Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1303: Giao dịch, giao dịch, lại giao dịch

Chương 1303: Giao dịch, giao dịch, lại giao dịch
“Để ta nghĩ xem.”
Bạch tiền bối xoa cằm trầm tư.
Sau đó, hắn nở một nụ cười xấu xa.
Đôi mắt màu đỏ phát ra ánh sáng mờ ảo, gió thổi bay tóc mái, phối hợp cùng với nụ cười xấu xa, Bạch tiền bối tà mị thật là tuyệt vời.
Nhìn trời, không được, không ổn rồi.
Đội ngũ rước dâu lập tức hỗn loạn.
Cũng may nụ cười xấu xa của Bạch tiền bối không duy trì quá lâu, chỉ cười một cái rồi thôi.
Nhưng toàn trường vắng lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Đến người đưa ra ý kiến này là Vũ Nhu Tử cũng ngẩn ra, hai mắt mơ màng.
Tống Thư Hàng xoa huyệt Thái Dương, cười khổ nói:
“Bạch tiền bối, sao ngươi lại phải phối hợp như thế chứ?”
Hôm nay Bạch tiền bối hơi khác lạ.
“A, là do quen rồi, không nhịn được mà phối hợp theo.”
Bạch tiền bối nói tiếp:
“Dù sao thì ta cũng chỉ là phân thân, quen hành động theo mệnh lệnh của bản thể rồi.”
“Nhìn trời, thế Bạch tiền bối đâu rồi.”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đột nhiên đi bế quan rồi, lần này thấy bảo sẽ mất thời gian khá dài đấy, nếu thuận lợi thì chắc tầm mười ngày nửa tháng, không thì tám đến mười năm. Đợi sau khi hôn lễ của Đậu Đậu kết thúc, ta phải tìm một địa điểm bế quan thích hợp cho hắn. Lần này, khi hắn đang bế quan thì ta sẽ hành động thay .”
Phân thân của Bạch tiền bối nói.
Khi đang nói dở, hắn búng tay một cái.
Bảo dao Bá Toái và Lưu Tinh Kiếm cùng bay ra.
Trong hàng rào bảo vệ của bảo đao Bá Toái có hai người đang nằm, đó là Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử, mà Lưu Tinh Kiếm cũng được lắp một hàng rào, bên trong đó là Bạch tiền bối đang ngồi bế quan.
Tống Thư Hàng: “…”
Lưu Tinh Kiếm thật sự được lắp hàng rào rồi à?
Khi nhìn thấy Tống Thư Hàng thật, Lưu Tinh Kiếm nhanh chóng sán lại, nó bay quanh Tống Thư Hàng một vòng, phát ra tiếng kiếm ngâm.
Lần này không phải làm nũng, sao nghe như đang… kể khổ vậy nhỉ?
Lưu Tinh Kiếm đã bước đầu có ‘kiếm linh’, sau này nó cũng sẽ giống như Xích Tiêu Kiếm, có được ý thức hoàn chỉnh.
Nguyên nhân khiến nó phải kể khổ với Tống Thư Hàng chắc chỉ có hàng rào bảo hộ trên người thôi.
Nếu như sau này nó biết người đề xướng hàng rào bảo hộ này là hắn thì không biết có chém chết hắn không nữa. Tống Thư Hàng bỗng thấy hơi hoang mang.
Với điểm may mắn của Bạch tiền bối, khi “làn sóng linh lực” ập tới, nói không chừng hắn sẽ tấn thăng lên cửu phẩm. Đến lúc đó chắc chắn Lưu Tinh Kiếm cũng sẽ bị luyện chế đến cảnh giới tương xứng.
Nếu bị Lưu Tinh Kiếm cửu phẩm đuổi theo chém giết thì áp lực nặng nề lắm!
“Đúng rồi, Thư Hàng, đứng từ xa đã nghe thấy ngươi và Quy đạo hữu đang nói đến “tọa kỵ thỏ lục phẩm” và “lông thỏ bát phẩm” đúng không?”
Phân thân của Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Thường thì thỏ lục phẩm không thể làm tọa kỵ, lục phẩm là cảnh giới Chân Quân rồi, bất luận ở nơi nào nó cũng là một nhân vật lớn. Nhưng ta biết chỗ lấy được lông thỏ bát phẩm đấy.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
“Có thể lấy được lông thỏ bát phẩm ở đâu thế?”
Phân thân của Bạch tiền bối vẫy Lệ Chi Tiên Tử:
“Lệ Chi Tiên Tử, đừng ngẩn ra đó nữa, mau qua đây.”
Lệ Chi Tiên Tử cười hì hì chạy tới:
“Bạch tiền bối, chụp chung với ta một bức đi.”
“Nói chuyện chính trước đã.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Chụp ảnh trước, Bạch tiền bối ngươi lại cười tà mị rồi chụp bức ảnh với ta đi. Thư Hàng, ngươi chụp hộ bọn ta nhé.”
Lệ Chi Tiên Tử kiên trì nói.
Hết cách rồi, Bạch tiền bối phân thân lại phối hợp với Lệ Chi Tiên Tử, cười tà mị.
Đội ngũ đón dâu không dễ gì mới hồi phục một chút lại nhìn thấy nụ cười tà mị của Bạch tiền bối…
“Khụ, chuyện này có liên quan đến Lệ Chi Tiên Tử à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối nói:
“Nói đúng hơn là có liên quan đến một vị sư huynh của Lệ Chi Tiên Tử. Lệ Chi Tiên Tử, trong môn phái của côcó một đạo hữu là Cam Giá Đạo Trưởng, cô có quen đúng không?”
“Cam Giá sư huynh à, ta biết. Hắn là đại sư sưu tầm trong tu chân giới.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
“Hắn sưu tầm các loại da lông à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lệ Chi Tiên Tử lắc đầu:
“Hắn sưu tầm các loại răng động vật, từng có lúc hắn muốn đổi đạo hiệu của mình thành ‘Thú Nha Đạo Trưởng’, kết quả là bị sư phụ Hương Thái* Đạo Trưởng đuổi đánh suốt một tháng trời.”
(*Rau thơm.)
Tống Thư Hàng:
“Rau thơm thật đáng sợ!”
“Đúng thế, Hương Thái sư bá rất nghiêm túc.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Hơn nữa rau thơm cũng không ngon.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Phụt ~ ngươi muốn ăn Hương Thái sư bá à?”
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch tiền bối phân thân:
“Ta còn nhớ trước đây đã từng nghe thấy người ta nói, Cam Giá Đạo Trưởng từng có quan hệ rất tốt với một Thố Thánh. Vị Thố thánh đó còn có thói quen giữ lại số lông bị thay mỗi năm một lần của mình. Mà số lông tóc này của cô ấy đều do Cam Giá Đạo Trưởng sưu tầm. Vì thế nếu như ngươi muốn có lông của Thố Thánh thì có thể nhờ Lệ Chi Tiên Tử giúp liên lạc với Cam Giá Đạo Trưởng đó.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Ta có thể liên hệ với Cam Giá sư huynh cho ngươi.”
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Ta có thể cho ngươi vay linh thạch để mua lông thỏ. Nhưng nếu như ngươi có loại răng thú đặc biệt nào đó thì có thể dùng nó để đổi lông với Cam Giá đạo trưởng.”
Tống Thư Hàng vươn tay ra, lấy ra một chiếc răng Khuyển Thánh.
“Bạch tiền bối, ngươi thấy thứ này thế nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối phân thân:
“Răng Khuyển Thánh bát phẩm hả? Rất tốt, thứ này chắc hẳn phù hợp với sở thích của Cam Giá Đạo Trưởng đây.”
“Để ta gọi điện cho Cam Giá sư huynh.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
Cô lấy điện thoại ra, bấm số điện.
“A lô, ai đó?”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“Cam Giá sư huynh, ta là Lệ Chi đây, ngươi không lưu số của ta à?”
Lệ Chi Tiên Tử hỏi.
“Là Tiểu Lệ Chi à, aizzz ~ Di động của ta hỏng mất rồi, vừa ghép lại một cái điện thoại cầm tay để dùng, không nhìn thấy hiển thị số gọi đến, mệt tim hết sức. Dạo này ta đen như mực ấy, hôm nay tự nhiên sư phụ đến thăm động phủ của ta, nhìn thấy ta đang bày răng thú ra, tự nhiên lại nổi giận tẩn cho ta một trận. Nếu như sư phụ không phải là đàn ông ta còn tưởng là ông lại đến ngày rồi đấy.”
Giọng nam trầm thấp kia nói tiếp.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Phụt…”
“Thật đó, từ rất lâu trước kia ta đã nghi ngờ Hương Thái sư phụ là nữ giả nam rồi đấy. Cái đạo hiệu Hương Thái này thích hợp với một nữ đệ tử hơn, hơn nữa từ nhỏ tới lớn sư phụ cũng chưa từng đi tắm chung với mọi người, rồi còn mỗi tháng sẽ có mấy ngày tâm trạng của sư phụ rất tệ. Quan trọng hơn là, đến tận bây giờ người còn độc thân, chưa từng thấy người có tin đồn với vị tiên tử nào hết. Lạ lùng hết sức!”
Cam Giá Đạo Trưởng nói.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Nghe ngươi nói như thế, ta cũng cảm thấy Hương Thái sư bá hơi lạ.”
“Thế nên Lệ Chi Tiên Tử, chỗ ngươi có vị đạo hữu tiên tử nào tu luyện công pháp mị hoặc không, giới thiệu cho ta một người đi. Ta định phái người đi mê hoặc Hương Thái sư phụ…”
Cam Giá Đạo Trưởng nói.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Sư huynh, còn sống không phải rất tốt ư? Tại sao phải tự đi tìm chết chứ?”
“Khụ khụ ~ Cứ để chuyện đó sang một bên cái đã, ngươi tìm sư huynh có chuyện gì nào?”
Cam Giá Đạo Trưởng hỏi.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Ta có mối làm ăn này muốn giới thiệu cho ngươi, chỗ sư huynh có ‘lông Thố Thánh’ không? Một vị đạo hữu của ta muốn đổi một ít.”
“Có, ta có nhiều lắm. Nhưng đó là lông Thố Thánh bát phẩm, giá cả không rẻ đâu nhé.”
Cam giá đạo trưởng nói.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Trong tay vị đạo hữu này của ta có răng Khuyển Thánh bát phẩm, sư huynh có hứng thú không?”
“Răng Khuyển thánh bát phẩm hả, giống chó nào thế? Không không không, cứ răng Khuyển Thánh là ta có hứng thú. Vị tiểu hữu đó bây giờ đang ở đâu? Ta qua đó ngay. Hắn cần bao nhiêu lông Thố Thánh?”
Lệ Chi Tiên Tử nhìn sang Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Nếu lấy ba phần cần bao nhiêu răng Khuyển Thánh để trao đổi?”
Đúng lúc áo choàng Ngọc Thố Tiên Tử trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú cần đến lông thỏ, đó là một pháp khí hỗ trợ có tính năng phong ngự rất ngầu.
“Hai chiếc răng Khuyển Thánh đổi lấy một phần lông thỏ, ngươi đổi không?”
Cam Giá Đạo Trưởng hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Sáu chiếc răng đổi lấy sáu phần lông thỏ!”
“Không thể được, như thế thì ta lỗ to rồi.”
Cam Giá Đạo Trưởng thốt lên.
“Năm phần.”
Lệ Chi Tiên Tử mặc cả.
Cam Giá Đạo Trưởng:
“Không được, năm phần ta cũng lỗ!”
“Bốn phần, ít hơn nữa là ta không đổi nữa đâu.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
“Được, thành giao.”
Cam Giá Đạo Trưởng đáp.
Lệ Chi Tiên Tử làm tư thế ‘thắng lợi’ với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Lệ Chi Tiên Tử à, vị ở đầu bên kia điện thoại là sư huynh của cô đấy, ta chỉ là một tiểu bối mà cô quen trong nhóm thôi mà. So với vị sư huynh kia thì ta chỉ là người ngoài thôi.
Cô giúp người ngoài chặt chém sư huynh mình như thế thật sự không có vấn đề gì chứ?
Hình như Lệ Chi Tiên Tử có thể đoán được tâm tư của Tống Thư Hàng, cô vỗ vai hắn:
“Ta đang mặc cả hộ con gái Diệp Tư nhà ta, ngươi đừng hiểu lầm. Nếu như ngươi cảm thấy băn khoăn thì cho ta một ít lông thỏ, chỉ cần một chút chút thôi là được.”
“Được.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Ta cũng muốn một ít, ta muốn mang thêm một tấm thảm lông nữa vào trong hàng rào bảo hộ của Lưu Tinh Kiếm, định dùng mười ba loại lông thú để dệt nó.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng:
“Không thành vấn đề!”
“Nếu đã vậy thì chúng ta làm luôn thôi. Lệ Chi Tiên Tử, bảo Cam Giá Đạo Trưởng gửi tọa độ đi, ta dùng sức mạnh không gian để gửi răng chó qua đó rồi lấy lông thỏ về.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Sức mạnh không gian tiện lợi thế đấy, ai dùng rồi thì biết.
Mượn sức mạnh không gian của Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng thành công đổi sáu chiếc răng Khuyển Thánh lấy bốn phần lông Thố Thánh.
Sau đó hắn lại lấy một phần lông Thố Thánh đổi một mai rùa bát phẩm.
Tiếp đó, hắn chia một phần lông thỏ thành ba phần nhỏ, lần lượt tặng cho Bạch tiền bối phân thân và Lệ Chi Tiên Tử. Phần còn lại hắn định giữ cho mình, có thời gian thì cũng làm một cái chăn lông cho bảo đao Bá Toái.
Cuối cùng, chuyển hai phần lông Thố Thánh còn lại và một cái mai rùa vào thế giới hạch tâm cho Lục Tu Tiên Tử.
“Hả? Lần này lại là gì nữa thế?”
Lục Tu Tiên Tử nhìn đống lông dài màu trắng và mai rùa đột nhiên xuất hiện bên người, nghi hoặc hỏi.
Tống Thư Hàng:
“À ừm, như cô thấy đấy… đây là lông thỏ.”
“Bát phẩm à?”
Lục Tu Tiên Tử hỏi.
Tống Thư Hàng ngại ngùng đáp:
“Ừm, lông Thố thánh bát phẩm, hai phần. Vừa đủ chế tạo áo choàng Ngọc Thố Tiên Tử.”
“Mợ nhà ngươi!”
Lục Tu Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng cười gượng.
“Ngươi lấy được thứ này từ đâu thế? Đừng nói với ta là có Thố Thánh đi ngang qua, quý mến ngươi nên tặng ngươi nhiều lông thỏ như thế này đấy nhé?”
Lục Tu Tiên Tử cắn răng nói.
Tống Thư Hàng:
“Không có chuyện này đâu, trên đời này làm gì có miếng bánh rơi từ trên trời xuống như thế. Lấy đồ để đổi đấy, ta dùng sáu chiếc răng Khuyển Thánh đổi lấy chỗ lông Thố Thánh này.”
Lục Tu Tiên Tử sờ lên ngực mình, cách lồng ngực, cô vẫn cảm nhận được tim mình đang đập nhanh lên.
Mệt tim hết sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận