Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1129: Tống Sư Huynh Bị Đông Qua Thánh Quân Đánh Thật Thê Thảm

Chương 1129: Tống Sư Huynh Bị Đông Qua Thánh Quân Đánh Thật Thê Thảm
Tô Thị A Thập Lục bưng ly trà, lui về phía sau một chút. Vị trí này thuận tiện cho Tống Thư Hàng đưa cô vào thế giới hạch tâm. Ngộ nhỡ uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân của Tống Thư Hàng không dọa được Đông Qua Thánh Quân thì cô và Tống Thư Hàng sẽ phải vào thế giới hạch tâm lánh nạn.
“Bom nguyên tử thiên kiếp?”
Đông Qua Thánh Quân trầm giọng nói. Hắn chắc chắn sẽ không nhìn lầm, khí tức thiên kiếp trên quả bom kia, mỗi đầu đạn hạt nhân đều có uy áp cấp bậc Huyền Thánh bát phẩm, số lượng lại đến con số hai trăm quả vô cùng khủng bố. Nếu đồng thời phát nổ thì đúng là sẽ khiến người ta tuyệt vọng.
“Vậy nên, đạo hữu, ngươi cho rằng phòng ngự chi đạo của mình có thể ngăn được chúng nó ư?”
Tống Thư Hàng khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nói.
Đông Qua Thánh Quân trầm mặc, một lát sau, hắn cắn răng nói:
“Nếu như chỉ là đám bom nguyên tử thiên kiếp này…”
Mặc dù số lượng đến hai trăm quả, nhưng nếu quả thật phải gánh thì hắn vẫn có xác suất vượt qua. Dù sao thì hiện tại hắn đã là Huyền Thánh bát phẩm, dù là vừa tấn cấp nhưng cũng là Huyền Thánh chính hiệu.
Hắn mới nói được nửa câu lại thấy sau lưng Tống Thư Hàng gợn lên từng đợt sóng…
Sau đó, một đầu đạn kiểu mới từ từ lách ra ở phía sau Tống Thư Hàng. Từ hình dạng tổng thể của đầu đạn mà xem thì dáng dấp của nó không khác hai trăm đầu đạn bom nguyên tử là mấy. Có điều tạo hình của đầu đạn này mới lạ độc đáo hơn, so nó với bom nguyên tử thiên kiếp cứ như là so siêu xe với xe bình thường dùng thay cho việc đi bộ vậy.
Đồng thời, loại uy áp cấp bậc Huyền Thánh bát phẩm đỉnh phong lại tỏa ra từ trên đầu đạn kia.
Đông Qua Thánh Quân cảm thấy toàn thân mình đều cứng còng lại, sau một lúc hắn mới gian nan mở miệng:
“Bom nhiệt hạch thiên kiếp?”
Tống Thư Hàng cười mà không nói.
Sau lưng hắn, hư không lại tạo lên từng đợt sóng gợn, bom nhiệt hạch thiên kiếp chui ra hết quả này đến quả khác từ trong hư không, tập trung vào tọa độ của Đông Qua Thánh Quân.
Đông Qua Thánh Quân khẳng định xong thì cảm thấy một loại tuyệt vọng triệt để bao phủ lấy hắn.
Căn bản không cần nhiều bom nhiệt hạch thiên kiếp như vậy, chỉ cần một quả là có thể nổ đến mức hắn hoài nghi cuộc đời luôn.
“Nghĩ xong rồi chứ?”
Tống Thư Hàng ôn hòa hỏi:
“Lúc trăng tròn đêm nay, ngươi vẫn muốn đánh một trận với ta ư?”
Đông Qua Thánh Quân liên tục cười khổ, hắn nhìn số lượng bom nhiệt hạch và bom nguyên tử thiên kiếp đông như giặc kia… Bằng vào thực lực Huyền Thánh bát phẩm của hắn, đương nhiên sẽ không nhìn nhầm, đây không phải huyễn thuật, toàn bộ đều là hàng xịn.
“Cuối cùng, ta có một vấn đề.”
Đông Qua Thánh Quân nói:
“Bá Tống Thánh Quân, nếu như đám bom nguyên tử thiên kiếp cùng bom nhiệt hạch thiên kiếp này nổ tung, chính ngươi sẽ tránh thoát kiểu gì đây?
Uy lực của bom nhiệt hạch thiên kiếp khẳng định không thể bị Tống Thư Hàng khống chế được.
Tống Thư Hàng xoay đầu lại nhìn Tô Thị A Thập Lục.
Tô Thị A Thập Lục cầm ly trà, thích thú uống hết, sau đó gật đầu.
Tống Thư Hàng búng tay một cái, ngay sau đó, Tô Thị A Thập Lục cùng với tất cả đồ ăn, khăn trải bàn và dụng cụ uống trà đều biến mất.
“Lực lượng không gian… Thì ra là thế.”
Đông Qua Thánh Quân thở dài.
Bom nhiệt hạch thiên kiếp nổ tung, sau đó bản thân Bá Tống Thánh Quân thông qua lực lượng không gian để rời khỏi nơi này. Cứ như vậy, kẻ gánh tổn hại từ bom nhiệt hạch thiên kiếp + bom nguyên tử thiên kiếp cũng chỉ có mình Đông Qua hắn.
“Thủ đoạn của đạo hữu thật khiến ta bội phục!”
Đông Qua Thánh Quân nói.
Thế nhưng trong lòng hắn không phục!
Nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh có thủ đoạn nghịch thiên, trực tiếp mang vũ khí thiên kiếp ra, đối mặt với đại sát khí như vậy, hắn căn bản không có sức chống cự. Thế nhưng trong lòng hắn không phục. Không dùng quả đấm hoặc đại đao chém cho hắn phục thì trong lòng hắn không thể nào phục được.
Vì vậy, Đông Qua Thánh Quân lại nói:
“Nhưng Bá Tống Thánh Quân, trong lòng ta không phục. Trận chiến đêm nay, có bản lĩnh thì ngươi đừng dùng đám thiên kiếp đạn hạt nhân này!”
Tống Thư Hàng vung tay về phía sau, tất cả bom nguyên tử thiên kiếp cùng bom nhiệt hạch thiên kiếp từ từ lui về thế giới hạch tâm.
“Ta chỉ hỏi đạo hữu một câu, đám vũ khí hạt nhân thiên kiếp này có phải một phần thực lực của ta không?”
Tống Thư Hàng hỏi ngược lại.
Đông Qua Thánh Quân trầm mặc một lát:
“Phải.”
“Cho nên, nếu đạo hữu muốn đánh một trận thì chuẩn bị tinh thần nhận lấy lễ rửa tội từ thiên kiếp vũ khí hạt nhân đi.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Không ổn, kịch bản với lời thoại bị chệch rồi… Hình ảnh lúc trước hắn tưởng tượng chính là bản thân trưng đám đạn hạt nhân ra, sau đó Đông Qua Thánh Quân sẽ đầu hàng dưới uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân của hắn.
Không ngờ Đông Qua Thánh Quân vẫn chưa chịu phục.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, có khi nào sẽ chơi quá trớn luôn không?
“Ta biết rồi, là ta tự cho là đúng.”
Đông Qua Thánh Quân bình tĩnh lại, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Nhiều nhất là một tháng, ta nhất định sẽ tìm ra phương pháp phá giải vũ khí hạt nhân thiên kiếp. Đêm trăng tròn tháng sau, ta sẽ quay lại đánh với ngươi!”
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy gan đau, thận đau, dạ dày đau, phổi đau, đủ thứ đau.
“Đạo hữu, ngươi cố chấp quá rồi đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Đông Qua Thánh Quân trầm giọng nói:
“Không có một trái tim cố chấp thì làm sao cầu đạo tu hành được chứ? Tu chân, là dựa vào ý chí cố chấp. Bá Tống Thánh Quân, chúng ta từ biệt ở đây!”
Dứt lời, Đông Qua Thánh Quân ôm quyền hành lễ, thân hình lướt đi, nhanh chóng biến mất.
Tống Thư Hàng nhìn cảnh hắn đi xa, trong lòng chợt lạnh ngắt.
Uy hiếp bằng vũ khí hạt nhân đã dùng rồi, lần tới gặp lại Đông Qua Thánh Quân thì phải làm sao đây?
Hơn nữa hắn có cảm giác, cho dù lần tới Bạch Tôn Giả xuất quan rồi âm thầm giúp hắn một tay, đánh Đông Qua Thánh Quân ngã xuống đất thì chắc chắn Đông Qua Thánh Quân vẫn sẽ ngóc đầu trở lại.
Có khiêu chiến đêm trăng tròn lần sau, vậy sẽ có lần sau sau, thậm chí sẽ còn lần sau sau sau sau nữa.
Trừ khi, trong cuộc khiêu chiến đêm trăng tròn tiếp theo, sau Bạch Tôn Giả âm thầm giúp hắn một tay, hắn phải duy trì tiết tấu rồi đại chiến ba trăm hiệp với Đông Qua, sau đó kỹ năng yếu hơn một bậc, bị đánh ngã trên mặt đất, thế có được không nhỉ?
“Mệt tim quá.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Trước kia, nếu như hắn lui lại phía sau một chút lúc độ kiếp, tặng cái danh nghìn năm đệ nhất thánh cho các vị tiền bối đằng sau thì tốt biết bao nhiêu. Nếu như vậy, lúc này người đau gan sẽ không phải là hắn nữa.


Đông Qua Thánh Quân rời đi, Tống Thư Hàng chuyển Tô Thị A Thập Lục từ trong thế giới hạch tâm ra. Ngoài ra còn có Thi và tước yêu Tiểu Thải.
Sau khi Tô Thị A Thập Lục hiện thân thì nhìn quanh một lượt, sau đó truyền âm nhập mật hỏi:
“Đông Qua Thánh Quân đi rồi sao?”
Tống Thư Hàng gật đầu, cũng truyền âm lại nói:
“Có điều, binh bất yếm trá, cẩn thận một chút vẫn hơn, đừng nói đề tài về đạn hạt nhân thiên kiếp và Đông Qua Thánh Quân nữa.”
“Được.”
Tô Thị A Thập Lục cười nói.
Tiếp đó, Tống Thư Hàng lại lấy tấm lót đồ ăn dã ngoại ra lần nữa, bao gồm cả tiên hào do tiên trù của Đông Qua Thánh Quân chế ra đang nằm trên đó.
Đúng lúc làm bữa trưa cho Thi và Tiểu Thải.
Đồng thời, Tống Thư Hàng giữ lại một phần tiên hào, định bụng lát nữa đưa đến thế giới thiên kiếp cho Bạch Tôn Giả.
Thi xoa mắt:
“Tống sư huynh, hôm nay chúng ta ăn cơm dã ngoại ư?”
“Cứ coi là vậy đi.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Tiếp đó, nhanh chóng đi đến chỗ Thông Nương ra đời, xem rốt cuộc Xích Tiêu Tử đạo trưởng đã để lại cái gì cho Thông Nương.
“Đúng rồi, Tống sư huynh.”
Lúc này, Thi hỏi:
“Hôm nay là trung thu đúng không?”
“Ừ.”
Tống Thư Hàng đáp.
Thi đáp lại:
“Vừa rồi ta gặp ác mộng, mơ thấy Tống sư huynh ngươi và Đông Qua Thánh Quân đại chiến, ngươi bị đánh thảm lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận