Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1322: Sân chơi của các đại lão

Chương 1322: Sân chơi của các đại lão
“Cơ hội tốt, lên hết đi, một mẻ tóm gọn lũ thần dỏm này thôi.”
“Giết những kẻ mang thai trước đã.”
“Bắt nạt phụ nữ có thai thế này làm ta thấy thế nào ấy.”
“Mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ đi, phần lớn kẻ địch đều không phải là phụ nữ có thai, là đàn ông có thai đấy. Phụ nữ có thai và đàn ông có thai là hai giống loài khác nhau, cứ giết thoải mái. Nếu như các ngươi không ra tay được với thai phụ thì cứ giao cho ta! Lũ thần dỏm tất phải chết, đại thù của Tam Thập Tam Thú Thần Tông ta hôm nay phải báo!”
“Giết giết giết!”
“Đừng để bọn chúng chạy thoát!”
Sĩ khí của phe Tam Thập Tam Thú Thần Tông tăng vọt, toàn trường sôi sục.
Mà bên phe thần minh, vì phần lớn đều đang trong trạng thái mang thai chuẩn bị sinh nở, sức chiến đấu giảm sút nên loạn cào cào.
Trong chiến hạm chính, lão giả cầm cung vuốt râu, mỉm cười nói:
“Lần vây diệt này, có thể thuận lợi tóm được lũ thần dỏm đó cũng là nhờ công lao của Bá Tống đạo hữu. Đợi trận chiến kết thúc và dọn dẹp chiến trường thì phải để lại một phần chiến lợi phẩm thật lớn cho Bá Tống đạo hữu mới được.”
Bá Tống đạo hữu đúng là cứu viện mạnh mẽ!
Theo như kế hoạch ban đầu của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, nếu muốn diệt sạch đám thần minh này thì chắc chắn sẽ phải hy sinh rất lớn, trước khi hành động thì bọn họ đã chuẩn bị tinh thần để hy sinh rồi.
Các thành viên của Tam Thập Tam Thú Thần Tông nguyện đầu rơi máu chảy trong cuộc chiến báo thù này.
Nhưng không ngờ sau khi Bá Tống đạo hữu gia nhập, chỉ với sức của một người mà khiến cho quá nửa cao thủ phe thần minh mất đi khả năng chiến đấu.
Chỉ cần phe thần mình không thể giải trừ được pháp thuật mang thai thì bọn chúng chết là cái chắc!
Đại cục đã định!


Ở phía bên kia, sau khi Vân Tước Tử thi triển xong pháp thuật “Ánh nhìn mang thai” diện rộng xong thì tốn rất nhiều tinh lực.
“Bá Tống đạo hữu, có lẽ ta không áp chế nổi ý thức Cửu U tà ác kia nữa rồi, lần sau có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử vẫy tay với Tống Thư Hàng, sau đó lao đi thật xa.
Cô muốn tránh xa khỏi nơi này trước khi quả cầu kim loại thể lỏng kia tiếp tục khống chế cơ thể của mình, tránh để nó dùng cơ thể cô làm hại đến người xung quanh.
Vân Tước Tử vừa lao đi vừa hét lên với Tống Thư Hàng:
“Bá Tống đạo hữu, ngươi cũng mau rởi khỏi đây đi. Ngộ nhỡ ý thức Cửu U tà ác kia lấy lại được quyền khống chế rồi quay về gây sự với ngươi thì tiêu đấy.’
Không thể không đề phòng bất trắc.
Tống Thư Hàng gật đầu, đáp:
“Vân Tước Tử tiền bối đừng lo, ta ở đây chỉ là một hình chiếu năng lượng thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Như thế thì tốt, nếu như có duyên thì chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nói xong thì cô đã lao người bay đi mất hút.
Sau khi Vân Tước Tử tiền bối đi xa, Tống Thư Hàng nắm cầm con mắt của Vân Tước Tử trong tay, thầm thở dài một hơi.
Con mắt Thánh Nhân bị Vân Tước Tử tiền bối mang đi rồi… Nói thật, năng lực ‘nhìn ai người đó mang thai’ của nó đúng là BUG lớn, cũng là hàng tốt đấy.
Những tiếc là hắn còn chưa cầm nóng tay thì đã mất rồi.
Không biết con mắt của Vân Tước Tử trong tay hắn có tác dụng gì nữa.
‘Cứ giao con mắt này lại cho Tam Lãng tiền bối thì hơn.’
Tống Thư Hàng thầm nhủ, đặt con mắt Vân Tước Tử giống hệt viên pha lê xanh này vào trong thế giới hạch tâm.
Sau đó, hắn truyền âm cho Phong Kiều Tử:
“Phong Kiều Tử đạo hữu, mục đích lần này của ta đã hoàn thành, ta phải đi trước một bước đây, chúc mọi người thắng lợi trở về!”
“Bá Tống đạo hữu, trận chiến này không thể bỏ qua công lao của ngươi được, đại trưởng lão nói đợi sau khi cuộc chiến kết thúc, dọn dẹp chiến trường xong sẽ để lại một phần chiến lợi phẩm thật lớn cho ngươi. Ngươi có cần thứ gì không?”
Phong Kiều Tử nói.
Tống Thư Hàng suy nghĩ giây lát rồi đáp:
“Ta cần nguyên liệu để luyện chế pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, nếu như là nguyên liệu bát phẩm trở lên thì chẳng còn gì bằng. Hiện giờ ta đã thu thập đủ nguyên liệu ‘cá voi, rùa, chó, thỏ, ngưu, voi, ngựa và dê’, nếu lúc dọn dẹp chiến trường các ngươi phát hiện ra nguyên liệu phù hợp khác thì có thể để lại cho ta một phần… À không, hai phần chứ! Mỗi một loại nguyên liệu để lại cho ta hai phần nhé!”
“Không thành vấn đề, nếu như có nguyên liệu bát phẩm thích hợp thì ta sẽ để lại cho Bá Tống đạo hữu.”
Phong Kiều Tử đáp.
Vừa nói xong, hắn đột nhiên giật thót.
Móa!
Bá Tống đạo hữu vừa nói gì cơ? Nguyên liệu luyện chế pháp khí tổ hợp tam thập tam thú bát phẩm á?
Bá Tống Huyền Thánh định làm gì đây? Luyện chế một bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú được làm hoàn toàn bằng nguyên liệu bát phẩm ư?
Để ai dùng?
Bá Tống Huyền Thánh đã là bát phẩm, không thể lắp ghép ba mươi ba pháp khí lại nữa…Chẳng lẽ hắn chuẩn bị cho đệ tử của mình sao?
Có một sư phụ như thế đúng là hạnh phúc.
“Đúng rồi… nếu như các ngươi có luyện khí sư có thể luyện chế nguyên liệu bát phẩm thì giới thiệu cho ta vài người luôn nhé?”
Tống Thư Hàng bổ sung.
Hắn thấy một mình Lục Tu Tiên Tử chế tạo pháp khí rất vất vả, nếu có thể, hắn cũng muốn tìm thêm vài luyện khí sư để giảm áp lực cho tiên tử. Ít nhất thì qua làm trợ thủ cho tiên tử cũng được.
“Không thành vấn đề, nếu như Bá Tống đạo hữu cần thì chúng ta sẽ cung cấp những luyện khí sư thích hợp nhất.”
Phong Kiều Tử trả lời.
“Cảm ơn Phong Kiều Tử đạo hữu nhiều nhé, chúng ta tạm biệt tại đây vậy. Ta ở hiện thế đợi tin chiến thắng của mọi người. Đúng rồi, các ngươi hãy chú ý vị Vân Tước Tử tiền bối vừa rời đi kia một chút, trạng thái hiện tại của cô ấy khá khác thường, nếu như cô ấy quay trở lại thì mọi người nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn, cố gắng tránh đi nhé.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“Cảm ơn Bá Tống đạo hữu đã nhắc nhở, bọn ta đã nhớ rồi.”
Phong Kiều Tử đáp.
Tống Thư Hàng gật đầu, vươn tay mở thế giới hạch tâm, định thông qua đó để trở về hiện thế.
Nhưng khi hắn mới vừa bước một chân vào trong thì đột nhiên có một ‘tia sáng’ như kiếm xuyên qua không gian, chém vào chân Tống Thư Hàng.
Chân phải của thư sinh Tống Thư Hàng bị chém đứt.
Cũng may cơ thể này là hình chiếu, cho dù chân phải bị chém đứt cũng không đau đớn gì.
“Công kích từ đâu tới thế nhỉ?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra tia sáng ở đằng xa.
Thông qua livestream, bản thể của hắn vẫn luôn giám sát tình hình chiến đấu tư góc nhìn của thượng đế, nhưng không hề phát hiện ra kẻ đánh lén.
Nói cách khác, tia sáng công kích này xuyên qua không gian để tới đây.
Là ba vị thần minh sở hữu ‘thần quốc’ của phe địch tấn công hắn ư?
Đúng lúc Tống Thư Hàng quay đầu lại… không gian nứt ra, một tảng nham thạch có kích cỡ bằng một ngọn núi nhỏ từ từ chui ra.
Sau khi ra khỏi không gian, tảng nham thạch kia biến thành hình dáng một quả cầu, bên trên quả cầu có một con mắt mở ra.
Tiếp đó, thánh quang âm lãnh bùng lên trên quả cầu. Tử khí trên thánh quang này vô cùng nặng nề, có cảm giác âm u khi vạn vật tận diệt.
Tất cả các ‘thần minh’ có mặt tại đây đồng loạt cao giọng ca tụng, dùng một thứ ngôn ngữ kỳ quái để ngân lên diễn văn tử vong.
‘Lại là mắt.’
Tống Thư Hàng sởn da gà.
Con mắt trên quả cầu nham thạch nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, cất một tràng cười quái dị. Đồng thời, phù văn không gian trên quả cầu lóe lên.
Sau lưng nó, một thân ảnh khổng lồ được chiếu ra, sắp phá vỡ không gian để tới đây.
Tống Thư Hàng:
“Qủa nhiên là nó.”
‘Đạo khí’ mà thiên đạo đời thứ hai để lại, hành tinh mọc mắt, Boss của giáo phái Chung Yên, đại lão của tất cả ‘thần minh’ ở đây.
Không ngờ tên này lại tới đây.
“Đừng hòng chạy!”
Hình chiếu của hành tinh mọc mắt phát ra giọng nói trầm thấp.
Vô số thánh quang bắn ra, đan thành hình một chiếc lưới vây quanh Tống Thư Hàng, ngăn hắn đi vào thế giới hạch tâm.
Hành tinh mọc mắt không muốn giết chết Tống Thư Hàng ngay… Nó còn muốn lấy được tung tích của Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, hủy diệt tiểu thế giới có khí tức của thiên đạo đời thứ ba. Cuối cùng mới giết chết Tống Thư Hàng sau.
“Có thể phá vỡ cả phong tỏa không gian, thứ này có lai lịch thế nào đây?”
Trong chiến hạm chính của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, lão giả cầm cung chau mày lại.
Bọn họ đã bố trí phong tỏa không gian ở xung quanh chỗ này để ngăn cản đám ‘thần minh’ đào tẩu, đồng thời không cho quân tiếp viện của bọn chúng tới đây bằng thông đạo không gian.
Nhưng phong tỏa không gian của họ hoàn toàn không ngăn được hành tinh mọc mắt này, lớp phong tỏa yếu ớt như mạng nhện vậy.
Tống Thư Hàng truyền âm lần cuối cho Phong Kiều Tử:
“Chuẩn bị chạy giữ mạng đi, bản thể của nó sắp tới đây rồi, không ai đối phó được đâu. Bản thể của nó to đúng bằng một hành tinh đấy!”
“To bằng một hành tinh á?”
Phong Kiều Tử lập tức truyền lại tin tức này cho lão giả cầm cung.
‘Hành tinh mọc mắt’ xuất hiện, hành động tiêu diệt ‘thần minh’ của Tam Thập Tam Thú Thần Tông đành phải tạm dừng.
Sau khi Tống Thư Hàng truyền tin xong thì cơ thể bắt đầu trở nên trong suốt.
Sau khi thế giới hạch tâm thăng cấp, cách thức đi vào cũng tiện lợi và nhanh chóng hơn. Phong tỏa được tạo thành từ những tia sáng tử vong không thể ngăn hắn trở về được.
Thân thể này chỉ là hình chiếu được tạo ra nhờ bí pháp của Tạo Hóa Tiên Tử, cho dù nó có chết cũng không ảnh hưởng tới bản thể của Tống Thư Hàng. Vì thế, Tống Thư Hàng cũng muốn nhân cơ hội này để thử nghiệm tính năng mới của thế giới hạch tâm, xem thử sau khi thăng cấp nó sẽ mạnh tới đâu, liệu có thể đưa thân thể trở về trong vòng phong tỏa của hành tinh có mắt hay không.
Hành tinh có mắt thấy mình đã phong tỏa rồi mà Tống Thư Hàng vẫn có thể thực hiện dịch chuyển không gian thì vội gầm lên:
“Lệnh chú: Không gian tử vong.”
Một loại lực lượng cấp pháp tắc gây ra tác dụng xung quanh Tống Thư Hàng, cơ thể đang dần trong suốt của hắn bị ép ngừng lại, không gian ‘tử vong’ bên cạnh đã khóa hắn tại chỗ.
Đối phương là đạo khí mà thiên đạo đời thứ hai để lại, quả nhiên có cách khắc chế không gian, ngăn cản hắn trở lại thế giới hạch tâm.
“Thử nghiệm thất bại, thế giới hạch tâm phải cố gắng thăng cấp tiếp mới được.”
Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Thử nghiệm đã xong, đến lúc để Tạo Hóa Tiên Tử kết thúc hình chiếu rồi.
Tại Hoàng Sơn Tế Điển, bản thể của Tống Thư Hàng xoay đầu lại, ra hiệu với Tạo Hóa Tiên Tử, để cô ấy giải trừ hình chiếu.


Sự đời khó liệu, thay đổi trong chớp mắt.
Tống Thư Hàng còn chưa kịp giải trừ phân thân hình chiếu thì cục diện lại xảy ra biến hóa.
Trong không trung lại có một cánh cửa không gian nữa được mở ra.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử đã bỏ đi bỗng quay trở lại.
Lúc này, mắt phải của cô đỏ ngầu, quyền khống chế cơ thể đã thuộc về quả cầu kim loại thể lỏng.
Sau khi hiện thân, Vân Tước Tử vẫn bịt chặt lấy mắt trái của mình:
“Chết tiệt, chết tiệt. Đây không phải là bộ phận mình còn thiếu. Đây không phải thứ mà mình muốn.”
Sau khi bước ra cánh cổng không gian, mắt phải của cô nhìn chằm chặp vào Tống Thư Hàng:
“Nói cho ta biết, ngươi lấy được con mắt của Thánh Nhân Nho gia này ở đâu?”
“Ở trong mơ.”
Tống Thư Hàng thành thực trả lời.
“Ngươi muốn chết hả!”
Vân Tước Tử gào lên đầy tức giận, cơ thể của cô lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng.
Cùng lúc đó, phong tỏa bằng tia sáng của hành tinh có mắt bị kích hoạt, phát động tấn công với Vân Tước Tử.
“Cút ~~”
Vân Tước Tử trầm giọng quát to.
Tia sáng còn chưa chém đến người cô thì đã bị bóng tối vô tận nuốt mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận