Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1142: Xin Đạo Hữu Hãy Thưởng Cho Ta Một Phát Bom Nguyên Tử Thiên Kiếp

Chương 1142: Xin Đạo Hữu Hãy Thưởng Cho Ta Một Phát Bom Nguyên Tử Thiên Kiếp
Trên mặt mấy vị phóng viên hiện đầy dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ đúng là do tình báo của bọn họ không đầy đủ, không thu thập tin tức liên quan tới vị Cật Qua Thánh Quân này?
Nhưng mà không đúng, Huyền Thánh bát phẩm nào cũng có hiệu ứng nhân tiền hiển thánh mà, vậy nên tu luyện giả trong chư thiên vạn giới không thể bỏ sót tin tức có liên quan đến Huyền Thánh mới mới đúng.
Có khi nào Đông Qua Thánh Quân là người ngoại quốc, khẩu âm không chuẩn nên đã dịch âm thánh hào sai rồi không?
Có thể tên thật của vị Cật Qua Thánh Quân kia là Xích Quải Thánh Quân (*)? Hoặc cũng có thể sau khi dịch âm sang tiếng mẹ đẻ của Đông Qua Thánh Quân, lại đổi thành nghĩa “Cật Qua” cũng nên?
(*)Cật Qua: chī guā (ăn dưa)
Xích Quải: Chì guà
“Nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần chờ lát nữa nhìn thấy tận mắt vị Cật Qua Thánh Quân kia là có thể biết rõ chân tướng thôi.”
Mấy vị phóng viên nhìn nhau, gật đầu ngầm hiểu ý.
Mặc dù tối nay không có tin “Ngàn năm đệ ngũ thánh VS ngàn năm đệ nhất thánh”, nhưng “Huyền Thánh Đông Qua Thánh Quân thế hệ mới VS Huyền Thánh Cật Qua Thánh Quân thành danh đã lâu” cũng là một tin hot.
Máu hóng hớt trong người mấy vị phóng viên lại bùng cháy.
Dưới sự hướng dẫn của Đông Qua Thánh Quân, nhóm phóng viên đi thẳng lên linh sơn.
...
Cùng lúc này, Tống Thư Hàng đang dẫn Thi, Tô thị A Thập Lục, Tiểu Thải và mỹ nhân rắn công đức bước ra khỏi kết giới dưới chân núi linh sơn.
“Tống sư huynh, giờ chúng ta đi đâu đây?”
Thi tò mò hỏi.
Cô bé cảm thấy tối nay thật sự quá kích thích, chỉ đi đào bảo với Thông Nương thôi lại có thể gặp Trường Sinh Giả tập kích. Đáng tiếc ngoại hình của vị Trường Sinh Giả kia lại bị tầng nham thạch che mất, không biết bộ dạng hắn trông thế nào.
Sau đó Tống sư huynh còn điều khiển mỹ nhân rắn công đức, mượn Xích Tiêu kiếm đại chiến với một vị đại năng thần bí khác nữa chứ. Không chỉ có mỗi kích thích mà sau khi chứng kiến mấy trận đại chiến liên tiếp, Thi còn lĩnh ngộ được rất nhiều thứ.
Được chứng kiến trận chiến giữa các đại năng cũng là một loại phúc duyên, chỉ đứng sau đại năng khai đàn giảng pháp.
Đi theo Tống sư huynh vừa kích thích vừa có thể thăng cấp, thỉnh thoảng còn được ăn Tiên Trân yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ, đúng là quá tuyệt vời. Nhưng tiếc là tin tức cô bé thành công dược long môn tấn thăng nhị phẩm đã truyền về sư môn, chắc chẳng bao lâu nữa thì sư môn sẽ sai người đón cô bé về thôi.
Trong lòng Thi cảm thấy khá luyến tiếc. Nếu như được đi theo Tống sư huynh mãi thì hay biết mấy, vừa chơi vừa lên cấp, không chậm trễ bên nào.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời:
“Hay là đi theo ta đến thành phố Văn Châu một chuyến nhé?”
Tô thị A Thập Lục khựng người lại một chút sau đó nói:
“Ta thì không thành vấn đề.”
“Sư phụ đi đâu ta theo đó.”
Tiểu Thải đáp.
“Sư huynh đi đâu ta theo đó.”
Thi híp mắt nói.
Trong lúc nói chuyện, Tống Thư Hàng đột nhiên có cảm ứng:
“Có người tới, hơn nữa... lai giả bất thiện, mọi người hãy cẩn thận.”
Thánh ấn của hắn sinh ra cảm ứng, đối phương là Huyền Thánh mang thánh ấn trên người, hơn nữa trong thánh ấn của đối phương còn phát ra một luồng chiến ý lẫm liệt.
Định mệnh, đừng nói là Đông Qua Thánh Quân đấy nhé?
Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu chiến thuật “dùng vũ khí hạt nhân uy hiếp” của mình, sau đó vượt ngàn dặm xa xôi tìm tới cửa ư? Thế này cũng nhanh quá rồi đấy!
Nhức đầu ghê!
Mặc dù Xích Tiêu kiếm đã đồng ý phối hợp với Tống Thư Hàng thi triển Phần Thiên Hỏa Diễm Đao, nhưng bây giờ Xích Tiêu kiếm vẫn chưa khôi phục, theo như tính toán thì còn cần đến gần năm mươi phút nữa nó mới có thể giúp Tống Thư Hàng một tay.
Đông Qua Thánh Quân cũng biết chọn thời gian thật đấy.
“Lẽ nào là Đông Qua Thánh Quân?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
“Chín phần là vậy rồi.”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật liên hồi.
“Muốn tránh đi trước không?”
Tô thị A Thập Lục lại hỏi.
Nếu Đông Qua Thánh Quân dám tìm tới cửa, chắc hẳn đã tìm được cách đối phó với chiến thuật “dùng vũ khí hạt nhân uy hiếp”, hoặc là đã phát hiện ra sự thật chiến thuật này chỉ để lòe bịp mà thôi.
“Hòa thượng chạy chứ miếu không chạy được, với tính cách bám người của Đông Qua Thánh Quân, nếu hôm nay tránh hắn thì ngày mai chắc chắn hắn sẽ tìm tới cửa tiếp. Cứ xem tình huống thế nào trước đã.”
Tống Thư Hàng nói.
Nếu tính cách quấn người của Đông Qua Thánh Quân sinh ở trên người tiên tử, đó chính là tiểu yêu tinh dính người, sẽ có cảm giác thú vị riêng. Nhưng đằng này lại sinh ra trên người hán tử thô kệch cao lớn, thật khiến người ta đau đầu.
Cho nên cứ xem tình huống trước đã. Nếu thật sự không được thì tìm cách kéo dài một tiếng, sau đó để cho Đông Qua Thánh Quân nếm thử một phát Phần Thiên Hỏa Diễm Đao.
...
Bên kia.
“Đến rồi, ở ngay phía trước đấy.”
Đông Qua Thánh Quân trầm giọng nói:
“Cật Qua Thánh Quân nói là hắn sẽ đợi ta trên linh sơn. Chờ đến lúc ta quyết đấu với Cật Qua Thánh Quân, chư vị hãy lui về phía sau một chút, tránh bị cuốn vào phạm vi chiến đấu của bọn ta.”
“Thánh Quân yên tâm, bọn ta hiểu rõ mà.”
Các phóng viên trong tu chân giới vội vàng gật đầu đáp.
Phóng viên của nhật báo tu sĩ tò mò hỏi:
“Đông Qua Thánh Quân, sắp phải đối mặt với vị Cật Qua Thánh Quân kia rồi, ngài có nắm chắc phần thắng không?”
“Nói thật, ngay cả một phần thắng cũng không có.”
Đông Qua Thánh Quân nói:
“Nhưng mà không sao, ta chiến đấu với hắn không phải vì thắng thua, ta chỉ muốn chứng minh phòng ngự chi đạo của mình cho hắn thấy thôi. Nên dù có thua cũng không sao hết, chỉ cần có thể chứng minh phòng ngự chi đạo của ta là chính xác thì đã đủ rồi.”
Phóng viên của nhật báo tu sĩ gật đầu.
Đông Qua Thánh Quân ngẩng đầu nhìn trời. Tối nay sắc trời rất tốt, trăng tròn sáng ngời, ánh sao lấp lánh.
Nhưng thể tích của mặt trăng vẫn còn hơi nhỏ.
Nghĩ tới đây, Đông Qua Thánh Quân lấy ra phông nền trăng tròn mình đã sớm chuẩn bị từ trước rồi đưa tay đẩy một cái, thả nó ra ngoài.
Sau khi thả phông nền trăng tròn ra có thể khiến cho mặt trăng trên bầu trời trông lớn hơn chừng gấp hai lần. To hơn, tròn hơn, sáng hơn.
Cảnh sắc thế này mới thích hợp với trận đại chiến sắp tới giữa hắn và Cật Qua Thánh Quân.
Ngoài ra... qua việc thả phông nền trăng tròn này, hắn cũng muốn thông báo cho Cật Qua Thánh Quân biết hắn đã tới rồi, đã đến lúc bắt đầu song thánh đấu pháp!
...
Mặt trăng tròn thật to hiện lên.
“Tới rồi!”
Đông Qua Thánh Quân nói.
Hắn cảm ứng được có người đang đi từ trên linh sơn xuống, trên thân người nọ có khí tức thánh ấn.
Xem ra Cật Qua Thánh Quân vẫn chưa tấn thăng Kiếp Tiên.
Trong lòng Đông Qua Thánh Quân thầm thở phào nhẹ nhõm, thế này thì lát nữa quyết đấu với nhau, ít nhất hắn vẫn có thể phản kháng một chút, không đến nổi vừa ra sân đã bị hạ gục ngay.
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên... Đông Qua Thánh Quân sững cả người.
Ở đằng xa, có một thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện trên linh sơn.
Thiếu niên có mái tóc dài tới lưng đang tung bay trong gió, ngũ quan tuấn tú, nét mặt hiền hòa.
Hắn không có cánh tay trái nhưng tay trái cũng không phải bị cụt. Thông qua một loại cảm ứng ngẫu đoạn ti liên (*), có thể xác định rằng cánh tay trái của thiếu niên đang ở một dị không gian nào đó rất xa.
Đi theo sát sau lưng thiếu niên là một vị ánh sáng công đức thực thể hóa toàn thân màu vàng. Vị ánh sáng công đức này hóa thành hình xà nữ, mỗi một hành vi cử chỉ của cô ấy đều phát ra ánh sáng công đức nhàn nhạt bao phủ lấy thiếu niên.
“Bá Tống Thánh Quân...”
Vẻ mặt của Đông Qua Thánh Quân chợt sượng lại.
Sai kịch bản rồi, người ra sân lúc này phải là Cật Qua Thánh Quân mới đúng chứ?
Tại sao Bá Tống Thánh Quân lại xuất hiện ở đây chứ?
Chính chủ Cật Qua Thánh Quân đâu?
Đậu xanh, chờ chút, gặp vấn đề lớn rồi! Bá Tống Huyền Thánh ở đây, vậy hành động vừa rồi của hắn chẳng phải đã biến thành khiêu chiến Bá Tống Huyền Thánh lần nữa ư?
Đông Qua Thánh Quân lập tức nhớ lại cảnh tượng bom nguyên tử và bom nhiệt hạch thiên kiếp đầy trời lúc trước, não chợt đau nhức từng cơn.
Lúc này đây, ánh mắt của mấy vị phóng viên trong tu chân giới ở sau lưng Đông Qua Thánh Quân chợt sáng rực lên, bọn họ ngửi thấy mùi tin hot.
...
Tống Thư Hàng đứng ở trên cao, nhìn Đông Qua Thánh Quân từ đằng xa.
Lúc này Đông Qua Thánh Quân để lộ ra khuôn mặt thật của hắn, vả lại cũng không áp chế thánh ấn của bản thân nữa. Khi nhìn thấy hắn, mọi người đều biết thánh danh của hắn là Đông Qua Thánh Quân.
“Quả nhiên là Đông Qua Thánh Quân, đúng là đậu... à thôi vậy, không liên quan tới Đậu Đậu, thôi tự rau má mình vậy.”
Tống Thư Hàng thở dài.
“Đông Qua đạo hữu, không ngờ ngươi lại cố chấp như thế.”
Tống Thư Hàng đứng ở trên cao, mắt nhìn xuống Đông Qua Thánh Quân:
“Nói vậy Đông Qua đạo hữu ngươi đã tìm được cách đối phó với pháp thuật kia của ta rồi ư?”
Tiếng nói mạnh mẽ hữu lực của Tống Thư Hàng xuyên qua thánh ấn truyền ra xa, đồng thời còn mang theo uy nghiêm của Huyền Thánh.
Khóe miệng Đông Qua Thánh Quân khẽ có giật.
Nếu ta tìm được cách đối phó với chiêu thức cấp vip kim cương kia của ngươi thì sẽ không chọn cách chuyển sang chiến đấu với Cật Qua Thánh Quân rồi.
Nhưng Đông Qua Thánh Quân không thể tỏ vẻ quá yếu đuối ngay trước mặt nhiều người thế này được, nói thế nào hắn cũng là ngàn năm đệ ngũ thánh, cho dù có thua cũng phải thua một cách có khí thế.
Đông Qua Thánh Quân lắc đầu đáp:
“Nói ra thật xấu hổ, ta đã suy nghĩ nát óc từ sáng cho đến bây giờ nhưng vẫn không tìm ra được cách đối phó với pháp thuật kia của Bá Tống đạo hữu ngươi.”
“Tên này vẫn chưa khám phá ra bí mật đằng sau chiến thuật “dùng vũ khí hạt nhân uy hiếp” của ta ư? Vậy tại sao hắn lại tìm tới cửa tiếp thế này?”
Tống Thư Hàng thầm thắc mắc.
Uy trong lòng có nghi hoặc nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, hắn chậm rãi nói:
“Thế đạo hữu lại tới tìm ta làm gì?”
Đối phương thả một cái phông nền trăng tròn lên bầu trời, phóng đại mặt trăng lên gấp ba lần, những hành động này rõ ràng là có ý muốn khiêu chiến quyết đấu.
Chẳng lẽ tên này muốn dùng lời lẽ tới sỉ vả hắn, ép hắn không được sử dụng thủ đoạn “dùng vũ khí hạt nhân uy hiếp”, sau đó lại quyết đấu à?
Với tính cách quấn người của Đông Qua Thánh Quân, đúng là có thể sẽ hao tâm tổn trí bày ra màn kịch như vậy lắm.
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, Xích Tiêu kiếm bỗng truyền âm nhập mật:
[Tống tiểu hữu, người mà ngươi nói muốn đối phó lúc trước chính là vị Huyền Thánh mới tấn thăng bát phẩm trước mắt đấy ư?]
[Đúng vậy.]
Tống Thư Hàng trả lời.
[Vậy thì lên đi, mặc dù ta chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng bây giờ vẫn đủ sức trợ giúp ngươi chém ra một đao Phần Thiên Hỏa Diễm Đao có uy lực bát phẩm đỉnh phong gần cửu phẩm. Hơn nữa Phần Thiên Hỏa Diễm Đao có uy lực cỡ này cũng dễ khống chế, sẽ không gây ngộ thương.”
Xích Tiêu kiếm lên tiếng nói.
Tống Thư Hàng nghe vậy thì trong lòng mừng muốn rớt nước mắt.
Nói vậy là không cần kéo dài một tiếng đồng hồ, ngay bây giờ hắn đã có thể rút kiếm để lửa phần thiên bùng cháy ngập trời.
Lúc này Đông Qua Thánh Quân thở dài một hơi, sau đó đưa ra quyết định.
“Thật ra chuyện đêm nay chỉ là hiểu lầm thôi. Ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây là vì muốn khiêu chiến Cật Qua Thánh Quân tiền bối, muốn chứng minh phòng ngự chi đạo của ta cho hắn thấy.”
Đông Qua Thánh Quân trầm giọng nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Không ngờ lại là hiểu lầm?
Thế này thì khó xử rồi đây.
À mà Cật Qua Thánh Quân là ai thế?
Hơn nữa còn trùng hợp như vậy, vị Cật Qua Thánh Quân kia ở ngay gần đây ư?
“Nhưng nếu gặp được Bá Tống đạo hữu, vậy ta xin có một yêu cầu hơi quá đáng.”
Đông Qua Thánh Quân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc:
“Xin đạo hữu hãy thưởng cho ta một phát bom nguyên tử thiên kiếp để ta được vững lòng hơn trước khi khiêu chiến Cật Qua Thánh Quân.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Chú thích:
(*) Ngẫu đoạn ti liên: Củ sen, ngó sen tuy đã bị gãy đôi nhưng khi kéo ra thì những sợi tơ vẫn còn dính ở hai đầu. Câu thành ngữ này thường được dùng để nói đến tình cảm còn vương vấn, không dứt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận