Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1341: Bạn Tống lại có sáng kiến mới

Chương 1341: Bạn Tống lại có sáng kiến mới
Sở các chủ chỉ vừa suy nghĩ, mái tóc dài của cô đã linh hoạt cuộn lên, chạm vào máu của Tống Thư Hàng, bắt đầu khắc trận pháp triệu hoán Thời Quang Thành ở bên bờ suối nguồn sự sống.
Thế giới hạch tâm là một thế giới khép kín, lúc trước Sở các chủ ở bên bờ suối nguồn sự sống, gần như cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cũng may chính bản thân cô cũng quen với cuộc sống như thế, ngoại trừ việc chữa trị cho bản thân, việc cô làm nhiều nhất mỗi ngày chính là đi ngủ.
Mà bây giờ, có lẽ là do có máu của Tống Thư Hàng làm chất dẫn, Sở các chủ có thể cảm ứng được rõ ràng Thời Quang Thành bên ngoài thế giới hạch tâm.
Hơn nữa cô có cảm giác mình có thể triệu hoán nó tới đây.
Thời Quang Thành chính là tâm huyết của cô, bắt buộc phải gọi nó tới, tránh để nó trôi dạt ngoài vũ trụ, để kẻ khác được lợi.


Trong phòng rèn.
Hai chiếc búa của Lục Tu Tiên Tử đập xuống:
“Hoàn thành!”
Mai rùa này cứng đến đau cả tay, khó khăn lắm gì cô mới chế tạo xong hai chiếc thuẫn Vương Bá Chuyên Gia. Bước cuối cùng là để Tống Thư Hàng đóng dấu lên tấm thuẫn này, sau đó ghép chúng lại.
Sau khi rèn xong lá chắn, Lục Tu Tiên Tử thờ phào một hơi ròi xoay người nhìn ra đằng sau.
“Lục Tu!”
Thất Tu Thánh Quân gọi cô đầy thâm tình.
“Xế… cuối cùng cũng ra rồi hả?”
Lục Tu Tiên Tử hỏi.
Trong khi nói chuyện, cô nhìn thấy Tống Thư Hàng ở sau lưng Thất Tu, tim đột nhiên thắt lại.
Hiện giờ cứ thấy Tống Thư Hàng là cô lại thấy dằm trong tim.
“Chào Lục Tu Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng vẫy tay nói.
Khóe miệng Lục Tu Tiên Tử co giật:
“Chắc không phải ngươi lại lấy được nguyên liệu gì nên mang sang đây đấy chứ?”
“Không phải, trong tay ta chỉ có sừng dê đã thu lại kia thôi.”
Tống Thư Hàng vội vàng xua tay.
Lục Tu Tiên Tử nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà ừm… nói ra có hơi ngại.”
Tống Thư Hàng xoa xoa tay.
“Nhăn nhăn nhó nhó thế ghê lắm, có gì thì cứ nói thẳng đi.”
Lục Tu Tiên Tử hất mái dài vàng óc, quyến rũ vô ngần.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát, phải mào đầu trước cái đã.
“Lục Tu Tiên Tử không hổ là tông sư rèn đúc, chỉ một thời gian ngắn đã làm xong thuẫn Vương Bá Chuyên Gia rồi.”
Tống Thư Hàng khen ngợi.
“Cũng chỉ mình ta mới có bản lĩnh làm liền một lúc hai cái thế này thôi . Cầm lấy, ngươi tự mang về mà lắp đi.”
Lục Tu Tiên Tử hất tay, ném hai chiếc thuẫn Vương Bá Chuyên Gia cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chọn lấy một trong hai chiếc rồi tế ra thánh ấn, đóng dấu lên thuẫn mai rùa... Ngay khi thánh ấn vừa đóng xuống, đồng thời hắn cảm nhận được giữa mình và thuẫn Vương Bá Chuyên Gia có thêm một mối liên kết khó mà diễn tả.
Theo như phương pháp luyện chế pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, Tống Thư Hàng tiến hành bước lắp ráp cuối cùng cho thuẫn Vương Bá Chuyên Gia.
Khắc phù văn pháp bảo, kết nối trận pháp, lắp ráp thành hình.
Tống Thư Hàng đặt tay phải lên pháp khí, kích hoạt Bí Pháp Giám Định.
Một lát sau, kết quả giám định hiện lên trong não hải của hắn.

‘Thuẫn Vương Bá Chuyên Gia’ thuộc pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, pháp khí bát phẩm (trạng thái bốn tầng phong ấn). Cảnh giới đạt đến mức tương ứng thì dần giải trừ phong ấn, phát huy toàn bộ uy lực.
Tăng ba phần hiệu quả tu luyện và uy lực của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công Cự Quy thiên, phong ấn được giải trừ, có thể tăng nhiều nhất là bốn phần.
Các tin tức giám định ban đầu không khác găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ là mấy. Chỉ là công pháp được tăng hiệu quả tu luyện đổi thành Cự Quy thiên, đối với Tống Thư Hàng thì tính năng này vô dụng.
Cường hóa tốc độ tự lành của cơ thể.
Tăng cường uy lực pháp thuật hệ thủy.
Bổ sung hiệu quả đổi ngược lộ tuyến pháp thuật.
Bổ sung hiệu quả sát thương phản chấn vật lý.
Bổ sung bí thuật phòng ngự cơ bản ‘Quy Vương Chi Thuẫn’, sử dụng Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công để kích hoạt, dẫn dắt thi triển.
Bổ sung ‘Tiên Quy Kim Thân’, bí thuật bạo phát (phong ấn một), ngũ phẩm được phép thi triển. Ở cảnh giới tứ phẩm, trả giá bằng việc tổn thương cơ thể có thể sử dụng tạm thời.
Bổ sung ‘Thần Quy Thủy Bích’, pháp thuật phòng ngự thủy hệ (phong ấn hai), lục phẩm được phép thi triển. Ở cảnh giới ngũ phẩm, trả giá bằng việc tổn thương kinh mạch có thể tạm thời sử dụng.
Bổ sung “Huyền Vũ Thổ Tức”, bí thuật khẩu khiếu (phong ấn ba), thất phẩm được phép thi triển, cần phối hợp với “thực tại ảo”.
Bổ sung “Quy Thánh Bí Pháp”, bí thuật triệu hoán (phong ấn bốn), bát phẩm có thể thi triển, cần phối hợp với thánh ấn.

Xét về tổng thể, thuộc tính của thuẫn Vương Bá Chuyên Gia cũng gần bằng găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ. Cả hai là pháp bảo cùng đẳng cấp, về mặt thiết kế không phân cao thấp.
Tuy nhiên do găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ Đã dung nhập với Tống Thư Hàng thể lỏng, vì thế thuộc tính tổng thể của nó hoa lệ hơn nhiều. Hơn nữa còn tăng thêm một loạt các thuộc tính phụ như thánh quang, tâm ma, hỏa diễm, kịch độc.
Bình thường Tống Thư Hàng chỉ cần đeo găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ rồi đấm một quyền là có thể khiến tu sĩ cùng thuộc tứ phẩm như hắn bị hàng loạt hiệu quả tấn công phụ quấn lấy.
“Tuyệt quá!”
Tống Thư Hàng trang bị tấm thuẫn vào tay trái, dùng suy nghĩ để thu nhỏ nó lại, nhìn qua giống như đang đeo đồng hồ vậy.
“Tất nhiên rồi, để luyện chế ra hai tấm thuẫn này, ta đây đã phải mất bao nhiêu tâm huyết cơ chứ?”
Lục Tu Tiên Tử đắc ý nói, đồng thời cô lại đưa các bộ phận lắp ráp của găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ cho Tống Thư Hàng.
Chiếc găng tay này vốn chuẩn bị cho Bạch tiền bối.
Nhưng đúng lúc bây giờ Tống Thư Hàng thiếu mất một chiếc găng tay nên hắn liền kích hoạt, lắp ráp rồi đeo tay phải của mình. Sở dĩ hắn làm thế là để tránh cho tay phải không cẩn thận chạm vào vật thể gì đó, kích hoạt Bí Pháp Giám Định, toàn thân phun máu.
Khen cũng khen rồi, pháp khí cũng lắp ráp xong rồi… vậy bây giờ phải vào chủ đề chính thôi.
“Khụ.”
Tống Thư Hàng ho khan một tiếng, nói:
“Lục Tu Tiên Tử, ta có một chuyện muốn nói với cô.”
“Chuyện gì?”
Đột nhiên Lục Tu Tiên Tử thấy hoảng hốt một cách kỳ lạ.
“Ta và Bạch tiền bối đến phòng tối của Thiên Đạo để đào kho báu, thu hoạch không tệ.”
Tống Thư Hàng cố gắng để biểu cảm của mình bình tĩnh một chút.
“Đi đào kho báu với Bạch tiền bối á? Đào được bao nhiêu bảo vật rồi? Không, không đúng… đừng nói tiếp nữa!”
Lục Tu Tiên Tử xua tay.
Sau một hồi lâu, tiên tử hít thở sâu:
“Nếu như đó đã là nhiệm vụ sắp tới của ta, cho dù phải liều cái mạng này thì ta cũng sẽ hoàn thành nó. Nói đi, ngươi lại thu được bao nhiêu nguyên liệu luyện khí rồi?”
Tống Thư Hàng duỗi ra chín ngón tay.
“Một ngày mà tìm được tận chín nguyên liệu á? Cộng thêm bảy loại nguyên liệu cá voi, rùa, chó, thỏ, trâu, voi, ngựa trong tay ta, còn cả nguyên liệu hệ dê ở chỗ ngươi, tổng cộng ngươi đã có tới mười bảy loại nguyên liệu rồi ư?”
Lục Tu Tiên Tử xoa huyệt Thái Dương, nói:
“Không hổ là Bạch Thánh vận may nghịch thiên, ngươi định luyện chế một bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú loại toàn bát phẩm cả à?”
“Đúng là ta có suy nghĩ như vậy, à còn nữa, thật ra không phải là tìm thêm được chín loại nguyên liệu mà là bây giờ ta chỉ còn thiếu chín loại nữa là đủ ba mươi ba nguyên liệu rồi.”
Tống Thư Hàng giải thích.
Lục Tu Tiên Tử nghe thế thì giơ tay ôm lấy ngực mình.
Nhân quả mà Huyền Trọng Phái phải gánh sau khi đâm dao vào tim bao nhiêu khách hàng đều tính hết lên đầu cô rồi ư?
Định đem tất cả những lần đâm tim của Huyền Trọng Phái trong hàng vạn năm qua đâm lại vào người cô ư?
Luyện chế hai pháp khí bát phẩm liên tục sắp khiến Lục Tu Tiên Tử kiệt sức rồi. Nếu như phải chế tạo ba mươi ba loại pháp khí bát phẩm thì trái tim của Lục Tu Tiên Tử sẽ tan nát mất.
Thất Tu và Tứ Tu đứng bên cạnh cứ cảm thấy tình tiết có chỗ nào đó không đúng.
Nếu là bình thường, khi Tống Thư Hàng nhờ Lục Tu Tiên Tử chế tạo pháp khí, đáng lẽ phải là Tống Thư Hàng khóc lóc, bị đâm tim đến tiêu hồn, vừa rơi lệ vừa nhờ Lục Tu tiếp tục chế tạo pháp khí cho hắn chứ?
Sao tình tiết bây giờ lại đảo ngược lại thế này?
Sau khi nghe thấy Tống Thư Hàng nói rằng hắn phải chế tạo ba mươi ba món pháp khí, Lục Tu Tiên Tử lại như bị vạn tiễn xuyên tâm, chẳng còn lưu luyến gì với cuộc đời này nữa.
“Đều là tại các ngươi.”
Lục Tu Tiên Tử nói với Thất Tu và Tứ Tu:
“Nếu không phải vì cứu các ngươi thì ta đây đã có thể vừa thong thả luyện chế pháp khí, vừa đâm tim Bá Tống rồi.”
Lục Tu Tiên Tử đắng lòng hết sức.
“Ừm…Lục Tu Tiên Tử, mọi người cứ từ từ nói chuyện nhé, ta không quấy rầy mọi người ôn chuyện cũ nữa.”
Tống Thư Hàng cơ trí rút khỏi phòng.
Sau đó, hắn đi về hướng suối nguồn sự sống nơi Sở các chủ đang ở.
“Cho dù có Lục Tu Tiên Tử giúp đỡ cũng không biết đến bao giờ mới luyện chế xong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú. Đặc biệt là khi cảnh giới của ta còn tăng vù vù thế này.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Bởi vì viên thuốc quý mà Vân Tước Tử tống vào miệng hắn vào phút chót nên bây giờ cho dù không tu luyện, dược lực khổng lồ vẫn thúc đẩy công lực của hắn tăng vọt, tiên cốt thứ tư đã bắt đầu hình thành rồi.
Sắp toi rồi.
Có biện pháp nào để tăng tốc độ luyện pháp khí của Lục Tu Tiên Tử không nhỉ?
Ý tưởng tìm một đội Lục Tu Tiên Tử hoàn toàn không thực tế.
Vốn hắn định tới Tam Thập Tam Thú Thần Tông mượn vài cao thủ luyện khí về giúp, nhưng giờ bản thể đang bị giam trong phòng tối, phân thân không thể rời khỏi các bộ phận cơ thể của Vân Tước Tử quá xa.
Về mặt lý thuyểt, hắn có thể đem một cái tay của Vân Tước Tử theo, rời khỏi thế giới hạch tâm để đi tìm thành viên của Tam Thập Tam Thú Thần Tông.
Nhưng ở bên ngoài lại có rùa tai ương khổng lồ.
Nếu như hắn mang theo bộ phận cơ thể Vân Tước Tử rời khỏi thế giới hạch tâm thì con rùa đó sẽ ngay lập tức đuổi đến nuốt hắn mất.
Tuy nhiên bây giờ Thất Tu và Tứ Tu đã tới rồi. Thất Tu tiền bối cũng rất có thành tựu trên phương diện luyện khí, lại còn là Thánh Quân bát phẩm, hắn chắc hắn sẽ giúp Lục Tu Tiên Tử luyện bảo chứ nhỉ?
Như thế tốc độ luyện khí sẽ tăng gấp đôi.
Trong lúc Tống Thư Hàng còn đang suy tư, đột nhiên hắn cảm thấy trên đầu có một thứ gì đó đen thùi lùi rơi xuống.
“Đây là cái gì!”
Tống Thư Hàng trợn trừng mắt nhìn thứ xông vào thế giới hạch tâm của mình.
Hình như là một hòn đảo nhỏ? Hay là một tòa thành nhỉ?
Hơn nữa nhìn cũng hơi quen quen.
“Không ngờ lại thành công thật.”
Bên bờ suối nguồn sự sống, Sở các chủ bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, hai mắt đột nhiên sáng lên:
“Sở các chủ, đây là Thời Quang Thành à?”
Thời Quang Thành chia làm thượng thành và hạ thành.
Thượng thành là nơi mà Lý m Trúc và Sở Sở ở, một ngày trong đó bằng mười hai ngày bên ngoài. Ở trong đó một tháng bằng một năm ở bên ngoài.
Hạ thành là nơi Tống Thư Hàng gặp Diệp Tư, ngược lại hoàn toàn với thượng thành, mười hai ngày bên trong mới bằng một ngày ở ngoài, ở trong đó một năm chỉ tương đương với một tháng ở thế giới bên ngoài.
“Ừm, lúc nãy ta lấy máu của ngươi để làm trung gian, xác định được vị trí của Thời Quang Thành rồi triệu hoán nó tới đây.”
Sở các chủ bình tĩnh đáp.
Tống Thư Hàng xoa lấy cằm mình, hai mắt sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận