Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2272: Tống sư phụ xấu xa

Chương 2272: Tống sư phụ xấu xa
Tà ma chuột Hamster đưa chiếc nhẫn tạm thời có thể áp chế hiệu quả của ‘thiên hạ không ai không biết’ và một quyển thư tịch dày cộp cho Tống Thư Hàng, sau đó nó quấn chiếc áo choàng đỏ quanh người, tiến vào trạng thái ẩn thân.
Tiếp đó, nó còn cần ở bên cạnh hỗ trợ… Đúng, dùng cách bàng quan để hiệp trợ Tống Thư Hàng đối phó với tà vọng.
Nếu như có tà vọng nào thú vị, nó sẽ tự hiện thân, phong ấn rồi đem tà vọng đó về cho chủ nhân. Nếu như không có tà vọng nào có giá trị sưu tập, vậy nó cứ đứng bên cạnh xem… giúp đỡ số Bá Tống giày vò tà vọng.
Tấm áo choàng của tà ma chuột Hamster là một bảo bối, một khi tiến vào trạng thái ẩn thân, đến cả Tống Thư Hàng cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
“Thư Hàng, nhìn thấy áo choàng của Nhiễm Chân đạo hữu chưa, áo choàng màu đỏ ấy?”
Thông Nương không đầu lên tiếng.
Tống Thư Hàng: “???”
Ta không mù, đương nhiên là nhìn thấy rồi.
“Ông chủ nhà người ta cho trang bị hữu dụng như thế đấy, ngươi cũng đừng thua kém người ta. Thế nên Thư Hàng à, nếu trên người ngươi có trang bị đẳng cấp thế này thì nhớ phải võ trang cho ta đấy nhé. Tránh cho về sau ta ra ngoài lăn lộn lại làm mất mặt ngươi. Đừng quên ta là nhân viên đầu tiên của công ty Bá Tống đấy.”
Thông Nương không đầu vỗ cổ Tống Thư Hàng rồi nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Trang bị đẳng cấp thế này chính ta còn thèm muốn chết đây này, lấy đâu ra mà võ trang cho cô chứ?
Hơn nữa…
“Thông Nương, cô đã là nhân viên chính thức chứ không phải là yêu sủng nữa rồi.”
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên người Thông Nương, lần này hắn đã khống chế lực đạo, không đập bẹp Thông Nương nữa.
Ẩn ý là: Đãi ngộ của nhân viên chính thức và sủng vật là khác nhau.
Thông Nương: “!!!”
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Kể từ khi khôi phục tự do, trở thành nhân viên dưới trướng ông chủ Tống Thư Hàng, hình như đãi ngộ của cô càng ngày càng thấp đi rồi thì phải?
Có một thoáng, cô bỗng do dự không biết có nên vứt bỏ tự do khó khăn lắm mới lấy được để bán thân làm yêu sủng lần nữa hay không?
Nhưng cũng may vào lúc mấu chốt… trái tim tự do này khiến cô không lựa chọn sai lầm.
Tống Thư Hàng mỉm cười, sau đó lật quyển thư tịch dày cộp kia ra.
Đây là một quyển sách phổ cập khoa học giới thiệu chi tiết về ‘tà vọng’.
Trong sách ghi chép đặc tính, nhược điểm, cách khắc chế, cách bắt hàng trăm hàng nghìn loại tà vọng khác nhau.
Có thể nói, quyển thư tịch này ghi lại tất cả những loại tà vọng thường thấy trên thị trường hiện nay.
Hơn nữa… Bạch tiền bối two còn rất chu đáo phiên dịch chữ viết trong đó thành tiếng Trung.
Sau khi lật vài tờ, Tống Thư Hàng không nhịn được mà xoa huyệt Thái Dương.
Không phải là do hắn không thích đọc sách… Ngược lại, sách gì hắn cũng đọc được. Quyển sách này có thể giúp Tống Thư Hàng trải qua một buổi sáng tuyệt diệu.
Nhưng theo như những gì ghi chép trong sách, mỗi một tà vọng đều khác nhau, cách cảm ứng và bắt lấy chúng cũng không giống nhau.
Khi đối mặt với những loại tà vọng mà mình không biết, không thể dùng hết tất cả ‘cách cảm ứng tà vọng’ được ghi chép trên thư tịch một lần được đúng không?
Chỉ đứng thi triển hàng ngàn ‘cách cảm ứng tàn vọng’ cũng mất hơn nửa ngày trời ròi.
“Nên cần phải kết hợp với kinh nghiệm à?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Một thợ săn dày dạn kinh nghiệm và một thợ săn gà mờ mới chỉ hiểu cách săn bắn trên lý thuyết là hai tồn tại cách biệt như trời với đất.
Mà muốn chuyển hóa tri thức thành kinh nghiệm của bản thân thì cần phải có một quá trình nhất định.
“Thật là mỏi não, chẳng lẽ không cách nào có thể cảm ứng, tìm ra tất cả tà vọng sao?”
Tống Thư Hàng nói.
“Có, chỉ cần ngươi có thực lực cường đại, chỉ đơn giản quét thần thức một lượt, tà vọng gì cũng lòi ra hết. Trên thế gian này, chỉ khi đủ mạnh mới có đặc quyền.”
Giọng nói của tà ma chuột Hamster vang lên:
“Nếu như ngươi chưa đủ mạnh, vậy phải tìm cách để trở nên đáng yêu như ta, như vậy có thể xin được pháp khí thăm dò chuyên dụng, xác định được vị trí tà vọng.”
Tống Thư Hàng: “…”
Tuổi tâm lý của ta đã qua độ tuổi ‘đáng yêu’ rồi.
Nói đến ‘pháp khí thăm dò’, Tống Thư Hàng nhớ ngay đến một vật… Hắn sờ lên con mắt Thánh Nhân Nho gia ở mắt trái, không biết trang sức mắt Thánh Nhân có phát huy được tác dụng vào lúc đó không.
Mặt khác, tri thức chính là sức mạnh.
“Tranh thủ dùng thời gian một buổi sáng ghi nhớ hết tất cả tri thức trong quyển sách này.”
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên quyển sách.
Bây giờ, hắn sẽ đi mua bữa sáng trước, gọi bạn cùng phòng dậy… Ngày nào Khinh Vũ cũng mang đồ ăn sáng cho họ, nếu như hôm nay tự nhiên hắn không mang nữa, chắc chắn bạn cùng phòng sẽ không quen.
Hắn cũng muốn tiện thể nhìn xem, trong mấy tháng nay, Cao Mỗ Mỗ, Dương Đức và Thổ Ba béo như thế nào rồi.


Gần đại học Giang Nam, trong một khu dân cư.
Kỷ Song Tuyết xoa hai mắt nhập nhèm, đi ra khỏi phòng.
Bữa sáng đơn giản đã được bày sẵn trên bàn.
“Ba đâu rồi ạ?”
Kỷ Song Tuyết buộc mái tóc vàng của mình lên, hỏi.
“Ở ngoài tập thể dục.”
Mẹ cô đang trêu chọc mèo, đồng thời quay đầu lại nhìn ra sân, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Ở đó có một người đàn ông trung niên tóc vàng đang vung đại kiếm nặng nề, thi triển một môn kiếm pháp nào đó một cách có bài bản.
Kỷ Song Tuyết ôm trán, không nỡ nhìn.
Mỗi khi nhìn thấy ba chuyên tâm luyện kiếm pháp, cô sẽ lại oán giận vị ‘Tống sư phụ’ kia.
Trước kia ba tập ‘thời đại đang vẫy gọi’ thì cũng thôi, dù sao cũng là thể dục theo đài, luyện tập có lợi cho sức khỏe.
Nhưng sau đó không biết bắt đầu từ lúc nào, ba lại học được một bộ kiếm pháp từ Tống sư phụ, sau khi trở về ngày nào cũng huơ đại kiếm, vô cùng hăng hái.
Tập luyện ‘thời đại đang vẫy gọi’ chẳng phải rất tốt ư, nếu không thì tập ‘nhảy múa thanh xuân’, ‘cất cánh lý tưởng’ cũng được mà.
“Sao mẹ không khuyên ba đi chứ.”
Kỷ Song Tuyết nhỏ giọng nói.
“Sao phải tốn công thế? Thú vị thế còn gì?”
Mẹ cô cười đáp.
Joseph thuộc lớp người bị văn hóa ‘kungfu Trung Quốc’ thu hút mạnh mẽ.
Hơn nữa, luyện kiếm cũng tốt mà, ít nhất mấy tháng nay, chồng bà nhìn cường tráng hơn hẳn.
“Mẹ chiều ba quá rồi.”
Kỷ Song Tuyết nhỏ giọng nói:
“Con ăn xong rồi, con đi học đây.”
Hôm nay có nên đến khoa cơ khí tìm Tống sư phụ kia, bảo hắn dạy cho ba thứ khác không nhỉ… Sáng bảnh mắt đã luyện đại kiếm trong sân, như thế dị lắm.
Kỷ Song Tuyết trang điểm đơn giản, đẩy cửa ra ngoài:
“Con đi đây ba ơi.”
“Đi đường cẩn thận nhé.”
Joseph đáp, động tác luyện kiếm vẫn không ngừng lại.
[Thánh quang ơi, tên ác ma kia đáng để chiến một phen đấy!]
Kỷ Song Tuyết loáng thoáng nghe thấy ba mình lẩm bẩm thế này.
Kỷ Song Tuyết: “…”
Đừng bắt nạt con không hiểu khái niệm ‘kungfu Trung Quốc’ nhé?
Thánh quang là thứ trong kungfu Trung Quốc á?
Tống sư phụ kia đúng là xấu xa.
Nhưng nghĩ lại, đối phương bị ba cô quấn lấy, không còn cách nào khác mới dạy ba ‘thời đại đang vẫy gọi’ và bộ kiếm pháp này.
Cô thở dài một hơi, không tức giận nổi… Tính cách này của cô giống hệt mẹ.
Đẩy cửa sân nhà mình, Kỷ Song Tuyết bước một chân ra ngoài.
“Ơ? Có sương mù à?”
Cô nghi hoặc hỏi.
Ngoài cửa sương mù dày đặc, tầm nhìn thậm chí còn không đến ba mét.
Thế nhưng…
Cô quay đầu lại, trong sân nhà không có lấy một chút sương mù nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận