Tu La Đế Tôn

Chương 826: Tiền chuộc

Thạch Hạo mỉm cười: "Sau khi người về Tiên giới, muốn cầm bao nhiêu bảo vật đến đổI lấy thứ này?"
Thôi Khai Thành liền trầm ngâm.
Tiên thạch xác thực trân quý, là tài nguyên tu luyện rất quý giá của Tiên Nhân, nhưng mà, một lần hạ phàm sẽ tiêu hao bao nhiêu tiền của chứ, nếu không phải lần này là vì thần tàng của Đinh Lăng Phong, ai sẽ bỏ tiền ra cho hậu nhân tùy ý xuống phàm giới dạo chơi chứ?
Mà quan trọng nhất là, hắn không biết một lần hạ phàm sẽ tiêu hao bao nhiêu, mà giá trị thực sự của một viên Tiên thạch lại là bao nhiêu.
Cho nên, hắn không dám mở miệng lung tung.
Thạch Hạo nhìn xem biểu lộ của hắn liền biết, hắn lắc đầu: "Ngươi đi đi, lần sau nếu có cơ hội hạ phàm, cho ngươi một cơ hội đấu giá thứ này."
Thôi Khai Thành mất mặt, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Lần này thật sự là mất cả chì lẫn chài, đánh không thắng Thạch Hạo còn chưa tính, còn để cho mình ăn một tràng đại bại, hơn nữa còn bị cướp đến sạch sẽ.
Thạch Hạo lại tiếp tục lôi kéo mấy sợi dây thừng, tiếp tục hướng về phía trước mà đi.
Hiện tạI, bọn hắn đã phục tới sát đất, liền thiên tài của Tiên giới cũng bị Thạch Hạo đánh bại, bọn hắn có có hi vọng gì sao?.
Nhận mệnh.
Thạch Hạo lại đi, trong mấy ngày kế tiếp, hắn lại thu hoạch mấy khối Phân Thân thạch, để tổng thu hạch đạt hơn mười viên.
Mà cuối cùng, hắn cũng đã thoát khỏi thế giới gương.
Cũng hoàn toàn không biết mình làm sao lại có thể đi ra ngoài, chỉ là mơ mơ hồ hồ dạo quanh, phía trước liền xuất hiện một con đường, mà lúc ra khỏi con đường, hắn lại phát hiện nơi này tổng cộng có chín cái lối ra.
Hắn thử đi vào một cái lối ra khác, nhưng lại phát hiện không được.
Chín cái thông đạo này, hẳn là đối ứng chín cái cảnh giới khác nhau, mỗi người đều chỉ có thể vào cái thông đạo tương ứng với cảnh giới của mình mà thôi.
Thạch Hạo gật gật đầu, sau khi hiểu rõ điểm ấy, hắn liền lui về trong thông đạo của mình, bắt đầu chờ đợi.
Một là chờ Ông Nam Tình, hai là chờ những trưởng bối của những tù nhân kia của hắn, mà nếu có thể gặp được Thạch Trọng, hắn cũng ngại đánh với đối phương một trân.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thạch Hạo vẫn một bộ nhàn rỗi, cùng Tử kim thử luyện hóa tài nguyên mà bọn hắn cướp được, để rất nhiều tù binh đều nghiến răng nghiến lợi.
Đây chính là tài nguyên của bọn hắn, ngươi cái cường đạo này!
Rốt cục cũng có người bắt đầu đi ra, có từ khu vực tự Đại Tế Thiên, cũng có người từ những khu vực khác.
"Thiên Dật!" Một người nam tử trung niên ngẫu nhiên quét qua một chút, mới đầu còn lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó thì chuyển sang giận dữ.
Lớn mật, quá lớn mật, lại dám bắt cóc người Cao gia bọn hắn, hơn nữa còn là hậu nhân lão tổ tông thích nhất!
Sau đó, hắn càng thêm hoảng sợ, bởi vì không chỉ là Cao Thiên Dật, còn có rất nhiều những người khác, ví dụ như Cảnh Ngọc Phi, cũng là hậu nhân của của đại năng đỉnh cáo nhất.
Hắn nhìn về phía Thạch Hạo, lớn tiếng nói: "Cuồng đồ, còn không mau mau thả người!"
Chỉ là Đại Tế Thiên, thế mà lại dám làm càn như vậy?
Thạch Hạo mỉm cười: "Lấy ra để tiền chuộc, ta sẽ lập tức thả người."
"Ngươi thật sự là tham đến mờ mắt!" Người trung niên kia cười lạnh một tiếng, liền hướng về phía Thạch Hạo giết tới.
Quá ngây thơ rồi, cho là có con tin trong tay, hắn liền sẽ sợ ném chuột vỡ bình sao?
Hừ, hắn dù sao cũng là Đăng Thánh Vị, nắm giữ của đại cảnh giới, ngươi còn có thể chống cự sao?
Đối mặt với một kích của đối phương, Thạch Hạo không tránh không né, mà thế công của đối phương cũng quá nhanh, để hắn căn bản không kịp phản ứng.
Quét, trong nháy mắt vị nam tử trung niên kia liền đã giết tới.
Bành!
Nhưng mà, hắn còn không có tới gần, cả người lại bị một đạo bình chướng vô hình cản lại.
Chi, cả người hắn đều là từ trên mặt kính trượt xuống.
—— đối với những người có tu vi thuộc thông đạo tương ứng, mặt kính như nước, dễ dàng liền có thể đi ra, nhưng với những người có tu vi khác biệt mà nói, cái này so trân kim mười tinh còn cứng hơn.
Thạch Hạo mỉm cười, trước đó hắn đã thử qya, nếu không lại sao dám ở chỗ này "Buôn bán" ?
Hắn cũng lười nói chuyện, cứ ngồi xếp bằng như vậy.
"Ha ha ha!" Có mấy người không liên quan, lại thêm hậu trường cường đại, tự nhiên không có lo lắng gì, bật cười lên.
Người nam tử trung niên kia cưỡng ép hỏa khí xuống, nơi này có hoàn cảnh đặc thù, hắn căn bản không làm gì được tên kia, thậm chí, dù là lão tổ tông đến đây, cũng chỉ có thể làm trừng mắt mà nhìn.
Dù sao, đây chính là thủ đoạn của Đinh Lăng Phong.
Một lát sau, rốt cục có đại năng Trúc Thiên Thê đi ra.
Ở chỗ này, tuyệt không phải ai thực lực mạnh hơn, liền có thể ra ngoài trước, ít nhất Trúc Thiên Thê ra sau rất lâu, xếp tới vị thứ ba đếm ngược.
Cái đại năng Trúc Thiên Thê kia nhìn thấy khung cảnh này, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt, cũng không có rời đi, mà đứng ở một bên chờ xem chuyện hay.
Chỉ một lúc sau, càng ngày càng nhiều người xuất hiện.
Rốt cục ——
Một tên đại năng Trúc Thiên Thê đi ra, chỉ thấy tên Đăng Thánh Vị của Cao gia lập tức liền tiến lên nghênh tiếp, ba ba nói một trận.
Sau đó, cái đại năng Trúc Thiên Thê kia liền hướng về Thạch Hạo nhìn sang.
Ánh mắt như kiếm, vô cùng lăng lệ.
Cao gia Trúc Thiên Thê, Cao Nguyên!
Thạch Hạo không sợ, hắn đã dám yêu cầu tiền chuộc, đương nhiên sẽ không e ngại đàm hán cùng Trúc Thiên Thê.
"Tu La?" Cao Nguyên mở miệng.
Thạch Hạo gật đầu: "Xin ra mắt tiền bối."
Cao Nguyên cười nhạt một tiếng, mặc dù Thạch Hạo danh chấn Thái Hư giới, nhưng trong mắt hắn lại chỉ là một cái tiểu nhân vật.
Không có cách, đây là do cảnh giới võ đạo quyết định.
"Cho bản tôn một cái mặt mũi, thả Thiên Dật ra có được không?" Hắn nói ra.
Tê!
Tất cả mọi người đều sững sờ, không nghĩ tới Cao Nguyên thế mà lại khách khi với Thạch Hạo như vậy.
Nhưng càng nhiều người lại nhìn ra, đây chính là chỗ ngạo mạn của Cao Nguyên.
Ta căn bản không thèm nói nhảm với người, trực tiếp để ngươi thả người.
Liền hỏi, mặt mũi của Trúc Thiên Thê ngươi dám không cho sao?
Thạch Hạo mỉm cười: "Tiền bối, mặt mũi là mặt mũi, làm ăn là làm ăn. Ta buôn bán nhỏ lẻ, còn không có khai trương, nhưng ngài vừa lên liền muốn ta cho ngài mặt mũi, vậy mỗi người sau đều như thế, ta còn có thể làm ăn được sao?"
Mọi người nghe được lời này cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Mặt đủ dày a, rõ ràng là trói người bắt chẹt, lại còn nói sinh ý cái gì, hơn nữa, lại cùng một vị Trúc Thiên Thê đánh võ mồm, cái can đảm này thật để người bội phục nha.
Cao Nguyên sững sờ, hắn vạn vạn cũng không nghĩ tới, Thạch Hạo lại dám từ chối đề nghị của mình.
Phải biết, hắn chẳng những là Trúc Thiên Thê, hơn nữa còn là đỉnh cao nhất, thậm chí cũng là những người mạnh nhất trong những người mạnh nhất.
Đây là ai đưa dũng khí cho ngươi?
Chỉ là, Cao Nguyên cũng không có xuất thủ.
Hắn đã thử qua, thủ đoạn của Đinh Lăng Phong quá kinh người, hắn cũng không có cách nào đánh vỡ lớp màn chắn kia, cho nên, hiện tại hướng Thạch Hạo xuất thủ, đây chỉ là tự rước lấy nhục đi.
"Nói cái giá đi." Cao Nguyên từ tốn nói.
Tê, Cao Nguyên lại chịu thỏa hiệp.
Mọi người âm thầm kinh hô một tiếng, ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Một tên đại năng đỉnh cao nhất, thế mà lại cúi đầu trước một tên Đại Tế Thiên.
Lại tưởng tượng, nơi này chính là chỗ Đinh Lăng Phong lưu lại thần tàng, Cao Nguyên dù có trâu hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể đánh vỡ hạn chế của Đinh Lăng Phong sao?
Cho nên, hắn muốn đem Cao Thiên Dật cứu ra, cũng chỉ có thể nghe theo lời người khác.
Thạch Hạo cũng quá trâu, lại dám đắc tội một cái Trúc Thiên Thê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận