Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1135: Có Thể Giết Thì Nhất Quyết Đừng Nói Nhảm

Chương 1135: Có Thể Giết Thì Nhất Quyết Đừng Nói Nhảm
Tiểu Thải:
“Lẽ nào trong này chôn một phần rễ của Thông Nương ư? Trước đây ta có nghe nói sau khi yêu tinh loại thực vật tu luyện thành tinh, lúc chui từ dưới đất lên sẽ vô tình để lại một phần rễ ở trong đất, vậy nên đa số yêu tu loại thực vật đều xây động phủ ngay trên vị trí mà mình cắm rễ.”
Thông Nương lắc đầu:
“Ta có thể đảm bảo là rễ của mình không hề còn sót lại trong lòng đất.”
“Hay là Xích Tiêu Tử đạo trưởng để lại bảo bối gì đó cho Thông Nương? Ví dụ như đan dược thượng cổ, ăn vào một viên là có thể tấn thăng năm sáu cảnh giới chẳng hạn?”
Bé Thi suy đoán.
“Trên thế giới này nào có loại đan dược như vậy nữa à? Cho dù có thì người ăn nó cũng chỉ có một con đường chết thôi.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Mỗi lần tu luyện giả trong chư thiên vạn giới tấn thăng một cấp đều phải chịu một lần thiên kiếp. Nếu quả thật có loại đan dược giúp tấn thăng năm sáu cảnh giới, vậy thì sau khi ăn vào người dùng sẽ không có thời gian củng cố cảnh giới, học tập kỹ năng mới, bố trí trận pháp độ kiếp, kết cục cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
“Đào ra nhìn là biết ngay thôi mà. Thông Nương, tự cô đào đi, dù sao cũng là đồ do Xích Tiêu Tử đạo trưởng để lại cho cô mà.”
Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng có ơn truyền nghề đối với Tống Thư Hàng, vậy nên chắc chắn Tống Thư Hàng sẽ không cướp bảo vật mà đạo trưởng để lại cho Thông Nương.
Thông Nương hít thở thật sâu, sau đó thân hình cô bỗng biến to lên... Từ một cây hành nhỏ biến thành một cây hành to bằng một con người, cô cũng không có ý định hiện nguyên hình ra.
Sau đó Thông Nương vươn tay vỗ lên trên mặt đất một cái, chỗ bị cô vỗ lập tức xuất hiện một cái hố, có một khối ngọc thạch màu đỏ đang tỏa sáng lấp lánh ở bên trong.
“Đây là cái gì thế?”
Thi tò mò tiến lại gần khối ngọc thạch, nhưng cô bé vừa mới đến gần đã cảm nhận được có một luồng hơi nóng phả vào mặt. Chân khí trong cơ thể tự động tràn ra, tạo thành chân khí hộ thể, đồng thời thân hình Thi tức tốc lui về sau mới tránh khỏi hơi nóng.
“Nóng quá, nóng quá!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bé Thi liên tục xua tay.
Song kỳ lạ là Thi thì bị hơi nóng phả vào mặt nên phải lui về sau liên tục, nhưng Thông Nương lại không hề bị hơi nóng ảnh hưởng tí nào. Cô đứng cạnh cái hố, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khối ngọc thạch màu đỏ thẫm kia, thân thể đứng im bất động.
Tô thị A Thập Lục cũng cẩn thận đến gần cái hố, nhờ có cảnh giới tứ phẩm nên cô có thể đến gần hơn một chút, dù vậy nhưng cũng không cách nào đến quá gần khối ngọc thạch kia. Nhiệt độ của khối ngọc thạch màu đỏ thẫm kia quá cao, ngay cả thể chất cảnh giới tứ phẩm cũng không chịu nổi.
“Ta cũng chưa thấy qua thứ gì như vậy, nhưng có thể khẳng định nó chắc chắn là bảo bối tốt.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng:
“Thông Nương, đây chính là bảo vật mà Xích Tiêu Tử đạo trưởng để lại cho cô đấy, cô lấy nó ra đi.”
“Ừ.”
Thông Nương gật đầu đáp một tiếng, sau đó mầm hành cong lại, hai tay cầm chặt khối ngọc thạch màu đỏ rồi dùng sức kéo ra.
Nhưng ngọc thạch vẫn không hề nhúc nhích.
Thông Nương cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh mà kéo, nhưng dường như khối ngọc thạch nho nhỏ kia đã cắm rễ vào trong đất rồi vậy, chẳng hề nhúc nhích tí nào cả.
Tống Thư Hàng xoa cằm suy nghĩ trong chốc lát:
“Thông Nương, cô đào hố rộng ra thêm chút nữa thử xem.”
“Hộc hộc, tại sao phải đào hố rộng ra chứ?”
Thông Nương tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Ta đoán có lẽ thể tích của khối ngọc thạch này lớn hơn chúng ta tưởng nhiều lắm.”
Thông Nương nghe vậy lập tức hiểu ra ngay, sau đó cô tiếp tục khom người, không ngừng vung chưởng vỗ vào phần đất xung quanh ngọc thạch. Cô còn vận chuyển Thiên Khấp Bảo Điển trong cơ thể để tăng cường chưởng lực.
Lúc Thông Nương vận chuyển Thiên Khấp Bảo Điển trong trạng thái cây hành sẽ không khóc thút thít như Diệp Tư... Chẳng qua là thỉnh thoảng trên mầm hành lại có nhựa hành chảy ra, có vẻ như đây chính là hình thức chảy nước mắt của cô.
Sau mấy chục chưởng liền, phần đất xung quanh ngọc thạch màu đỏ thẫm đã bị Thông Nương dọn sạch. Quả nhiên đúng như suy đoán của Tống Thư Hàng, khối ngọc thạch nho nhỏ kia chỉ là phần lộ ra ngoài thôi, bên dưới còn cất giấu một hình lập phương vuông vức với cạnh dài hai mét. Khối ngọc thạch màu đỏ thẫm lộ ra bên ngoài lúc nãy chỉ là đỉnh của hình lập phương mà thôi.
Thông Nương:
“...”
Một khối ngọc thạch lớn thế này cô biết thu kiểu gì đây?
Hơn nữa, thứ này có tác dụng gì chứ?
Mà sau khi hình lập phương cạnh dài hai mét này hiện ra, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt.
Thi, Tiểu Thải và Tô thị A Thập Lục không chịu nổi nhiệt độ cao cỡ này, đành phải lui về sau liên tục. Còn Tống Thư Hàng thì khá hơn các cô một chút, thể chất của hắn khá mạnh, hơn nữa lại là người mang hai thuộc tính lôi hỏa nên có tính đề kháng nhất định đối với nhiệt lượng.
“Thông Nương, trước hết cô cứ thu khối ngọc thạch này vào đi đã.”
Tống Thư Hàng nói.
Dù gì nó cũng là bảo bối, trước tiên cứ thu vào rồi mang về nghiên cứu. Nếu nghiên cứu không ra thì chờ Bạch Tôn Giả độ kiếp xong hoặc là hỏi các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, xem thử có ai biết lai lịch của thứ này hay không.
“Thu vào đâu đây? Bỏ vào trong túi thu nhỏ một tấc của ngươi à?”
Thông Nương hỏi.
“Bỏ vào pháp khí không gian của ta này, túi thu nhỏ một tấc không chứa nổi vật này. Nhiệt độ của nó quá kinh khủng, nếu bỏ vào sẽ khiến túi thu nhỏ một tấc bị hủy mất.”
Tống Thư Hàng đáp.
Không biết tại sao, Thông Nương không hề muốn rời xa khối ngọc thạch đỏ thẫm to lớn này chút nào. Lúc tay tiếp xúc với khối ngọc thạch, cô cảm thấy toàn thân rất thoải mái, cứ như cô và khối ngọc thạch này là một thể vậy.
Nhưng mà Tống Thư Hàng nói có lý, không thể bỏ khối ngọc thạch này vào trong túi thu nhỏ một tấc được.
Sau khi thở dài một hơi đầy tiếc nuối, Thông Nương chỉ có thể gật đầu đồng ý với ý kiến của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng giơ tay lên để lộ ra pháp khí chuỗi đeo tay, chuẩn bị thủ khối ngọc thạch đỏ thẫm này vào.
Nhưng đúng lúc này, thân hình Tống Thư Hàng đột nhiên khựng lại một lát.
Khối tà năng Cửu U khổng lồ kia đã bị hình chiếu hoa sen hấp thu hết.
Vốn dĩ theo dự tính của hắn, hình chiếu hoa sen phải cần chừng một ngày một đêm mới hấp thu xong tà năng Cửu U. Nhưng khi thân thể hắn đến gần ngọc thạch đỏ thẫm, hình chiếu hoa sen và rễ sen trong cơ thể bỗng dưng hoạt động mạnh mẽ hơn, ra sức chiếm đoạt năng lượng Cửu U tà ác.
Sau khi hấp thu hết tất cả tà năng Cửu U, hình chiếu hoa sen lại ẩn vào trong thế giới hạch tâm.
Thể tích của thế giới hạch tâm trong cơ thể Tống Thư Hàng lại mở rộng ra lần nữa, lượng tà năng Cửu U khổng lồ bị hắn hấp thu đã bị chuyển hóa thành năng lượng tồn tại cho thế giới hạch tâm.
Mà thể chất của Tống Thư Hàng cũng được lực lượng của suối nguồn sự sống và thế giới hạch tâm phản hồi lại tẩm bổ, cường hóa đến mấy bậc. Nhưng tính ra phần lớn lực lượng đều tràn vào hư đan cá voi mập trong đan điền Tống Thư Hàng.
Lần này số lực lượng mà thế giới hạch tâm phản hồi lại rất khổng lồ, hư đan cá voi mập của Tống Thư Hàng đã có dấu hiệu no đủ.
“Chỉ thiếu chút nữa thôi!”
Tống Thư Hàng mừng thầm trong lòng, hư đan cá voi mập đã sắp hấp thu đủ năng lượng rồi.
“Này Thư Hàng, ngươi còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ không thể thu khối ngọc thạch màu đỏ thẫm này vào trong vòng tay pháp khí à?”
Thông Nương hỏi.
Cô thấy Tống Thư Hàng đã giữ tư thế đưa tay ra qua mười mấy hơi thở, thế nhưng khối ngọc thạch màu đỏ kia vẫn không có phản ứng gì.
“Ha ha, không phải. Mới vừa rồi rốt cuộc ta cũng đã hấp thu đoàn tà năng kia xong, cấp bậc thể chất lại tăng lên một ít cho nên mới dừng lại giây lát.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Vừa dứt lời, hắn lập tức động ý niệm, vận dụng vòng tay không gian, muốn thu khối ngọc thạch màu đỏ thẫm kia vào trong.
Thế nhưng... khối ngọc thạch màu đỏ chỉ hơi sáng lên chứ không bị thu vào trong vòng tay không gian.
“Không được ư?”
Thông Nương hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Cô nói đúng rồi, không thể thu vào trong pháp khí không gian được.”
Xem ra chỉ có thể bỏ nó vào thế giới hạch tâm.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Thông Nương hỏi.
Đúng lúc này, quanh người Tống Thư Hàng bỗng xuất hiện sóng dao động của lực lượng không gian.
Luồng lực lượng không gian này chọn Tống Thư Hàng làm tọa độ mở ra. Dưới sự ảnh hưởng của lực lượng không gian, thân thể Tống Thư Hàng không cách nào nhúc nhích được.
Có Kiếp Tiên cửu phẩm chọn hắn làm tọa độ giá lâm ư?
Là ai chứ?
Lẽ nào là Sở các chủ của Bích Thủy Các ư?
Trong lúc đang suy nghĩ, một giọng nói thô lỗ chợt vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
Sau đó có một người nham thạch khổng lồ cao hơn mười mét xuất hiện phía sau Tống Thư Hàng. Toàn thân hắn đỏ rực, chỗ hốc mắt và lỗ mũi còn có lửa đỏ đang thiêu đốt.
“Ha ha ha ha, mẹ nó, rốt cuộc cũng chạy thoát.”
Người nham thạch khổng lồ phát ra một tràng cười đắc ý.
Tên này chính là người nham thạch khổng lồ bị Tống Thư Hàng gài hàng trong cấm địa Điện Hàn Đông lúc trước, sau đó bị chúa tể Cửu U là quả cầu kim loại thể lỏng bắt đi.
Vốn dĩ tên người đá này suýt nữa trở thành vật thí nghiệm của cầu kim loại thể lỏng, không ngờ lúc này lại chạy thoát khỏi Cửu U, hơn nữa còn dùng Tống Thư Hàng làm tọa độ để mở không gian đáp xuống đây.
Sau khi cười to một hồi, người nham thạch khổng lồ mới phát hiện ra Tống Thư Hàng.
Đầu tiên là sững sốt, sau đó hắn cười gằn:
“Tiểu tử, chết đi!”
Lúc chạy trốn hắn đã chọn Điện Hàn Đông làm tọa độ để chạy, trong Điện Hàn Đông có dấu ấn tọa độ do hắn lưu lại. Hắn định trốn vào Điện Hàn Đông trở lại hiện thế, sau đó lại ở hiện thế vận dụng lực lượng không gian bỏ chạy thật nhanh. Chỉ cần trở về hiện thế thì tên chúa tể Cửu U đáng sợ kia cũng không làm gì được hắn.
Chẳng qua là hắn không ngờ mình không trở về Điện Hàn Đông mà lại đi tới chỗ Tống Thư Hàng.
Kẻ thù gặp mặt thì đỏ cả mắt.
Tống Thư Hàng:
“Định mệnh.”
Sao tên này lại xuất hiện ở đây? Quả cầu kim loại thể lỏng làm việc thật không chuyên nghiệp tí nào.
Tống Thư Hàng lập tức động ý niệm, chuyển cả Tô thị A Thập Lục, Tiểu Thải, Thông Nương và Thi vào trong thế giới hạch tâm. Hơn nữa chính hắn cũng định trốn vào đó luôn.
“Tiểu tử, đừng hòng chạy trốn!”
Người nham thạch khổng lồ cười gằn, giữa hai tay phóng ra lực lượng quấy nhiễu không gian.
Hắn đã sớm đề phòng Tống Thư Hàng rồi nên khi thấy mấy người Thi, Tô thị A Thập Lục biến mất thì lập tức phóng ra năng lực quấy nhiễu không gian ngay.
Mấy tiểu nha đầu kia có chạy cũng không sao nhưng tên tiểu tử khốn kiếp này phải chết!
Hơn nữa, lần này hắn đã rút kinh nghiệm từ lần trước rồi.
Vận khí của tiểu tử này cực tốt, khi đối phó với loại tu sĩ có vận khí tại thân thế này, có thể giết thì cứ giết đừng nên nói nhảm làm gì. Nếu không giết mà cứ nói nhảm nhiều quá, không chừng vận khí trên người bọn họ sẽ khởi động, giúp bọn họ tìm được một con đường sống trong tuyệt cảnh đấy.
Lần trước cũng do hắn cù cưa kéo dài nên mới để tiểu tử này tìm được cơ hội thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Lần này nhất quyết không được lề mề nữa, phải giết chết hắn ngay!
Người nham thạch khổng lồ đã có kinh nghiệm lão luyện khi đối phó với loại tu sĩ có vận khí cực tốt thế này rồi.
Năng lực quấy nhiễu không gian đã cắt đứt quá trình truyền tống không gian của Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó người nham thạch khổng lồ bắt lấy Tống Thư Hàng, bóp mạnh một phát:
“Nổ cho ta!”
[Dừng tay lại!]
Đúng lúc này lại có một giọng nói chói tai như tiếng sấm nổ vang lên.
Người nham thạch khổng lồ quá quen thuộc với giọng nói này, vừa nghe đã nhận ra ngay.
Hắn lập tức quay đầu lại:
“Lão thất phu Xích Tiêu Tử!”
Thanh âm này chính là giọng của Xích Tiêu Tử, kẻ đã chém hắn bị thương, hại hắn phải chịu đựng nỗi thống khổ bị thiên hỏa thiêu đốt.
Người nham thạch khổng lồ quay đầu lại nhưng chẳng thấy Xích Tiêu Tử đâu, chỉ thấy một đao sáng chói lóa - Phần Thiên Hỏa Diễm Đao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận