Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2244: Hóa Thành Ánh Sáng

Chương 2244: Hóa Thành Ánh Sáng
“Có ý gì?” Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ trầm giọng hỏi.
“Phòng giam Thiên Đạo!” Lúc này, con tà ma trong bóng tối kia sợ hãi hét lên, nó nhận ra ‘nơi bị thế giới lãng quên’ này là nơi mà pháp tắc Thiên Đạo chuyên dùng để giam giữ một vài ‘cá thể đặc thù’.
Sau khi móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ nghe được mấy từ ‘Phòng giam Thiên Đạo’ thì thần sắc trong con mắt kịch biến.
Tuy cô ta chưa từng tiếp xúc với Phòng giam Thiên Đạo, nhưng từng nghe được tin đồn tương tự.
“Là không gian mà một khi bị nhốt vào thì sẽ bị xóa sạch từ bản nguyên, bị tất cả sinh linh trên chư thiên vạn giới lãng quên kia ư?” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ bất an cào cào.
Phía sau Bạch tiền bối, Tạo Hóa Tiên Tử há miệng hát: “Hớ hờ hơ ~, đây chính là ~ phòng ~ tối ~ Thiên Đạo ~”
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nói: “Bản thể của ta còn ở bên ngoài!”
“Nhưng bản thể của cô nhất định sẽ cho rằng mình trời sinh không có móng vuốt… Bởi vì ký ức liên quan đến móng vuốt trong trí nhớ của cô ta về cô sẽ bị phai nhạt toàn bộ. Bản thể của cô vốn chỉ có một cái móng vuốt, giờ thì tốt rồi, biến thành một con chim không vuốt.” Sợi tóc ngố Sở các chủ nhân cơ hội đâm tim.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ pử đối diện run rẩy như bị rút gân vậy.
“Vì sao ngươi có thể mở không gian này ra!” Con tà ma quỷ dị kia lên tiếng, bởi vì là sản phẩm từ cuộc nghiên cứu ‘khúc xương bất hủ + phần thận hoại tử của Bá Tống’ của quả cầu béo, cho nên trên người con tà ma này phát ra sương mù nhàn nhạt, hơi giống với ‘thân thể ngụy bất hủ’ của Tống Thư Hàng.
Đúng vậy, vì sao Ngục giam Thiên Đạo chỉ Thiên Đạo mới mở ra được lại bị Bá Tống Huyền Thánh mở ra? Kiếp Tiên đầu trọc, Phượng Nghi Cầm Chủ đều nhìn chằm chằm vào Bá Tống Huyền Thánh.
“Bởi vì ~ ta đẹp trai ~” Mỹ nhân rắn công đức cướp lời đáp.
Bạch tiền bối vươn tay nhét hai vị tiên tử công đức và Tạo Hóa vào trong tụ lý càn khôn.
Hắn cũng không phải Tống Thư Hàng, không thể mặc kệ hai vị tiên tử mãi được.
“Ngươi đã lợi dụng quy tắc gì thế hả?” Con tà ma thận Bá Tống kia nghĩ đến một khả năng.
Đương kim Thiên Đạo bị thiếu mất một phần, nên tư duy cứng nhắc, làm theo trình tự một cách máy móc.
Dưới tình huống như vậy, e rằng chỉ cần đáp ứng được một điều kiện tiên quyết nào đó thì pháp tắc Thiên Đạo sẽ dựa theo thiết lập mà ra tay, bắt mục tiêu bỏ vào trong Phòng giam Thiên Đạo.
Rất có thể Bá Tống Huyền Thánh biết được ‘điều kiện tiên quyết’ này nên đã lợi dụng quy tắc dẫn dụ Ngục giam Thiên Đạomở ra hòng kéo tất cả mọi người vào trong Phòng giam Thiên Đạo.
Tà ma thận vừa nhắc nhở thì Phượng Nghi Cầm Chủ cũng lập tức nghĩ đến khả năng này.
Đối diện.
Sau khi Bạch tiền bối cất hai vị tiên tử vừa lầy vừa nhây xong thì nhẹ nhàng vung áo choàng lên, nói: “Trọng điểm không phải là vì sao ta có thể mở không gian này ra, trọng điểm là hiện tại mọi người đều ở trong Phòng giam Thiên Đạo, bây giờ người bên ngoài đã hoàn toàn quên mất chúng ta. Cho nên, mọi người có muốn quên đi tất cả ân oán, mượn cơ hội này nói hết suy nghĩ trong lòng, trở thành bạn tốt của nhau không? Bởi vì trong thời gian dài đằng đẵng sắp tới, chúng ta không dựa vào ai được ngoại trừ nhau đâu.”
Phượng Nghi Cầm Chủ: “…”
Kiếp Tiên đầu trọc: “…”
Hai vị Huyền Thánh: “…”
Cứ cảm thấy hình như mình thật sự bị Bá Tống Huyền Thánh thuyết phục mất rồi.
Ngục giam Thiên Đạocó vào không có ra, trừ khi Thiên Đạo ra tay thả bọn họ rời đi.
Nếu không, nói không chừng bọn họ thật sự chỉ có thể ở lại Ngục giam Thiên Đạovĩnh viễn, bị thế giới bên ngoài lãng quên triệt để.
Trong không gian màu thuần trắng này, mấy người bọn họ phải chung sống như thế nào cũng là một vấn đề lớn.
“Nói hết suy nghĩ trong lòng ra với nhau? Ngay cả lòng ta cũng không có, làm sao nói hết.” Tà ma quỷ dị cười lạnh nói.
Xích Tiêu kiếm trong tay Bạch tiền bối gật đầu nói: “Cũng đúng, tên này chỉ có thận không có tim.”
“Cho nên, ngươi muốn đánh ta à?” Bạch tiền bối nhìn tà ma.
“Chí ít thì ta muốn bắt ngươi lại.” Tà ma quỷ dị trầm giọng nói.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ nhẹ nhàng bắn ra: “Ta cũng đang có ý đó.”
Trong lúc nói chuyện, móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ bắn ra lần nữa, móng vuốt tung lên một cái, linh lực nơi Bạch tiền bối đứng bắt đầu vặn vẹo.
Kiếp Tiên đầu trọc liên tục nện hai quyền về phía Bạch tiền bối, hai quyền khủng bố áp xuống tựa như đạn pháo đánh tới vậy.
“Vậy các ngươi đuổi theo ta đi.” Bạch tiền bối cười ha ha, hắn tế Lưu Tinh kiếm lên, thân hóa thành độn quang, ‘vèo ~’ một tiếng đã tháo chạy về phương xa.
Đồng thời, vỏ kiếm do pháp khí tổ hợp tam thập tam thú biến thành kia của hắn cũng biến ảo, nơi chuôi của Lưu Tinh kiếm biến hóa ra hai kết cấu động cơ xoắn ốc phun khí của máy bay.
Trong tiếng nổ ầm ầm, nó cung cấp lực đẩy khổng lồ cho việc phi hành của Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối lấy được bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú này trong ‘không gian phong bế’ ở Điền Thiên đảo… là tác phẩm của Bạch Thiên Đạo.
Lúc này bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú đã thể hiện uy năng của bản thân, giúp tốc độ phi hành của Bạch tiền bối tăng lên hơn mười lần chỉ trong nháy mắt.


Ngay sau đó.
Trong không gian Ngục giam Thiên Đạonày.
Tống Thư Hàng do Bạch tiền bối biến thành ngự kiếm, qua lại như con thoi ở phía trước.
Đám người tà ma quỷ dị + Phượng Nghi Cầm Chủ + Kiếp Tiên đầu trọc đuổi theo phía sau.
Phía trước thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sảng khoái của Bạch tiền bối, còn có tiếng gầm rú của động cơ xoắn ốc.
Hưởng thụ tốc độ, hưởng thụ kích thích.
Đối với Bạch tiền bối mà nói, loại cảm giác phía sau có đại địch điên cuồng đuổi theo, buộc hắn phát huy tốc độ của mình đến mức tận cùng đúng là tuyệt không thể tả.
Đại địch đuổi theo càng dữ dội, tiềm lực của Bạch tiền bối lại càng được phóng thích lớn hơn, độn quang ngự kiếm phi hành càng thêm thần tốc.
Ngay cả móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ cùng không đuổi theo kịp tốc độ độn quang của hắn lúc này.
Trò chơi ngươi chạy ta đuổi này đã tiến hành cả ngày trời.
Đám người Phượng Nghi Cầm Chủ đều rượt đuổi tới nỗi tim gan phát đau.
Mỗi lần cô ta tăng tốc, cảm thấy suýt chút nữa là đuổi kịp Bá Tống Huyền Thánh thì động cơ xoắn ốc kia lại nổ ầm ầm, tiếp đó tốc độ của Bá Tống Huyền Thánh lại tăng lên một bậc.
“Chán quá.” Lúc này, Bạch tiền bối đang phi độn phía trước đột nhiên lên tiếng.
Trò chơi có thú vị hơn nữa thì chơi lâu cũng sẽ thấy chán.
Sau khi chơi kích thích tốc độ một ngày một đêm, Bạch tiền bối cũng bắt đầu thấy chán ngấy.
“Ta không chơi nữa.” Bạch tiền bối lên tiếng.
Dứt lời, hắn duỗi tay ném một thanh kiếm gỗ ra.
Trong con mắt trên móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ ở phía sau lộ vẻ nghi hoặc: “? ? ?”
Ngay sau đó, Bá Tống Huyền Thánh phía trước biến thành ánh sáng.
Không phải độn quang mà là chùm ánh sáng thật sự.
Tiếp đó, Bá Tống Huyền Thánh lập tức biến mất.
“Làm sao có thể như thế được!” Tà ma quả thận bị rớt lại phía sau mấy bước gầm lên.
Bá Tống Huyền Thánh lại có thể thoát ra khỏi không gian Ngục giam Thiên Đạođược ư?
Vì sao Bá Tống Huyền Thánh có thể thoát ra khỏi Ngục giam Thiên Đạomà ngay cả chúa tể Cửu U bị giam vào cũng không thể thoát thân chứ?
Trừ khi…
Bá Tống Huyền Thánh chính là Thiên Đạo?
Nhưng điều đó là không thể nào, Bá Tống Huyền Thánh tuyệt đối không thể nào là Thiên Đạo được. Thân là tác phẩm cũng như thân thể dùng để giáng lâm của đương kim chúa tể Cửu U, nó là kẻ hiểu rõ điểm ấy nhất.
Không phải Thiên Đạo, nhưng lại có được quyền hạn của Thiên Đạo.
[Chẳng lẽ… hắn chính là bộ phận bị mất đi của bản thể Thiên Đạo?]
Một suy đoán to gan hiện lên.
Trong ngàn vạn năm tháng đằng đẵng, bộ phận bị Thánh Nhân Nho gia dùng năng lực thiên phú ‘gặm’ mất kia lại chuyển sinh làm người ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận