Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3023: Là hành tây, ta thêm hành tây!

Chương 3023: Là hành tây, ta thêm hành tây!
Thiếu niên ba mắt tiền bối tới rất nhanh. Thực tế thì khi hắn kết nối cuộc trò chuyện với Bá Thiện, Đạo Tử đã lặng lẽ mở cửa vào bí cảnh thời gian cho hắn rồi.
Đây cũng là lý do vì sao trong tình huống ở hai dòng thời gian trôi khác nhau mà thiếu niên ba mắt tiền bối vẫn có thể trò chuyện bình thường với cha Cẩu Đản.
Nếu không, thiếu niên ba mắt tiền bối quay người một cái ở bên ngoài thì ở trong bí cảnh đã nửa ngày trôi qua rồi.
Hai vị chúa tể Cửu U tiền nhiệm nhìn nhau cười thiện lành một cái, thiếu niên ba mắt tiền bối lên tiếng trước: “Lâu rồi không gặp cha Cẩu Đản. Lần này biết ngươi cũng ở đây nên ta đã đặc biệt chuẩn bị quà cho ngươi đây.”
“Cuồng mắt à, ngươi khách sáo quá.” Cha Cẩu Đản mỉm cười sán tới, thò móng vuốt ra, định bắt tay thiếu niên ba mắt tiền bối một cái.
Thiếu niên ba mắt tiền bối nhìn găng tay trên móng vuốt của cha Cẩu Đản, cha Cẩu Đản thì nhìn cái rương nhỏ trong tay thiếu niên ba mắt.
Hai bên rơi vào không khí im lặng chết chóc.
Trình Lâm Tiên Tử lẳng lặng trợn trắng mắt lên: “…”
Hai tên này đã ấu trĩ đến mức cô không nhìn nổi nữa rồi.
Đôi khi cô cũng hơi ấu trĩ, nhưng cô biết giới hạn của sự ấu trĩ của mình ở đâu.
Còn sự ấu trĩ của cha Cẩu Đản và thiếu niên ba mắt thì chẳng còn giới hạn gì nữa hết.
Mặt khác… ban nãy cô cố tình không nể mặt cha Cẩu Đản là để hắn ghét bỏ cái tên “Cẩu Đản”, nhằm cứu vớt đạo hiệu bị nguyền rủa của mình.
Ai ngờ cha Cẩu Đản hỏng hẳn rồi. Bây giờ hắn chẳng những không xấu hổ vì danh xưng cha Cẩu Đản mà còn lấy làm vinh hạnh vì nó mới chết chứ.
Trình Cẩu Đản cảm thấy hy vọng quay lại với cái tên “Trình Lâm” của mình quá đỗi xa xôi.
“Ngươi nghĩ ta mù hả? Vừa nhìn cái găng tay đeo trên móng vuốt này đã thấy đầy âm mưu rồi.” Thiếu niên ba mắt tiền bối buồn bực nói.
Dù muốn chơi xỏ ta thì cũng phải nể mặt mà làm ăn cho kín đáo chứ?
Cái găng tay to oành bọc ngoài móng vuốt thế này… ngươi nghĩ ta là thằng đần sao?
“Ngươi cũng có kém gì đâu?” Cha Cẩu Đản dùng râu rồng móc mũi: “Còn mang quà tới tặng ta cơ đấy. Quan hệ giữa hai ta thế nào, chẳng lẽ ngươi quên béng rồi sao? Ta dùng cái chân để nghĩ cũng biết trong rương ngươi đựng cái gì, chắc chắn là tởm lắm!”
“Ít ra ta còn biết đựng vào rương.” Thiếu niên ba mắt tiền bối chỉ vào cái găng tay của cha Cẩu Đản: “Ngươi thì sao? Bọc cái găng tay to thế, trong đấy đựng cái gì?”
“Đoán xem?” Cha Cẩu Đản nói: “Hay bắt tay cái?”
“Đoán con khỉ.” Thiếu niên ba mắt tiền bối ném rương quà cho cha Cẩu Đản: “Miễn bắt tay đi, nhận quà nè.”
Cùng lúc rương quà được ném ra, thiếu niên ba mắt tiền bối cũng âm thầm mở rương luôn. Quà ấy mà, ngươi muốn nhận hay không là việc của ngươi, còn ta tặng là việc của ta.
Ta quăng thẳng quà vào mặt ngươi đấy, còn ngươi có nhận hay không thì liên quan quái gì đến ta?
Chỉ cần ta tặng được đi là được.
Cha Cẩu Đản đột nhiên quay đầu móc một cái, quần chúng A – Bá Tống đang hóng chuyện bị kéo tới.
“Bá Tống, cuồng mắt tặng quà ta, ta chuyển giao cho ngươi đấy, nhận đi!” Cha Cẩu Đản lôi Bá Thiện chắn trước mặt mình.
Bá Thiện chẳng hiểu sao bị lôi vào nghệt mặt ra: “!!!”
Soạt!
Cái rương mở ra, tản mát thánh quang sáng chói.
Thánh quang đậm đặc thuần khiết khuếch tán khắp nơi.
Dù có Bá Thiện che chắn nhưng cha Cẩu Đản vẫn bị thánh quang chiếu trúng.
Bá Thiện vươn tay nhận lấy cái rương và bảo đao.
“Đây là cự kiếm?” Nhận “đao” xong, Bá Thiện nhìn cẩn thận.
Không phải cự kiếm của phương Tây, mà là cự kiếm dài ba mét như đại đao trong mấy trò chơi ma huyễn thịnh hành.
Cấp bậc hẳn là thất phẩm đỉnh phong.
Chỉ cần bồi dưỡng một chút, thêm một vài loại vật liệu để rèn giũa thì hoàn toàn có thể tấn thăng thành pháp khí bát phẩm.
“Cảm ơn cha Cẩu Đản, cảm ơn ba mắt tiền bối.” Bá Thiện vui vẻ cất thanh cự kiếm đi.
Hóa thân bọc thép còn muốn phát cho mỗi đệ tử một món quà mừng năm mới mà.
Quà của đệ tử là pháp khí bản mệnh xứng đôi với pháp khí tổ hợp tam thập tam thú + cái bình. Bá Tống đã chuẩn bị xong.
Vật liệu luyện khí cũng đã được tích trữ hòm hòm hoặc dễ dàng kiếm được, ví dụ như lông của Tinh Tinh tướng quân nhà Bạch tiền bối two chẳng hạn.
Nhưng hắn chưa có quà gì cho Joseph mới được nhận làm đệ tử chính thức cả.
Bây giờ thì đã có rồi!
Thánh quang kiếm thất phẩm đỉnh phong, tăng thêm năm, sáu tầng phong ấn là có thể để Joseph sử dụng rồi, giống như pháp khí tổ hợp tam thập tam thú được phong ấn xuống cảnh giới nhất, nhị phẩm ngày xưa vậy. Tương lai nếu như Joseph có thể mạnh lên thì có thể mở những phong ấn này ra.
Sau khi thu hồi cự kiếm thánh quang thất phẩm, Bá Thiện lại liếc về phía cái găng tay của cha Cẩu Đản: “Cha Cẩu Đản, hay ngươi đưa cho ta luôn cái găng tay này đi? Dù sao ngươi cũng không chơi xỏ được thiếu niên ba mắt tiền bối, mà quà của thiếu niên ba mắt tiền bối thì ngươi đã chuyển cho ta rồi. Sớm muộn gì cái găng này cũng là của ta, cho luôn bây giờ cho rảnh?”
Tuy không biết cái găng tay kia là cái gì, nhưng nếu nó được cha Cẩu Đản dùng để chơi xỏ thiếu niên ba mắt tiền bối thì chắc chắn là đồ ngon, không lấy phí lắm.
Cha Cẩu Đản: “!!!”
Logic ăn cướp gì đấy?
Ta không chơi xỏ được ba mắt, sao lại phải đưa găng tay cho ngươi? Ngươi là con trai ta à?
À không đúng, ở một phương diện nào đó thì Tống Cẩu Đản đã kế thừa đạo hiệu của Trình Lâm thật.
Thế thì có khi hắn cũng kế thừa được đồ vật của hắn luôn ấy chứ?
“Ngươi mơ đẹp lắm!” Cuối cùng, cha Cẩu Đản cẩn thận tháo găng xuống, giấu nhẹm đi: “Lần sau phải bao bọc cẩn thận, biết đâu còn chơi được ba mắt một vố.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
Ngươi nghĩ ta đần thật hay gì?!
“Đúng rồi, tam nhãn tiền bối, ta trả pháp khí bạn sinh cho ngươi này.” Bá Thiện cầm pháp khí bạn sinh đi về phía thiếu niên ba mắt tiền bối, vừa đi vừa nhấc tay một cái, bàn tay nhúc nhích, một phát Dưỡng Đao thuật phóng ra.
Thiện cảm của thiếu niên ba mắt tiền bối với Bá Thiện tăng 0.5.
Vì độ thiện cảm này truyền qua trung gian là pháp khí bạn sinh nên bị bóc lột mất một phần.
Thiếu niên ba mắt tiền bối mỉm cười, vươn tay, chuẩn bị nhận pháp khí bạn sinh của mình về.
Nhưng đúng lúc này, cha Cẩu Đản đột nhiên cạp đất.
Tư thế ngã của hắn rất chi là xấu, tư thế cũng lóng nga lóng ngóng.
Mà khi ngã xuống, hắn còn trượt dài một phát đến bên cạnh Bá Thiện.
Thiếu niên ba mắt tiền bối đột nhiên nhảy giật lùi ra sau, tránh thoát!
Muốn đánh lén hắn? Không có cửa đâu!
“Úi chao ôi, trượt tay rồi ~” Cha Cẩu Đản phô bày khả năng diễn xuất chỉ đáng ba cắc bạc, trên móng vuốt của hắn, chiếc găng tay không biết bị tháo xuống khi nào đã lại được đeo lên.
Sau đó, vuốt rồng của nó chạm vào pháp khí bạn sinh trong tay Bá Thiện đánh “bép” một cái.
Tầng ngoài găng tay đột nhiên nổ tung, để lộ ra một cái vuốt rồng xương xẩu.
Móng vuốt xương xẩu này linh hoạt khảm vào vào pháp khí bạn sinh.
Pháp khí bạn sinh của thiếu niên ba mắt tiền bối vốn đã tà ác, sau khi được tăng thêm chiếc móng rồng xương xẩu này thì lại càng tà ác hơn!
Bá Thiện hoang mang, chẳng hiểu cha Cẩu Đản muốn làm gì.
Đúng lúc hắn đang nghi hoặc thì trên vuốt rồng xương xẩu kia phóng ra một luồng khí tức cực kỳ “cay mắt”.
“Cay mắt” theo đúng nghĩa đen!
Bá Thiện rơi nước mắt như mưa.
“Cái gì thế?” Bá Thiện giàn giụa nước mắt.
Tạo Hóa Tiên Tử vọt lên, lấy một chiếc bình ra, hứng những giọt nước mắt lã chã kia vào.
“Là hành tây, ta đã thêm mùi hành vào đó!” Cha Cẩu Đản giải thích: “Ta bồi dưỡng một con tà ma hành tây cực phẩm rồi dùng nó để ép ra chất lỏng, thêm vào móng vuốt rồng, luyện chế ra pháp khí này. Hiệu quả của nó cực kỳ cay mắt, cay sè luôn, ngay cả chúa tể Cửu U cũng không thể miễn dịch được!”
“Ta đang trải nghiệm đây.” Bá Thiện vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài: “Bây giờ ta chỉ muốn biết phải làm sao thì ta mới không khóc nữa?”
Chẳng phải ngươi muốn hố thiếu niên ba mắt tiền bối sao?
Sao ta lại dính chưởng?
“Một hiệu quả khác là sau khi dính vuốt rồng này thì không thể gỡ xuống trong thời gian ngắn được đâu.” Cha Cẩu Đản nhìn thiếu niên ba mắt tiền bối: “Nói cách khác, nếu không muốn cay mắt thì ngươi không thể lấy lại pháp khí trong thời gian ngắn được.”
Mà dù là thần khí gì, chỉ cần để gần Bá Tống một thời gian là sẽ… ôi, muốn biết tình hình cụ thể thì cứ nhìn Xích Tiêu Kiếm treo trên hông hắn kia kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận