Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1296: Tống Thư Hàng Two

Chương 1296: Tống Thư Hàng Two
“Nhớ lấy, đừng đưa lưng về phía kẻ địch của ngươi.”
Xích Tiêu Kiếm lạnh lùng lặp lại.
Hư ảnh bên trong con mắt hỏa diễm quay đầu lại nhìn về phía sau lưng với vẻ không dám tin.
Ở nơi đó, mỹ nhân rắn công đức không đếm xỉa đến ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực mà lẻn đến sau lưng hắn, cô vẫn duy trì tư thế xuất kiếm rồi đâm ra một kiếm bất ngờ.
Đối diện với ánh mắt của hư ảnh trong con mắt hỏa diễm, mỹ nhân rắn công đức mỉm cười rất đỗi ngây thơ vô hại.
“Sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”
Hư ảnh trong con mắt hỏa diễm lấy làm khó hiể.
Rõ ràng trên mặt đất còn có một vị mỹ nhân rắn công đức hai tay ôm mặt nằm úp sấp không dậy nổi cơ mà.
Trong lúc nói chuyện, mỹ nhân rắn công đức trên mặt đất kia bỗng phồng lên trong nháy mắt rồi biến thành một con cá voi tròn vo mập mạp, nó nhảy bắn lên từ trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy một con thú tu lông trắng trong bụng cá voi mập.
Mỹ nhân rắn công đức rút Xích Tiêu Kiếm ra một cách cool ngầu rồi phi thân lui về sau.
Xích Tiêu Kiếm chính là thần binh của trường sinh giả, dùng nó đối phó với đám tín đồ điên cuồng của con mắt hỏa diễm thì hiệu quả đặc biệt tốt, mỗi kiếm một tên, mỗi tên chỉ một kiếm.
Dù là dùng để đâm con mắt hỏa diễm thì vẫn có hiệu quả tuyệt vời như trước. Sau khi bị đâm một kiếm, trên ngực bóng dáng hư ảo trong con mắt hỏa diễm lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn.
“Sao ngươi có thể miễn dịch với hỏa diễm của ta? Ngươi lẻn ra sau lưng ta từ lúc nào?”
Hư ảnh bên trong con mắt hỏa diễm bình tĩnh nói, nó đưa tay đè lên ngực mình, ngọn lửa bên trong con mắt hỏa diễm hội tụ nơi ngực nó rồi bổ khuyết vào vết thương trên đó.
“Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân ư? Ta cũng không có sở thích giải thích bí mật của mình cho kẻ địch, ngươi tự suy đoán nguyên nhân đi!”
Xích Tiêu Kiếm lạnh lùng nói.
Tuy rằng con mắt hỏa diễm khiến người kinh ngạc, nhưng đối với Xích Tiêu Kiếm mà nói, nhiệt độ cỡ này không đáng kể chút nào. Khi lần đầu tiên nó làm chủ nhân Xích Tiêu Tử… A phì!
Lúc chủ nhân Xích Tiêu Tử của nó dùng nó chém ra Phần Thiên Hỏa Diễm Đao, một đao tùy tay chém đại ra là có thể đạt đến được nhiệt độ bên ngoài bề mặt mặt trời. Khi Xích Tiêu Tử dùng toàn lực vung nó lên, bộc phát toàn lực, ngọn lửa trên đao sẽ đạt tới nhiệt độ không cách nào miêu tả nổi, phàm là tất cả mọi thứ tiếp xúc với ngọn lửa đều sẽ bị thiêu rụi!
Về phần mỹ nhân rắn công đức, con mắt thứ ba mà cô mở ra có được hiệu quả thần kỳ. Dưới sự trợ giúp của con mắt, dù không sử dụng mũ Bình Thiên, cô cũng không sợ nhiệt độ cao của con mắt hỏa diễm, trực tiếp cầm lấy Xích Tiêu Kiếm lẻn đến sau lưng hư ảnh rồi đâm nó một kiếm.
“Ha ha ha, thần binh biết nói chuyện là thứ đáng con mẹ nó ghét nhất.”
Hư ảnh trong con mắt hỏa diễm cười khặc khặc:
“Có điều ta rất thích loại cảm giác đáng ghét này của ngươi.”
Xích Tiêu Kiếm:
“…”
“Nhưng hôm nay, các ngươi đều phải chết.
Hư ảnh trong con mắt hỏa diễm dứt lời rồi giơ tay lên.
Một loại uy nghiêm kinh khủng tỏa ra từ người hắn.
Thần uy như tù ngục.
Đồng thời, có một tiểu thế giới nứt ra phía trên không của con mắt hỏa diễm.
[Thần quốc] của thần minh.
Con mắt hỏa diễm muốn xuất ra đại chiêu đây mà.
Trong tiểu thế giới kia có một con sông lớn, con sông này dơ bẩn không chịu nổi. Tiểu thế giới vừa mở ra thì lập tức có một loại mùi hôi thối khiến người ta chán ghét bay ra.
Mỹ nhân rắn công đức thu nụ cười lại, cô lùi lại cực nhanh, đồng thời há mồm cắn Xích Tiêu Kiếm trong miệng, hai tay tế ra mũ Bình Thiên, nhanh chóng quấn mái tóc dài của mình lại rồi đội nó lên, thuần thục cắm trâm ngọc vào trong cuộn tóc đã quấn.
Chuỗi ngọc trên mũ Bình Thiên rũ xuống theo động tác của mỹ nhân rắn công đức rồi nhẹ nhàng lắc lư.
Mỹ nhân rắn công đức mở đôi con ngươi ra, uy nghiêm cường đại bộc lộ từ trong con ngươi của cô.
Cô vươn tay đẩy nhẹ mũ Bình Thiên, ngay sau đó, lực lượng công đức khổng lồ tuôn ra từ bên trong mũ miện, hóa thành một long bào hoa lệ kiểu nữ bao bọc lấy thân người cô.
[Thần quốc] của con mắt hỏa diễm khiến mỹ nhân rắn công đức cảm ứng được nguy cơ thật sự.
Trạng thái Nữ Đế công đức bao giờ cũng làm tiêu hao lực lượng công đức tồn trữ trong mũ Bình Thiên, thời gian cho hình thức biến thân này có hạn, không thể lãng phí thời gian.
Hai tay mỹ nhân rắn công đức cầm kiếm.
“Công Đức, Đại Nhật!”
Miệng cô ngâm khẽ một tiếng, lực lượng công đức khổng lồ bành trướng từ trên người cô, hóa thành một vầng thái dương to lớn màu vàng.
Nhưng lần này, cô không dựa vào Công Đức Đại Nhật để nghiền ép kẻ địch mà giơ cao Xích Tiêu Kiếm, dùng sức vung lên.
Công Đức Đại Nhật bị đập bay ra ngoài tựa như đánh bóng chày vậy, đánh về phía con mắt hỏa diễm cùng với thần quốc mà nó mở ra.
Dùng Công Đức Đại Nhật kiểu này đúng là sáng tạo.
Mà cũng trong lúc đó, lão giả đeo dây xích vàng thô to ở phương xa lại giơ cung lần nữa, nhắm ngay vào con mắt hỏa diễm.
Một mũi tên bắn ra, mũi tên từ một hóa thành hai, hai hóa thành ba, trong nháy mắt đã hóa thành mưa tên lao về phía con mắt hỏa diễm.
“Ha ha ha ha, vô dụng thôi… vô dụng thôi.”
Hư ảnh bên trong con mắt hỏa diễm cười ha ha.
Thân hình của hắn khẽ động, bước vào trong thần quốc.
Công Đức Đại Nhật của mỹ nhân rắn công đức và mưa tên mà lão giả bắn ra cũng tiến vào thần quốc theo.
Nhưng lúc này, dòng sông đen ngòm bên trong thần quốc bắt đầu tuôn ra, nhấc lên một đợt sóng triều quấn lấy Công Đức Đại Nhật và trận mưa tên.
Nước sông đen kịt cùng Công Đức Đại Nhật và trận mưa tên triệt tiêu lẫn nhau.
Nước sông vơi đi một chút… nhưng đối với dòng sông đen ngòm vô cùng to lớn kia mà nói thì chút nước sông kia còn chẳng bằng mất một sợi lông trên chín con trâu.
“Ha ha ha, các ngươi còn chiêu gì thì xuất ra hết đi.”
Hư ảnh trong con mắt hỏa diễm duỗi ngón tay bày ra hình chữ V:
“Cuối cùng ta muốn hỏi hai người các ngươi, có phải năng lực của ta rất buồn nôn hay không? Có phải khiến các ngươi cảm thấy đau gan hay không? Nói cho ta biết, ta có phải là người các ngươi chán ghét nhất không?
Mỹ nhân rắn công đức đẩy mũ Bình Thiên một cái.
Xích Tiêu Kiếm thay cô phát ngôn:
“Không tốt rồi, thần quốc được mở ra, nếu như không nghĩ ra cách phong tỏa thần quốc của hắn lại, trước khi thần quốc chưa bị diệt thì thần minh là bất tử.”
Lão giả cầm cung nheo hai mắt lại:
“Loại ngu xuẩn như này sao xứng được xưng là ‘thần minh’? Thần quốc của hắn cứ để ta đối phó cho!”
Dường như lão giả đã có chuẩn bị từ trước.


Phía dưới, Tống Thư Hàng khống chế được Đậu Đậu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thần quốc và dòng sông đen kia, đột nhiên trong lòng khẽ động.
“Tống tiền bối nhìn ra cái gì à?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
“Vừa rồi tâm tình của ngươi chấn động rất lớn.”
Tô Thị A Thập Lục bổ sung.
“A đà đá đa ~”
Tạo Hóa Tiên Tử.
“Thần quốc kia có khí tức của Thiên Đình viễn cổ.”
Tống Thư Hàng trầm giọng nói.
Không thể lầm được, hắn từng tiếp xúc với nhiều mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ như vậy, thậm chí trong thế giới hạch tâm của hắn còn có Điện Hàn Đông hoàn chỉnh cùng với rất nhiều mảnh vỡ Thiên Đình. Ở phương diện này hắn có thể xưng là chuyên gia.
“Có thể là chiến lợi phẩm của hắn.”
Tô Thị A Thập Lục phân tích một cách tỉnh táo:
“Lúc trước khi nó nhìn thấy @#%× Tiên Tử cũng đã nói ra câu ‘dư nghiệt của Thiên Đình viễn cổ’. Nói không chừng sự kiện trong Thiên Đình viễn cổ năm đó, nó cũng có nhúng tay vào.”
“Nếu nói như vậy, chẳng phải thần quốc của nó và thế giới hạch tâm của ta có phần tương tự ư?”
Tống Thư Hàng nói.
[Không, thần quốc chỉ là thứ hàng giả thấp kém mà thôi, căn bản không cùng một đẳng cấp với thế giới hạch tâm của ngươi, đừng nhập hai thứ lại làm một.] Lúc này, giọng Bạch tiền bối two đột nhiên vang lên.
Hắn chỉ tiến hành trò chuyện qua ý thức với Tống Thư Hàng, kể cả Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục trong cơ thể Đậu Đậu đều không nghe được giọng nói này.
[Ơ? Bạch tiền bối two sao ngươi lại nói chuyện rồi? Không phải ngươi đang chơi trốn tìm ư?] Tống Thư Hàng hỏi.
[Trốn tìm thất bại, bị bắt rồi. Ta bỏ ra cái giá cực lớn mới thoát thân được, da cũng bị lột một lớp, thiếu chút nữa là chơi hỏng rồi. Có điều rất kích thích.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
[Lúc đầu vốn muốn mượn bản thể của ngươi để trở về thế giới Tà Liên tránh đi một lát, nhưng không ngờ bản thể của ngươi đang ở cùng một chỗ với một Bạch khác. Vì để không ảnh hưởng đến Bạch khác kia, ta đành chạy đến ý thức của ngươi ở nơi này ẩn náu chốc lát.] Bạch tiền bối two tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng nhân cơ hội hỏi: [Bạch tiền bối, thần quốc rốt cuộc là gì vậy?]
[Dựa vào cảm giác của ta thì thứ này hẳn là một vật thí nghiệm, đối tượng mô phỏng hẳn là thế giới hạch tâm, hoặc là thế giới Tà Liên và Kim Liên. Đáng tiếc bọn chúng đã mò sai đường, chỉ là cái vỏ bọc hàng giả thấp kém mà thôi.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: [Bạch tiền bối, chúng ta có biện pháp nào đối phó với nó không?]
[Đối phó nó? Đánh vỡ nó là được.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: [Nhìn trời, nếu có thể đánh vỡ thì ta đã tiến lên đè nó xuống đất mà tẩn rồi.]
[Đè xuống đất mà tẩn là có ý gì?] Bạch tiền bối two hỏi.
Tống Thư Hàng: [Chính là ý trên mặt chữ ấy, đánh kẻ địch ngã xuống đất, sau đó không ngừng đánh nó, đánh bốp bốp bốp cho nó không dậy nổi.]
[Thú vị đấy! Vậy ngươi đi đè nó xuống đất mà tẩn đi.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
Bạch tiền bối two, thần thiếp làm không được mà.
Bạch tiền bối two hỏi: [Để ta giúp ngươi, ngươi luyện bộ Thánh Viên Long Lực Thần Công kia thế nào rồi?]
[Ờ thì, gần đây có hơi bận, đến bây giờ mới luyện mấy lần, còn chưa nhập môn.] Tống Thư Hàng nói với vẻ ngượng ngùng.
Bạch tiền bối two: [Ngươi đúng là vô dụng.]
Tống Thư Hàng khóc một dòng sông.
[Chịu thôi, ta giúp ngươi một tay vậy. Tập trung ý thức, đầu tiên là lặng lẽ nghĩ tới pháp khí bản mệnh găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ của ngươi, thử triệu hoán nó đi. Ta trợ giúp ngươi mở đường hầm không gian ra.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
“?”
Tu luyện Thánh Viên Long Lực Thần Công thì có liên quan gì với triệu hoán găng tay Nghịch Kịch Võ Sĩ chứ?
[Bây giờ ý thức của ngươi đang gởi trên người con Kinh Ba nhỏ này, chẳng lẽ ngươi muốn giày vò cơ thể của nó ư? Găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ của ngươi chính là do thân xác ngươi tạo thành, xem như thân thể thứ hai của ngươi. Không có thời gian giải thích, tóm lại làm theo lời ta nói trước đi.] Bạch tiền bối two nói.
Ý thức của Tống Thư Hàng lặng lẽ nghĩ đến dáng dấp của găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ, tiếp đó đưa tình cảm vào để triệu hoán nó.
Ngay sau đó, lực lượng không gian triệu hoán có phần yếu ớt hiện ra.
Nghịch Kình Võ Sĩ xuyên qua không gian, xuất hiện trước mặt Đậu Đậu.
Tiếp đó, Tống Thư Hàng phát hiện ý thức của mình đã nhảy ra khỏi cơ thể Đậu Đậu, tiến vào trong găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ.
“Tống tiền bối, ý thức của ngươi biến mất rồi à?”
Vũ Nhu Tử la lên.
Trong lúc nói chuyện, bên trên găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ hiện lên một lớp chất lỏng màu vàng, cuối cùng ngưng tụ thành dáng vẻ của một ‘Tống Thư Hàng’.
[Xong xuôi.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng quơ quơ cánh tay của mình:
“Thế này thì tính là cái gì đây? Tống Thư Hàng two à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận