch Hạo đi đến độ cao như bây giờ.
Cho nên, Thạch Trọng vẫn không có cách giải thích được chuyện này.
Trước đó, mặc dù hắn một mực không có xem thường Thạch Hạo, nhưng cũng tuyệt đối có lòng tin với bản thân mình, nếu hai người giao chiến, hắn tất thắng nhiên sẽ thắng.
Nhưng bây giờ, hắn lại không có tự tin như vậy.
—— đương nhiên, đây cũng chỉ là chiến đấu trong Thái Hư giới, sẽ không giống với thực chiến bên ngoài, mà hơn nữa, nếu là đánh nhau sinh tử, tình hình sẽ càng thêm khác biệt.
Trong nháy mắt, đầu Thạch Trọng chuyển qua vô số suy nghĩ.
Hắn rất nhanh liền làm ra quyết định.
Giết Thạch Hạo!
Nhưng mà, làm sao giết đây?
Đây là một cái vấn đề rất khó.
Hai người còn đang đấu, tuyệt chiêu cũng nhiều lần xuất hiện.
Hỏa Phần Thương Khung, Tinh Vân pháp tướng, Tử Lôi Mâu, Thạch Hạo lộ ra rất nhiều đại chiêu, mà Thạch Trọng cũng vậy, không chút keo kiệt để người ta xem mình mạnh tới mức nào.
Nhưng đánh tới đánh lui, hai người vẫn không có cách nào phân ra thắng bại.
Bất quá, người xem lại rút ra một cái kết luận.
—— Thạch Trọng tuyệt đối là vạn năm yêu nghiệt, nhưng mà, so với Thạch Hạo, hắn lại muốn kém một chút.
Vì cái gì?
Bởi vì Thạch Hạo thấp hơn Thạch Trọng hai cái tiểu cảnh giới, lại có thể cùng đối phương liều cái cân sức ngang tài, tự nhiên nói rõ vấn đề.
Người yêu nghiệt nhất, Thạch Hạo!
Chiến đấu hơn nửa ngày, tràng diện vẫn là một bộ ngang sức ngang tài.
"Ha ha ha!" Thạch Trọng cười lớn một tiếng, quyết đoán thối lui ra khỏi chiến đấu.
Thạch Hạo cũng không có thừa thắng truy kích, đối thủ hoàn toàn không yếu hơn hắn chút nào, tiếp tục đấu nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Một trận chiến này, hắn chỉ là kiểm nghiệm thực lực của mình cùng Thạch Trọng một chút, hiện tại mục đích đã đạt đến, tự nhiên không cần phải tiếp tục làm việc vô nghĩa.
"Tộc đệ, ngươi để vi huynh hết sức vui mừng." Thạch Trọng mang theo nụ cười khoan dung, giống như thật sự là một cái đại ca ca đang chiếu cố huynh đệ, "Tiếp theo, trời đất bao la, người muốn đi phương nào vậy ?."
Thạch Hạo mỉm cười: "Ta muốn đi chỗ của người, không biết ngươi ở đâu a?"
"Tộc đệ ở đâu, vẫn là vì huynh tới tìm ngươi đi." Thạch Trọng lại hỏi ngược lại.
Hai người đương nhiên đều không tự nguyện nói ra tung tích của mình, ai biết bên người đối phương có một tên hộ đạo cường đại, nếu như tiết lộ hành tung, bị để mắt tới thì biết làm sao bây giờ?
Cười cười, biểu lộ trên mặt hai người lại trở nên lạnh xuống.
Giữa bọn hắn, nhất định sẽ có một trận sinh tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận