Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1799: Bá Tống Kiếp Tiên

Chương 1799: Bá Tống Kiếp Tiên
“Nói đi, lại có chuyện gì mà muốn tìm ta hỗ trợ thế?”
Sở tiền bối nổi lên mặt nước, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Tống Thư Hàng:
“Khụ, Sở tiền bối, ta muốn nhờ ngài lấy nhẫn nại vương tọa xuống giúp.”
“Ta có linh cảm có lần một thì sẽ có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần ba.”
Sở tiền bối lẩm bẩm, tuy vậy mái tóc dài của cô vẫn xuyên qua thế giới hạch tâm, xuất hiện cạnh nhẫn nại vương tọa.
Tóc của Sở tiền bối quấn lấy nhẫn nại vương tọa, kéo nhẹ đưa đến trước mặt Tống Thư Hàng.
“Cảm ơn Sở tiền bối.”
Tống Thư Hàng nhận lấy nhẫn nại vương tọa, sau đó hắn động ý niệm, thu vương tọa vào trong bản mệnh linh hồ để cường hóa và ôn dưỡng.
Cảm giác trên người mang theo mấy vị tiền bối thật tốt.
Sở các chủ thu tóc vào trong thế giới hạch tâm sau đó lại hỏi:
“Thứ trong tay ngươi là Thần Binh Kỳ Giám à?”
“Đúng vậy, là Thần Binh Kỳ Giám do Quy tiền bối sao chép ra.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Hóa ra là do Quy đạo hữu sao ra, thảo nào chữ viết... rất đặc sắc.”
Sở các chủ nói:
“Đúng rồi, trong tay có rất nhiều Thần Binh Kỳ Giám này, ngươi có muốn không?”
Tống Thư Hàng đau lòng muốn khóc:
“Không cần đâu, cảm ơn Sở tiền bối.”
Hóa ra thứ này không chỉ là sách do Quy tiền bối sao chép, trong tay Sở các chủ còn có một đống.
Tán Tài Vương Tọa thật nham hiểm.
Nếu sách nhỏ trong Tán Tài Vương Tọa không cần thu thập đủ cũng có thể mở ra thì tốt rồi, thế thì sau khi xem quyển thượng xong, hắn tuyệt đối sẽ không thu thập quyển trung với quyển hạ.
“Thôi vẫn tặng cho ngươi một phần vậy, cất kỹ đi, có thể làm bảo vật gia truyền.”
Sở các chủ nói.
Dứt lời, cô dùng tóc quấn lấy, ném một quyển Thần Binh Kỳ Giám dày cộm vào tay Tống Thư Hàng.
Cũng là bốn chữ Thần Binh Kỳ Giám nguệch ngoạc.
“Ơ? Quyển Thần Binh Kỳ Giám này không phải do ta sao chép ra.”
Quy tiền bối lên tiếng.
Chữ của nó nó biết, mặc dù chữ viết trên quyển Thần Binh Kỳ Giám mà Sở các chủ ném ra cũng nguệch ngoạc xiêu vẹo, nhưng thoạt nhìn giống tác phẩm của trẻ con hơn, khác với chữ nó viết.
“Khác nhau ư?”
Tống Thư Hàng so sánh hai cuốn Thần Binh Kỳ Giám, cảm thấy chữ viết rất giống nhau.
“Đương nhiên, có phải chữ của ta hay không ta vẫn nhìn ra được. Nhìn trời, rốt cuộc năm đó tên kia đã tìm bao nhiêu người đến sao chép Thần Binh Kỳ Giám vậy?”
Quy tiền bối thở dài, nhớ lại quãng thời gian bản thân khổ luyện thư pháp trước kia.
Tống Thư Hàng tiếp tục so sánh để tìm ra sự khác nhau giữa hai quyển Thần Binh Kỳ Giám.
Hắn đọc hết nội dung trong bản Thần Binh Kỳ Giám của Quy tiền bối cũng như trong Thần Binh Kỳ Giám Sở các chủ cho hắn.
“Bản Thần Binh Kỳ Giám của Quy tiền bối có nhiều nội dung hơn một chút.”
Tống Thư Hàng khép sách nhỏ lại nói.
“Nhiều hơn cái gì?”
Quy tiền bối nghi hoặc hỏi.
Tống Thư Hàng mở hai quyển Thần Binh Kỳ Giám ra, chỉ vào quyển do Quy tiền bối sao chép rồi nói:
“Ví dụ như trong đoạn giới thiệu về Chiến Xa Đế Vương có câu ‘quan trọng nhất là nó rất phong cách’, mà trong quyển của Sở các chủ lại không có chữ ‘nhất’. Mấy chỗ tương tự thế này còn có rất nhiều, đều là một số chi tiết nhỏ không ảnh hưởng gì mấy.”
Nếu chỉ có một hai chỗ thì có thể là do người sao chép khác nhau nên sao chép nhầm, nhưng gần như cứ cách mấy đoạn lại xuất hiện một lỗi thế này, có linh cảm Tống Đầu Gỗ đang âm mưu chuyện gì đó.
“Nếu là thứ do người khác làm ra, rất có thể là chuyện ngẫu nhiên... Nhưng nếu là thứ do tên Tống Đầu Gỗ kia làm ra thì chắc chắn hắn đang cất giấu điều gì đó ở bên trong.”
Tiếng của Sở các chủ vang lên.
Quy tiền bối:
“Nhìn trời, năm đó ta sao chép rất nhiều bản, vậy mà không hề phát hiện ra điều gì bất thường.”
“Tên Tống Đầu Gỗ kia thích chơi trò đố chữ cùng với giấu một số bí mật trong chữ viết.”
Sở các chủ nói tiếp.
Tống Thư Hàng nhớ lại Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, Tống Đầu Gỗ đã giấu bộ công pháp này trong bí tịch của liên minh yêu tinh.
“Giờ chúng ta hãy tìm ra tất cả những chỗ khác nhau rồi ghi lại những chữ mất đi.”
Quy tiền bối đề nghị.
Tống Thư Hàng gật đầu, đồng thời tiện tay thi triển bí pháp giám định lên hai quyển Thần Binh Kỳ Giám.
[Thần Binh Kỳ Giám bản chép tay, phiên bản do yêu sủng rùa biển bự của Bắc Phương Đại Đế sao chép. Bên trong cất giấu một bí mật lớn, nếu tìm ra, bí mật này sẽ khiến ngươi hề hề hề hề.]
[Thần Binh Kỳ Giám bản chép tay, phiên bản do Bạch Cốt Tiên Tử sao chép. Muốn có được bảo tàng mà ta cất giấu không? Vậy đi tìm đi, chỉ cần tìm được bảo tàng thì tất cả đều thuộc về ngươi.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn lấy giấy và bút từ trong thế giới hạch tâm ra, nhanh chóng ghi lại những chỗ khác nhau giữa hai quyển Thần Binh Kỳ Giám, sau đó tổ hợp những chữ tìm được lại.
“Tiếc quá, nếu có máy vi tính ở đây thì có thể sử dụng phần mềm, chỉ cần một phát là tìm ra được toàn bộ những chỗ khác nhau ngay.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau khi ghi ra xong, hắn giơ sổ lên:
“Sở tiền bối, Quy tiền bối, thế nào? Có nhìn ra được bí mật gì không?”
“Phải chăng sau khi tổ hợp tất cả các chữ lại sẽ được một bộ bí pháp thần công?”
Quy tiền bối suy đoán, các đại lão trước kia rất thích dùng loại thủ pháp này.
“Nhưng nhìn thế nào cũng không giống công pháp.”
Tống Thư Hàng chỉ vào những chữ viết được ghi ra trên sổ, bắt đầu đọc:
“Thích nhất hạ tuyết thiên miệng của ngươi eo của ngươi tất cả của ngươi đều ngon...”
Do không có dấu ngắt câu nên cả đống chữ dính liền với nhau, lúc đọc không ngắt câu được, đọc rất mệt. Hơn nữa nội dung tổng thể nghe khá giống thư tình thì phải? Nhưng mà eo ngon là cái quái gì?
“Có thể là trò đố chữ nhiều vòng liên tiếp, bí mật thật sự hẳn là được giấu trong những con chữ lộn xộn này.”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng thử thi triển bí pháp giám định lên nội dung do hắn viết ra.
Kết quả giám định trả về là:
[Chữ do Bá Tống viết.]
“Nhìn trời, ta không thích trò đố chữ, đau cả đầu. Thay vì chơi đố chữ, ta thà nằm sấp trong ổ ấp trứng còn hơn.”
Quy tiền bối nói.
Sở các chủ:
“Cách đơn giản nhất là tìm ra Tống Đầu Gỗ rồi hỏi hắn câu trả lời là gì.”
Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động ra, đăng đoạn văn hắn ghi lại lên nhóm Cửu Châu số 1.
Sức của một người có hạn, trí tuệ của một người cũng là có hạn.
Lúc này, đương nhiên phải mượn sức của mọi người rồi.
“Đây là cái gì?”
Thất Tu Thánh Quân lấy điện thoại di động ra rồi hỏi.
“Đây là trò đố chữ, có lẽ trong đó cất giấu một bộ công pháp hoặc là bảo tàng, các tiền bối xem thử có cách nào giải nó không?”
Tống Thư Hàng trả lời.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Ta còn tưởng ngươi đang viết thư tình đấy.”
Đồng Quái Tiên Sư:
“Ta còn tưởng mặt của ngươi bị đè lên bàn phím nên mới bắn ra một đống chữ lộn xộn như vậy, chữ trước chẳng ăn nhập gì với chữ sau.”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu:
“Đây chính là thứ trong ba quyển sách nhỏ mà chúng ta mới vừa thu thập à?”
“Mà nói chứ sau ngày hôm nay, Thư Hàng tiểu hữu lại sắp nổi danh khắp thiên hạ rồi.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Đậu Đậu:
“Tại sao?”
“Bởi vì Tống tiền bối đã biến thành Bá Tống Kiếp Tiên trong mắt rất nhiều người.”
Vũ Nhu Tử cười hì hì đáp.
Vừa rồi lúc đi dạo ở từng tầng, cô nghe thấy các tu luyện giả không ngừng nghị luận nhỏ với nhau.
Tán Tài Vương Tọa phân tầng theo cảnh giới, mà bây giờ tất cả mọi người đều thấy được ở chín tầng chín chí cao vô thượng chỉ có Bá Tống Huyền Thánh và sủng vật rùa biển bự của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận