Tu La Đế Tôn

Chương 1132: Gọi cái cứu binh

Ngươi cái nhị bức a, lúc trước ta đều muốn giết tiểu tử này, ngươi tại sao muốn chặn ngang một cước?
Giáo chủ Thái Bạch Giáo ở trong lòng nói ra, lão hiện tại đương nhiên biết, Gia Khang Thạch tìm Thạch Hạo chính là vì để cho đối phương chọn lựa nguyên thạch cho mình, để ở trên thọ yến hiến cho Gia Bách Cơ.
Kết quả đâu?
Ngu xuẩn!
Giáo chủ Thái Bạch Giáo mười phần hả giận, lúc trước Gia Khang Thạch có bao nhiêu hoành a, lấy tu vi Đồng Giáp Tiên đối với lão lạnh lùng phân phó, nhưng bây giờ đâu, bị Thạch Hạo một hố như thế, gã hiển nhiên vô duyên cùng hoàng vị.
Đương nhiên, hả giận thì hả giận, lão đương nhiên sẽ không tha thứ cho Thạch Hạo.
Kẻ này phải chết!
Mà lần này, Giáo chủ Thái Bạch Giáo hoàn toàn nghĩ không ra khả năng nào để Thạch Hạo còn có thể may mắn miễn chết.
—— dù là Thạch Hạo có tiên cư, nhưng, ở đây nhiều Kim Nguyên Tiên như vậy, hoàn toàn có thể đem tiên cư khống chế lại, sau đó bố trí cái trận pháp, thẳng đến khi đem thọ nguyên của Thạch Hạo hao hết mới thôi.
Mà nếu Gia Bách Cơ là chịu ra tay mà nói, thậm chí có thể cưỡng ép mở tiên cư ra.
Cái kia dù sao chỉ là chế phẩm của Tiên Vương mà thôi.
Giáo chủ Thái Bạch Giáo cũng đi ra, lão mặc dù là Kim Nguyên Tiên, nhưng ở trận chỉ có đại biểu của Ngọc Tiên, cũng không có Ngọc Tiên, cho nên, lão đương nhiên là có tư cách đứng ra.
Một vị Kim Nguyên Tiên tọa trấn, cam đoan Thạch Hạo không chỗ có thể trốn.
Mao Vũ Hào thì là lộ ra vẻ kính nể, không hổ là huynh đệ của ta a, chạy đến đâu thì chọc tới đó, ngươi nhìn, hiện tại lại thêm một cái Kim Nguyên Tiên, còn có hoàng tử của thế lực Ngọc Tiên.
Chậc chậc chậc, bất quá, hắn muốn làm sao để hóa giải cái khốn cục này đâu?
Thạch Hạo mỉm cười, nói: "Các ngươi đều muốn giết ta?"
"Chỉ là Đồng Giáp Tiên, ngươi cảm thấy có thể dùng cái gì để chấn nhiếp chúng ta sao?" Ôn Niệm Dao lạnh lùng nói ra.
Thời điểm ban đầu, nàng coi là Thạch Hạo chính là Truyền nhân Tiên Vương, tự nhiên đối với Thạch Hạo để bụng không gì sánh được, chủ động dán lên, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, nguyên tắc tuyển bạn lữ hàng đầu là bối cảnh cường đại, có thể mang trợ giúp tới cho nàng.
—— còn có nhân tuyển tốt hơn Truyền nhân Tiên Vương sao?
Huống hồ, Thạch Hạo còn đẹp như thế, tự nhiên để nàng lại càng hài lòng.
Nhưng sự thật chứng minh, Thạch Hạo chỉ là một cái lừa gạt, sau khi thất vọng, nàng liền bốc lên lửa giận mãnh liệt, về sau tức thì bị Thạch Hạo nhục nhã ở trước mặt mọi người, lại bị lừa một lần nữa, để nàng cũng là hận đến tận xương tủy.
Cho nên, trong mọi người ở tại chỗ này, nàng kỳ thật so với bất luận kẻ nào đều muốn Thạch Hạo chết.
Thạch Hạo mỉm cười: "Vậy ta có thể gọi cái cứu binh hay không?"
Ôn Niệm Dao cười ha ha: "Tốt, ngươi cứ việc gọi!"
Nàng cũng không tin, ở trong đây, có ai sẽ lớn mật như thế, dám một hơi đồng thời đắc tội bốn tên truyền nhân Ngọc Tiên.
"Ô tiên tử, đã lâu không gặp." Thạch Hạo hướng về phía Ô Nguyệt Di phất phất tay.
Cái, cái gì!
Toàn trường một mảnh xôn xao, ai có thể nghĩ tới, Thạch Hạo thế mà lại nhận biết cùng con gái của Tiên Vương? Hơn nữa, nghe Thạch Hạo nói, giống như hai người còn có giao tình rất sâu a.
Đây chính là con gái của Tiên Vương a!
tThân thể mềm mại của Ôn Niệm Dao cũng là không khỏi lạnh lẽo, nếu như Thạch Hạo thật có cái gì giao tình cùng con gái của Tiên Vương mà nói, vậy trên đời này còn có ai dám động Thạch Hạo?
Chí ít tại ngoài sáng, là không người dám xuất thủ.
Không không không, Thạch Hạo nhất định là đang hư trương thanh thế, hắn làm sao có thể nhận biết con gái của Tiên Vương đâu, người này là từ Phàm giới phi thăng lên, cực kỳ xa đều đánh không vào đề cùng Tiên Vương.
Ân, nhất định như vậy.
Tất cả mọi người là gật đầu, đúng, Thạch Hạo nhất định là đang hư trương thanh thế.
Ô Nguyệt Di thì là thở dài, nàng phát ra Tiên Vương Lệnh, giải thích thân phận của Thạch Hạo, bởi vậy đưa tới thật là nhiều phiền phức cho Thạch Hạo, mà trên thực tế, Thạch Hạo cũng không có chủ động giả mạo Truyền nhân Tiên Vương.
Cho nên, nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy thua thiệt Thạch Hạo, cho nên sau đó mới lại phát đạo Tiên Vương Lệnh thứ hai làm bổ cứu.
Hiện tại, Thạch Hạo hướng nàng mở miệng, nàng lại há có thể không đáp?
Mà để nàng buồn bực là, Thạch Hạo cũng không phải là hướng nàng cầu cứu, mà chỉ là lên tiếng chào hỏi.
—— cầu cứu mà nói, vậy nàng thay Thạch Hạo hóa giải khốn cục, về sau đương nhiên sẽ không tiếp tục cảm thấy thua thiệt Thạch Hạo, nhưng bây giờ mà nói, người ta chỉ là chào hỏi mà thôi a.
Nhưng nàng là vậy, người khác lại sẽ nghĩ như thế nào?
Gia hỏa này thật đúng là đáng giận a, rõ ràng muốn mượn nàng để hóa giải khốn cục, lại ngay cả một cái nhân tình đều không bỏ ra được!
Nàng thực sự rất muốn không để ý tới, nhìn xem Thạch Hạo sẽ trở nên xấu hổ như thế nào, nhưng, dạy bảo nhận từ nhỏ để nàng không làm được chuyện như vậy.
Cho nên, nàng chỉ có thể mỉm cười, mở miệng nói: "Là thật lâu không gặp."
Móa!
Thấy Ô Nguyệt Di đáp lại, tất cả mọi người là tê cả da đầu.
Thật, thứ này lại có thể là thật!
Thạch Hạo nhận biết con gái của Tiên Vương!
Trời!
Thân thể mềm mại của Ôn Niệm Dao trong nháy mắt băng lãnh, làm sao bây giờ?
Dù Thạch Hạo cùng Ô Nguyệt Di không phải rất quen, nhưng chỉ cần chen mồm vào được, chỉ xông lấy điểm ấy, còn có ai dám xuất thủ ở ngay trước mặt Ô Nguyệt Di đâu?
Chẳng phải là không nể mặt Tiên Vương!
Làm sao có thể chứ? Tiểu tử này là làm sao dựng vào con gái của Tiên Vương được?
Không chỉ là nàng, Trì Mộ Dung, Cù Kỳ Ân, Gia Khang Thạch đồng dạng một mặt ngốc trệ, mà Giáo chủ Thái Bạch Giáo thì là do dự, có nên tiếp tục tìm Thạch Hạo tính sổ sách hay không?
Dù sao, dáng dấp của Thạch Hạo cũng quá dễ nhìn, dù Ô Nguyệt Di cũng không phải là người nông cạn, nhưng Thạch Hạo cũng là tuyệt đỉnh thiên tài a, cả hai cộng lại, lực hấp dẫn đối với Ô Nguyệt Di sẽ có bao lớn?
Vạn nhất để con gái của Tiên Vương để mắt tới, đây tuyệt đối là tai họa thật lớn a.
Thạch Hạo mỉm cười, hướng về đám người quét một vòng: "Chư vị, ta hiện tại muốn nói chuyện cũ cùng Ô tiên tử, làm phiền các ngươi nhường đường một chút."
Bọn người Ôn Niệm Dao đều là chết lặng dịch chuyển khỏi thân thể, nhường ra một con đường đi cho Thạch Hạo.
Mẹ nó!
Mao Vũ Hào thì là hướng về phía Thạch Hạo giơ ngón tay cái lên, ý là huynh đệ ngươi ngưu bức, thời điểm ta còn đang cua học trò của Ngọc Tiên, ngươi liền đã cấu kết lại cùng con gái của Tiên Vương, lợi hại hơn ta nhiều lắm.
Ngươi nhìn, y cũng không phải không quản được miệng, lúc này liền không có lớn tiếng ồn ào nha.
Thạch Hạo đi đến bên người Ô Nguyệt Di, hướng về đối phương cười cười: "Tạ ơn."
Cảm kích của ngươi này thật đúng là giá rẻ, không hề có thành ý, quá mức qua loa a.
Trong lòng Ô Nguyệt Di khó chịu cực kỳ, lại là không thể che hết hiếu kỳ, hỏi: "Tiên cư của ngươi từ chỗ nào tới?"
Thạch Hạo mỉm cười: "Một vị hồng nhan tri kỷ tặng."
Ô Nguyệt Di lập tức lộ ra vẻ không tin, làm sao có thể chứ, Thạch Hạo có thể sinh ra gặp gỡ cùng hậu nhân của Tiên Vương sao?
Không thể nào, ngươi bất quá là từ Phàm giới phi —— Ồ!
Nàng lập tức "Phản ứng" tới, Thạch Hạo đây là đang trêu ghẹo chính mình!
Khá lắm gia hỏa da mặt dày, chính mình lúc nào thành hồng nhan tri kỷ của hắn rồi?
Nhưng nàng thế mà còn có chút tim đập thình thịch.
Trời ạ, nàng là thế nào?
Lấy nàng mắt cao hơn đỉnh, chẳng lẽ còn sẽ thích được loại nam nhân "Phổ thông" này sao?
Có thể làm cho nàng động tâm, không phải là những cái dòng dõi, môn nhân cực kỳ ưu tú của các Tiên Vương khác sao?
Xong đời!
Tất cả mọi người là thấy rõ ràng, trên gương mặt xinh đẹp của Ô Nguyệt Di bay lên ánh nắng chiều đỏ.
Điều này nói rõ cái gì?
Nơi này có thật nhiều người, đều có thể một ngụm kết luận, vị kiều nữ cực kỳ cao quý của Hồng Võ Tiên Vực này đã động tình.
Cái này khiến đám người trước đó còn đang xum xoe nịnh nọt với Ô Nguyệt Di đều là mặt xám như tro, mộng đẹp kết thúc cũng quá nhanh đi.
Không!
Chỉ cần Thạch Hạo chết rồi, cái kia không phải cũng đều kết thúc sao?
Lập tức, những người này đều là đằng đằng sát khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận