Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 253: Sao cọng hành này cắt không đứt thế nhỉ?

Chương 253: Sao cọng hành này cắt không đứt thế nhỉ?
Sau khi Tống Thư Hàng xuống lầu đi mua dao chặt xương thì mẹ Tống lại chạy ra cửa, kêu to:
“Đúng rồi, A Hàng này, lúc con quay về nhớ mua luôn chai nước tương nhé, tương trong nhà cũng hết rồi.”
“Dạ, con biết rồi.”
Tống Thư Hàng khoát tay trả lời.
“Đi đường cẩn thận đấy.”
Mẹ Tống dặn dò một câu sau cùng, rồi quay người đóng cửa lại.
Đợi sau khi Tống Thư Hàng đi xa...
Ở đằng sau chiếc hộp trên ngăn tủ lại có một cọng hành non nhú ra!
“Chà chà, đúng là tên nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng mình thật sự có thể nắm được bản yêu trong tay à? Nực cười, bản yêu dầu gì cũng là đại yêu đã tu hành hơn ba trăm năm! Dám uy hiếp bản yêu à!”
Hành tinh dương dương đắc ý nói.
Cô không hề bị Tống Thư Hàng mang đi, cọng hành bị Tống Thư Hàng cầm đi chỉ là một cọng hành bình thường mà thôi.
Dù hành tinh có vô dụng cỡ nào đi chăng nữa thì cô cũng là một yêu tinh, Ngoại trừ việc sau khi hiện nguyên hình thì có thể dùng pháp thuật độn thổ ra thì cô còn có một kỹ năng mà bất kỳ yêu tinh nào cũng biết, đó chính là khiến cho mình không bị người bình thường nhìn thấy! —— đương nhiên, phàm là những tu sĩ sau khi trúc cơ xong thì vẫn có thể nhìn thấy bộ dạng của yêu tinh khi đã ẩn hình.
Nhưng đây không phải vấn đề, dù sao chỉ cần cô ẩn hình rồi thì mẹ Tống và những người khác sẽ không nhìn thấy cô.
Cũng ngay lúc này, nhân lúc Tống Thư Hàng vào phòng sửa sang lại cái vali thì Thông Nương đã lặng lẽ ẩn hình, chui vào nhà bếp. Sau dó cô ta lén trộm một cọng hành có kích cỡ xêm xêm với mình, còn nguyên củ hành ra.
Tiếp theo, cô đặt cọng hành đó lại chỗ của mình. Lại dùng thân thể của mình cọ khắp cọng hành kia. Để lại khí tức của mình ở trên đó, đề phòng Tống Thư Hàng phát hiện ra dị trạng.
Còn bản thể của cô thì nấp vào đằng sau cái hộp nhỏ ở trên ngăn tủ.
Sau khi làm xong hết mọi việc, cô bắt đầu kiên nhẫn đợi chờ cơ hội —— chờ khi Tống Thư Hàng mang theo cọng hành kia rời đi.
Chỉ cần Tống Thư Hàng đi rồi thì cơ hội để cô chạy thoát thân sẽ tới!
...
Sau đó, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, hôm nay cô may mắn tựa như được thần phù hộ!
Tống Thư Hàng ra ngoài, không nghĩ ngợi gì nhiều, tiện tay cầm cọng hành kia đi theo, ra ngoài mua dao chặt xương...
Nhưng Thông Nương không vội. Cô nghe ngóng tiếng bước chân của Tống Thư Hàng ngày càng đi xa, mùi của Tống Thư Hàng cũng ngày càng xa hơn.
Lúc này, Thông Nương mới chui ra từ sau cái hộp kia!
“Tiếp theo đã tới lúc để bản yêu chạy thoát rồi! Chạy xa khỏi nơi này, tuyệt đối không thể để cho cái người tên Tống Thư Hàng kia bắt được.”
Thông Nương nghĩ thầm trong bụng.
Cô cũng không nghĩ tới chuyện làm hại người nhà của Tống Thư Hàng —— không phải cô không muốn, mà là cô không dám!
Bởi vì cô có thể cảm ứng được, trong căn nhà này vẫn còn hai cỗ khí tức cường đại khác!
Khí tức của hai người kia thật sự quá mức cường đại, ở trong cảm giác của Thông Nương, khí tức của hai người này tựa như mặt trời và mặt trăng, không thể nào xem nhẹ được!
Cho nên, Thông Nương căn bản không dám gây sự, chỉ đành cụp đuôi bỏ chạy là được rồi...
“Tự do vạn tuế!”
Thông Nương thấp giọng hoan hô, sau đó cô lặng lẽ nhú thân hành ra từ trong ngăn tủ, chuẩn bị chạy trốn!
Đúng lúc này, giọng của mẹ Tống đột nhiên vang lên:
“Ủa? Sao lại có cọng hành nằm đây vậy ta?”
Sau đó, Thông Nương chỉ cảm thấy thân thể của mình bị siết chặt, cô đã bị mẹ Tống túm lấy!
Thật ra, với thực lực của Thông Nương thì muốn tránh khỏi bàn tay của mẹ Tống chỉ là chuyện vặt mà thôi... Nhưng đúng lúc nãy, một trong hai cỗ khí tức cường đại ở trong phòng dường như có động tĩnh, phát ra tiếng hô rất khẽ.
Thông Nương bị dọa hết hồn, sau đó đã bị mẹ Tống túm mất rồi!
“Mình nhớ là đâu có bỏ hành ở đây đâu ta?”
Mẹ Tống lộ ra vẻ nghi hoặc, bất quá bà vẫn đưa Thông Nương vào trong bếp.
Sau đó ném cô vào trong đống hành.
“Ừ, hành chẳng còn bao nhiêu nữa, hay là làm hành xào thịt dê nhỉ?”
Mẹ Tống lẩm bẩm.
Thông Nương nghe nói thế thì lập tức giật mình:
“Đáng chết, bà ta muốn làm gì đây? Không phải là muốn xắt mình ra để nấu ăn đấy chứ?”
Cô còn đang nghĩ ngợi thì mẹ Tống đã cầm dao lên, bắt đầu cắt hành cạch cạch rồi!
Đáng chết, bản yêu chính là đại yêu đã tu hành ba trăm năm, dám coi bản yêu như một cọng hành bình thường? Giỡn mặt với ta đấy à!
Thông Nương tức giận, cọng hành không phát uy thì tưởng ta là cọng hẹ hả!
Vậy nên, cô chuẩn bị phô bày thực lực của mình, khiến cho nhân loại nông cạn trước mắt biết được sự đáng sợ của cô.
Nhưng đúng lúc này, một trong hai cổ khí tức trong phòng đột nhiên lại phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ.
Nghe thấy tiếng rên này, Thông Nương lập tức sun vòi.
Thôi vậy thôi vậy, muốn cắt thì cắt đi!
Dù sao thì dao bình thường cũng không làm gì được cô cả.
Đợi nhân loại ngu xuẩn này phát hiện không cắt được cô thì chắc là sẽ bỏ cuộc nhỉ?
Cạch cạch... cạch cạch...
Mẹ Tống xắt rất nhanh, đảo mắt đã cắt xong mớ hành lá trong tay, ngoại trừ Thông Nương ra.
Thật đáng thương, đúng là đáng thương quá đi mất. Đây đều là đồng loại của cô cả, lại bị con người bầm thây vạn đoạn như thế... cô có hơi đau buồn một chút.
“Ủa? Sao cọng này không đứt nhỉ?”
Lúc này mẹ Tống nghi hoặc nhìn Thông Nương vẫn còn nguyên xi.
Chẳng lẽ dao bị hỏng à?
Bà nghi hoặc đè Thông Nương lại, cắt một dao thật mạnh.
Lưỡi dao miết lên người Thông Nương lại như cắt lên sắt thép vậy, hoàn toàn không cắt được. Hơn nữa, mẹ Tống đã dùng hết sức rồi, lưỡi dao trong tay lại truyền tới một lực phản chấn nho nhỏ.
“?”
Mẹ Tống nghi hoặc.
“Sợ chưa? Sợ hết hồn chưa? Tuy rằng tu vi của bản yêu không cao, nhưng dẫu gì ta cũng là đại yêu đã sống ba trăm năm. Chỉ là một con dao bình thường thì sao có thể đả thương được ta?”
Thông Nương dương dương đắc ý nói —— đương nhiên, mẹ Tống không nghe thấy những gì cô ta nói được.
“Dao bị cùn à?”
Mẹ Tống nhìn con dao trong tay mình.
Bà lại dùng dao cắt thử những thứ khác như thịt dê với bắp cải.
Lạ thật, dao bén lắm mà, cắt cái gì cũng ngọt sớt đây này.
Vậy nên mẹ Tống lại quay lại cắt Thông Nương tiếp... Kết quả không cần phải nói, vẫn không thể cắt được, cứa dao kiểu gì cũng không cắt được.
Quái thật đấy!
“Chẳng lẽ nó không phải hành mà chỉ là mô hình cọng hành như hàng mẫu trưng bày nhỉ?”
Mẹ Tống nghi hoặc giơ Thông Nương lên ngửi thử.
Một mùi hành thơm ngát truyền tới, lại sờ sờ thử, đây rõ ràng là một cọng hành thật mà?
Mẹ Tống sững sờ.
Ngây ra một lúc, đột nhiên, hai mắt của mẹ Tống sáng lên!
Chẳng biết tại sao, bà lại nhớ tới cây đao trang trí của Tống Thư Hàng.
Hay là dùng cây đao đó thử xem sao?
Dù sao thì cũng chỉ cắt hành thôi, cũng không làm dơ gì.
Đã nghĩ thì phải làm ngay, đây là đức tính tốt đẹp mà mẹ Tống đã di truyền cho Tống Thư Hàng.
Vậy nên, mẹ Tống cầm Thông Nương, vội vàng chạy lên phòng khách, tháo cây đao trang trí xuống trong ánh mắt khó hiểu của mấy người Triệu Nhã Nhã.
Sau đó, bà lại chạy vội vào bếp!
Chương 254. Tương kế tựu kế
Sau khi mua dao chặt xương và nước tương xong, Tống Thư Hàng vội dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng về nhà.
“Thế mà lại bị cọng hành thành tinh kia lôi ra đùa giỡn.”
Cọng hành trên tay Tống Thư Hàng chỉ là một cọng hành bình thường thôi, thế nhưng khí tức của hành tinh tràn ngập trên nó nhất thời đã lừa gạt được hắn.
… Cho đến vừa rồi khi hắn đi mua nước tương, dùng bàn tay phải đang nắm cổ “Hành tinh” nhận lấy chai tương, mới dùng sức hơi lớn chút mà “Hành tinh” đã đứt thành hai nửa…
Đứt thành hai nửa luôn đó!
Tống Thư Hàng lập tức hiểu ra cọng hành tinh trên tay mình là đồ rởm, cọng hành tinh thực sự vẫn đang ở nhà mình, thậm chí có thể là đã trốn mất tiêu rồi!
“Chết tiệt, mình sơ suất quá!”
Từ trước tới nay Tống Thư Hàng làm những việc liên quan đến tu chân đều rất cẩn thận, cực kì cẩn thận.
Chẳng ngờ lại sơ suất khi ứng phó với cọng hành thành tinh này.


Tống Thư Hàng vội vã chạy về nhà rồi lập tức quét mắt khắp nơi xem tình hình trong nhà ra sao.
Sau đó hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cả nhà vẫn bình thường. Triệu Nhã Nhã và hai nười bạn đang nói chuyện rôm rả trong phòng khách; ba Tống và cha con lão Lữ ở trong thư phòng không biết đang trao đổi cái gì, mẹ Tống còn đang bận rộn trong nhà bếp… xem ra cọng hành thành tinh kia chưa kịp gây phiền toái gì cả.
“Thế có nghĩa là cọng hành kia chạy mất luôn à?”
Tống Thư Hàng âm thầm vận chuyển "Chân ngã minh tưởng kinh", sau đó thi triển bí quyết tinh thần lực nhỏ “Tinh thần trinh thám pháp”.
Tống Thư Hàng đã mở ba khiếu lúc này đây đã mạnh hơn trước kia nhiều lắm. Khi hắn thi triển toàn bộ tinh thần lực của mình ra thì có thể bao phủ cả căn nhà của mình trong đó.
Khi “Tinh thần trinh thám pháp” được thi triển thì cả ba cô gái nhóm Triệu Nhã Nhã, ba Tống và cha con họ Lữ đều hơi khựng lại, cảm giác trong lòng hơi hốt hoảng như thể có ai đang nhìn trộm mình vậy.
Mà đồng thời lúc đó, mọi thứ trong nhà từ con kiến trong góc tối trở đi đều lọt vào trong tầm mắt của Tống Thư Hàng. Đương nhiên những hình ảnh mà hắn có thể cảm ứng được lúc này vẫn rất thô sơ. Tuy rằng hắn có thể cảm ứng ra con kiến, thế nhưng con kiến trong cảm ứng ấy chỉ như một mảnh hình ghép nhỏ xíu mà thôi.
Mà hình ảnh của con người lớn hơn một chút thì cơ bản đã có thể chiếu ra trong đầu hắn chẳng khác nào hình ảnh bình thường.
Tìm mãi hồi lâu mà Tống Thư Hàng vẫn chưa thấy cọng hành thành tinh kia đâu.
Phiền thật, nếu hành tinh chạy mất rồi truyền ra ngoài rằng hắn đang có Ngộ Đạo thạch thì rắc rối to.
Từ từ, chờ đã!
Mẹ hắn đang cầm cái gì trong tay thế kia?
Thứ dài ba thước kia chẳng phải là bảo đao Bá Toái của mình đó sao? Sao nó lại chạy tới tay mẹ mình thế này?
Hắn đang buồn bực thì đã thấy mẹ mình xách bảo đao Bá Toái đi từ nhà bếp ra.
“Ơ kìa, A Hàng về rồi hả con? Sao mà đứng ngây ra cửa thế? Mau đưa dao chặt xương và nước tương cho mẹ đi, đúng lúc mẹ đang cần gấp.”
Mẹ Tống lắc lắc bảo đao Bá Toái rồi nói với Tống Thư Hàng.
“Khụ, mẹ à, mẹ cầm cây đao trang trí này làm gì vậy?”
Tống Thư Hàng nuốt ực nước miếng, hỏi.
“Ha ha, cây đao trang trí này của con tốt lắm, dễ dùng nữa, sắc hơn tưởng tượng của mẹ nhiều. Nếu không phải sợ làm bẩn đao trang trí của con thì mẹ còn định dùng nó để chặt xương cơ.”
Mẹ Tống cười bảo.
Đoạn, bà nói tiếp:
“Vừa nãy mẹ thấy trong tủ có một cọng hành, chắc là lúc sáng mẹ đi chợ về bất cẩn để quên trong ấy. Thế là mẹ mang vào bếp định thái ra làm thịt dê xào hành, ai ngờ thái mãi chẳng được, lạ thế cơ chứ lại.”
Khi mẹ Tống nói tới đây thì cau mày lại:
“Kể ra lạ thật ấy chứ, mẹ chưa thấy cọng hành nào mà dao không cắt được như thế cả. Giờ nghĩ đến cứ thấy quai quái thế nào ấy.”
Sặc, hóa ra Thông Nương bị mẹ tóm vào bếp à?
“Ha ha ha, mẹ ơi, cọng hành kia đúng là hơi lạ. Bạn con tặng nó cho con làm quà, nghe nói là giống mới nên con định mang về nhà trồng đấy, hì hì.”
Tống Thư Hàng mồm năm miệng mười nói ba xạo. Không được rồi, để che giấu những chuyện liên quan đến tu chân giới mà hắn nói điêu càng lúc càng nhiều rồi.
“À, ra là giống mới con mang về, thảo nào.”
Mẹ Tống không nghĩ nhiều mà chấp nhận cách giải thích của con trai ngay tắp lự.
Tống Thư Hàng thở phào một cái. Chờ đã, mẹ mình cầm trong tay bảo đao Bá Toái… bỏ cha rồi, Thông Nương sẽ không sao đấy chứ?
Hắn nuốt nước miếng:
“Mẹ ơi, cây hành giống kia của con có còn không?”
“Hả? Mẹ thái rồi. Dao bình thường chẳng làm sao mà thái được nó nên mẹ mới nghĩ tới cây đao trang trí của con, thế là mẹ lấy nó ra cắt thử. Cầm thanh đao này cắt xoèn xoẹt một tí là xong ngay, dùng rõ là thuận tay ra.”
Mẹ Tống cười nói.
Tống Thư Hàng trợn tròn mắt:
“Thế chỗ hành thái của mẹ đâu rồi?”
“Mẹ cho vào xào thịt dê rồi. Nói chứ cây hành giống mới của con hay lắm, lúc cắt thì không cắt được, ấy thế mà cắt xong cho vào chảo dầu thì chín rõ nhanh. Hương vị cũng đặc biệt lắm, tí con nếm thử mà xem, đĩa thịt dê xào hành kia là tác phẩm mà mẹ tâm đắc nhất đấy.”
Mẹ Tống đắc ý vui vẻ nói.
Thịt dê xào hành... Thịt dê xào hành... Thịt dê xào hành...
Cọng hành thành tinh kia… sẽ không chết đấy chứ?
Hơn nữa, vì sao cọng hành đó không phản kháng? Lúc gặp phải nguy hiểm tính mạng, sao cô ta lại mặc kệ cho mẹ Tống cắt mình ra từng khúc vậy?
“Mẹ ơi, rễ hành đâu? Rễ hành có còn không?”
Tống Thư Hàng ôm một tia hi vọng cuối cùng, không biết phần trên bị cắt rồi thì cọng hành tinh kia còn sống nổi không? Dù gì cũng là yêu tinh hệ thực vật, chắc là còn rễ thì còn một tia hi vọng sống sót chứ nhỉ?
“Mẹ ném trong góc bếp, con định tìm làm gì? À, quên mất con tính mang cây hành này về trồng.”
Mẹ Tống chỉ vào nhà bếp:
“Con tự vào tìm xem, có mấy cái rễ hành để lẫn nhau gần cái thớt ấy. Mẹ đi treo lại cái đao này lên cho con đã.”
….

Tống Thư Hàng lao vào nhà bếp, chỉ một loáng sau đã phát hiện ra phần rễ của hành tinh.
Trên bộ rễ vẫn còn khí tức của hành tinh, rất đậm.
“Này, cô còn sống không?”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng hỏi.
Thế nhưng hành tinh không đáp lại. Phần rễ chỉ run nhẹ lên một cái thôi.
Xem ra tạm thời chưa chết.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, nhặt rễ hành lên cất đi. Sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên tác phẩm thịt dê xào hành đắc ý nhất của mẹ mình.
Hành tinh ba trăm năm tuổi đem ra xào thịt dê… Món này là thuốc tiên đại bổ hay là thuốc độc chết người đây?
Nghĩ ngợi một lát, hắn lấy điện thoại ra, mau chóng chạy lên nhóm Cửu Châu Số 1.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Các tiền bối ơi, gốc hành thành tinh ba trăm năm tuổi của ta bị mẹ ta đem ra xào thịt dê. hành tinh chỉ còn mỗi đoạn rễ thì có sống được không? Còn nữa, món thịt dê xào hành tinh ba trăm năm ăn có chết người không? Online chờ gấp!”
Đĩa thịt kia là món ăn đắc ý nhất của mẹ hắn đấy, tí nữa thể nào cũng bưng lên mời mọi người ăn lấy ăn để cho xem, lỡ may chết người thì biết làm thế nào bây giờ? Nếu mà ăn vào chết người thì hắn phải nghĩ cách xử lý nó đi mới được.
Thoáng một cái đã có người trả lời.
Là Bắc Hà Tán Nhân tiền bối. Chỉ cần hắn online thì chắc chắn hắn luôn là người trả lời đầu tiên:
“[0_0] hành tinh 300 năm? Thứ này không tầm thường đâu nha. Ta trả lời ngươi vấn đề thứ nhất này: Nếu bộ rễ không quá nát thì hành tinh còn hy vọng sống sót. Ngươi trồng nó xuống đất, mỗi ngày tưới tí nước linh tuyền là nó khôi phục lại được thôi. Còn vấn đề thứ hai thì ta chưa ăn thịt dê xào hành tinh 300 bao giờ nên không biết thế nào mà nói.”
Lúc này thì Túy Nguyệt Cư Sĩ cũng trả lời:
“Câu hỏi thứ hai: Nếu mẹ ngươi là tu sĩ làm nghề tiên trù như Biệt Tuyết Tiên Cơ thì món thịt dê xào hành tinh 300 là món đại bổ, thậm chí người thường ăn vào cũng có thể kéo dài tuổi thọ.”
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Tiền bối đừng đùa, mẹ ta chỉ là người thường thôi.”
Túy Nguyệt Cư Sĩ:
“Ừm, vậy thì người thường tuyệt đối không được ăn! hành tinh 300 năm tích trữ một lượng yêu khí cực lớn, người thường ăn vào sẽ bị yêu khí mê hoặc đó.”
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Bị mê hoặc thì sao?”
Túy Nguyệt Cư Sĩ:
“Sau khi bị mê hoặc sẽ chết trong phấn khích! Đừng vì tò mò mà chết thử kiểu đấy nhé.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Có quỷ mới tò mò mà đi chết thử ấy!
Túy Nguyệt Cư Sĩ lại nói tiế:
“Hơn nữa ta đoán là tu sĩ ăn món thịt dê xào hành tinh 300 năm này cũng phải cẩn thận, vạn nhất bị yêu khí trong nó ảnh hưởng thì cũng phiền lắm.”
Tống Thư Hàng thở dài. Có cho hắn hắn cũng không ăn đâu, cứ nghĩ đến việc cây hành tinh này có thể hóa thành một cô gái nhỏ nũng nịu thì làm sao mà hạ miệng được cơ chứ?
Hắn nào phải biến thái có đam mê với thịt người.
Quả nhiên vẫn nên xử lý đĩa thịt dê xào hành kia thôi, tuy rằng làm vậy rất có lỗi với tài nấu nướng của mẹ nhưng đổ đi là tốt nhất!
Đúng lúc đó thì Cuồng Đao Tam Lãng thò đầu ra:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có bán cọng hành tinh 300 kia không? Ta đang thu thập nguyên liệu làm thực tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ, nói không chừng cọng hành thành tinh của ngươi có chỗ dùng được đấy.”
“...”
Tống Thư Hàng trầm mặc một lát rồi nói:
“Tiền bối, không ổn lắm đâu. hành tinh 300 năm tu hành không dễ dàng, vất vả lắm mới biến thành hình người được, cũng có thần trí của mình rồi. Ta không đành lòng mang cô ấy vào thực tiên yến nấu thành món cho mọi người ăn. Dù gì cũng là một sinh mệnh mà.”
“Gì cơ? Từ từ đã!”
Cuồng Đao Tam Lãng thả icon phọt máu:
“Ngươi vừa nói hành tinh của ngươi đã sinh ra thần trí, còn biến được thành người á?”
“Hành tinh 300 năm biến thành người?”
Bắc Hà Tán Nhân cũng đặt câu hỏi.
“Nó biến thành hình người mà thực lực cỡ ngươi cũng bắt được? Đã thế còn bị cắt ra xào với thịt dê?”
Túy Nguyệt Cư Sĩ hỏi ngay sau đó.
“Không thể nào, có phải ngươi bị yêu khí tự nhiên của hành tinh mê hoặc rồi không? 300 năm, yêu quái hệ thực vật cùng lắm cũng chỉ tích lũy được một chút yêu khí mà thôi, còn chưa mở được thần trí mới đúng chứ?”
Tuyết Lang Động Chủ kinh ngạc nói.
Nhìn phản ứng spam bình luận của các tiền bối trong nhóm, Tống Thư Hàng cũng thấy hơi hoang mang:
“Hành tinh hóa thành người thì có gì kì quái lắm à?”
Giờ thì đến lượt Hoàng Sơn Chân Quân lên tiếng:
“Thư Hàng, để ta phổ cập chút kiến thức cho ngươi. Ta lấy ví dụ thế này nhé, Đậu Đậu đang ở bên cạnh ngươi đúng không? Bây giờ tu vi của nó tương đương với tu sĩ nhân loại cảnh giới tứ phẩm đỉnh phong, còn thiếu bước ngưng tụ “yêu đan” mới hoàn thành giai đoạn “biến hóa”. Yêu đan không khác gì kim đan của con người. Là yêu quái mà không có yêu đan thì đừng mơ biến được thành người! Động vật còn khó khăn như thế huống chi là yêu tinh loại thực vật không có thần trí!”
“Hành tinh trong tay ngươi có chỗ kì quái.”
Dược Sư chậm rãi bình luận sau.
Cuồng Đao Tam Lãng suy đoán:
“Trồng cho cô ta sống lại rồi quan sát xem cô ta có chỗ nào đặc biệt không. Có lẽ… trên người cô ta có bảo bối đấy!”
Bắc Hà Tán Nhân phụ họa:
“Hay là trong cơ thể của cọng hành tinh này có huyết mạch thượng cổ?”
Các tiền bối trong nhóm bàn luận xôn xao, Tống Thư Hàng thì cất điện thoại trước.
Hắn bưng đĩa thịt dê xào hành, suy nghĩ một tí rồi cắn răng bưng đến trước thùng rác, muốn đổ hết đi.
Lần này chỉ có thể bỏ phí tài nấu nướng của mẹ Tống và lá của hành tinh 300 thôi.
Đúng lúc Tống Thư Hàng mở nắp thùng rác định đổ thịt dê đi thì lại nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Tống ở bên ngoài. Mẹ Tống sắp vào tới phòng bếp rồi.
Động tác đổ thức ăn của Tống Thư Hàng khựng lại.
Vì cửa bếp của nhà Tống Thư Hàng là hai cánh thủy tinh trong suốt, cho nên nếu hắn đổ thịt dê vào thùng rác thì mẹ Tống đứng ở xa cũng thấy.
Đến lúc đó nếu không nghĩ ra lí do thích hợp thì mẹ hắn sẽ nổi giận cho mà xem.
Làm thế nào bây giờ?
Tống Thư Hàng nhanh chóng lắc não.
Mẹ Tống đẩy cửa thủy tinh:
“Thư Hàng, con tìm thấy rễ hành chưa?”
Tống Thư Hàng cắn răng một cái, sau đó há mồm trút hết cả đĩa thịt dê xào hành vào miệng.
Khi mẹ Tống vừa hỏi xong thì Tống Thư Hàng đã nuốt hết thịt dê xào hành rồi.
Mẹ Tống:
“…”
“Mẹ ơi, món này ngon quá. Con lỡ miệng ăn hết mất rồi. Ha ha, ngon quá đi, không thể chừa cho ba con và mọi người được.”
Tống Thư Hàng giơ ngón cái.
Mẹ Tống dở khóc dở cười, sau đó cong ngón tay gõ đầu Tống Thư Hàng một cái nhanh như chớp.
“Hì hì.”
Tống Thư Hàng cười khì khì, sau đó vội vã chạy ra khỏi nhà bếp rồi lao về phòng mình. Trước khi thứ này tiêu hóa xong, phải nhổ hết ra cái đã…

Sau khi chui tọt vào phòng, Tống Thư Hàng đóng cửa lại, định dùng phương pháp thúc nôn bình thường để tống hết món thịt dê xào hành ra.
Thế nhưng khi hắn thử thúc nôn thì ngây ngẩn hết cả người.
Không nôn được, không thể nào nôn được.
Thân thể hắn bây giờ căn bản không tồn tại khái niệm “nôn ra”, cho dù hắn có ép buộc thế nào cũng không có phản ứng.
Đồng thời, hắn cảm thấy dạ dày của mình đang bắt đầu nóng lên.
Giống như uống một bát canh nóng giữa ngày đông tháng giá, luồng nhiệt từ dạ dày ấm tràn ra khoang bụng. Nhớ lại những gì các tiền bối trong nhóm nói về thịt dê xào hành thành tinh 300, Tống Thư Hàng cảm thấy có lẽ mình gặp rắc rối rồi.
Có phải gần đây mình lật nhầm trang kịch bản cuộc đời rồi không?
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi rồi tới cạnh giường.
Trên giường, Bạch tiền bối vẫn đang lặng im chìm vào trạng thái bế quan như cũ. Nếu Bạch tiền bối mà còn tỉnh thì tốt biết bao, ngài ấy chỉ cần nhấc một ngón tay là giải quyết được nguy cơ của mình ngay thôi nhỉ?
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Tống Thư Hàng ngồi khoanh chân bên cạnh giường rồi nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện "Chân ngã minh tưởng pháp”, muốn xem thử có thể tiêu hóa hết luồng năng lượng kì lạ từ dạ dày truyền tới hay không.


“Hahaha, ăn bản yêu mà còn muốn nôn ra, không có cửa đâu!”
Lúc này, cọng hành tinh nằm trong túi của Tống Thư Hàng cất tiếng cười dương dương tự đắc.
Bị mẹ Tống lôi ra thái là chuyện ngoài ý muốn. Thế nhưng lúc sau khi bà lấy bảo đao Bá Toái đến thái hành tinh, thì trong đầu cô ta đã nảy ra một diệu kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận